Lộc Đỉnh ký

Hồi 20: Bia tan ngày tháng xem còn đó - Lớp trước phong lưu tới vịn theo

trước
tiếp

Người kia ánh mắt quét từ tây qua đông, nụ cười trên mặt không tắt, thong thả nói “Chưởng môn sứ Hắc Long môn, hôm nay đã đến kỳ hạn, mời ngươi đưa kinh thư lên đây”. Giọng nàng vừa trong trẻo vừa kiều mỵ rất dễ nghe, đưa tay phải tới, bàn tay xòe ra.

Vi Tiểu Bảo từ xa nhìn, thấy bàn tay đúng là như bạch ngọc tạc thành, trong lòng lập tức nảy ra ý nghĩ “Nữ nhân này mà làm vợ mình cũng không phải kém. Nàng mà tới Lệ Xuân viện làm ăn, thì khách chơi ở Dương Châu sẽ ùn ùn kéo tới xô vỡ cả cổng lớn Lệ Xuân viện”.

Một lão nhân áo đen bên trái bước lên hai bước, khom người nói “Khải bẩm phu nhân, Bắc Kinh báo tin là đã điều tra được nơi hạ lạc của bốn bộ kinh thư, đang cố gắng ra sức, vâng theo lời bảo huấn của giáo chủ, cho dù mất mạng cũng phải lấy bằng được để dâng lên giáo chủ và phu nhân”. Giọng y run run, rõ ràng mười phần sợ sệt.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Đáng tiếc, đáng tiếc! Té ra nữ nhân xinh đẹp này là phu nhân của Hồng giáo chủ, một đóa hoa lài cắm bãi cứt trâu. Trăng trong veo, rọi cầu tiêu!”.

Nữ nhân kia cười khẽ một tiếng, nói “Giáo chủ đã gia hạn ba lần rồi, Hắc Long sứ ngươi vẫn cứ dây dưa, không chịu ra sức, đối với giáo chủ không khỏi có chỗ quá không trung thành thì phải?”.

Hắc Long sứ khom người càng thấp, nói “Thuộc hạ đội ơn lớn của giáo chủ và phu nhân, dù tan xương nát thịt cũng khó mà báo đáp. Quả thật chuyện này muôn phần khó khăn, trong những người thuộc hạ phái vào cung đã có hai người Đặng Bính Xuân, Liễu Yến tuẫn giáo thân vong. Mong giáo chủ và phu nhân ra ơn gia hạn thêm”.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Té ra con heo nái mập ú và cung nữ giả kia là thuộc hạ của ngươi. Chỉ e chức vị của con đĩ già cũng không bằng ngươi”.

Nữ nhân kia giơ tay trái lên vẫy vẫy Vi Tiểu Bảo, cười nói “Tiểu đệ đệ, ngươi lại đây”. Vi Tiểu Bảo giật nảy mình, hạ giọng nói “Ta à?”. Nữ nhân kia cười nói “Đúng đấy, ta gọi ngươi”. Vi Tiểu Bảo nhìn qua hai người Lục tiên sinh, Bạn đầu đà bên cạnh một cái. Lục tiên sinh nói “Phu nhân đã gọi, bước tới cung kính hành lễ đi”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Nếu ta không cung kính thì sao?”. Nhưng vẫn bước lên cung cung kính kính khom người làm lễ, nói “Giáo chủ và phu nhân tiên phúc mãi hưởng, thọ sánh ngang trời”.

Hồng phu nhân cười nói “Thằng nhỏ người khôn ngoan lắm. Ai dạy ngươi thêm ba chữ Và phu nhân vào sau hai chữ giáo chủ thế?”.

Vi Tiểu Bảo không biết trước nay giáo chúng Thần Long giáo chỉ nói “Giáo chủ tiên phúc mãi hưởng, thọ sánh ngang trời”, sau khi gia nhập phải học câu ấy cho thuộc lòng, không ai dám thêm bớt một chữ nửa câu. Vi Tiểu Bảo thấy vị phu nhân này dung mạo đã đẹp, lại rất có quyền thế, vả lại vỗ mông ngựa không mất tiền liền thuận miệng thêm ba chữ “Và phu nhân” vào, nghe nàng hỏi bèn đáp “Giáo chủ có phu nhân làm bạn thì thọ sánh ngang trời mới thú vị, nếu không qua một hai trăm năm, phu nhân về trời, giáo chủ há không quá tịch mịch sao?”.

Hồng phu nhân vừa nghe thấy liền cười sặc lên, Hồng giáo chủ cũng không kìm được mỉm cười, vuốt bộ râu dài, gật đầu cười khẽ.

Giáo chúng trên dưới trong Thần Long giáo nhìn thấy giáo chủ thì người nào cũng run rẩy sợ sệt, đâu có ai dám thuận miệng nói bừa như vậy? Lúc vừa nghe Vi Tiểu Bảo nói thế ai cũng toát mồ hôi lo thay cho y, đến khi thấy giáo chủ và phu nhân thần sắc rất hòa hoãn mới yên tâm.

Hồng phu nhân cười hỏi “Vậy ba chữ ấy là tự ngươi nghĩ ra thêm vào phải không?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Đúng thế, nhưng không thêm vào không được. Trong những chữ cong cong quẹo quẹo trên tấm bia đá kia có nhắc tới phu nhân mà”.

Câu ấy vừa buông ra, Lục tiên sinh toàn thân như lập tức rơi xuống hố băng, tự mình mất không biết bao nhiêu tâm huyết mới dạy cho y học thuộc lòng được bài văn bia kia, đột nhiên y lại nảy ý chế thêm, thêm tên phu nhân vào đó, vậy thì làm sao ăn khớp với số chữ? Thằng nhỏ ương bướng này thuận miệng bịa đặt, ắt không khỏi đọc bừa văn bia một lượt, bài văn bia mình làm vốn đã có rất nhiều chỗ sơ hở, mà như thế thì làm sao không bại lộ ngay tại chỗ?

