Bích Huyết kiếm

Hồi 12: Đầu đà dùng mỹ tửu - Đào tiên giấu dược hoàn

trước
tiếp

Viên Thừa Chí cùng ba người Thanh Thanh, ông câm, Hồng Thắng Hải áp tải mấy chiếc rương sắt đến kinh thành. Sa Thiên Quảng đột nhiên nổi hứng, đòi theo minh chủ tới kinh sư dạo chơi. Trình Thanh Trúc từng ở Bắc Kinh lâu ngày, rất quen thuộc đất và người ở đó, cũng xin đi cùng. Viên Thừa Chí có thêm hai trợ thủ đắc lực, dĩ nhiên hoan hỉ đồng ý. Lúc này chàng thấy Hồng Thắng Hải một dạ trung thành, không hề có ý phản bội, nên đã trị nội thương cho. Y càng tỏ lòng cảm kích.

Một đoàn sáu người quất roi giục ngựa tiến về phía Bắc, rong ruổi trên vùng bình nguyên thẳng cánh cò bay tỉnh Sơn Đông thuộc địa phận ảnh hưởng của Sa Thiên Quảng, rồi tiến vào Hà Bắc là địa giới của Thanh Trúc Bang. Dọc đường bọn đầu mục địa phương đều nghênh tiếp rất long trọng. Thanh Thanh thấy ý trung nhân của mình được thiên hạ coi trọng như thế, dĩ nhiên vô cùng đắc ý. Tính khí nhõng nhẽo và nhỏ nhen của nàng đã giảm bớt đi nhiều.

Một hôm đến phủ Hà Giang, đầu mục của Thanh Trúc Bang ở đây mở tiệc tưng bừng đón tiếp minh chủ. Khách dự tiệc đều là danh sĩ có tiếng trong võ lâm. Sau ba tuần rượu, mọi người đàm luận đến những chuyện trên giang hồ cùng võ lâm cố sự, hào hứng vô cùng.

Đột nhiên có người hỏi Trình Thanh Trúc: “Bang chủ! Bốn ngày nữa là lễ mừng thọ lục tuần của Mạnh Bá Phi lão gia rồi. Bang chủ có tới không?”

Trình Thanh Trúc đáp: “Ta phải theo minh chủ lên kinh thành, không thể đi chúc thọ, phải tạm gửi quà. Ta đã chuẩn bị một món quà, sai người đưa đến Bảo Định phủ là được.”

Sa Thiên Quảng cũng nói: “Tại hạ đã gửi quà mừng thọ từ sớm. Mạnh lão gia biết chúng ta có việc quan trọng không đến được, chắc không trách đâu.”

Viên Thừa Chí bỗng nghĩ: “Cái Mạnh Thường lừng danh khắp đại giang nam bắc. Sắp đến ngày chúc thọ, sao ta không nhân cơ hội kết giao với ông ấy?” Chàng bèn nói: “Ta đã nghe tiếng Mạnh lão gia từ lâu rồi. Thì ra mấy hôm nữa đã đến ngày chúc thọ lục tuần của lão nhân gia, ta muốn đến đó chúc mừng. Các vị xem có được không?”

Mọi người vỗ tay khen hay, đều nói: “Minh chủ nể mặt như thế, Mạnh lão gia nhất định rất vui.” Thế là hôm sau mọi người đổi hướng đi về phía Tây, có thêm mười mấy hào kiệt phủ Hà Giang đi cùng.

Khi đến Cao Dương, cách phủ Bảo Định chưa tới một ngày đường, mọi người nghỉ lại khách sạn Duyệt Lai trên đại lộ. Sắp xếp hành lý và rương hòm xong, quần hào đến đại sảnh ăn cơm uống rượu.

Ở bàn phía Đông có một đầu đà to béo, trên đầu dùng một cái vòng đồng để buộc mớ tóc dài, tướng mạo vừa oai phong vừa dũng mãnh. Trên bàn có tới bảy tám bình rượu đã uống cạn. Hễ tiểu nhị đưa rượu đến, y liền mở nắp bình, trút rượu vào một cái tô lớn, chỉ một hơi là uống cạn ngay. Hai tay y lên xuống liên hồi, đĩa thịt bò trong chớp nhoáng đã sạch nhẵn. Y lên tiếng hối thúc: “Thêm rượu, thêm thịt! Nhanh lên!”

Lúc này bọn tiểu nhị trong tiệm đang bận tiếp đãi những người khác, không kịp để ý đến y. Đầu đà cả giận, đưa tay vỗ mạnh lên bàn. Bao nhiêu hũ rượu, ly tách đều nhảy bật lên, ngay cả bình rượu trên bàn bên cạnh cũng chao đi rồi ngã xuống, rượu đổ lênh láng.

Người khách ngồi bàn đó “úi chà” một tiếng rồi nhảy chồm lên. Đó là một hán tử thân hình ốm yếu, trên mép để hai túm râu chuột, cặp mắt trợn ngược lên sáng quắc dị thường. Y la lên: “Đại sư phụ! Sư phụ muốn uống rượu, thì người khác cũng muốn uống chứ?”

Đầu đà không chịu xin lỗi, lại đập bàn cái nữa, hét lên: “Ta kêu tiểu nhị là chuyện của ta, liên quan gì đến tên thối tha kia?”

Hán tử kia nói: “Xưa nay ta chưa gặp người xuất gia nào hung hãn đến thế.”

Đầu đà quát tháo: “Thì hôm nay ngươi gặp phải rồi.”

Thanh Thanh thấy mà tức mình, nói với Viên Thừa Chí: “Để muội qua can thiệp một chút.”

Viên Thừa Chí bảo: “Đợi xem đã. Đừng tưởng hán tử thấp bé kia yếu ớt, chắc y không dễ đối phó đâu.”

Thanh Thanh đang muốn xem hai người đánh nhau. Không ngờ hán tử khiếp sợ oai phong của đầu đà, bèn nói: “Được, được! Coi như ta có lỗi, được chưa?”

Đầu đà thấy đối phương nhận lỗi, cũng đúng lúc tiểu nhị đưa rượu lên, nên không đếm xỉa tới nữa, tiếp tục uống rượu.

Hán tử kia bỏ ra ngoài một chút, rồi lại trở vào trong tiệm. Viên Thừa Chí cùng mọi người thấy không còn gì náo nhiệt để xem, bèn cắm cúi uống rượu ăn cơm. Đột nhiên một cơn gió thổi qua, một luồng hôi hám ập vào. Thanh Thanh vội lấy khăn tay ra bịt mũi.

Viên Thừa Chí quay lại, thấy giữa bàn của đầu đà đã có một cái bô đặt rất ngay ngắn, mà đầu đà chưa hề phát giác. Chàng nhịn không nổi, suýt bật cười, liền liếc Thanh Thanh một cái, bĩu môi về phía đầu đà. Thanh Thanh quay sang nhìn thấy, ôm bụng gập người xuống mà cười.

Trong đại sảnh còn rất nhiều người đang ăn uống. Họ chưa thấy cái bô, nhưng đều ngửi thấy mùi hôi, bèn nói: “Thối quá, thối quá!”

Hán tử ốm yếu lớn tiếng hô lên: “Thơm quá, thơm quá!”

Thanh Thanh khẽ nói: “Nhất định hán tử kia đem tới. Tay chân y nhanh nhẹn thật. Không hiểu y để lên bàn bằng cách nào?”

Lúc này đầu đà đưa tay định quờ lấy bình rượu trên bàn, nhưng cầm trúng cái bô. Y thấy nặng tay bèn nhìn lại, thì ra bên trong chứa đầy nước tiểu. Y giận dữ không sao kìm được, xoay tay trái đánh ra một chưởng, hất tên tiểu nhị đang đứng cạnh văng xa hơn trượng, té nhào lăn lóc dưới đất.

Hán tử kia vẫn ngoác mồm ra khen ngợi: “Rượu ngon quá, rượu ngon quá! Thơm thật!”

Đầu đà biết hán tử đó gây chuyện, bèn xoay mình ném cái bô sang. Hán tử đã đề phòng, khom người chui qua mấy gầm bàn tới đứng phía sau đầu đà, thân pháp uyển chuyển vô cùng. Cái bô đập xuống mặt bàn, nước tiểu văng tung tóe. Mọi người la hét om sòm, tranh nhau đứng dậy tránh né.

Đầu đà lại càng giận dữ, quờ hai bàn tay to tướng ra sau lưng toan bắt, nhưng hán tử kia lại chui qua gầm bàn nữa rồi. Đầu đà đứng bật dậy, phóng chân đá ngã chiếc bàn. Trong đại sảnh lập tức náo loạn, mọi người đổ xô nhau nép sát vào tường.

Hán tử chạy đông né tây, đầu đà tay đánh chân đá thế nào cũng không chạm được vào y. Không bao lâu bàn ghế trong đại sảnh đều bị hai người đẩy ngã. Chén đũa, bình rượu rơi vãi dưới đất, hán tử nhặt lên không ngừng ném về phía đầu đà. Đầu đà quát tháo om sòm, chụp bắt rồi quăng lại. Thân pháp hai người rất nhanh, quả nhiên đều võ công đầy mình.

Sau cùng thì giữa đại sảnh đã có một khoảng trống. Hán tử không trốn tránh nữa, đứng lại múa quyền đánh trả, thi triển công phu tiểu xảo tỉ đấu với đầu đà. Đầu đà thân thể tráng kiện, sử dụng Hùng Quyền của Thương Châu, quyền thế lộng gió vù vù. Quyền pháp của hán tử lại đặc biệt lạ mắt, hai tay thường xuyên áp sát vào hông mà ngoe nguẩy, cúi người bước đi lạch bạch. Bộ điệu y cổ quái, nhưng thân pháp lại rất linh hoạt.

Thanh Thanh bật cười nói: “Khó coi quá. Đó là công phu gì vậy?”

Viên Thừa Chí cũng chưa từng nhìn thấy công phu như thế, nhưng cảm thấy tay chân y rất nhanh, dáng vẻ tuy xấu xí nhưng có chương pháp đàng hoàng, đỡ gạt được hết những chiêu thức của địch thủ tấn công.

Trình Thanh Trúc kiến thức rộng hơn, bèn nói: “Đó là Áp Hình Quyền. Rất ít nhân vật giang hồ biết loại quyền pháp này.”

Thanh Thanh nghe xong càng tức cười hơn. Nàng nhìn lại thân thủ và bộ pháp của hán tử đó, quả nhiên giống hệt con vịt đang đi.

Đầu đà đánh mãi vẫn không hạ nổi đối phương, bắt đầu sốt ruột. Đột nhiên y nhào xuống đất, thi triển pho Túy Đả Sơn Môn Quyền của Lỗ Trí Thâm, nghiêng bên này ngả bên kia như đang say rượu. Có lúc y duỗi hai chân lăn lộn dưới đất, đợi địch thủ tấn công tới đột nhiên nhảy lên đánh trả. Đầu đà lăn lộn như thế, trên người vấy đầy canh thừa rượu cặn và những hạt cơm rơi vãi. Ngay cả nước tiểu trong bô đổ ra cũng thấm vào y phục của y không ít.

Tỉ đấu hồi lâu, đầu đà bỗng tấn công dứt khoát hơn. Tả quyền y xoay chuyển một vòng, đánh vào sau lưng hán tử, còn hữu chưởng đánh thẳng vào trước ngực. Hán tử ốm yếu trước sau đều bị đánh, không còn cách nào tránh né, buộc phải vận nội công để ngang song chưởng trước ngực, quát lên một tiếng: “Hay lắm!”

Ba bàn tay đã chạm vào nhau. Bàn tay của đầu đà đặc biệt to lớn, còn bàn tay của hán tử ốm yếu thì nhỏ hơn cả người thường. Hai bàn tay của hán tử lọt thỏm vào giữa một bàn tay của đầu đà.

Hai người cùng vận hết nội lực đẩy mạnh ra trước. Tuy tay trái của đầu đà rảnh rỗi, nhưng sức lực toàn thân đã vận lên hữu chưởng nên cánh tay trái như bị phế, không thể nào vận sức đánh ra nữa. Hai bên thế lực quân bình, lập tức đứng cứng ở đó không sao động đậy, tiến không được lùi không xong. Hai người đều biết, ai thu hồi lực đạo về trước sẽ phải lập tức mất mạng dưới chưởng của đối phương. Còn tiếp tục đấu nội công như thế, chắc chắn không khỏi tiêu hao hết nội lực, đi tới chỗ lưỡng bại câu thương.

Hai bên đều hối hận nghĩ thầm: “Vốn không thù không oán, chẳng qua giận dữ nhất thời mà tranh chấp. Thế mà phải đem tính mạng ra liều, thật là vô duyên vô cớ.”

Một lát sau, trên trán hai người đều tươm ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu. Sa Thiên Quảng lên tiếng: “Trình bang chủ! Huynh cầm thanh trúc bổng đi giải cứu họ đi, chậm một chút nữa là cả hai đều hỏng bét.”

Trình Thanh Trúc đáp: “Một mình ta thì không đủ bản lãnh. Hay là anh em mình cùng lên?”

Sa Thiên Quảng nói: “Được! Nhưng hai tên quậy phá này chỉ giữ được tính mạng, nhất định phải bị nội thương.”

Họ đang định tiến lên giải cứu, Viên Thừa Chí bỗng mỉm cười nói: “Để ta!”

Chàng chầm chậm bước đến, đưa hai tay gác lên cánh tay hai người. Bàn tay của đầu đà và hán tử đột nhiên tuột ra. Họ không thu thế được, ba chưởng đồng thời đánh vào trước ngực Viên Thừa Chí nghe “bịch” một tiếng.

Thanh Thanh, Sa Thiên Quảng và Trình Thanh Trúc đều la lớn: “Trời ơi! Không xong rồi!” Họ cùng lúc nhảy lên cứu giúp, nào ngờ thấy Viên Thừa Chí thần sắc vẫn tự nhiên, hoàn toàn không bị thương gì cả. Thì ra chàng đã biết, nếu dùng sức đẩy ngược lại thì không được. Hai người này đang dùng hết sức đánh nhau, nội lực phát ra mạnh như thế, nếu thu hồi đột ngột thì coi như tự đánh vào mình, nhất định sẽ bị trọng thương. Vì thế Viên Thừa Chí vận khí vào trước ngực để hứng lấy ba phát chưởng, dựa vào nội công thần diệu của mình mà nhẹ nhàng hóa giải chưởng lực của hai đối thủ.

Đầu đà và hán tử đều kiệt sức, bủn rủn lăn ra nằm dưới đất. Trình Thanh Trúc và Sa Thiên Quảng dìu hai người dậy, bảo bọn tiểu nhị lo dọn dẹp.