Hồng phu nhân nghe thấy cũng chợt sửng sốt, nói “Ngươi nói trên bia đá có khắc tên ta à?”. Vi Tiểu Bảo nói “Vâng ạ!”. Y thuận miệng nói ra hai chữ “Vâng ạ” xong mới kêu thầm “Hỏng rồi! Nếu thị bảo mình đọc thuộc lòng bài văn bia kia, thì trong đó đâu có nói tới phu nhân”. May là Hồng phu nhân cũng không hỏi kỹ, nói “Ngươi họ Vi, từ Bắc Kinh tới, phải không?”. Vi Tiểu Bảo lại nói “Vâng ạ!”. Hồng phu nhân nói “Nghe Bạn đầu đà nói ở Bắc Kinh ngươi đã gặp một cô nương mập tên Liễu Yến, thị còn dạy võ công cho ngươi phải không?”.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Những chuyện mình nói với Bạn đầu đà, ngoài chuyện kinh thư ra y đều đã bẩm báo lại hết với giáo chủ và phu nhân, trước mắt chỉ còn cách cố chết bịa đặt tới cùng, dù sao Liễu Yến cũng đã chết rồi, cái đó gọi là Người chết không sao đối chứng”. Bèn nói “Đúng thế, dì Liễu này là bạn tốt của chú tôi, ban ngày ban đêm gì cũng thường tới nhà tôi”. Hồng phu nhân cười sặc lên nói “Thị tới làm gì thế?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Nói chuyện cười đùa với chú tôi. Có lúc họ còn ôm nhau hôn môi, tưởng tôi không thấy, nhưng tôi nhìn trộm đều thấy tất”. Y biết càng nói cụ thể sống động, những chỗ chi tiết tỉ mỉ đều nói hết ra thì người ta càng tin.

Hồng phu nhân cười nói “Thằng nhỏ nhà ngươi gian hoạt quá, người ta hôn nhau mà ngươi cũng nhìn trộm”, rồi quay lại nói với Hắc Long sứ “Ngươi nghe thấy chưa? Trẻ con tóm lại không biết nói dối thì phải?”.

Vi Tiểu Bảo nhìn theo ánh mắt nàng, thấy Hắc Long sứ biến hẳn sắc mặt, vẻ sợ hãi lên tới cực điểm, thân hình run lên, hai gối khuỵu xuống quỳ luôn xuống đất, dập đầu lia lịa, nói “Thuộc hạ… thuộc hạ không biết cách cai quản đốc thúc, tội đáng chết vạn lần, xin giáo chủ và phu nhân mở… mở một mắt lưới, chuẩn cho thuộc hạ lập công chuộc tội”. Vi Tiểu Bảo rất ngạc nhiên, nghĩ thầm “Mình nói là cô nương mập như heo kia hôn môi với chú mình, thì liên quan gì tới lão già này chứ? Tại sao y lại hoảng sợ tới như thế?”

Hồng phu nhân mỉm cười nói “Lập công chuộc tội à? Ngươi có công lao gì? Ngươi còn nói người mà ngươi phái đi quả thật là lòng trung rực rực đang làm việc cho giáo chủ. Nào ngờ thị ở Bắc Kinh lại làm chuyện dan díu phong lưu như thế”. Hắc Long sứ dập đầu lia lịa, trên trán máu tươi ròng ròng. Vi Tiểu Bảo trong lòng bất nhẫn, định nói vài câu có lợi cho y, nhưng nhất thời không nghĩ ra được câu nào.

Hắc Long sứ lê gối tới, kêu lên “Giáo chủ, ta theo lão nhân gia người ra sống vào chết, tuy không có công lao, nhưng cũng khổ cực”. Hồng phu nhân cười nhạt nói “Ngươi nhắc tới chuyện trước kia làm gì? Ngươi đã lớn tuổi như thế, còn làm việc cho giáo chủ được bao nhiêu năm nữa? Chức vụ Hắc Long sứ ấy cứ nghỉ sớm một chút, há không khoái hoạt sao?”. Hắc Long sứ ngẩng đầu lên nhìn Hồng giáo chủ nài nỉ “Giáo chủ, người đối với thuộc hạ cũ, anh em cũ, quả thật không có nửa điểm tình nghĩa sao?”.

Hồng giáo chủ thần sắc trơ ra như gỗ, lạnh nhạt nói “Trong Thần Long giáo chúng ta, những người già cả hồ đồ quá nhiều, cũng phải chỉnh đốn cho tốt một phen mới đúng”. Y thanh âm trầm trầm, nói ra không nghe rõ tiếng. Vi Tiểu Bảo từ lúc thấy mặt y đến lúc ấy mới nghe y lên tiếng lần đầu.

Đột nhiên mấy trăm thiếu niên nam nữ đồng thanh hô lớn “Giáo chủ bảo huấn, thường nhớ trong lòng, chế thắng khắc địch, mọi việc thành công!”.

Hắc Long sứ thở dài một tiếng, run rẩy đứng lên, nói “Bỏ cũ nhận mới, đám già bọn ta, vốn phải chết rồi”. Rồi quay người lại nói “Mang rồng ra đây!”.

Bốn thiếu niên áo đen ngoài cửa sảnh rảo chân bước tới, trong tay mỗi người cầm một cái mâm gỗ, trên có lồng tròn bằng đồng đậy kín, bước tới trước mặt Hắc Long sứ đặt mâm gỗ xuống đất, rồi mau lẹ xoay người bước ra. Mọi người trong sảnh không hẹn mà cùng đồng thời lùi lại một bước.

Hắc Long sứ lẩm bẩm “Giáo chủ bảo huấn, thường nhớ trong lòng, chế thắng khắc địch, mọi việc thành công… Ha ha, có một việc không thành công, đó là thuộc hạ hoàn toàn không phải lòng trung khăn khắn”. Rồi đưa tay ra cầm núm lồng bàn nhấc lên.

Trong mâm đột nhiên có một vật vọt ra, kế đó ánh bạc lóe lên, một ngọn phi đao chênh chếch phóng tới chém vật kia đứt làm hai đoạn, rơi xuống cái mâm, vẫn còn ngo ngoe, là một con rắn nhỏ vằn vện năm màu.

Vi Tiểu Bảo la hoảng một tiếng. Mọi người trong sảnh cũng la lên “Người nào?”. “Ai dám phạm thượng làm loạn?”. “Bắt lấy y!”. “Thằng phản đồ này lại dám chống lại giáo chủ à?”.

Hồng phu nhân đột nhiên đứng lên, vòng hai tay lại rồi vẫy liên tiếp ba cái. Chỉ nghe soạt soạt soạt soạt, tiếng trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ vang lên một tràng, mấy trăm thiếu niên nam nữ sấn lên sảnh, vây chặt năm sáu mươi giáo chúng lớn tuổi. Mấy trăm thiếu niên này áo xanh theo áo xanh, áo trắng theo áo trắng, không hề lẫn lộn, mỗi người chiếm một phương vị, hoặc sáu bảy người, hoặc tám chín người chia ra đối phó với một người, trường kiếm đều chĩa vào chỗ yếu hại, trong chớp mắt đã khống chế được mấy mươi giáo chúng lớn tuổi. Chung quanh Bạn đầu đà và Lục Cao Hiên cũng đều có bảy tám người chĩa trường kiếm bao vây.

Một đạo nhân râu đen khoảng năm mươi tuổi hô hô cười rộ, nói “Phu nhân, ngươi dạy trận pháp này mất mấy tháng thế? Muốn đối phó với bọn anh em già thật ra cũng không cần phí sức như thế đâu”. Trong tám thiếu nữ áo đỏ bao vây y có hai người đẩy kiếm tới, mũi kiếm kề vào tâm khẩu y, quát lớn “Không được vô lễ với giáo chủ và phu nhân”. Đạo nhân kia cười nói “Phu nhân, con Ngũ thái thần thông kia là do Vô Căn đạo nhân ta giết. Ngươi muốn xử phạt thì cứ ra tay, cần gì làm liên lụy tới người khác?”.

Hồng phu nhân ngồi lại xuống ghế, mỉm cười nói “Ngươi đã tự nhận thì không gì tốt hơn. Đạo trưởng, giáo chủ đối đãi với ngươi không bạc mà? Ủy nhiệm ngươi làm Chưởng môn sứ Xích Long môn, đó là chức vụ cao chỉ dưới một mình giáo chủ mà trên hàng vạn người, tại sao ngươi lại làm phản?”. Vô Căn đạo nhân nói “Thuộc hạ không làm phản. Hắc Long sứ Trương Đạm Nguyệt có công lớn với bản giáo, chỉ vì người dưới làm việc bất lực mà phu nhân lại muốn lấy mạng y, thuộc hạ lớn mật nài nỉ giáo chủ và phu nhân”. Hồng phu nhân cười nói “Nếu ta không ưng thuận thì sao?”.

Vô Căn đạo nhân nói “Thần Long giáo tuy là giáo chủ sáng lập ra, nhưng là mấy vạn anh em lội qua nước sôi đạp lên lửa bỏng, ai ai cũng có công lao. Năm xưa khởi sự, tất cả có một ngàn hai mươi ba người anh em già, đến nay người thì bị địch nhân sát hại, người thì bị giáo chủ xử tử, chỉ còn không đầy trăm người. Thuộc hạ xin giáo chủ ra ơn, tha mạng cho mấy mươi anh em già bọn ta, đuổi tất cả bọn ta ra khỏi giáo. Giáo chủ và phu nhân thấy mặt đám già bọn ta là phát ghét, muốn dùng người mới, thì cứ đuổi tất cả đám già bọn ta đi là xong”.

Hồng phu nhân cười nhạt nói “Thần Long giáo từ khi sáng lập đến nay chưa từng nghe nói có ai sống sót mà ra khỏi giáo. Vô Căn đạo nhân nói thế, đúng là muốn mở cửa trời”. Vô Căn đạo nhân nói “Nói như thế thì phu nhân không ưng thuận chứ gì?”. Hồng phu nhân nói “Xin lỗi, bản giáo không có quy củ ấy”. Vô Căn đạo nhân hô hô cười rộ, nói “Té ra giáo chủ và phu nhân không giết hết bọn ta thì không xong”.

Hồng phu nhân mỉm cười nói “Cũng không phải thế. Người già trung thành với giáo chủ, tự nhiên giáo chủ vẫn coi là anh em tốt như xưa, quyết không kỳ thị. Chúng ta không nói chuyện lớn tuổi nhỏ tuổi, chỉ hỏi y có dốc lòng trung thành với giáo chủ hay không. Người nào trung thành với giáo chủ thì giơ tay lên”.

Mấy trăm thiếu niên nam nữ nhất tề giơ tay trái lên, cả Vô Căn đạo nhân cũng giơ cao tay trái, mọi người đồng thanh nói “Trung với giáo chủ, quyết không hai lòng!”. Vi Tiểu Bảo thấy mọi người giơ tay, cũng giơ tay lên.

Hồng phu nhân gật đầu nói “Vậy thì tốt lắm, té ra mọi người đều trung thành với giáo chủ, ngay vị tiểu đệ đệ mới tới này tuy không phải là người trong bản giáo cũng trung thành với giáo chủ”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Ta là trung thành với con rùa đen khốn nạn”. Hồng phu nhân nói “Mọi người đều trung thành với giáo chủ, vậy thì ở chỗ chúng ta không có tên phản tặc nào cả. Nhưng e có điểm không đúng thì phải, phải tra xét cho rõ ràng. Các vị lão huynh đệ chỉ cần tạm thời chịu ủy khuất một chút, trói tất cả lại”. Mấy trăm thiếu niên nam nữ đồng thanh ứng tiếng “Dạ!”.

Một đại hán cao lớn quát “Khoan đã!”. Hồng phu nhân nói “Bạch Long sứ, ngươi có cao kiến gì thế?”. Đại hán kia nói “Thuộc hạ không dám. Thuộc hạ theo giáo chủ hai mươi năm, gặp việc là hăng hái xông lên trước. Lúc ta liều mạng cho bản giáo thì đám nhãi con này còn chưa sinh ra trên đời. Tại sao họ mới trung thành với giáo chủ, mà lại nói đám anh em già bọn ta không trung thành?”.