Viên Thừa Chí lấy mười lượng bạc ra, đưa cho chưởng quỹ rồi nói: “Ta đền cho ông những đồ đạc bị hư hỏng. Trong này còn nhiều khách chưa ăn uống xong, ông sửa soạn giống như cũ đi. Hao phí bao nhiêu, để ta thanh toán tiếp.”

Chưởng quỹ đón lấy thỏi bạc, không ngớt đa tạ, gọi bọn tiểu nhị thu xếp đồ đạc bị hỏng, nấu nướng dọn lên lại. Những người khách đang ăn uống đều hướng về Viên Thừa Chí mà cảm tạ.

Lát sau sức lực đầu đà và hán tử dần dần phục hồi. Họ đến chỗ Viên Thừa Chí để bái tạ ơn cứu mạng.

Viên Thừa Chí mỉm cười nói: “Không cần khách sáo. Xin thỉnh giáo quý tính đại danh hai vị. Hai vị võ công như thế, nhất định là anh hùng hảo hán đã thành danh trên giang hồ.”

Đầu đà nói: “Pháp danh của tại hạ là Nghĩa Sinh, nhưng mọi người đều gọi là Thiết La Hán.”

Hán tử nói: “Tại hạ họ Hồ, tên Quế Nam. Xin thỉnh giáo quý tính đại danh các vị.”

Viên Thừa Chí chưa kịp trả lời, Sa Thiên Quảng đã nói: “Thì ra là Thánh thủ thần thâu Hồ đại ca.”

Hồ Quế Nam thấy y biết ngoại hiệu của mình, cả mừng hỏi lại: “Không dám! Xin thỉnh giáo tôn tính đại danh các hạ?”

Trình Thanh Trúc cầm lấy cây quạt trong tay Sa Thiên Quảng, xòe ra. Hồ Quế Nam thấy trên quạt có vẽ một cái đầu lâu rất đáng sợ, liền khom người nói: “Thì ra là Âm dương phiến Sa trại chủ. Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay được gặp thật là may mắn.”

Họ Hồ lại nhìn thấy một cây tre xanh đang dựng bên bàn. Y biết Thanh Trúc Bang phân biệt ngôi vị cao thấp dựa theo số đốt tre, thanh tre xanh này có mười ba đốt, tương ứng với thủ lĩnh cao nhất trong bang. Y liền chắp tay thi lễ với Trình Thanh Trúc, hỏi: “Vị này là Trình lão bang chủ có phải không?”

Trình Thanh Trúc cười ha hả: “Thánh Thủ Thần Thâu nhãn quan lợi hại, quả nhiên danh bất hư truyền. Hai vị không đánh nhau thì không quen biết. Mọi người qua đây, chúng ta cùng cạn một ly.”

Quần hào ngồi chung một bàn. Hồ Quế Nam và Thiết La Hán mời nhau một ly rượu, cùng nói: “Đã lỗ mãng rồi, xin đắc tội.”

Thiết La Hán mỉm cười nói: “Không biết huynh ăn cắp cái bô hôi thối này ở đâu ra. Thật là kỳ lạ.”

Mọi người nghe vậy đều cười rộ lên. Hồ Quế Nam và Thiết La Hán cạn với nhau một ly, lập tức từ địch thủ trở thành bằng hữu. Tính khí hai người giống nhau, nói chuyện rất hợp.

Hồ Quế Nam biết Trình Thanh Trúc, Sa Thiên Quảng là thủ lĩnh hào kiệt giang hồ ở Hà Bắc và Sơn Đông. Thấy thần sắc hai người đối với Viên Thừa Chí vô cùng cung kính; hơn nữa vừa rồi chàng ra tay cứu giúp, thể hiện nội công thâm hậu, nhất định đây là một nhân vật khác thường. Y chưa hiểu danh tính, nhưng không dám mạo muội hỏi thêm.

Hồ Quế Nam tính tình hoạt kê, thế mà bây giờ ngồi rất nghiêm chỉnh, không dám đùa giỡn chút nào. Trình Thanh Trúc hỏi: “Hai vị đến đây có việc gì không? Chắc là Hồ lão đệ đã chọn được một món lớn, định hiển lộ thân thủ chứ gì?”

Hồ Quế Nam mỉm cười nói: “Trước mặt Trình lão tiền bối, tại hạ quyết không dám làm bừa. Tại hạ đến đây là để chúc thọ Mạnh Bá Phi lão gia.”

Thiết La Hán vỗ bàn la lên: “Sao không nói sớm? Ta cũng đi chúc thọ, biết trước thì đã không đánh nhau. Nhưng trong tiệc rượu của Mạnh đại gia, huynh không được đem bô tới nhé.”

Mọi người lại cười rộ một hồi. Trình Thanh Trúc mỉm cười nói: “Thật là may mắn! Chúng ta cũng đi chúc thọ Mạnh lão gia, thế là ngày mai có thể cùng đi. Hai vị là hảo bằng hữu của Mạnh lão gia phải không?”

Thiết La Hán đáp: “Hảo bằng hữu thì không dám trèo cao, nhưng quen biết hơn hai mươi năm rồi. Sau này tại hạ thường ở vùng Hồ Quảng, rất ít lên hướng Bắc, nên đã tám chín năm chưa gặp mặt.”

Hồ Quế Nam cười nói: “Thế thì phải nhờ La Hán huynh giới thiệu cho tại hạ làm quen.”

Thiết La Hán ngạc nhiên hỏi: “Sao? Huynh chưa quen biết Mạnh đại gia ư? Thế thì đi chúc thọ ông ấy để làm gì?”

Hồ Quế Nam đáp: “Trước nay tại hạ vẫn rất hâm mộ Cái mạnh thường Mạnh đại gia, nhưng chưa có duyên bái kiến. Lần này tình cờ kiếm được một bảo vật, muốn mượn hoa cúng Phật làm quà chúc thọ, chỉ mong được gặp vị hào kiệt vang danh bốn biển này.”

Thiết La Hán nói: “Dĩ nhiên là được. Đừng nói là huynh có quà chúc thọ, cho dù không có, Mạnh đại gia cũng tiếp đãi như thường. Ai bảo ngoại hiệu của ông ấy là Cái Mạnh Thường?”

Trình Thanh Trúc tò mò hỏi: “Hồ lão đệ! Lão đệ tìm được bảo vật gì vậy? Có thể cho bọn ta mở rộng tầm mắt được không?”

Sa Thiên Quảng cũng nói: “Những vật tầm thường dĩ nhiên không lọt vào mắt Thánh Thủ Thần Thâu! Hồ huynh đã khen ngợi như thế, nhất định phải là thứ giá trị liên thành.”

Hồ Quế Nam tỏ ra đắc ý, lấy trong bọc ra một cái hộp bằng vàng ròng có khảm trân châu, chạm trổ tinh tế. Y nói: “Ở đây tai mắt rất nhiều, mời quý vị vào phòng tại hạ để xem.”

Mọi người thấy chỉ riêng cái hộp đã giá trị không nhỏ, đoán rằng vật cất bên trong càng quý trọng hơn.

Hồ Quế Nam đợi mọi người vào hết trong phòng mới đóng cửa phòng lại, mở hộp ra. Trong hộp là hai con bạch thiềm thừ đã chết. Cặp thiềm thừ này toàn thân trắng toát, chỉ có cặp mắt đỏ tươi như máu, trông khá dễ thương nhưng không hiểu trân quý chỗ nào.

Hồ Quế Nam mỉm cười nói với Thiết La Hán: “Vừa rồi ta đối chưởng với lão huynh, nếu hai người cùng ô hô ai tai ngay tại chỗ, thì đó là đại nạn lâm đầu, không còn cách nào. Nhưng nếu chỉ bị trọng thương thì ta có phương pháp giải cứu.”

Y trỏ cặp bạch thiềm thừ, lại nói: “Đây là Chu Tinh Băng Thiềm trên đỉnh Tuyết Sơn ở Tây Vực. Ai bị nội thương hay ngoại thương lợi hại cách mấy đi nữa, chỉ cần không chết tại chỗ, uống băng thiềm này là chắc chắn khỏi bệnh. Đúng là linh đơn diệu dược, thần hiệu vô cùng. Băng thiềm này cũng giải được những chất kịch độc.”

Trình Thanh Trúc hỏi: “Bảo vật quý giá như thế, Hồ lão đệ từ đâu mà có?”

Hồ Quế Nam đáp: “Tháng trước tại hạ trú trong một khách sạn ở tỉnh Hà Nam, gặp một lão già hái thuốc bệnh nặng sắp chết. Thấy lão đáng thương, tại hạ giúp cho mấy chục lượng bạc, còn kêu đại phu chữa bệnh. Nhưng tuổi tác lão quá cao, phần số đã hết, dù thuốc tiên cũng không linh nghiệm, nên không sống nổi nữa. Trước khi chết, lão đưa cặp băng thiềm này cho tại hạ, nói là báo đáp công ơn chăm sóc.”

Thiết La Hán nói: “Cái hộp này rất đẹp.”

Hồ Quế Nam nói: “Lão già ấy vốn để băng thiềm trong một cái hộp gỗ cũ kỹ, nhưng dùng làm quà tặng thì nhất định phải đặt vào một cái hộp đẹp đẽ hơn…”

Sa Thiên Quảng mỉm cười hỏi: “Vì thế mà huynh trổ tài diệu thủ không không, mượn tạm hộp vàng của một phú gia phải không?”

Hồ Quế Nam cười đáp: “Sa trại chủ đoán việc như thần, thán phục, thán phục! Đây vốn là hộp đựng đồ trang sức của tiểu thư nhà Lưu đại tài chủ ở phủ Khai Phong.”

Mọi người cùng cười rộ lên.

Hồ Quế Nam lại nói: “Vừa rồi hai người bọn tại hạ suýt dắt tay nhau xuống quỷ môn quan. Trong lúc tỉ thí tại hạ đã nghĩ, nếu mình và Thiết La Hán huynh may mắn không chết, thì tại hạ sẽ uống một con băng thiềm, dùng con còn lại để cứu mạng huynh ấy. Hai bên không thù không oán, hà tất vì một cái bô thối mà gây chuyện mất mạng. Việc này vốn là lỗi của tại hạ.”

Thiết La Hán mỉm cười nói: “May mà hảo ý của huynh không dùng được.” Mọi người lại cười rộ lên.

Hồ Quế Nam nói: “Dù sao thì hai con băng thiềm cũng không phải của tại hạ nữa rồi.” Y hai tay bưng cái hộp vàng đến trước mặt Viên Thừa Chí, lên tiếng: “Không dám nói là báo đáp, chỉ là tỏ chút lòng kính trọng. Xin tướng công nể mặt nhận lấy.”

Viên Thừa Chí ngạc nhiên hỏi: “Như vậy sao được? Đây là quà của Hồ huynh định tặng Mạnh lão gia mà?”

Hồ Quế Nam nói: “Nếu không nhờ tướng công trượng nghĩa cứu giúp, tại hạ không chết cũng bị thương, đôi băng thiềm quyết không đến được tay Mạnh lão gia. Còn nói về quà chúc thọ, thì tại hạ tuy chẳng giỏi gì nhưng chỉ đưa tay ra là có, bất cứ lúc nào cũng tìm được. Tướng công không cần lo lắng.”

Viên Thừa Chí nhất định từ chối. Hồ Quế Nam lộ vẻ không vui, nói: “Tướng công đã không chịu cho biết danh tính, lại không chịu nhận cặp băng thiềm. Chắc là hoài nghi tại hạ ăn cắp mà có được, sợ dơ không lấy phải không?”

Viên Thừa Chí vội nói: “Hồ huynh nói gì thế! Lúc nãy gấp rút nên chưa kịp thông báo danh tính. Tại hạ họ Viên, tên Thừa Chí.”

Thiết La Hán và Hồ Quế Nam cùng la lên kinh hãi. Hồ Quế Nam nói: “Thì ra là Viên đại gia, minh chủ bảy tỉnh! Chẳng trách thân thủ cao cường như thế. Viên đại gia thống lãnh quần hùng đại phá quân Thát tử ở Cẩm Môn Quan, khắp thiên hạ không ai không ngưỡng mộ.”

Thiết La Hán nói: “Mấy ngày trước nghe được tin này, tại hạ không tự chủ được, bất giác vung tay lên tự tát vào mặt mình.”

Mọi người đều ngạc nhiên không hiểu. Thanh Thanh hỏi: “Sao huynh phải tự tát mình?”

Thiết La Hán đáp: “Tại hạ bực bội số mình xúi quẩy, không có mặt để tham gia trận đó. Ngay cả một tên Thát tử cũng không giết được.”

Đầu đà hung dữ này lại chọc cho mọi người cười rộ lên.

Viên Thừa Chí nói: “Hồ đại ca đã nhất định ban tặng, tại hạ từ chối mãi thì có phần không cung kính, chỉ còn cách xin nhận. Đa tạ, đa tạ!” Chàng dùng hai tay nhận lấy hộp băng thiềm, cất vào trong bọc. Hồ Quế Nam mừng rỡ, sắc mặt đầy vẻ hân hoan.

Viên Thừa Chí về phòng mình, lát sau bưng một cành san hô màu đỏ qua phòng Hồ Quế Nam. Nhánh san hô này cao chừng hai thước, óng ánh từ trên xuống dưới. Nói ra khó tin, nó hoàn toàn không có tì vết, hoàn toàn không có một hạt sạn bám vào. Vừa đặt lên bàn, cả gian phòng lập tức huy hoàng đẹp đẽ vô cùng.

Hồ Quế Nam kinh hãi nói: “Nhà bọn phú hào thì tại hạ đã ghé qua không ít, nhưng chưa từng thấy cây san hô nào vừa lớn vừa hoàn mỹ đến thế. E rằng phải trong nội viện hoàng cung mới có những món trân quý như vậy. Đây là vật chí bảo gia truyền của Viên tướng công phải không? Thật khiến cho người ta mở rộng tầm nhìn.”

Viên Thừa Chí mỉm cười nói: “Vật này tại hạ vô tình mà được, xin Hồ huynh nhận lấy. Ngày mai đến phủ Bảo Định, coi như đây là quà mừng thọ của Hồ huynh tặng Mạnh lão gia.”

Hồ Quế Nam giật mình nói: “Thế thì quý trọng quá!”

Viên Thừa Chí nói: “Đây chỉ là vật để thưởng ngoạn, tuy quý trọng nhưng vô dụng, không thể so với băng thiềm cứu được mạng người. Hồ huynh hãy nhận đi.”

Hồ Quế Nam chỉ còn cách cảm ơn nhận lấy. Y và Thiết La Hán thấy Viên Thừa Chí cư xử rộng rãi, lại càng âm thầm mừng rỡ.

Xế chiều hôm sau mọi người đã tới phủ Bảo Định, tìm khách sạn tá túc để sáng sớm hôm sau đến Mạnh phủ tặng quà chúc thọ.

Mạnh Bá Phi thấy danh thiếp ba người Viên Thừa Chí, Trình Thanh Trúc, Sa Thiên Quảng, liền đích thân ra cửa đón tiếp. Lão đã biết Viên Thừa Chí trẻ tuổi, nhưng đoán chàng phải có chỗ hơn người. Phen này gặp mặt, thấy chàng chỉ là một thiếu niên đen đủi, hình tướng rất bình thường, bất giác lão ngẩn ra một chút, không vui thầm nghĩ: “Tại sao anh hùng hảo hán bảy tỉnh lại hồ đồ như vậy, đề cử một thằng lỏi còn hôi sữa thế này làm minh chủ?”

Nhưng dù sao mọi người đi đường xa xôi đến đây chúc thọ, dĩ nhiên đã nể mặt lão rồi, nên lão cùng trưởng nam là Mạnh Tranh, thứ nam là Mạnh Đào đa tạ liên hồi, nghênh tiếp vào trong rất lịch sự.

Viên Thừa Chí thấy Mạnh Bá Phi thân hình khôi ngô, râu tóc bạc phơ, tuy đã lục tuần mà thanh âm vang dội như đại hồng chung, bước chân vững chãi lạ thường, dĩ nhiên võ công thâm hậu. Hai đứa con trai đang tuổi tráng niên, đều anh khí đằng đằng.

Khi nói chuyện, dường như Mạnh Bá Phi không xem đại hội Thái Sơn là quan trọng. Khi Trình Thanh Trúc nhắc đến cuộc họp này, lão giả vờ không nghe, không nhắc gì đến vấn đề đó. Lát sau lại có khách đến chúc thọ, Mạnh Bá Phi nói một câu: “Xin lỗi”, rồi ra ngoài đại sảnh để tiếp khách.

Thanh Thanh nghĩ bụng: “Người này biệt hiệu là Cái Mạnh Thường, thì ra chỉ có hư danh. Nếu biết lão dựa vào tuổi già mà phách lối thế này, ta đã không thèm đến đây chúc thọ. Lão làm gì được ta? Người già như thế, ta gặp chưa đủ hay sao? Già hơn cũng gặp rồi, ngay trong nhà đã có năm người.”

Sau khi gia đinh bưng điểm tâm lên mời, Mạnh Đào dẫn đoàn người vào trong hậu đường để xem lễ chúc thọ. Lúc này Mạnh Bá Phi đang cùng rất nhiều khách ngồi quanh một cái bàn, khen ngợi không dứt. Vừa thấy Viên Thừa Chí bước vào, Mạnh Bá Phi vội đứng lên nói: “Đa tạ Viên huynh, Hồ huynh tặng cho báu vật. Đại lễ đến thế, tại hạ làm sao dám nhận?”

Viên Thừa Chí đáp: “Ngày vui của lão tiền bối, bọn tại hạ chỉ tặng chút quà để tỏ lòng kính trọng, còn sợ chưa đủ phần cung kính.”

Mọi người đi đến bên bàn, thấy trên bàn xếp đầy lễ vật, ánh sáng chói mắt. Trong đó quý trọng nhất là tám con tuấn mã bằng bạch ngọc của Viên Thừa Chí tặng, chiếc hộp bằng ngọc phỉ thúy của Thanh Thanh tặng. Cây san hô màu đỏ của Hồ Quế Nam tặng cũng đập vào mắt người ta.

Đối với việc Viên Thừa Chí được cử làm minh chủ bảy tỉnh, Mạnh Bá Phi rất không bằng lòng. Nhưng lão thấy chàng nói chuyện khiêm cung hòa ái, mở miệng là gọi “lão tiền bối”, quà chúc thọ lại là bảo vật trân quý lạ thường, rõ ràng rất tôn trọng mình. Lão nhận ra chàng tuy tuổi còn trẻ nhưng hành sự có chỗ khác người, bất giác phát sinh hảo cảm, nói chuyện lịch sự hơn lúc nãy rất nhiều.

Khách đến mừng lần lượt chúc thọ tặng quà. Đến đêm, Mạnh Bá Phi bày yến tiệc chiêu đãi bạn bè. Cái Mạnh Thường giàu nhất phủ Bảo Định này, xưa nay rất thích kết bạn. Hôm nay là đại thọ lục tuần, khách khứa từ khắp nơi kéo đến, phải hơn ba ngàn người. Mạnh Bá Phi vô cùng hoan hỉ, liền miệng tiếp đãi, chào hỏi các anh hùng hào kiệt. Trong đại sảnh đã bày bảy tám chục bàn tiệc dành cho những người có danh vọng. Còn ai vai vế hơi thấp thì nhập tiệc ở phía sau và bên ngoài đại sảnh.

Viên Thừa Chí, Trình Thanh Trúc, Sa Thiên Quảng được xếp vào bàn chính, đặt giữa đại sảnh. Mạnh Bá Phi ngồi ở chủ vị, cạnh Viên Thừa Chí. Ở bàn này còn có lão anh hùng Uyên ương đảm Trương Dược Cốc, có quan trú phòng phủ Bảo Định là Phùng tham tướng, biệt hiệu là Mã Đao Quan, có Đổng Khai Sơn, tổng tiêu đầu Vĩnh Thắng tiêu cục. Ngoài ra còn một số nhân vật lãnh tụ võ lâm.

Quần hào nâng ly chúc thọ Mạnh Bá Phi, rồi đố tay đấu rượu vô cùng náo nhiệt. Trong lúc ăn uống vui vẻ, bỗng có một tên gia đinh bên ngoài bước lẹ vào. Tay hắn bưng một cái quả, đến cạnh Mạnh Tranh khẽ nói mấy câu gì đó.

Mạnh Tranh đang mời khách uống rượu, nghe tên gia đinh bẩm xong lập tức đứng dậy, đến chỗ Mạnh Bá Phi nói: “Gia gia! Lão nhân gia thật là nổi tiếng. Phu phụ Thần quyền vô địch Quy nhị gia cũng dẫn đồ đệ đến chúc thọ gia gia.”

Mạnh Bá Phi chưng hửng nói: “Trước giờ ta có đi lại với Quy lão nhị đâu?”

Lão mở hộp quả ra, thấy một tấm thiệp đỏ viết: “Đệ là Quy Tân Thụ, cùng môn nhân và yểu tử Quy Chung chúc mừng.” Bên dưới có dòng chữ nhỏ: “Xin chúc thọ mười lượng hoàng kim”. Cạnh tấm thiệp đỏ là một đôi nguyên bảo bằng vàng, mỗi thỏi chừng năm lượng.

Mạnh Bá Phi vô cùng mừng rỡ, lên tiếng nói với khách khứa bàn mình: “Xin lỗi, tại hạ phải ra ngoài một lúc.” Lão lập tức dẫn hai đứa con ra ngoài đón khách.

Chẳng bao lâu lão đã vui vẻ dẫn năm người là vợ chồng Quy Tân Thụ, Mai Kiếm Hòa, Lưu Bội Sinh, Tôn Trọng Quân vào. Trong tay Quy nhị nương vẫn ẵm Quy Chung, cậu quý tử ốm yếu chỉ còn da bọc xương, hơi thở thoi thóp.

Viên Thừa Chí đứng chờ từ nãy, chắp tay chào: “Nhị sư ca, Nhị sư tẩu! Hai vị vẫn khỏe?”

Quy Tân Thụ gật đầu đáp: “À, sư đệ cũng ở đây.” Còn Quy nhị nương chỉ “hứ” một tiếng, không nói gì.

Viên Thừa Chí nói: “Sư ca, sư tẩu! Mời ngồi! Tiểu đệ ngồi với bọn Kiếm Hòa một chỗ là được rồi.”

Mạnh Bá Phi nghe Viên Thừa Chí xưng hô như thế, bèn mỉm cười nói: “Hay quá! Có một vị sư ca tài giỏi như thế đỡ lưng, đừng nói là minh chủ bảy tỉnh, dù là minh chủ mười bốn tỉnh cũng có thể làm.”

Rõ ràng lão nói Viên Thừa Chí thiếu niên đắc ý, được làm minh chủ bảy tỉnh hoàn toàn dựa vào sức lực của sư huynh. Viên Thừa Chí chỉ mỉm cười, không nói tiếng nào.

Sau này Quy Tân Thụ vẫn bận rộn trong việc tìm thuốc chữa trị cho đứa con yêu quý, chưa biết vụ đại hội Thái Sơn, bèn ngạc nhiên hỏi: “Minh chủ gì thế?”

Mạnh Bá Phi cười nói: “Tại hạ chỉ nói giỡn thôi, Quy nhị ca đừng để ý.”

Lão bèn mời Quy thị phu phụ ngồi cạnh Uyên ương đảm Trương lão anh hùng. Khách đến chúc thọ đều là hào kiệt nhân sĩ võ lâm, nam nữ ngồi chung chứ không phân biệt tiệc nam, tiệc nữ. Viên Thừa Chí qua bàn khác, ngồi giữa Thanh Thanh và Mai Kiếm Hòa. Trình Thanh Trúc và Sa Thiên Quảng tới ngồi với ông câm và Hồ Quế Nam.

Quy Tân Thụ nâng ly chúc thọ Mạnh Bá Phi. Mọi người mời nhau được ba tuần rượu, Đổng Khai Sơn tổng tiêu đầu Vĩnh Thắng tiêu cục bỗng đứng dậy nói: “Tửu lượng tại hạ kém quá. Xin các vị cứ uống, tại hạ phải ra sau nghỉ ngơi một lúc.”

Quy Tân Thụ lạnh lùng nói: “Chúng ta đi tìm Đổng tiêu đầu khắp nơi không gặp, nghĩ chắc là ở đây. Quả nhiên không lầm.”

Đổng Khai Sơn thần sắc rất bối rối, hỏi lại: “Tại hạ xưa nay chẳng có oán thù gì với Quy nhị gia, sao Quy nhị gia lại ép tại hạ khổ sở đến thế?”

Mọi người dừng ly không uống, nhìn hai người này. Mạnh Bá Phi mỉm cười nói: “Hai vị có xích mích gì, xin hãy nể mặt mà để tại hạ dàn xếp thử xem.” Dàn xếp những chuyện xích mích là sở thích bình sinh của lão.

Đổng Khai Sơn nói: “Tại hạ từ lâu đã ngưỡng mộ uy danh của Quy nhị gia, kính trọng vô cùng nhưng chưa có duyên quen biết, đắc tội lại càng không dám. Không biết tại sao Quy nhị gia theo đuổi tại hạ suốt dọc đường?”

Mạnh Bá Phi nghe vậy, trong lòng đã hiểu: “Thì ra hai ngươi đều không thành tâm đến đây chúc thọ lão phu. Một người là tránh nạn, một người là theo dõi. Họ Đổng này trốn đến nhà ta, xem như coi trọng ta, không thể để y bị thiệt thòi.”

Lão bèn nói với Quy Tân Thụ: “Quy nhị gia có việc gì, đợi hết hôm nay rồi chúng ta từ từ nói chuyện. Mọi người đều là hảo bằng hữu, khi đã nói ra Đổng tiêu đầu có chuyện gì đắc tội với Quy nhị gia, nhất định y sẽ xin lỗi đàng hoàng.” Lão không hỏi nguyên do, tạm đặt Đổng Khai Sơn vào bên quấy trước đã.

Quy Tân Thụ không giỏi nói năng. Quy nhị nương đưa tay chỉ đứa bé đang bồng, lên tiếng: “Đây là đứa con trai duy nhất, đích tôn đơn truyền của dòng họ chồng ta. Nó bệnh sắp chết rồi, phu phụ ta muốn xin Đổng tiêu đầu khai ân tặng cho mấy viên dược hoàn để cứu cái mạng nhỏ xíu này. Suốt đời phu phụ ta quyết cảm ơn đại đức.”

Mạnh Bá Phi nói: “Chuyện đó nên làm.” Lão quay lại bảo Đổng Khai Sơn: “Đổng tiêu đầu! Cứu một mạng người còn hơn xây dựng bảy tháp phù đồ, huống chi một đại anh hùng như Quy nhị gia lên tiếng thỉnh cầu. Mau mau lấy dược hoàn ra đi. Tiêu đầu nhìn xem, đứa bé này quả thật đang bệnh nặng.”

Đổng Khai Sơn nói: “Nếu Phục Linh Thủ Ô Hoàn này là của bản thân tại hạ, thì Quy nhị gia chỉ nói nửa câu là tại hạ đã hai tay dâng lên rồi. Nhưng đây là cống phẩm của Mã đại nhân, tổng đốc phủ Phụng Dương, sai Vĩnh Thắng tiêu cục bọn tại hạ chuyển về kinh sư tiến cống. Chỉ thiếu một viên, chẳng những tại hạ mất mạng mà già trẻ trai gái cả nhà cũng bị chặt đầu. Vì thế phải nhờ Quy nhị gia lượng thứ.”

Mọi người nghe xong, đều cảm thấy việc này khó mà giải quyết. Phùng tham tướng nghe lọt hai chữ “cống phẩm”, liền nói: “Thì ra đây là vật của thánh thượng. Ai dám cả gan đụng vào?”

Quy nhị nương nói: “Hừ! Dù là của Ngọc Hoàng đại đế, phen này cũng phải đụng vào.”

Phùng tham tướng quát lên: “Hay lắm! Con mụ này muốn tạo phản phải không?”

Quy nhị nương cả giận, liền đưa đũa gắp một cục bò viên. Nhân lúc Phùng tham tướng còn mở miệng nói, mụ hất vào miệng hắn nghe “phụp” một tiếng. Phùng tham tướng chưa kịp kinh hãi, lại thêm hai cục bò viên bay vèo tới. Thế là miệng hắn bị trám chặt, nuốt cũng không được, nhổ cũng không xong, bối rối không biết làm sao.

Lão anh hùng Trương Dược Cốc thấy vậy nổi giận, nghĩ thầm: “Hôm nay là ngày chúc thọ của Mạnh huynh đệ, sao bọn này dám đến đây phá rối?” Lão tiện tay cầm lấy cái giá gác đũa hình dạng như một thỏi nguyên bảo đang đặt trên bàn, dùng sức vỗ một cái cho nó lún xuống mặt bàn. Lão muốn biểu diễn võ công, để Quy thị phu phụ không dám sinh sự quấy rối nữa.

Quy Tân Thụ đang đặt hai khuỷu tay trên bàn, âm thầm vận khởi Hỗn Nguyên Công truyền xuống mặt bàn, toàn thân hoàn toàn không động đậy. Cái giá gác đũa đang khảm trên mặt bàn đột nhiên nhảy bật lên, bay vèo tới mặt Trương Dược Cốc. Họ Trương vội nhào ngửa ra tránh né, tuy không bị văng trúng nhưng trông bối rối thảm hại vô cùng. Mặt lão đỏ bầm, đứng dậy đưa tay vỗ xuống mặt bàn một cái, quay lại nói với Mạnh Bá Phi: “Mạnh lão đệ! Thế là hôm nay lão già này mất mặt trong nhà lão đệ rồi.”