Hồng phu nhân cười hề hề nói “Bạch Long sứ nói thế là khoe khoang công lao của mình rồi. Ngươi muốn nói là nếu không có Bạch Long sứ Chung Chí Linh ngươi thì Thần Long giáo không có ngày hôm nay phải không?”.

Đại hán cao lớn tên Chung Chí Linh kia nói “Sáng lập Thần Long giáo là công của một mình giáo chủ, mọi người chẳng qua chỉ là theo lão nhân gia người đánh dẹp thiên hạ, có công lao gì đáng nói đâu? Có điều…”.

Hồng phu nhân nói “Có điều thế nào?”. Chung Chí Linh nói “Có điều bọn ta không có công lao, thì bọn nhãi con mười mấy tuổi này càng không có công lao”. Hồng phu nhân nói “Ta chẳng qua hơn hai mươi tuổi, thì cũng không có công lao gì phải không?”. Chung Chí Linh ngần ngừ một lúc, nói “Không sai, phu nhân cũng không có công lao. Lập giáo dựng nghiệp là công của một mình giáo chủ lão nhân gia người”.

Hồng phu nhân chậm rãi nói “Mọi người đã không ai có công lao, thì giết ngươi đi cũng không có gì oan uổng, phải không?”. Nói tới đó hai mắt rực lên sát cơ, nhưng vẻ mặt vẫn yêu kiều không sao nói ra được.

Chung Chí Linh tức giận quát “Ngươi giết một mình họ Chung ta thì tự nhiên không hề gì. Chỉ e là giết hại trung lương, tru lục công thần như thế, thì cơ nghiệp của Thần Long giáo sẽ bị hủy hoại trong tay một mình phu nhân thôi”.

Hồng phu nhân nói “Hay lắm, hay lắm, ờ, ta mệt quá”. Mấy chữ ấy nói ra rất uể oải, nào ngờ lại là hiệu lệnh giết người. Bảy thiếu niên áo trắng vây quanh Chung Chí Linh vừa nghe thấy, trường kiếm trong tay lập tức phóng mau ra, nhất tề đâm vào Chung Chí Linh. Bảy thanh kiếm rút ra, trên người y vọt ra bảy tia máu rưới đỏ quần áo của bảy thiếu niên áo trắng. Chung Chí Linh kêu lên “Giáo chủ, ngươi… ngươi quá nhẫn tâm! Quá…”, rồi ngã vật xuống đất. Bảy thiếu niên áo trắng kia lui xuống hành lang, hành động cực kỳ chỉnh tề.

Các huynh đệ lớn tuổi trong giáo đều biết Bạch Long sứ Chung Chí Linh võ công cao cường, nhưng bảy thanh kiếm cùng phóng tới lại không có chút sức lực nào chống cự, đủ thấy bảy tên thiếu niên kia để phóng ra được một nhát kiếm ấy trong sảnh hôm nay thì trước đó đã được giáo chủ chỉ điểm, lại đã luyện tập không biết bao nhiêu lần, quả thật đã đạt tới mức vô cùng thuần thục, người nào cũng nơm nớp trong lòng.

Hồng phu nhân ngáp một cái, tay trái khẽ che đôi môi anh đào, hiện rõ vẻ yêu kiều cực điểm. Hồng giáo chủ thần sắc cứ trơ ra như gỗ, đối với việc Chung Chí Linh bị giết vẫn như không nhìn thấy. Hồng phu nhân nhẹ nhàng nói “Thanh Long sứ, Hoàng Long sứ, hai người các ngươi thấy Bạch Long sứ có đúng là phạm tội mưu đồ phản nghịch không?”.

Một lão già mặt nhọn mắt nhỏ khom người nói “Chung Chí Linh phản bội giáo chủ và phu nhân, lòng nuôi ý xấu đã lâu, thuộc hạ mười phần căm hận, từng tố cáo với phu nhân mấy lần. Phu nhân vẫn nói là nể mặt các huynh đệ lớn tuổi, để cho y có một cơ hội hối cải. Giáo chủ và phu nhân khoan hồng đại lượng, chỉ mong y sửa lỗi đổi lòng, nào ngờ người này vô cùng độc ác, quả thật tội không tha được. Nếu khinh dị đem y xử tử như thế, thì là tiện nghi cho y cả vạn phần. Huynh đệ trong giáo không ai không cảm kích ơn đức của giáo chủ và phu nhân”.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Đúng là một đại vương nịnh hót”.

Hồng phu nhân cười khẽ một tiếng, nói “Rốt lại Hoàng Long sứ cũng còn biết đại thể. Thanh Long sứ, ngươi thấy sao?”.

Một hán tử cao gầy khoảng năm mươi tuổi trừng mắt giận dữ nhìn tám thiếu niên áo xanh chung quanh, quát “Tránh ra. Giáo chủ muốn giết ta, ta không biết tự mình động thủ à?”. Trường kiếm của tám thiếu niên hơi đẩy ra phía trước, mũi kiếm đã sắp chạm vào áo y. Hán tử kia hắc hắc cười nhạt mấy tiếng, từ từ đưa hai tay lên nắm vào ngực áo, nói “Giáo chủ, phu nhân, năm xưa thuộc hạ kết nghĩa anh em với bốn Chưởng môn sứ Xích, Bạch, Hắc, Hoàng, quyết tâm hiến dâng tính mạng cho Thần Long giáo, không ngờ lại có ngày hôm nay. Phu nhân muốn giết Hứa mỗ cũng không có gì lạ, chuyện lạ là Hoàng Long sứ Ân đại ca lại tham sống sợ chết, còn nói những câu hèn hạ nhơ bẩn như thế để bôi nhọ anh em tốt của mình…”.

Chợt nghe soạt một tiếng, hán tử kia hai tay giật mạnh ra hai bên, đã xé chiếc áo trường bào trên người làm hai mảnh, cánh tay rung một cái, hai mảnh áo trường bào quét ngang ra hất tung trường kiếm của tám thiếu niên áo xanh, ánh xanh chớp lên, trong tay đã có thêm hai thanh đoản kiếm dài khoảng thước rưỡi. Tiếng soạt soạt vang lên liên tiếp, tám thiếu niên áo xanh trúng kiếm trước ngực ngã hết xuống đất, máu tươi từ vết thương phun ra. Tám cái xác ngã chung quanh y làm thành một cái vòng, mà lại mười phần tròn trịa. Thủ pháp rất mau lẹ, quả là như sét đánh không kịp bưng tai.

Hồng phu nhân hoảng sợ, hai tay vỗ liên tiếp, hơn hai mươi thiếu niên áo xanh vung kiếm chặn trước mặt Thanh Long sứ, kế vây chặt lấy y.

Thanh Long sứ hô hô cười rộ, cao giọng nói “Phu nhân, ngươi dạy ra một đám nhãi con này, rất là béo tốt. Nhưng nếu giáo chủ muốn dựa vào bọn đầy tớ nhỏ này để lập công giết giặc, thì không khỏi có chỗ không tiện lắm đâu”.

Bảy thiếu niên đâm chết Chung Chí Linh, Hồng giáo chủ vẫn như nhìn mà không thấy. Thanh Long sứ đâm chết tám thiếu niên, y cũng tựa hồ không hề động tâm, vẫn yên yên ổn ổn ngồi trên ghế, thủy chung không đếm xỉa gì tới.

Hồng phu nhân nhìn chồng một cái, tựa hồ có chút xấu hổ, nhoẻn miệng cười một tiếng, ngồi xuống trở lại, cười nói “Thanh Long sứ, kiếm pháp của ngươi cao minh lắm, hôm nay…”

Chợt nghe tiếng leng keng vang lên một tràng, trường kiếm trong tay mấy trăm thiếu niên nam nữ trên đại sảnh nối nhau rơi xuống đất, mọi người đang kinh ngạc thì thấy đám thiếu niên từng người từng người phủ phục xuống đất, kế đó ai cũng đầu váng mắt hoa đứng chân không vững. Những người công lực kém hơn ngã lăn ra trước, tiếp theo số còn lại cũng loạng choạng ngã xuống, trong khoảnh khắc nằm ngổn ngang trong đại sảnh.

Hồng phu nhân la hoảng “Tại… tại sao…”, thân hình chợt nhũn ra, tuột từ trên chiếc ghế tre xuống đất.

Thanh Long sứ vẫn ngang nhiên đứng thẳng, hung dữ cười nói “Giáo chủ, ngươi tàn sát huynh đệ, không ngờ cũng có ngày hôm nay phải không?”, đập hai thanh đoản kiếm vào nhau keng một tiếng, đạp lên mọi người dưới đất xông vào Hồng giáo chủ.

Hồng giáo chủ hừ một tiếng nói “Chuyện đó cũng chưa chắc!”, vươn tay nắm tay dựa của chiếc ghế tre, lách cách một tiếng, cái tay dựa đã bị bóp gãy.

Thanh Long sứ lập tức biến sắc, lui lại hai bước, nói “Giáo chủ, một Thần Long giáo to lớn thế này mà đến nỗi đổ vỡ tan tành, rốt lại là do ai gieo mầm tai họa, bây giờ chắc lão nhân gia người đã minh bạch rồi chứ?”.

Hồng giáo chủ “Ờ” một tiếng, đột nhiên từ trên ghế tuột xuống ngồi phệch dưới đất. Thanh Long sứ cả mừng sấn lên, đột nhiên la hoảng một tiếng, một vật mang theo một luồng kình phong mãnh liệt bay vào giữa ngực. Thanh Long sứ thanh đoản kiếm trong tay phải hết sức chém ra, vật ấy bị chém đứt làm hai đoạn, té ra là cái tay dựa trên ghế bị Hồng giáo chủ bóp gãy. Cái ném ấy của y thủ kình không phải tầm thường, một đoạn bị chém gãy, dư thế của đoạn trên vẫn không giảm, sột một tiếng đâm vào ngực Thanh Long sứ, đánh gãy mấy rẻ xương sườn, xuyên thẳng tới phổi.

Thanh Long sứ kêu lớn một tiếng, đứng khựng lại, hơi thở trong phổi không nối tiếp được nữa, lập tức im bặt. Thân hình loạng choạng hai cái, hai thanh đoản kiếm trong tay rơi xuống đất chia ra đâm vào người hai thiếu niên. Hai thiếu niên này chân tay mềm nhũn, không sao động đậy nhưng thần trí còn tỉnh táo, miệng cũng nói được, đoản kiếm đâm vào người, đau quá kêu ầm lên.

Mấy trăm thiếu niên nam nữ thấy giáo chủ đại triển thần uy, đánh ngã Thanh Long sứ, đồng thanh cất tiếng reo hò. Chỉ thấy Hồng giáo chủ tay phải chống xuống đất, cố gắng đứng lên, nhưng chân phải vẫn không đứng thẳng lên được, hai gối nhũn ra, lại ngã xuống đất lăn đi mấy vòng trông rất thảm hại. Lúc ấy mọi người nhìn thấy Hồng giáo chủ cũng giống như mình, cũng bị trúng độc, gân cốt mềm nhũn. Giáo chủ lúc bình thời cực kỳ trang nghiêm, trước mặt giáo chúng không nói một câu thừa, không cười một tiếng thừa, đến lúc ấy lại ngã lăn ra như thế, rõ ràng sức lực toàn thân đã mất hết.

Mấy trăm người trong đại sảnh đều ngã lăn dưới đất, chỉ có một người đứng thẳng. Người ấy vốn thân thể rất thấp, nhưng đứng giữa mấy trăm người nằm lăn dưới đất không đứng lên nổi, không khỏi rõ ràng như chim hạc đứng giữa bầy gà.

Người ấy chính là Vi Tiểu Bảo. Y ngửi thấy từng đợt từng đợt mùi thơm nhẹ thoảng tới, chỉ cảm thấy thần trí lâng lâng, toàn thân dễ chịu, thoải mái khó mà nói được, nhìn thấy từng người từng người ngã xuống đất, nhưng tại sao lại có biến cố này thì trong lòng hoàn toàn không hiểu. Y ngẩng người ra một lúc, đưa tay kéo Bạn đầu đà, hỏi “Bạn tôn giả, mọi người làm gì thế?”.