Nói xong, lão sải bước đi thẳng ra ngoài. Hai tên đệ tử Mạnh gia phụ trách chiêu đãi vội bước ra nói: “Trương lão gia xin đừng gấp rút, mời vào hậu đường dùng ly trà đã.”

Trương Dược Cốc xanh mét mặt, vung tay hất hai tên đệ tử đó té nhào.

Dĩ nhiên Mạnh Bá Phi bất mãn nghĩ thầm: “Tiệc chúc thọ đang tốt lành như vậy, lại bị tên ác khách Quy Tân Thụ này đến quấy rối, khiến lão bằng hữu phải bỏ tiệc mà về. Thật chẳng vui vẻ chút nào.”

Lúc này Phùng tham tướng, không biết đã thi triển tuyệt kỹ gì mà dùng mười ngón tay lôi được hai cục bò viên trong miệng ra, còn viên đầu tiên nuốt chửng vào bụng. Y lập tức thét lên be be: “Phản rồi, phản rồi! Ở đây còn có vương pháp nữa không? Người đâu!”

Hai tên tùy tùng vẫn chưa biết tại sao lão gia của mình giận dữ như thế, vội vàng chạy tới. Phùng tham tướng quát lên: “Khiêng quan đao của ta đến đây!”

Tên Phùng tham tướng này dựa vào âm đức tổ tiên mới được làm quan, võ nghệ rất thấp nhưng muốn trổ tài, bèn kêu thợ rèn làm một cây đại quan đao rỗng ruột, chỉ bọc bằng những tấm thiếc mỏng, còn bên ngoài thì mạ vàng, thắt tua đỏ, cán đao rất dài. Hắn thường cưỡi trên lưng ngựa, sai hai tên tùy tùng thân cận khiêng cây quan đao này theo. Thỉnh thoảng chúng lại la lên “Trời ơi! Nặng quá!”, thở hổn hển, giả vờ khiêng không nổi nữa. Thế là hắn tiện tay cầm lấy ra vẻ nhẹ nhàng thoải mái, khiến người đi đường nhìn thấy phải thán phục tham tướng lão gia thần lực kinh người.

“Khiêng quan đao của ta đến đây!” là câu cửa miệng của hắn. Lúc này hắn đang nổi giận, quen mồm hô lên câu đó. Hai tên tùy tùng ngơ ngác, lần này đến đây chúc thọ, đâu có khiêng võ khí theo? Một tên vội lấy thanh đơn đao trên lưng mình xuống, đưa cho tham tướng.

Mạnh Bá Phi đã biết hết ruột gan tên tham tướng này. Thấy hắn làm bộ, lão vừa tức giận vừa tức cười, vội vàng ngăn cản: “Không cần, không cần đâu!”

Phùng tham tướng đã quen coi sinh mạng bá tính như rơm rác. Hắn không biết danh tiếng Quy Tân Thụ lớn đến thế nào, chỉ thấy dáng vẻ trông như bọn nhà quê làm ruộng, không đáng để vào trong mắt. Hắn bèn đứng dậy, cầm đơn đao chém xuống đầu Quy nhị nương.

Tay phải Quy nhị nương đang bận ẵm con. Mụ đưa tay trái ra, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy sống đao, hỏi: “Đại tướng quân! Tướng quân muốn gì?”

Phùng tham tướng dùng sức giật đao về, nào ngờ thanh đao như bị kềm sắt kẹp chặt, vận hết sức cũng không động đậy. Hai tay hắn nắm chặt chuôi đao, hai chân xuống tấn thật vững, cố gắng kéo đao về, chỉ chốc lát là cả khuôn mặt đỏ bừng lên. Trong tay hắn không có quan đao, nhưng mặt đỏ như trái táo rất giống Quan Công. Chỉ có điều cặp mắt Quan Công cười mà vẫn oai, còn cặp mắt Phùng Công cả đời mỗi mắt nhìn về một hướng, quyết không thỏa hiệp nhau (nói nôm na là mắt lé).

Quy nhị nương đột nhiên buông lỏng tay. Phùng tham tướng té bật ra, mông đập xuống đất nghe “phịch” một tiếng trầm rất chắc, còn chuôi đao thì va vào giữa trán. Lập tức xuất hiện một khối u tròn trĩnh, dường như cục bò viên vừa nuốt vào bụng đã chuyển lên trán, muốn chui ra ngoài. Hai tên tùy tùng vội vàng bước tới, đỡ hắn dậy.

Phùng tham tướng hết dám chửi ai, cũng không dám mở miệng nói nữa. Hắn dùng cả hai tay đè lên trán, ba chân bốn cẳng rời khỏi đó. Chưa tới cửa hắn chưa dám nói, ra khỏi cửa mới lớn tiếng thóa mạ tùy tùng: “Đồ con rùa khốn nạn! Sợ nặng làm biếng, không chịu khiêng thanh quan đao đã quen dùng của lão gia đến đây. Không thì con mẹ nó, ta phải một đao chặt con mụ đó thành hai khúc.”

Đổng Khai Sơn thừa lúc lộn xộn, toan bỏ trốn. Quy Tân Thụ chặn hắn lại, nói: “Đổng tiêu đầu! Để lại dược hoàn đi, ta nhất định không làm khó dễ.”

Đổng Khai Sơn chịu không nổi nữa, bước ra giữa sảnh la lớn: “Đổng mỗ tự biết không phải là địch thủ của Thần Quyền Vô Địch. Nhưng tính mạng ta đây, ngươi cần thì tới mà lấy.”

Quy nhị nương nói: “Ai cần mạng ngươi làm chi? Mau lấy dược hoàn ra đi.”

Trưởng tử Mạnh Tranh của Mạnh Bá Phi không nhịn được nữa, la lớn: “Quy nhị gia! Mạnh gia chúng ta không đắc tội với ông. Nếu ông có xích mích gì, xin ra ngoài mà giải quyết.”

Quy Tân Thụ nói: “Được! Đổng tiêu đầu, chúng ta ra ngoài.”

Nhưng họ Đổng không chịu bước đi, Quy Tân Thụ bèn vung tay ra toan nắm lấy vai hắn. Đổng Khai Sơn bước lùi, bàn tay Quy Tân Thụ vẫn đuổi theo.

Đổng Khai Sơn đã làm tổng tiêu đầu một tiêu cục, dĩ nhiên võ công không phải tầm thường. Thấy chưởng của Quy Tân Thụ đưa tới, hắn vội nghiêng vai né tránh, ra tay đón đỡ. Nào ngờ bàn tay đối phương nhanh quá, nghe “xoẹt” một tiếng, vai áo hắn đã bị xé rách một mảnh.

Mạnh Tranh bước ra cản trước mặt Đổng Khai Sơn, lên tiếng: “Quy nhị gia! Đổng tiêu đầu là khách đến chúc thọ, chúng ta không thể để ông ấy bị bức hiếp trong nhà mình.”

Quy nhị nương hỏi: “Vậy phải làm sao? Rõ ràng chồng ta đã mời hắn ra ngoài, mà hắn không chịu.”

Mạnh Tranh nói: “Các vị có việc tìm Đổng tiêu đầu, không biết đến Vĩnh Thắng tiêu cục mà tìm hay sao? Sao lại đến đây quấy rối?”

Y nói chuyện càng lúc càng không khách sáo. Quy nhị nương giận dữ hỏi: “Đến đây quấy rối thì đã sao?”

Mấy tháng nay mụ phiền muộn vì con trai trọng bệnh khó chữa, ngay cả mạng mình cũng không nghĩ tới nữa. Nếu không, nhất định mụ sẽ nghĩ tới danh tiếng và địa vị của Mạnh Bá Phi trong võ lâm mà không quấy rối buông tuồng ở đây.

Mạnh Bá Phi tức giận đến đổi hẳn sắc mặt, đứng dậy nói: “Được lắm! Quy nhị gia đã không nể mặt, thì lão phu phải xin lãnh giáo mấy chiêu.”

Mạnh Tranh vội nói: “Gia gia! Hôm nay là ngày lành của lão nhân gia, để con tiếp chiến.”

Y hạ lệnh cho gia đinh dọn dẹp bàn ghế trong đại sảnh thành một khoảng trống, rồi la lên: “Các vị muốn quấy rối, cứ quấy rối cho xong đi. Mời Quy nhị gia biểu diễn công phu thần quyền vô địch.”

Quy nhị nương cười nhạt, nói: “Ngươi muốn động thủ với chồng ta, luyện thêm hai chục năm nữa chưa biết có thắng nổi không.”

Mạnh Tranh đã được Mạnh Bá Phi chân truyền bộ Khoái Hoạt Tam Thập Chưởng, đang tuổi tráng niên, bình sinh ít gặp địch thủ. Tuy y từng nghe đại danh Thần Quyền Vô Địch, nhưng trước mặt mấy ngàn tân khách quyết không thể nuốt nổi cơn tức tối vào trong bụng. Y hét lên: “Quy lão nhị! Ông cường hung bá đạo, dám đến đây quấy rối. Mạnh thiếu gia này tỉ quyền mà thua ông, thì mặc kệ ông muốn làm gì Đổng tiêu đầu cũng được, Mạnh gia chúng ta coi như không đủ khả năng can thiệp. Còn nếu ta thắng được ông thì sao?”

Quy Tân Thụ không thích nhiều lời, khẽ đáp: “Nếu ngươi tiếp được ba chiêu, Quy mỗ sẽ dập đầu lạy ngươi.”

Mọi người trong sảnh không nghe thấy, vội thì thào hỏi nhau. Còn Mạnh Tranh thì giận đến cực điểm, cười rộ lên nói: “Quý vị thấy lão này có điên không? Lão nói, chỉ cần ta tiếp được ba chiêu là lão dập đầu lạy ta. Ha ha! Có phải vậy không Quy nhị gia?”

Quy Tân Thụ đáp gọn: “Không sai! Tiếp chiêu đi.” Vù một tiếng, hữu quyền xuất chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh, đánh thẳng tới đầu Mạnh Tranh.

Lúc này Thanh Thanh đứng cạnh Viên Thừa Chí. Nàng khẽ nói: “Sư ca của huynh bắt chước huynh kìa.”

Viên Thừa Chí hỏi: “Sao?”

Thanh Thanh nói: “Khi huynh tỉ quyền với đồ đệ của sư ca, không phải đã giới hạn năm chiêu cho người ta đón đỡ hay sao?”

Viên Thừa Chí nói: “Người họ Mạnh này chưa biết Thần Quyền Vô Địch là lợi hại.”

Mạnh Tranh thấy quyền của đối phương đánh tới, cố gắng chống đỡ. Y dùng tay phải hết sức đỡ lên, còn tay trái đánh trả. Khi hai cánh tay chạm nhau, Quy Tân Thụ nghĩ thầm: “Tên này cuồng vọng, quả nhiên có chút ít công phu.” Y đưa tả chưởng ấn vào khuỷu tay trái họ Mạnh nghe “bịch” một tiếng, dùng sức định hất ra ngoài. Nào ngờ công phu Mạnh Tranh khá vững, thế đẩy này chỉ khiến y lắc lư mấy cái.

Viên Thừa Chí khẽ nói: “Chết rồi! Chiêu thứ hai chưa chịu ngã, họ Mạnh nhất định phải trọng thương.”

Quy Tân Thụ lại phóng chưởng đánh ra. Mạnh Tranh cảm thấy luồng kình phong ép tới, dùng cả hai tay cố gắng chống đỡ. Y lập tức thần trí hồ đồ, té ngửa ra ngẩng mặt lên trời, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Mọi người kinh hãi la lên, Mạnh Bá Phi và Mạnh Đào chạy tới nâng đỡ. Mạnh Tranh dần dần tỉnh lại, nhưng trong miệng phun máu cục ra liên tiếp, hơi thở không nối được nhau.

Quy Tân Thụ không ngờ võ công y khá cao, nên đã dùng hai chiêu mà chưa đẩy ngã được y. Họ Quy đã nói trước chỉ sử dụng ba chiêu, nên phát chưởng thứ ba đã vận toàn lực. Mạnh Tranh đỡ xong hai chiêu, khí lực đã cạn kiệt rồi. Giả tỉ chiêu thứ ba chỉ là một ngón tay nhẹ nhàng ấn tới, không chừng y cũng té nhào. Chưởng lực đánh tới lại như dời non lấp biển, làm sao y chịu nổi?

Quy Tân Thụ hoàn toàn không biết đối phương đã hết sức chống đỡ. Thấy y bị thương sắp chết, trong lòng ông có phần hối hận.

Đinh giáp thần Đinh Du là bạn chí thân của Mạnh Tranh. Y cùng Mạnh Đào nổi giận, hai người nhảy vào giáp công Quy Tân Thụ. Mạnh Bá Phi lo thôi cung quá huyệt cho con trai, thấy hơi thở y nhẹ như tơ, lão không nén nổi nước mắt trào ra. Đột nhiên lão đứng bật dậy, quay lại tấn công Quy Tân Thụ.

Thấy người cần theo đuổi là Đổng Khai Sơn định thừa cơ chạy trốn, Quy Tân Thụ bèn luồn dưới tay Đinh Du và Mạnh Đào, xoay mình chạy ra ngoài, chĩa ngón tay điểm trúng nách Đổng Khai Sơn. Họ Đổng lập tức đứng đờ tại chỗ, chân trái trước chân phải sau, bộ điệu trông như vội vã chạy trốn nhưng không sao cất chân lên được. Miệng hắn vẫn kêu la: “Quy lão nhị! Lão gia… lão gia liều mạng với ngươi đây.”

Lúc này Quy nhị nương đã chặn Mạnh Bá Phi lại tỉ đấu. Hai người võ công tương đương, Quy nhị nương phải ẵm con có phần thiệt thòi, nên bị đối thủ tấn công hung dữ như cọp điên, liên tiếp phải hóa giải những chiêu hiểm độc. Ba người Mai Kiếm Hòa, Lưu Bội Sinh và Tôn Trọng Quân đã cùng đám đệ tử nhà họ Mạnh ác đấu kịch liệt.

Trình Thanh Trúc bảo Viên Thừa Chí: “Viên tướng công! Chúng ta mau mau khuyên ngăn, đừng để gây thành chuyện lớn.”

Viên Thừa Chí đáp: “Sư ca, sư tẩu có hiềm khích với tại hạ. Nếu tại hạ bước ra để khuyên can, thì chuyện càng hỏng bét hơn. Phải xem một lúc rồi mới tính được.”

Quy Tân Thụ bước vào trợ chiến, chỉ mấy chiêu đã điểm trúng huyệt đạo Mạnh Bá Phi. Y lại chạy đông chạy tây trong đại sảnh, chỉ chốc lát đã điểm trúng huyệt đạo của toàn bộ mấy chục đệ tử thân tín nhà họ Mạnh. Bọn này người đang xuất quyền, người đang phóng cước, người đang khom lưng, người đang xoay mình, tư thế khác nhau nhưng tất cả đều không động đậy gì được, chỉ còn cặp mắt xoay chuyển qua lại. Tân khách đến đây chúc mừng tuy có không ít cao thủ võ lâm, nhưng thấy Thần Quyền Vô Địch lợi hại như thế, không ai dám bước ra lên tiếng.

Quy nhị nương bảo Mai Kiếm Hòa: “Lục soát tên họ Đổng kia!”

Mai Kiếm Hòa tháo cái bọc đeo trên lưng Đổng Khai Sơn xuống, rồi lục soát hết từ trong ra ngoài thân thể hắn, nhưng không thấy bóng dáng Phục Linh Thủ Ô Hoàn. Quy Tân Thụ bèn giải huyệt cho hắn rồi hỏi: “Dược hoàn để ở đâu?”

Đổng Khai Sơn đáp: “Hừ! Muốn lấy dược hoàn thì theo ta đến đây để làm chi? Ngươi thật hổ danh là lão luyện giang hồ, ngay cả kế kim thiền thoát xác này cũng không biết.”

Quy nhị nương giận dữ hỏi: “Ngươi nói gì?”

Đổng Khai Sơn đáp: “Dược hoàn đã đến Bắc Kinh từ lâu rồi.”

Quy nhị nương vừa kinh hãi vừa giận dữ, quát lên: “Thật đấy chứ?”

Đổng Khai Sơn nói: “Ta ngưỡng mộ Mạnh lão gia là hảo bằng hữu, nên thành tâm đến đây chúc thọ. Chẳng lẽ đã biết rõ các ngươi muốn đoạt lấy dược hoàn, ta còn đem đến đây để liên lụy tới lão nhân gia hay sao?”

Mọi người nghe vậy đều thấy hắn nói có lý, đa số xôn xao chê bai vợ chồng họ Quy, bảo họ dẫn đệ tử biến đi cho lẹ thì hơn. Quy thị phu phụ lỗ mãng nóng nảy, không giỏi ứng biến, nhất thời không biết phải làm gì. Ba người Mai Kiếm Hòa, Lưu Bội Sinh, Tôn Trọng Quân cũng đã dừng tay.

Thánh thủ thần thâu Hồ Quế Nam đi đến bên minh chủ, khẽ nói: “Viên tướng công! Tên tiêu sư này nói dối.”

Viên Thừa Chí hỏi: “Sao?”

Hồ Quế Nam nói: “Dược hoàn của hắn giấu ở đây.”

Nói xong, y chỉ cái dĩa đựng trái đào chúc thọ, bên dưới một tấm liễn có viết chữ Thọ rất lớn. Viên Thừa Chí kinh ngạc, khẽ hỏi: “Sao huynh biết?”

Hồ Quế Nam mỉm cười đáp: “Những thủ đoạn giang hồ mờ ám này rất khó che được mắt tại hạ.”

Thanh Thanh đứng bên cũng nghe thấy, cười nói: “Muốn làm trò trước mặt lão thần thâu này, đúng là múa rìu qua mắt Lỗ Ban.”

Hồ Quế Nam cười nói: “Hồ mỗ chuyện gì thì không biết, nhưng nói đến chuyện trộm cắp thì quyết không chịu thua ai. Họ Đổng thật là gian xảo. Hắn đã biết Quy nhị gia sắp đuổi đến đây, nên giấu trước dược hoàn vào trong những trái đào chúc thọ, đợi đối thủ bỏ đi rồi sẽ lén lút lấy lại.”

Viên Thừa Chí gật đầu, rẽ đám đông bước ra. Chàng đi đến chỗ Mạnh Bá Phi, đưa tay ấn vào huyệt Huyền Cơ, Thần Đình của lão. Nội lực truyền đến đâu, thân hình Mạnh Bá Phi cử động được tới đó.

Quy nhị nương giận dữ hỏi: “Cái gì? Ngươi muốn nhúng tay vào việc này ư?”

Mụ giao đứa con trai cho Tôn Trọng Quân ẵm, đưa tay toan chụp lấy vai Viên Thừa Chí. Chàng đảo người sang trái, tránh thoát chiêu trảo của mụ, la lên: “Sư tẩu! Nghe tiểu đệ nói đã.”

Mạnh Bá Phi duỗi người một cái, tay trái liền ra chiêu Qua Bàn Bất Tiễn, tay phải ra chiêu Cổ Đào Dương Tiên, liên tiếp đánh tới Quy nhị nương. Pho Khoái Hoạt Tam Thập Chưởng này của lão đã nổi tiếng võ lâm, dĩ nhiên có chỗ dùng được. Gặp phải Quy Tân Thụ thì lão như bị trói chân tay, nhưng so với Quy nhị nương thì không chênh lệch lắm. Hai bên quyền tới chưởng đỡ, chưởng đánh quyền ngăn, chốc lát đã giao thủ mười mấy chiêu.

Quy Tân Thụ lên tiếng: “Bà tránh ra!”

Quy nhị nương né sang bên trái. Mạnh Bá Phi vung hữu chưởng đánh theo, Quy Tân Thụ từ bên cạnh đưa quyền ra chặn lại, chỉ mấy chiêu lại điểm trúng huyệt đạo của lão. Nếu Viên Thừa Chí tới giải huyệt cho lão lần nữa, nhất định phải động thủ với sư ca của mình. Chàng chau mày đứng đó, không dám động đậy.

Tính Quy nhị nương vốn nóng, bây giờ lại dồn hết tâm trí vào cậu con yêu, nên hành sự càng thiếu suy nghĩ. Mụ la lên: “Họ Đổng kia! Ngươi không giao thuốc ra, thì ta phải bẻ vụn hai cánh tay ngươi.”

Tay trái mụ nắm lấy cổ tay Đổng Khai Sơn, vặn ngược cánh tay hắn ra sau. Hữu quyền mụ đã đưa lên, chỉ cần đánh nhẹ xuống khuỷu tay là cánh tay lập tức gãy lìa. Đổng Khai Sơn nghiến chặt răng, nói nhỏ: “Thuốc không ở đây, hành hạ ta chỉ vô dụng.”

Số đông khách đến chúc thọ đã không nhịn được nữa, nhảy ra ngăn chặn. Viên Thừa Chí thấy cục diện đại loạn, bèn kêu lớn: “Mọi người dừng tay lại!”

Chàng kêu mấy tiếng vẫn không ai đếm xỉa tới, bèn nghĩ: “Chỉ trong chốc lát là có tổn thương nhân mạng, tình thế hết đường cứu vãn. Ta phải nhanh chóng giải quyết mới được.”

Chàng lập tức nhảy vọt lên, đáp xuống bên cạnh Tôn Trọng Quân, tay trái xuất chiêu Song Long Thương Châu, ngón trỏ và ngón giữa nhằm vào cặp mắt ả. Tôn Trọng Quân kinh hãi, vội đưa tay phải ra cản trở. Nào ngờ chiêu này của Viên Thừa Chí chỉ là hư chiêu dùng để dương đông kích tây. Thừa lúc cô ả lo bảo vệ cặp mắt, chàng đưa hữu chưởng đẩy nhẹ vào vai. Tôn Trọng Quân phải lùi luôn ba bước, đứa bé trong lòng đã bị Viên Thừa Chí đoạt lấy.

Tôn Trọng Quân vừa kinh hãi vừa lo lắng, la lên: “Sư phụ, sư nương! Nhanh lên, nhanh lên! Hắn cướp tiểu sư đệ…”

Khi vợ chồng Quy Tân Thụ quay đầu lại, Viên Thừa Chí đã ôm lấy thằng bé nhảy lên một cái bàn, gọi lớn: “Thanh đệ, đưa kiếm đây!”

Thanh Thanh liền ném kiếm tới cho chàng. Viên Thừa Chí đưa tay trái bắt lấy, hô lớn: “Mọi người dừng tay, nghe tại hạ nói đã.”

Quy nhị nương cặp mắt đỏ ngầu, lạc giọng kêu la: “Thằng lỏi lộn giống kia! Ngươi dám đả thương con trai ta, ta… ta phải liều mạng với ngươi.”

Nói xong, mụ phóng tới ngay, toan liều mạng với Viên Thừa Chí thật. Quy Tân Thụ vội đưa tay kéo lại, khẽ bảo: “Con đang ở trong tay hắn. Đừng vội!”

Viên Thừa Chí nói: “Nhị sư ca! Xin sư ca giải huyệt cho Mạnh lão gia.”

Quy Tân Thụ xanh mặt, hừ một tiếng. Tuy y vô cùng giận dữ, nhưng cũng nghe lời mà giải khai huyệt đạo cho Mạnh Bá Phi.

Viên Thừa Chí hô lớn: “Các vị tiền bối, các vị bằng hữu! Con trai của sư ca tại hạ có bệnh, muốn mượn tạm mấy viên thuốc của tên tham quan Mã Sĩ Anh để cứu mạng. Đổng tiêu đầu cam tâm bán mạng cho bọn tham quan, nên sư ca của tại hạ mới xích mích với hắn. Mạnh lão gia là cao nhân tiền bối, hôm nay là ngày vui lâu năm mới có một lần của lão nhân gia, sư huynh đệ tại hạ quyết không cố ý đến đây vô lễ làm bừa.”

Mọi người nghe vậy đều cảm thấy ngạc nhiên. Rõ ràng sư huynh đệ này vừa tranh chấp, sao bây giờ sư đệ lại nói đỡ cho sư huynh? Quy thị phu phụ lại càng kinh ngạc. Quy nhị nương la lên: “Mau trả con cho ta.”

Viên Thừa Chí lớn tiếng nói: “Mạnh lão gia! Xin lão gia cắt đĩa đào chúc thọ này ra, xem thử bên trong có gì lạ không.”

Đổng Khai Sơn vừa nghe đã thay đổi sắc mặt. Mạnh Bá Phi không biết trong đầu Viên Thừa Chí nghĩ gì, nhưng vẫn theo lời mà bẻ đôi một trái. Lão thấy trong ruột trái đào có một viên dược hoàn bọc sáp trắng, không khỏi ngơ ngác, nhất thời chưa hiểu đó là thứ gì.

Viên Thừa Chí lại hô lớn: “Giả tỉ tên Đổng tiêu đầu này chỉ bán mạng cho bọn tham quan thì chưa nói gì, nhưng hắn tâm địa ác độc, bày trò đến đây ly gián, muốn phá hủy nghĩa khí đồng đạo võ lâm chúng ta. Mạnh lão gia! Mấy đĩa đào chúc thọ này có phải do Đổng tiêu đầu đưa tới hay không?”

Mạnh Bá Phi gật đầu. Viên Thừa Chí lại nói: “Hắn giấu dược hoàn vào trong đào chúc thọ, rõ ràng đã có tính toán. Dĩ nhiên số đào này không ai lấy ăn ngay. Đợi xong tiệc chúc thọ, khi sư ca tại hạ đã tổn thương hòa khí với Mạnh lão gia rồi, hắn mới quay lại đây lấy trộm rồi đưa vào kinh thành. Há chẳng lập được kỳ công?”

Viên Thừa Chí sợ có người muốn đoạt lấy đứa bé, nên vẫn đứng trên mặt bàn, tay trái đưa thanh kiếm ra cản trở. Chàng gọi: “Thanh đệ, Thắng Hải, Hồ huynh! Nhờ các vị bẻ đào chúc thọ ra, lấy hết dược hoàn đến đây.”

Thanh Thanh, Hồng Thắng Hải và Hồ Quế Nam tuân lệnh, đi đến cái bàn ở giữa, bên dưới chữ Thọ lớn đó. Họ bẻ đôi những trái đào của Đổng Khai Sơn mừng thọ, từ trong ruột lấy ra cả thảy bốn chục viên dược hoàn.

Tân khách đến mừng thọ đều há hốc miệng ra nhìn, không ngừng bàn luận: “Trời ơi, còn nữa không?”, “Hết rồi, lấy ra hết rồi.” “Đổng tiêu đầu thật là xảo quyệt, sao tiểu tướng công này lại biết?” “Ngươi hỏi huynh ấy đi, hỏi ta làm gì?”

Ba người đã bẻ hết đào ra, không thấy viên thuốc nào nữa. Thanh Thanh mỉm cười, xoa tay nói: “Ở đây cả rồi.”

Nàng hoan hỉ bưng chỗ dược hoàn tới, giao cho Viên Thừa Chí. Chàng trả lại kiếm cho nàng, đưa tay cầm lấy một viên thuốc, bảo: “Phiền vị nào lấy cho một ly nước. Cần nước ấm, đừng quá nóng hay quá nguội.”

Bọn gia đinh nhà họ Mạnh nghe thấy, lập tức bưng tới một ly nước, đưa Thanh Thanh.

Viên Thừa Chí ấn vỡ viên sáp màu trắng trong tay, hương thơm tức thì xông lên mũi, lộ ra một viên tròn màu đỏ son, lớn cỡ hạt nhãn. Viên Thừa Chí sợ sức thuốc mạnh quá, trẻ con không chịu nổi, bèn bẻ một nửa viên thuốc hòa vào nước, rồi rót vào miệng chú bé. Nó chỉ còn thở thoi thóp nên không khóc lóc gì cả, uống hết chỗ nước thuốc đó.

Quy nhị nương ràn rụa nước mắt. Bà vừa cảm kích vừa xấu hổ, thầm nghĩ: “Nếu hôm nay không nhờ tiểu sư đệ phá được độc kế này, mình giết Đổng tiêu đầu cũng không cứu được mạng con trai. Lại còn đắc tội với không ít anh hùng hào kiệt ở đây, lụy đến thanh danh một đời của trượng phu nữa.”

Viên Thừa Chí đợi đứa bé uống thuốc xong mới nhảy xuống bàn, hai tay giao trả đứa bé cho Quy nhị nương. Bà đón lấy, khẽ lên tiếng: “Sư đệ! Phu phụ chúng ta thật sự không biết phải cảm tạ thế nào.”

Quy Tân Thụ chỉ nói: “Sư đệ! Sư đệ thật là tốt.”

Thanh Thanh, Hồ Quế Nam, Hồng Thắng Hải đem toàn bộ dược hoàn giao cho Quy nhị nương. Thanh Thanh mỉm cười nói: “Giả tỉ đứa bé này bệnh nặng thêm mấy trận nữa, cũng đủ thuốc uống rồi.”

Quy nhị nương chưa hết mừng rỡ, nên mặc kệ những lời bóng gió của Thanh Thanh. Bà cảm tạ liên hồi, nhận lấy số dược hoàn.