Bạn đầu đà ngạc nhiên nói “Ngươi… ngươi không bị trúng độc à?”. Vi Tiểu Bảo ngạc nhiên nói “Trúng độc à? Ta… ta không biết”. Y dùng sức đỡ Bạn đầu đà lên, nhưng Bạn đầu đà trên chân không có nửa điểm khí lực, lại ngồi phệch xuống.

Lục Cao Hiên đột nhiên hỏi “Hứa đại ca, ngươi… ngươi dùng thuốc độc gì vậy?”.

Thanh Long sứ thân hình loạng choạng, giống như say rượu, một tay vịn cột nhà, không ngừng ho sặc sụa, nói “Đáng tiếc, đáng… đáng tiếc lại không thành công, ta… ta thật vô dụng”.

Lục Cao Hiên nói “Là Thất trùng nhuyễn cân tán? Hay Thiên lý tỏa hồn hương? Hay… hay Hóa… hóa huyết hũ cốt phấn?”, liên tiếp nói ra ba loại thuốc độc nổi tiếng, lúc nói tới Hóa huyết hũ cốt phấn, âm thanh run lên, tỏ vẻ sợ hãi tới mức cực điểm.

Thanh Long sứ phổi bên phải bị thương, càng ho kịch liệt, không lên tiếng được. Lục Cao Hiên nói “Tại sao Vi công tử lại không bị trúng độc? A, phải rồi!”. Y đột nhiên hiểu ra, hai chữ “Phải rồi” ấy kêu lên rất to, nói “Trên đoản kiếm của ngươi có bôi Bách hoa phúc xà cao, diệu kế, diệu kế. Vi công tử, mời ngươi ngửi thử hai thanh đoản kiếm của Thanh Long sứ, có phải trên kiếm có mùi hoa thơm không?”.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Trên kiếm có độc à? Vậy thì ta không ngửi đâu”. Bèn nói “Đứng ở đây cũng thấy rất thơm”.

Lục Cao Hiên tỏ vẻ vui mừng, nói “Phải rồi. Loại Bách hoa phúc xà cao này gặp máu tươi thì trở nên thơm nồng, vốn là một bí quyết chế luyện hương liệu, người thường ngửi thấy, chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái, nhưng… nhưng bọn ta thường ở trên đảo Linh Xà, người nào cũng quen uống rượu thuốc Hùng hoàng để tránh rắn độc, mùi thơm này mà gặp rượu thuốc Hùng hoàng sẽ khiến người ta gân cốt mềm nhũn, trong mười hai giờ vẫn chưa giải được. Hứa đại ca đúng là diệu kế. Loại Bách hoa phúc xà cao này vốn là vật cấm trên đảo, té ra ngươi đã ngấm ngầm chuẩn bị, nhất định đã ba bốn tháng nay ngươi không uống rượu thuốc Hùng hoàng”.

Thanh Long sứ ngồi dưới đất, đang ngồi trên người hai thiếu niên, lắc đầu nói “Người tính không bằng trời tính, rốt lại cuối cùng vẫn bị trúng độc thủ của Hồng An Thông”.

Mấy tên thiếu niên quát lên “Phản đồ to gan, ngươi lại dám gọi thẳng thánh danh của giáo chủ à?”.

Thanh Long sứ từ từ đứng dậy, nhặt một thanh trường kiếm lên, từng bước từng bước tiến về phía Hồng giáo chủ, nói “Không được gọi tên Hồng An Thông à? Khắc khắc… ta giết thằng ác tặc này rồi… khắc khắc… thì còn gọi được không?”. Mấy trăm thiếu niên nam nữ đều bật tiếng la hoảng.

Qua một lúc, chỉ nghe giọng nói già nua của Hoàng Long sứ vang lên “Hứa huynh đệ, ngươi đi giết Hồng An Thông, mọi người sẽ tôn ngươi làm giáo chủ Thần Long giáo. Mọi người đọc mau đi: Chúng ta vâng lệnh Hứa giáo chủ, quyết không hai lòng”

Trong đại sảnh im lìm một lúc, rồi có mấy mươi người đọc “Chúng ta vâng lệnh Hứa giáo chủ, quyết không hai lòng”. Có mấy giọng rất kiên quyết, có giọng thì do dự, rất không giống nhau.

Thanh Long sứ bước lên hai bước, lại ho một tiếng, thân hình loạng choạng mấy cái, y bị thương rất nặng, nhưng cố gắng chi trì, nói thế nào cũng phải giết chết Hồng giáo chủ trước.

Hồng phu nhân đột nhiên cười khanh khách, nói “Thanh Long sứ, ngươi không còn khí lực, chân ngươi đã không còn nửa điểm khí lực rồi, máu tươi từ ngực ngươi phun ra càng ngày càng nhiều. Ngươi không xong rồi. Ngồi xuống đi, mệt mỏi lắm rồi, ngồi xuống đi, đúng rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc đi. Ngươi buông trường kiếm xuống, tới ngồi cạnh ta đây, để ta trị thương cho ngươi. Đúng rồi, ngồi xuống đi, buông kiếm xuống đi”, càng nói âm thanh càng êm ái kiều mỵ.

Hoàng Long sứ nhìn thấy Thanh Long sứ đã không còn sức đứng vững, cao giọng nói “Hứa Tuyết Đình, thằng gian tặc nhà ngươi si tâm vọng tưởng, con mẹ nó muốn làm giáo chủ, ngươi đái ra một bãi rồi soi mặt vào xem đạo hạnh có giống không”.

Xích Long sứ Vô Căn đạo nhân quát “Ân Cẩm, quân tiểu nhân hèn hạ vô sỉ như ngươi, gió chiều nào che chiều ấy, lòn đông lủi tây. Lão đạo mà cử động được tay chân, thì người đầu tiên ta giết là ngươi đấy”.

Hoàng Long sứ Ân Cẩm nói “Ngươi hung dữ gì thế? Ta… ta…”, còn định nói nữa, nhìn thấy Thanh Long sứ Hứa Tuyết Đình loạng choạng lại đứng lên, trận tranh đoạt trước mắt này không biết hươu chết về tay ai, bèn im bặt không nói nữa.