Quy Tân Thụ vội đi giải huyệt cho những người đã bị mình điểm trúng, giải cho một người lại nói một câu xin lỗi. Mạnh Bá Phi im lặng, nghĩ bụng: “Con của ngươi được cứu sống rồi, nhưng con ta đã bị ngươi đánh chết. Nhất định ta phải hẹn những người có khả năng, trả mối thù này.”

Viên Thừa Chí thấy đám đệ tử nhà họ Mạnh đang khiêng Mạnh Tranh hấp hối vào trong nội đường, bèn kêu lên: “Xin chờ một chút.”

Mạnh Đào giận dữ nói: “Ca ca của ta đã chết rồi, ngươi còn muốn gì nữa?”

Viên Thừa Chí nói: “Sư ca của tại hạ xưa nay vẫn ngưỡng mộ oai danh của Mạnh lão gia, kết thân còn chưa được, sao dám hại mạng Mạnh đại ca? Tuy phát chưởng đó hơi mạnh một chút, nhưng tính mạng Mạnh đại ca không trở ngại gì đâu. Các vị không cần lo lắng.”

Mọi người nghe vậy đều nghĩ: “Rõ ràng Mạnh Tranh bị thương sắp chết, ngươi nói vậy thì gạt được ai?”

Viên Thừa Chí lại nói: “Sư ca của tại hạ hoàn toàn không muốn làm hại huynh ấy. Chỉ cần cho Mạnh đại ca uống một thang thuốc, điều dưỡng một thời gian là tự nhiên vô sự.”

Nói xong, chàng lấy trong bọc ra cái hộp vàng, mở nắp lấy một con Chu Tinh Băng Thiềm bẻ nát, hòa vào chén rượu, đổ cho Mạnh Tranh nuốt xuống. Chỉ một lúc sau, quả nhiên sắc mặt y hồng lại, bắt đầu rên rỉ kêu đau.

Mạnh Bá Phi mừng quá, không kìm nổi nước mắt trào ra, run giọng nói: “Viên tướng công! Viên minh chủ! Minh chủ đúng là đại ân nhân cứu mạng con trai lão già này.”

Viên Thừa Chí nói mấy câu khiêm tốn. Sau đó Mạnh Đào sai phái gia nhân đưa huynh trưởng vào phòng nghỉ ngơi, còn đại sảnh thì dọn lại chén bát, tiếp tục ăn uống.

Quy nhị nương nói với Mạnh Bá Phi: “Mạnh lão gia! Bọn vãn bối lỗ mãng thật rồi, xin lão gia tha thứ.” Bà kéo chồng mình, cùng ba tên đồ đệ quỳ xuống vái lạy.

Mạnh Bá Phi cười ha hả: “Con trai sắp chết, dĩ nhiên phải hoảng hồn. Lão phu cũng vậy thôi, chuyện này không thể trách hiền phu phụ.” Lão cũng quỳ xuống trả lễ.

Quy thị phu phụ lại tới xin lỗi những người vừa động thủ với mình, chắp tay khom lưng, lịch sự vô cùng. Quần hùng say sưa một hồi, Mạnh Bá Phi bỗng sốt ruột, đi vào trong xem xét bệnh tình của con trai. Thấy y ngủ say, hơi thở rất điều hòa, lão biết chắc là vô sự, bấy giờ mới thật yên tâm.

Mạnh Bá Phi không lo lắng gì nữa, lại ra cạn ly với những người khách đến chúc thọ mình. Uống say đến tám chín phần, lão bèn sai người lấy tô lớn ra, rót đầy hai tô, bưng tới trước mặt Viên Thừa Chí rồi dõng dạc lên tiếng: “Viên minh chủ! Trên đại hội Thái Sơn, toàn thể anh hùng đã đề cử minh chủ lên ngôi tôn quý. Nói thật, lúc đó trong lòng tại hạ có phần không phục. Nhưng hôm nay thì cách xử sự của minh chủ bắt tại hạ không những cảm kích, còn phải thán phục đến sát đất. Xin kính minh chủ một chén.”

Nói xong, lão lập tức bưng tô lên, uống một hơi cạn sạch. Tửu lượng Viên Thừa Chí không cao, nhưng thấy lão có hảo ý như vậy, chỉ còn cách uống cạn rượu trong tô của mình. Quần hùng reo hò vang dội. Mạnh Bá Phi giơ ngón cái lên nói: “Viên minh chủ từ nay về sau có gì sai khiến, tuy lực lượng của tại hạ chẳng có bao nhiêu, nhưng tiền thì mười vạn hay tám vạn lạng bạc vẫn lo liệu được. Nếu cần người, cha con thầy trò tại hạ phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ chối. Cần mời thêm ba bốn trăm anh hùng hảo hán, tại hạ vẫn có khả năng.”

Viên Thừa Chí nghe lão nói năng sảng khoái, bỗng nghĩ đến trận phong ba lớn này đã hóa giải êm xuôi, hiềm khích giữa sư huynh đệ mình đã tan thành mây khói. Chàng thoải mái vô cùng.

Trong đêm mọi người vui vẻ say sưa, Đổng tiêu đầu không biết đã trốn về đâu. Sùng Trinh hoàng đế không có linh dược, e rằng khó mà thọ mạng. Đổng tiêu đầu lại càng phải thu xếp cho tuổi thọ của mình.

Mọi người cùng Viên Thừa Chí ở lại Mạnh gia mấy ngày. Đã vài lần họ xin cáo biệt, nhưng Mạnh Bá Phi nài nỉ giữ lại, không chịu cho đi. Vết thương của Mạnh Tranh chỉ còn ở ngoài da, vài ngày là bình phục. Cậu con Quy Chung của Quy Tân Thụ uống Phục Linh Thủ Ô Hoàn rất có hiệu quả, quả nhiên mỗi ngày một khỏe hơn. Vợ chồng Quy Tân Thụ vui mừng đến thế nào, tưởng không cần phải nói. Họ chia cho Mạnh Tranh ba viên dược hoàn để bồi bổ sau khi lành hẳn.

Đến sáng ngày thứ bảy, tuy Cái Mạnh Thường hiếu khách nhưng cũng biết không thể giữ khách ở thêm, bèn bày đại tiệc tiễn hành Quy Tân Thụ và Viên Thừa Chí. Trên bàn tiệc, Trình Thanh Trúc nói: “Mạnh lão ca! Tên họ Đổng ở Vĩnh Thắng tiêu cục không phải hảo nhân. Hắn đã mất cống phẩm, không thể về phụng mệnh, lại không dám tìm Quy nhị gia kiếm chuyện. E rằng lão ca sẽ bị phiền hà, nên đề phòng một chút.”

Mạnh Bá Phi nói: “Nếu thằng lỏi đó đến đây gây sự, ta sẽ không khách sáo với hắn nữa.”

Quy nhị nương nói: “Mạnh lão ca! Việc này hoàn toàn do bọn vãn bối gây nên. Nếu có gì phiền phức, phải báo tin cho bọn vãn bối biết ngay.”

Mạnh Bá Phi nói: “Được! Nhưng ta không sợ thằng lỏi đó đâu.”

Sa Thiên Quảng nói: “Mạnh lão gia phải đề phòng hắn cấu kết với bọn quan phủ.”

Mạnh Bá Phi cười ha hả: “Nếu không ở đây được nữa, ta sẽ học nghề lão đệ, chiếm núi làm chủ trại.”

Quần hùng vừa cười vừa cáo từ lên ngựa. Quy nhị nương ôm lấy con trai. Quy Tân Thụ nắm tay Viên Thừa Chí, nghĩ thầm: “Ơn đức khó đền, nói lời vô dụng”. Ông nói rất thành khẩn: “Sư đệ! Từ nay về sau ta coi sư đệ như em ruột.”

Viên Thừa Chí cảm động đáp: “Vâng!”

Vợ chồng họ Quy hoan hỉ dẫn ba đồ đệ đi về hướng Nam. Viên Thừa Chí, Thanh Thanh, Trình Thanh Trúc, Sa Thiên Quảng, ông câm, Thiết La Hán, Hồ Quế Nam, Hồng Thắng Hải cùng áp tải rương sắt đi về hướng Bắc.

*

*   *

Một hôm đi tới Cao Bài Lý, trời đã xế chiều. Vì hành lý nặng nề nên quần hào không cố đi thêm một đoạn đường nữa, trú lại khách sạn Yến Triều Cư phía tây thị trấn.

Mọi người đi một ngày trời, khá mệt mỏi. Đang định nghỉ ngơi thì bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng bánh xe chuyển đất ầm ầm, tiếng người huyên náo, ồn ào đến nỗi chó chạy gà bay. Ngoài ông câm không nghe thấy gì ra, mọi người đều cảm thấy tiếng ồn ào này thật là kỳ lạ. Sau đó một toán người kéo vào khách sạn. Chúng nói năng xí xô xí xào, nửa chữ cũng không ai hiểu.

Quần hào ra khỏi phòng xem, thấy trong sảnh đứng ngồi lố nhố mấy chục tên lính ngoại quốc, cầm binh khí rất kỳ lạ, đang nói chuyện loạn xạ. Viên Thừa Chí cùng mọi người đều chưa từng gặp ai có mắt xanh mũi lõ thế này, không khỏi tò mò, chăm chú ngắm nghía.

Bỗng có một người Trung Quốc quát tháo chưởng quỹ, bảo hắn phải lập tức tìm mười mấy căn phòng thượng hạng.

Chưởng quỹ nói: “Đại nhân, thật là xin lỗi! Trong tiểu điếm này chỉ có mấy phòng thượng hạng, đã có khách ở rồi.”

Tên kia không thèm nói năng gì nữa, xoay tay tát luôn một phát. Chưởng quỹ vừa đưa tay lên xoa má vừa kêu: “Ông… ông…”

Tên kia hét lên: “Nếu không tìm được phòng thượng hạng, thì ta phải phóng hỏa đốt trụi cái tiệm chó này.”

Chưởng quỹ không còn cách nào, đành đến cầu xin Hồng Thắng Hải. Hắn khom lưng vái lạy, năn nỉ bọn Viên Thừa Chí nhường cho hai phòng.

Sa Thiên Quảng tức giận nói: “Hay nhỉ! Khách đến phải có trước có sau chứ? Tên đó là cái thá gì?”

Chưởng quỹ vội nói: “Đại gia! Xin đừng chấp nhặt cái bọn ăn cơm Tây dương này.”

Sa Thiên Quảng kinh ngạc hỏi: “Cơm Tây dương là món gì vậy? Chẳng lẽ hễ ăn cơm Tây dương vào là oai phong như thế?”

Chưởng quỹ khẽ nói: “Đám lính ngoại quốc này đang chuyển những khẩu Hồng Di đại pháo đến kinh thành. Còn người biết nói tiếng Tây dương là thông dịch cho những đại nhân ngoại quốc.”

Bây giờ Viên Thừa Chí mới hiểu, thì ra đây là đồ cáo mượn oai hùm, dựa vào oai thế của người ngoại quốc mà tác oai tác quái.

Sa Thiên Quảng nhúc nhích cây quạt sắt trong tay, nói: “Ta phải dạy dỗ thằng lỏi kia một chút.”

Viên Thừa Chí vội giữ chặt y lại, bảo: “Khoan đã!” Chàng gọi mọi người vào trong phòng rồi nói: “Tiên phụ năm xưa trấn thủ đất Liêu, thắng lớn hai trận ở Ninh Viễn có phần nhờ công hiệu của đại pháo Tây dương. Hồng Di đại pháo từng giết rất nhiều quan binh Mãn Châu. Bây giờ thế lực bọn Mãn Thanh càng hung dữ hơn, đám lính ngoại quốc này lại đang vận chuyển đại pháo đi trợ chiến. Chúng ta nên nhường nhịn họ một chút.”

Sa Thiên Quảng hỏi: “Chẳng lẽ để thằng lỏi kia tác oai tác quái hay sao?”

Viên Thừa Chí đáp: “Loại người hạ tiện như thế, không nên để vào mắt.”

Mọi người nghe Viên Thừa Chí nói vậy, bèn đồng ý nhường lại hai căn phòng thượng hạng.

Tên thông dịch kia họ Tiền, tên Thông Tứ. Thấy có hai phòng thượng hạng rồi, hắn vẫn lầm bầm trách mắng, nhưng không sai chưởng quỹ tìm thêm phòng khác nữa. Hắn ra ngoài một lúc, rồi dẫn hai võ quan ngoại quốc vào khách sạn.

Hai võ quan này, một người chừng hơn bốn mươi tuổi, người kia khoảng ba mươi. Hai người xì xồ với nhau một lúc, rồi võ quan trẻ tuổi đi ra ngoài, dẫn một cô gái Tây dương vào. Cô gái này còn trẻ, Thanh Thanh cũng không đoán được bao nhiêu tuổi, chỉ nghĩ khoảng trên dưới hai mươi. Tóc nàng đen nhánh, da dẻ trắng trẻo, tròng mắt màu xanh như ngọc, trên người đeo đầy châu báu nhấp nháy loang loáng dưới ánh đèn.

Viên Thừa Chí trước giờ chưa từng gặp nữ nhân ngoại quốc, không khỏi nhìn thêm mấy cái. Thanh Thanh ra vẻ không vui, khẽ hỏi: “Huynh thấy cô gái này có đẹp không?”

Viên Thừa Chí nói: “Thì ra nữ nhân ngoại quốc cũng thích trang điểm đến thế.”

Thanh Thanh “hứ” một tiếng.

Sáng hôm sau thức dậy, mọi người ngồi ăn điểm tâm trong đại sảnh. Hai võ quan ngoại quốc cùng cô gái ấy ngồi chung một bàn. Tên thông dịch Tiền Thông Tứ không ngừng qua đó nịnh nọt, khom lưng uốn gối, miệng cười toe toét. Nhưng hễ quay đầu lại là hắn lập tức lớn tiếng hò hét bọn tiểu nhị trong khách sạn, sai này bảo nọ, phật ý một chút là tát tai ngay.

Trình Thanh Trúc nhìn mà ngứa mắt, bèn nói với Sa Thiên Quảng: “Sa lão đệ! Để ta biểu diễn một chút.”

Lão không cần quay lại nhìn, tiện tay vẫy ngược ra sau một cái. Đôi đũa tre bay ra cắm ngay vào giữa miệng Tiền Thông Tứ, đập vào hàm răng nghe “chát” một tiếng, suýt nữa làm rớt hết răng. Ám khí Trình Thanh Trúc quen dùng là những thanh tre rất nhỏ, gọi là Thanh Trúc Tiêu, trong vòng hai chục bước đánh vào huyệt đạo bách phát bách trúng, kình lực không kém cương tiêu. Lão nghe lời Viên Thừa Chí nên mới hạ thủ lưu tình, không thì đôi đũa này cao lên mấy tấc là cặp mắt Tiền Thông Tứ đừng hòng giữ được.

Tiền Thông Tứ đau quá, thét lên be be nhưng không sao biết được đôi đũa tre này từ đâu bay tới. Hai võ quan ngoại quốc gọi hắn tới hỏi, hắn nói gì không biết. Nữ nhân kia ôm bụng mà cười, đôi hoa tai không ngừng rung động.

Võ quan lớn tuổi nhìn sang bàn Viên Thừa Chí, nghĩ bụng: “Chắc là bọn kia tác quái.” Hắn nắm lấy hai cái ly trên bàn quăng lên không trung, rồi hai tay chụp lấy hai khẩu súng ngắn. Hai tiếng nổ chát tai, hai cái ly nát vụn trên không.

Viên Thừa Chí cùng mọi người nghe tiếng nổ đều hoảng sợ giật mình, thầm nghĩ: “Hỏa khí quả nhiên lợi hại, mà hắn bắn cũng không tồi.”

Võ quan lớn tuổi ra vẻ đắc ý, lấy một cái hộp ra. Y lấy thuốc súng và những thỏi chì nạp vào súng ngắn, rồi bảo người võ quan trẻ tuổi: “Bỉ Đắc, anh bắn thử xem.”

Bỉ Đắc đáp: “Thương pháp của tôi làm sao bằng được Đệ nhất thần thương thủ Bồ Đào Nha?”

Cô gái mỉm cười hỏi: “Lôi Mông là Đệ nhất thần thương thủ à?”

Bỉ Đắc nói: “Nếu không phải đệ nhất thế giới, ít ra cũng là đệ nhất châu Âu.”

Lôi Mông cười hỏi: “Đệ nhất châu Âu chẳng lẽ không phải đệ nhất thế giới?”

Bỉ Đắc nói: “Người Đông phương rất kỳ lạ, có những bản lãnh lợi hại hơn người châu Âu, nên tôi không dám chắc. Nhược Khắc Lâm, cô nghĩ sao?”

Nhược Khắc Lâm vừa cười vừa nói: “Em nghĩ là anh nói đúng.”

Bọn Viên Thừa Chí nghe ba người nói chuyện xì xồ, dĩ nhiên không hiểu chữ nào.

Lôi Mông thấy Nhược Khắc Lâm đối với Bỉ Đắc ra vẻ thân mật, có phần đố kỵ bèn nói: “Người Đông phương kỳ lạ lắm sao?”

Hắn lại nổ liền hai phát súng, lần này nhắm vào khăn trùm đầu của Thanh Thanh. Ánh lửa vừa lóe lên, chiếc khăn rơi xuống bàn, xổ ra bộ tóc dài của nữ nhân. Viên Thừa Chí cùng mọi người đều kinh hãi. Lôi Mông và bọn lính ngoại quốc ngồi các bàn khác đều cười hô hố.

Thanh Thanh tức giận đứng dậy, rút trường kiếm ra khỏi vỏ nghe “soạt” một tiếng. Viên Thừa Chí nghĩ thầm: “Nếu động thủ, hỏa khí của đối phương lợi hại, hai bên chắc chắn có chết có bị thương. Bọn lính ngoại quốc này đang giúp quan binh triều đình đánh Thát tử Mãn Thanh, giết họ là làm hại quốc gia. Nhẫn nhịn một chút là hơn.”

Chàng bèn bảo Thanh Thanh: “Thanh đệ, thôi đi!” Thanh Thanh đưa mắt giận dữ liếc nhìn ba người ngoại quốc rồi mới chịu ngồi xuống.

Nhược Khắc Lâm nói: “Thì ra là một cô gái, không ngờ xinh đẹp đến thế.”

Lôi Mông cười nói: “Hay lắm. Em thấy con trai Đông phương có tuấn tú không?”

Bỉ Đắc nói: “Cô ấy còn biết dùng kiếm nữa, hình như muốn đánh nhau với chúng ta.”

Lôi Mông hỏi: “Nếu cô ấy đến, ai sẽ ra đấu? Bỉ Đắc! Hai chúng ta ai giỏi kiếm pháp hơn?”

Bỉ Đắc nói: “Tôi mong rằng chuyện này vĩnh viễn không ai biết được.”

Lôi Mông ra vẻ giận dữ, hỏi: “Tại sao?”

Nhược Khắc Lâm vội nói: “Này, các anh đừng vì chuyện này mà cãi nhau.” Nàng mỉm cười nói tiếp: “Người Đông phương rất thần bí, chỉ sợ cả hai anh đều không đánh thắng được cô nương xinh đẹp đó.”

Lôi Mông kêu lên: “Tiền Thông Tứ, qua đây!”

Tiền Thông Tứ vội chạy đến, hỏi: “Đại tá có gì sai bảo?”

Lôi Mông nói: “Ngươi qua hỏi, có phải cô nương đó muốn đấu kiếm với ta hay không? Hỏi nhanh đi.”

Tiền Thông Tứ vâng dạ liên hồi.

Lôi Mông lại lấy trong túi ra mười mấy đồng tiền Tây dương, ném lên bàn rồi mỉm cười nói: “Nếu cô ấy muốn đấu kiếm thì qua đây. Thắng được ta, thì những đồng vàng này là của cô ấy. Nếu cô ấy thua, phải để ta hôn một cái. Ngươi mau mau qua đó nói đi.”

Thế là Tiền Thông Tứ ngạo nghễ bước tới, dịch lại cho Thanh Thanh nghe. Đến mấy chữ “hôn một cái”, Thanh Thanh xoay tay tát lên má phải của hắn, nghe một tiếng “bốp” vang dội. Cái tát này kình lực rất lớn, Tiền Thông Tứ hự một tiếng, phun ra một bụm máu tươi lẫn bốn cái răng rồi mới kêu trời kêu đất được. Nửa mặt hắn lập tức sưng vù lên.

Lôi Mông cười ha hả rồi nói: “Con bé này quả nhiên có sức.” Hắn rút kiếm ra, vạch veo véo lên không trung mấy nhát, bước ra giữa đại sảnh, la lên: “Qua đây, qua đây!”

Thanh Thanh nghe không hiểu, nhưng nhìn thì biết hắn muốn tỉ kiếm với mình. Nàng lập tức rút kiếm, đứng dậy.

Viên Thừa Chí gọi: “Thanh đệ! Muội qua đây.”

Thanh Thanh tưởng Viên Thừa Chí lại cản trở, lắc đầu nói: “Muội không nhịn nữa đâu.”

Viên Thừa Chí nói: “Để ta dạy Thanh đệ cách đánh thắng hắn.”

Thanh Thanh vừa thấy hỏa khí của ngoại quốc vô cùng lợi hại, chỉ sợ kiếm pháp cũng oai lực như thế, không chừng thanh kiếm có thể nổ đoàng đoàng. Nàng có phần sợ hãi, vừa nghe vậy đã mừng rỡ đứng lại.

Viên Thừa Chí nói: “Hắn vừa chém lên không mấy nhát, xuất thủ nhanh nhẹn, kình lực đầy đủ, kiếm pháp trong nhu có cương. Phải đề phòng hắn đâm thẳng, chứ hắn bổ xuống hay chém ngang thì không đáng sợ.”

Thanh Thanh nói: “Thế thì muội phải tìm cách chấn động cho thanh kiếm của hắn tuột khỏi tay.”

Viên Thừa Chí hoan hỉ nói: “Không sai! Đúng là như vậy, nhưng đừng đả thương hắn.”

Lôi Mông thấy hai người nói chuyện mãi, nóng ruột gọi lớn: “Mau qua đây, mau qua đây!”

Thanh Thanh xoay người nhảy ra, đột nhiên vung kiếm chém vào bả vai hắn. Lôi Mông không ngờ nàng ra tay nhanh đến thế, nhưng dù sao hắn cũng là một cao thủ kiếm thuật của Bồ Đào Nha, lại từng được danh sư của Pháp và Ý Đại Lợi chỉ điểm. Thấy nguy hắn vội lăn nhào xuống đất, đưa kiếm lên đỡ nghe “keng” một tiếng, lửa bay tứ tán.

Lôi Mông bật người đứng dậy, hoảng sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh. Nhược Khắc Lâm đứng bên vỗ tay khen ngợi. Hai bên triển khai kiếm thuật có công có thủ, giao đấu hồi lâu. Viên Thừa Chí xem tỉ mỉ kiếm pháp của Lôi Mông, thấy hắn đỡ đòn và phản kích rất linh hoạt.

Tỉ đấu đến chỗ hăng say, Thanh Thanh đột nhiên thay đổi kiếm pháp. Nàng xuất toàn hư chiêu, hễ mũi kiếm đâm sắp tới là lập tức thu hồi. Đây chính là Lôi Chấn Kiếm Pháp của Kỳ Tiên Phái, cả thảy sáu lần sáu ba mươi sáu chiêu, hoàn toàn không có một thực chiêu nào. Đây chính là những tia chớp trong cơn giông bão, khiến cho kẻ địch phải chóng mặt hoa mắt, sau đó mới xuất chiêu tấn công dữ dội như sét đánh.

Lôi Mông tuy kiếm pháp cao minh, nhưng kiếm thuật thế này thì chưa gặp phải. Hắn thấy đối phương đâm loạn xạ, hình như chiêu nào cũng đâm vào chỗ yếu hại của mình, nhưng khi đưa kiếm lên cản trở thì đối phương lại rụt về. Trong kiếm thuật Tây phương cũng có những hư chiêu, tưởng công mà lại không công như thế, nhưng tối đa chỉ một hai chiêu, nhất định không có mấy chục chiêu tấn công giả vờ thế này.

Lôi Mông nghĩ: “Những chiêu thức hoa hòe này chỉ đẹp mắt, không có ích.” Hắn mỉm cười, đang định chê bai thì Thanh Thanh đột nhiên vẫy kiếm chém mạnh tới. Lôi Mông vội đưa kiếm ra đỡ, nhưng cổ tay bị chấn động, trường kiếm tuột khỏi tay văng ra. Thanh Thanh thừa thế tiến lên, chĩa mũi kiếm vào trước ngực đối phương. Lôi Mông chỉ còn cách đưa hai tay lên đầu hàng.

Thanh Thanh cười khẩy, thu kiếm quay về chỗ cũ. Lôi Mông hổ thẹn lộ ra ngoài mặt, không ngờ mình vẫn tự phụ kiếm thuật cao cường mà thua dưới tay một thiếu nữ da vàng mũi tẹt.

Nhược Khắc Lâm mỉm cười, hốt mớ tiền vàng trên bàn, bước qua bàn Viên Thừa Chí, đưa cho Thanh Thanh. Thanh Thanh xua tay không lấy. Nhược Khắc Lâm vừa cười vừa xì xồ toàn tiếng Bồ Đào Nha, cương quyết đưa nàng.

Trình Thanh Trúc đưa tay đón lấy, sắp mười mấy đồng tiền vàng Tây dương này thành một chồng, hai bàn tay đè ở hai đầu. Lão vận nội công một lúc rồi trả lại Nhược Khắc Lâm.

Nhược Khắc Lâm định cầm đưa Thanh Thanh, nhưng vừa cầm vào tay đã giật mình kinh hãi. Thì ra mười mấy đồng tiền vàng này đã dính chặt lại với nhau thành một khối trụ tròn, không thể tách rời được nữa. Nàng giương tròn đôi mắt vốn đã rất tròn, nói thầm trong miệng: “Người Đông phương thật là thần bí, thật là thần bí!”

Nàng đem khối trụ vàng đó về, đưa hai võ quan Tây dương xem. Lôi Mông nói: “Hình như bọn người này có ma thuật.”

Bỉ Đắc nói: “Đừng gây chuyện với họ. Chúng ta đi thôi.”

Lát sau nghe tiếng lách cách ngoài cửa, những chiếc xe kéo đại pháo lăn bánh lên đường.

Thiết La Hán nói: “Hồng Di đại pháo trông như thế nào, tại hạ chưa được nhìn thấy.”

Hồ Quế Nam nói: “Chúng ta ra xem thử.”

Sa Thiên Quảng cười nói: “Hồ huynh! Nếu huynh có thể thi triển tuyệt kỹ diệu thủ không không, ăn trộm được một khẩu pháo đó, thì ta phục huynh vô cùng.”

Hồ Quế Nam mỉm cười đáp: “Những thứ cồng kềnh như thế, đúng là ta chưa ăn trộm bao giờ. Nhưng Sa huynh có muốn đánh cuộc không?”

Sa Thiên Quảng nói: “Đại pháo này dùng để bắn bọn Thát tử Mãn Thanh, không nên ăn trộm. Không thì ta phải đánh cuộc với huynh một phen.”

Mọi người vừa cười giòn vừa bước ra ngoài sảnh, chỉ chốc lát đã đuổi kịp toán quân áp tải đại pháo. Cả thảy có mười khẩu đại pháo to đùng, chỉ nhìn bề ngoài cũng thấy oai phong lẫm liệt. Mỗi khẩu phải dùng tám con ngựa kéo, phía sau còn có phu dịch đẩy giúp. Xe pháo đi tới đâu, trên đường xuất hiện vết bánh xe sâu hoắm tới đó.

*

*   *

Quần hùng đi được hơn hai mươi dặm, bỗng nghe phía trước có tiếng nhạc ngựa leng keng, mười mấy con ngựa phi tới. Đến gần thì thấy những người cưỡi ngựa đều cầm cung tên, dưới yên treo đầy những loại thú vừa săn được như chồn, thỏ. Đoàn người đi săn này ăn mặc sang trọng, toàn là giày da và trường bào gấm đoản, rất có khí thế. Ở giữa là một thiếu nữ chừng tuổi đôi mươi.

Vừa nhận ra đoàn người Viên Thừa Chí, thiếu nữ đó vội ruổi ngựa lên trước, hô lớn: “Sư phụ, sư phụ!”

Trình Thanh Trúc mỉm cười nói: “Hay lắm! Con cũng đến đây ư?” Thì ra thiếu nữ này chính là A Cửu, đồ đệ của lão.

Trong trận quần đạo tranh giành rương sắt, Viên Thừa Chí cùng Thanh Thanh đã từng gặp cô gái này. Lần trước nàng mặc áo vải xanh như người nhà quê, bây giờ lại trang điểm đẹp đẽ vô cùng. Trên tai trái đeo một hạt trân châu lớn bằng đầu ngón tay cái, trên áo khảm một phiến hồng bảo thạch nhấp nháy sáng ngời.

Cô gái này mặc loại y phục gì cũng thích hợp. Khi phục sức kiểu con gái nhà nông thì trông khỏe mạnh dứt khoát, khi áo quần sang trọng kiểu con nhà quý phái thì diễm lệ như một đóa hồng ngậm sương buổi sớm.