Nhất thời ánh mắt của mấy trăm người trong sảnh đều dồn cả vào Hứa Tuyết Đình.

Hồng phu nhân dịu dàng nói “Hứa đại ca, ngươi mệt lắm rồi, ngồi xuống đi. Ngươi nhìn ta đây, ta hát một khúc tiểu khúc cho ngươi nghe. Ngươi cứ nghỉ ngơi một lúc, sau này ta hàng ngày sẽ hát tiểu khúc cho ngươi nghe. Ngươi thấy ta có xinh đẹp không nào?”.

Hứa Tuyết Đình thở hồng hộc, nói “Ngươi… ngươi rất xinh đẹp…, chẳng qua ta… ta không dám nhìn lâu…”. Nói xong lại ngồi xuống, lần này thì không đứng lên được nữa. Trong lòng hiểu rõ chỉ cần ngồi xuống một lần, không giết chết được giáo chủ, trong mấy trăm người thì giáo chủ là công lực thâm hậu nhất, nhất định sẽ giải được chất độc sớm nhất, vậy thì một bọn anh em già vô cô đều sẽ bị trúng độc thủ của y, nói “Lục… Lục tiên sinh, ta không cử động được nữa,… ngươi mau nghĩ… nghĩ… khắc khắc… nghĩ cách đi”.

Lục tiên sinh nói “Vi công tử, gã giáo chủ kia vô cùng độc ác, đến khi chất độc trong người y đã tiêu tan hết, sẽ giết chết tất cả mọi người, cả ngươi cũng không sống được. Ngươi mau giết giáo chủ và phu nhân đi”.

Câu ấy nếu y không nói thì Vi Tiểu Bảo cũng đã biết rõ, lập tức nhặt một thanh kiếm lên từ từ bước về phía giáo chủ.

Lục tiên sinh lại nói “Con hồ ly tinh Hồng phu nhân kia rất giỏi lừa gạt người ta, ngươi đừng nhìn vào mặt thị, không được nhìn vào mắt thị”.

Vi Tiểu Bảo nói “Vâng!”, rồi cầm kiếm bước lên vài bước.

Hồng phu nhân dịu dàng nói “Tiểu huynh đệ, ngươi nói ta có xinh đẹp không?”, thanh âm đầy vẻ tiêu hồn. Vi Tiểu Bảo trong lòng rung động, quay đầu định nhìn nàng một cái. Bạn đầu đà quát lên một tiếng “Con tinh hại người, không nhìn được đâu!”. Vi Tiểu Bảo hoảng sợ, vội vàng nhắm nghiền hai mắt lại. Hồng phu nhân cười khẽ nói “Tiểu huynh đệ, ngươi nhìn đây, nhìn ta đây, mở mắt ra đi. Ngươi nhìn đây, trong mắt ta có bóng của ngươi đấy!”.

Vi Tiểu Bảo mở mắt ra, thấy Hồng phu nhân ánh mắt long lanh, đầy vẻ tươi cười, bất giác trong lòng ngây ngất, lập tức nhấc kiếm lên ngang ngực, bước về phía Hồng giáo chủ, nghĩ thầm “Ngươi xinh đẹp như thế, thì ta sẽ tha không giết, nhưng chồng ngươi thì không giết không được”.

Đột nhiên bên trái có một giọng nói trong trẻo vang lên “Vi đại ca, không giết được!”.

Giọng nói này rất quen thuộc, Vi Tiểu Bảo trong lòng rúng động, nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy một thiếu nữ áo hồng nằm trên mặt đất, mày thanh mắt sáng, chính là tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình. Y giật nảy mình, không ngờ lại gặp nàng ở đây, còn việc nàng mặc áo đỏ của môn hạ Xích Long môn thì không có gì đáng ngạc nhiên, vội vàng cúi xuống đỡ nàng lên, hỏi “Tại sao ngươi cũng ở đây?”.

Mộc Kiếm Bình không đáp, chỉ nói “Ngươi… ngươi ngàn vạn lần không được giết giáo chủ”. Vi Tiểu Bảo ngạc nhiên hỏi “Ngươi vào Thần Long giáo à? Tại… tại sao thế?”. Mộc Kiếm Bình toàn thân mềm nhũn ra như không có xương, tựa vào vai y, kề miệng vào tai y nói nhỏ “Nếu ngươi giết giáo chủ và phu nhân thì ta cũng không sống được. Bọn già này căm hận bọn ta thấu xương, không giết chết hết bọn trẻ bọn ta thì không được”. Vi Tiểu Bảo nói “Ta bắt họ không được hại ngươi, họ sẽ ưng thuận mà”. Mộc Kiếm Bình vội nói “Không, không! Giáo chủ cho bọn ta uống thuốc độc, người khác không giải được đâu”.

Vi Tiểu Bảo và nàng cách xa lâu ngày mới gặp mặt, vốn đã vô cùng mừng rỡ, huống chi hương mềm ngọc ấm trong lòng, giọng nói êm ái bên tai, tự nhiên rất khó từ khước, lại nghĩ nàng đã bị giáo chủ bắt uống thuốc độc, người khác không giải được, vậy thì giết chết giáo chủ cũng là hại chết mỹ nhân trong lòng, chuyện ấy thì ngàn vạn lần không được. Chỉ có một chuyện là khó, bèn hạ giọng nói “Nếu ta không giết giáo chủ, thì sau khi chất độc trong người giáo chủ đã giải, y sẽ giết ta”. Y ôm chặt Mộc Kiếm Bình, câu ấy cũng nói khẽ vào tai nàng.

Mộc Kiếm Bình nói “Ngươi cứu giáo chủ và phu nhân, tại sao họ lại giết ngươi?”.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thấy không sai, Hồng phu nhân thiên kiều bách mỵ như vậy, bất kể thế nào cũng không thể ra tay giết được, trước mắt là cơ hội lập công lớn, chỉ là mấy người bọn Bạn đầu đà, Lục Cao Hiên, Vô Căn đạo nhân không khỏi bị giáo chủ giết chết. Vô Căn đạo nhân mười phần hào kiệt, để y chết không khỏi có chỗ đáng tiếc. Tốt nhất là đã không giết giáo chủ và phu nhân, mà cũng bảo toàn được tính mạng của bọn Bạn đầu đà, liền nói “Đúng thế! Hảo lão bà. Cho dù giáo chủ giết ta, ta cũng không cứu ngươi không được”, nói xong hôn lên má trái nàng một cái.