Trong lòng Viên Thừa Chí nhói lên, như vừa bị cao thủ nội gia đánh trúng một quyền. Chàng quay đầu chỗ khác, không dám nhìn thêm.

A Cửu nhìn Viên Thừa Chí, mỉm cười hỏi: “Huynh đi cùng sư phụ của muội à?”

Viên Thừa Chí mỉm cười, gật đầu một cái. A Cửu lại quay sang chào Sa Thiên Quảng: “Sa trại chủ! Chúng ta đúng là không đánh không quen.”

Trình Thanh Trúc bảo nàng đến tham kiến Hồ Quế Nam, Thiết La Hán, rồi hỏi: “Con đi đâu vậy?”

Nàng đáp: “Con ra ngoài săn bắn. Sư phụ thấy con đi có xa không?”

Trình Thanh Trúc nói: “Chúng ta đang định lên kinh thành, con đi cùng đi.”

A Cửu hoan hỉ vâng dạ, đi sát vào sư phụ, hai người hai ngựa song song mà tiến.

Viên Thừa Chí cùng Thanh Thanh thấy cô gái này tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã có khí phách cao sang, quen sai khiến người khác, đám tùy tùng nghe lời răm rắp. Lần trước gặp nhau ở Sơn Đông, họ tưởng nàng là cháu gái của Trình Thanh Trúc, sau này mới biết là đồ đệ của lão. Bây giờ lại thấy nàng là tiểu thư cưng chiều của nhà thế gia vọng tộc, ra ngoài săn bắn cũng mang theo nhiều tùy tùng như thế. Không biết tại sao nàng bái Trình Thanh Trúc làm sư phụ, lại đi cùng Thanh Trúc Bang, hai người nghĩ mãi không ra.

Đêm đó mọi người nghỉ lại một khách sạn tại Ẩm Mã Tập. Viên Thừa Chí cùng Thanh Thanh thấy bọn tùy tùng của A Cửu nói chuyện sặc mùi quan phủ. Trừ A Cửu ra, chúng không thèm ngó tới ai, thần sắc khá ngạo mạn. Nhìn riêng từng người, thì mỗi tên giống một ông quan, chẳng giống tùy tùng chút nào. Họ càng kinh ngạc hơn.

Thanh Thanh hỏi: “Cửu muội! Hôm đó chúng ta đánh giết quan binh một trận sướng tay, sau đó đột nhiên cô đi đâu mất. Cô xinh đẹp như thế, hôm đó ta vừa gặp đã vĩnh viễn không quên được nữa. Sau đó Cửu muội đi đâu?”

A Cửu đã biết Thanh Thanh là nữ nhân, nhưng mặt cũng đỏ lên. Nàng hắng giọng rồi nói: “Tỉ tỉ! Tỉ tỉ mới là mỹ nhân, muội không sao sánh kịp. Tỉ tỉ không cần phấn son phải không?”

Thanh Thanh muốn hỏi nữa, nhưng Trình Thanh Trúc đứng đối diện cứ liên hồi nháy mắt ra hiệu. Nàng bèn mỉm cười nói: “Đi đường xa, đầu mặt toàn là bụi bặm, ta có trang điểm cũng chẳng ai dám nhìn.”

Mọi người nói đùa một lúc rồi chia nhau về phòng nghỉ ngơi.

Viên Thừa Chí vào phòng, đang định lên giường thì Trình Thanh Trúc vào nói: “Viên tướng công! Tại hạ có một chuyện cần thương lượng với tướng công.”

Viên Thừa Chí nói: “Được! Mời bang chủ ngồi.”

Trình Thanh Trúc khẽ nói: “Chúng ta ra ngoài tìm chỗ vắng người, nói chuyện hay hơn.”

Viên Thừa Chí biết là chuyện cơ mật, bèn khoác trường bào. Hai người ra khỏi khách sạn, đến một ngọn đồi bên ngoài thị trấn.

Trình Thanh Trúc nhìn quanh bốn phía không thấy ai, bèn nói: “Viên tướng công! Đồ đệ A Cửu của tại hạ có lai lịch rất kỳ lạ. Tại hạ từng chịu đại ân của cô ấy. Lúc nhận lễ bái sư, tại hạ đã hứa là tuyệt đối không tiết lộ thân phận của cô ấy.”

Viên Thừa Chí nói: “Tại hạ cũng thấy cô ấy không phải loại người tầm thường. Nhưng bang chủ đã hứa rồi, thì không cần nói với tại hạ làm chi.”

Trình Thanh Trúc nói: “Bọn thủ hạ cô ấy dẫn theo đều là người trong quan phủ. Mưu đồ của chúng ta, tuyệt đối không thể cho họ biết chút nào.”

Viên Thừa Chí gật đầu nói: “Quả nhiên đúng là bọn quan phủ.”

Trình Thanh Trúc nói: “Cô ấy không đến nỗi bán đứt tại hạ, nhưng tuổi tác còn nhỏ mà thế sự đa đoan, kết cục thế nào khó mà ngờ được.”

Viên Thừa Chí nói: “Vậy trước mặt cô ấy, chúng ta cẩn thận hơn một chút là xong.”

Hai người chỉ trao đổi chốc lát là xong, lại xuống đồi trở về khách sạn.

Về đến cửa khách sạn, bỗng thấy một hán tử từ con đường phía đông chạy tới, tay xách lồng đèn, cũng vào khách sạn này. Dưới ánh sáng mờ mờ, Viên Thừa Chí cảm thấy hán tử đó có vẻ quen quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra được đã gặp ở đâu. Chàng nằm trên giường suy tới nghĩ lui, cố nhớ lại buổi tiệc chúc thọ ở nhà họ Mạnh, đại hội Thái Sơn, vụ hỗn chiến đoạt rương sắt, ở Nam Kinh, ở Tịnh Nham, Cù Châu, trong quân ngũ Sấm Vương, đều không có mặt người này. Nhưng nhất định chàng đã gặp rồi, vậy hắn là ai?

Đang suy nghĩ thì bỗng có tiếng gõ cửa rất nhẹ. Chàng mặc áo xuống giường, hỏi: “Ai vậy?”

Ngoài cửa Thanh Thanh cười khúc khích, lên tiếng: “Muốn ăn chút gì không?”

Viên Thừa Chí thắp đèn, mở cửa. Nàng đang bưng một cái khay đựng hai cái chén, mỗi chén có ba quả trứng gà, chắc vừa xuống bếp làm cho chàng. Viên Thừa Chí mỉm cười nói: “Đa tạ nhé. Khuya rồi, sao không đi ngủ?”

Thanh Thanh nói nhỏ: “Muội cứ nghĩ mãi đến cô A Cửu kỳ lạ đó, không ngủ được. Nhất định huynh cũng đang nghĩ đến cô ấy, không ngủ được đâu.”

Nói xong, nàng nhoẻn miệng cười. Viên Thừa Chí cười cười hỏi lại: “Ta nghĩ đến cô ấy làm gì?”

Thanh Thanh nói: “Cô gái này đẹp tuyệt vời, đẹp đến nỗi không giống người phàm. Huynh thấy cô ấy có đẹp không?”

Viên Thừa Chí biết Thanh Thanh tính hay hờn ghen. Nếu chàng nói A Cửu đẹp, chắc chắn nàng sẽ không vui. Nhưng nếu nói A Cửu không đẹp thì rõ ràng là nói dối, trái với lương tâm, mà nàng cũng quyết không tin. Chàng bèn mỉm cười nói: “Không giống người phàm, chẳng lẽ giống ma quỷ hay sao?”

Thanh Thanh nói: “Rõ ràng huynh muốn nói cô ấy trông như tiên nữ, nhưng lại không chịu nói.”

Viên Thừa Chí cầm muỗng múc một quả trứng gà, vừa cho vào miệng bỗng để rơi cái thìa, khẽ quát lên: “Đúng rồi! Thì ra là hắn.”

Thanh Thanh hoảng sợ nhảy dựng lên, hỏi lại: “Hắn là ai thế?”

Viên Thừa Chí quay mặt nhìn ra cửa, bảo: “Mau đi theo huynh!”

Thanh Thanh thấy chàng không ăn trứng gà, hơi giận bèn hỏi: “Đi đâu vậy?”

Viên Thừa Chí đến chỗ Hồng Thắng Hải, rút lấy thanh kiếm đưa cho nàng, nói: “Cầm lấy!”

Thanh Thanh cầm kiếm, bây giờ mới biết chàng vừa nhận ra địch thủ.

Thì ra khi Viên Thừa Chí ăn trứng gà, chàng đột nhiên nhớ lại năm xưa ở nhà An đại nương, tên cẩm y vệ Hồ lão tam đến bắt Tiểu Huệ, chàng đã liều mạng chống đỡ. May mà An đại nương kịp trở về, dùng trứng gà đánh đuổi Hồ lão tam, cứu được hai đứa bé. Người chàng vừa nhìn thấy chính là tên Hồ lão tam đó. Không hiểu hắn lén lút đến đây để làm gì, phải thám thính rõ ràng mới được.

Hai người khom người, đến từng phòng trong khách sạn mà ghé tai lắng nghe. Khi đến một căn phòng lớn phía sau, quả nhiên có tiếng người đang bàn luận. Đang định nghe lén thì cửa phòng bật mở, có người bước ra ngoài.

Viên Thừa Chí khẽ nói vào tai Thanh Thanh: “Thanh đệ về, bảo Sa Thiên Quảng và mọi người phòng bị. Ta đi theo xem thử.”

Thanh Thanh gật đầu khẽ đáp: “Cẩn thận nhé!”

Viên Thừa Chí núp trong bóng tối, thấy người đầu tiên bước ra chính là Hồ lão tam. Phía sau có tám người đi theo, tay đều cầm binh khí. Dưới ánh nến nhìn thấy rõ ràng, đây đều là tùy tùng của A Cửu. Chín người nối nhau vượt tường khách sạn nhảy ra.

Thanh Thanh khẽ nói: “Thì ra là chúng. Muội đã biết cô gái đó có chỗ kỳ lạ mà!” Viên Thừa Chí cũng ngạc nhiên, lập tức vượt tường ra ngoài khách sạn, âm thầm theo dõi.

Chín người kia hoàn toàn không biết có người theo dõi, ra khỏi thị trấn đi chừng một dặm thì đến một căn nhà lớn. Hồ lão tam cất tiếng gọi, cửa lớn mở ngay để chín người vào.

Viên Thừa Chí vòng ra phía sau, vượt tường nhảy vào, thấy một căn phòng có ánh sáng rọi ra ngoài cửa sổ. Chàng nhảy lên mái nhà, nhẹ nhàng gỡ một viên ngói, từ trên nhìn xuống thấy trong phòng có một hán tử tuổi khoảng tứ tuần, thân hình to lớn. Hồ lão tam cùng tám người tùy tùng của A Cửu vào trong phòng, hành lễ tham kiến hán tử kia.

Hồ lão tam nói: “Tiểu nhân vào thị trấn tình cờ gặp Vương phó chỉ huy, biết mọi người đang ở đây, nên mời mấy huynh đệ này đến giúp đỡ một tay.”

Người ấy nói: “Hay lắm! Vương phó chỉ huy nói sao?”

Hồ lão tam đáp: “Vương phó chỉ huy nói là An đại nhân đã có việc, dĩ nhiên là phải giúp.”

An đại nhân nói: “Lần này nếu mà đắc thủ, công lao mọi người nhất định không nhỏ. Ha ha…”

Một người nói: “Hoàn toàn dựa vào đại nhân giúp đỡ.”

An đại nhân nói: “Huynh đệ chúng ta đừng phân biệt ai là thị vệ trong cung, ai là cẩm y vệ. Mọi người đều ra sức cho hoàng đế cả.”

Cả bọn cùng nói: “An đại nhân nói rất đúng. Bọn thuộc hạ nhất định vâng lời đại nhân chỉ bảo.”

An đại nhân nói: “Được! Vậy chúng ta đi ngay.”

Viên Thừa Chí càng kinh ngạc hơn, thầm nghĩ: “Hồ lão tam và An đại nhân đã là cẩm y vệ, thế thì bọn tùy tùng của A Cửu phải là thị vệ trong cung. Không hiểu cô bé đó làm gì, sao lại dẫn theo một đám thị vệ trong cung, chạy loạn xạ khắp nơi.”

Chẳng bao lâu, An đại nhân dẫn cả bọn ra ngoài. Viên Thừa Chí vẫn nấp trên mái nhà, đếm thấy tất cả mười sáu người, thì ra chính An đại nhân đã có sẵn sáu người. Chàng để chúng đi một quãng, rồi lén lút bám theo.

Càng đi càng thấy phong cảnh hoang vu. Được bảy tám dặm thì có người khẽ nói gì đó, rồi cả bọn tản ra, bao vây một căn nhà lẻ loi ở vùng hoang vắng này. Cả đám đều khom mình, không phát ra một chút tiếng động, tiến đến gần căn nhà đó.

Viên Thừa Chí bắt chước họ, cũng khom người tiến vào. Có tên nhìn thấy chàng, nhưng trong bóng tối tưởng là đồng bọn nên không để ý. An đại nhân thấy vòng vây đã kín, bèn vẫy tay bảo mọi người cúi xuống, rồi đưa tay gõ cửa.

Lát sau trong nhà có tiếng nữ nhân hỏi ra: “Ai vậy?”

An đại nhân giật mình hỏi lại: “Ai thế?”

Thanh âm nữ nhân trong nhà ra vẻ kinh hãi: “Thì ra là… là… ngươi. Đêm khuya thế này, ngươi tới đây làm gì?”

An đại nhân la lên: “Thế mới gọi là oan gia không thể tránh nhau. Thì ra muội đang ở đây, mau mở cửa đi.” Giọng hắn vừa kinh hãi vừa mừng rỡ.

Nữ nhân trong nhà nói: “Ta đã nói là quyết không gặp ngươi nữa. Đến đây làm gì?”

An đại nhân mỉm cười nói: “Muội không muốn gặp ta, nhưng ta thì nhớ nương tử quá rồi.”

Nữ nhân trong nhà giận dữ nói: “Ai là nương tử của ngươi? Chúng ta đã vạch đất dứt tình rồi. Nếu ngươi không chịu buông tha ta, thì phóng hỏa đốt nhà đi. Ta thà chết cũng không chịu gặp một kẻ vô lương tâm, bệnh hoạn điên cuồng như ngươi.”

Viên Thừa Chí càng nghe càng cảm thấy thanh âm này rất quen. Cuối cùng chàng giật mình nhận ra An đại nương. Thì ra An đại nhân là chồng của An đại nương, là cha của Tiểu Huệ. Năm xưa, Hồ lão tam đến bắt Tiểu Huệ, chính là tuân lệnh lão An đại nhân này.

Comments

comments


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.