Mộc Kiếm Bình vô cùng xấu hổ, trên mặt đỏ bừng, nhưng trong mắt lại lộ vẻ vui mừng, hạ giọng nói “Ngươi lập được công lớn, lại là trẻ con, giáo chủ giết ngươi làm gì?”.

Vi Tiểu Bảo nhẹ nhàng đặt Mộc Kiếm Bình xuống đất, quay lại nói “Lục tiên sinh, không thể giết giáo chủ, phu nhân cũng thế. Trên bia đá có khắc chữ, nói giáo chủ và phu nhân tiên phúc mãi hưởng, thọ sánh ngang trời, ta làm sao dám hại mạng họ? Hai vị lão nhân gia thần thông quảng đại, cho dù muốn hại cũng không hại được”.

Lục Cao Hiên cuống quýt, kêu lên “Văn bia là giả, làm sao tính được? Đừng suy nghĩ bậy bạ, mau giết chết hai người bọn họ đi, nếu không thì mọi người ở đây đều chết không có đất chôn đấy”.

Vi Tiểu Bảo lắc đầu lia lịa, nói “Lục tiên sinh, ngươi không được nói những câu phạm thượng làm loạn như vậy. Ngươi có thuốc giải không? Chúng ta mau mau giải độc cho giáo chủ và phu nhân”.

Hồng phu nhân dịu dàng nói “Đúng lắm, tiểu huynh đệ, ngươi quả thật kiến thức cao siêu. Trời phái một vị thiếu niên anh hùng như ngươi xuống trần, tới phụ tá giáo chủ. Thần Long giáo có thêm một thiếu niên anh hùng như ngươi, đúng là phúc khí của mọi người”. Câu nói ấy tựa hồ là lời gan ruột, đầy vẻ ngạc nhiên ca tụng.

Vi Tiểu Bảo nghe xong, nói không hết sự sung sướng, cười nói “Phu nhân, ta không phải là người trong Thần Long giáo”.

Hồng phu nhân cười nói “Chuyện đó không gì dễ bằng. Ngay bây giờ ngươi tức khắc vào giáo, ta sẽ làm người giới thiệu cho ngươi. Giáo chủ, vị tiểu huynh đệ này lập công lớn như thế cho bản giáo, chúng ta giao y giữ chức vụ gì là được?”. Giáo chủ nói “Chưởng môn sứ Bạch Long môn Chung Chí Linh phản giáo đã chịu tội, chúng ta thăng thiếu niên này làm Bạch Long sứ”.

Hồng phu nhân cười nói “Hay lắm. Tiểu huynh đệ, trong bản giáo thì giáo chủ đứng đầu, dưới nữa là Thanh, Hoàng, Xích, Bạch, Hắc năm chưởng môn sứ. Những người vừa nhập giáo đã làm Chưởng môn sứ như ngươi thì trước nay trong giáo chưa từng có. Đủ thấy giáo chủ rất trọng vọng ngươi. Tiểu huynh đệ, ngươi họ Vi thì bọn ta biết rồi, nhưng tên ngươi là gì?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Ta tên Vi Tiểu Bảo, trên giang hồ có cái ngoại hiệu là Tiểu bạch long”. Y nhớ lại ngày trước Mao Thập Bát bịa cho y cái ngoại hiệu này, cảm thấy nếu không có ngoại hiệu thì không được uy phong, không ngờ không tính trước mà phù hợp với việc hôm nay.

Hồng phu nhân mừng rỡ nói “Ngươi xem đấy, ngươi xem đấy! Đây là trời cao đã an bài, nếu không thì làm sao vừa khéo đến thế. Kim khẩu của giáo chủ đã nói ra, một lời quyết không thay đổi”.

Lục tiên sinh cuống quýt, nói “Vi công tử, ngươi đừng mắc lừa họ. Cho dù ngươi quả thật làm Bạch Long sứ, thì một khi họ không vui, muốn giết chết ngươi lại không phải dễ như trở bàn tay sao? Tấm gương Bạch Long sứ Chung Chí Linh còn trước mắt đấy. Ngươi mau giết giáo chủ và phu nhân, mọi người tôn ngươi làm giáo chủ Thần Long giáo là được”.

Câu ấy vừa nói ra, mọi người đều hoảng sợ. Bạn đầu đà, Hứa Tuyết Đình, Vô Căn đạo nhân đều cảm thấy câu ấy quá sức tưởng tượng, nhưng xoay chuyển ý nghĩ, đều thấy nếu không tôn y làm giáo chủ, thì trong giáo không có chức nào cao hơn Bạch Long sứ, tình thế trước mắt cực kỳ nguy hiểm, tính mệnh của mọi người đều nằm trong tay y, cũng chỉ có cách ấy mới có thể dụ y giết chết giáo chủ và phu nhân, chỉ cần qua cơn hoạn nạn này, thì cho dù thằng nhỏ này làm giáo chủ thật đi chăng nữa cũng không thoát khỏi tay mọi người. Lúc ấy mọi người cùng nói “Đúng, đúng, bọn ta đều tôn Vi công tử làm giáo chủ Thần Long giáo, mọi người đối với y nhất định dốc hết lòng trung”.

Vi Tiểu Bảo trong lòng rúng động, liếc mắt nhìn Hồng phu nhân, chỉ thấy nàng nửa nằm nửa ngồi dựa vào chiếc ghế tre, toàn thân như không có xương, trước ngực khẽ phập phồng, hai má đỏ hồng, ánh mắt long lanh, nghĩ thầm “Làm giáo chủ chẳng có gì hay, vị giáo chủ phu nhân này quả là xinh đẹp. Nếu ta làm giáo chủ, ngươi có chịu làm giáo chủ phu nhân nữa không?”.

Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua đầu, lập tức hiểu rõ “Bọn người này ai cũng võ công cao cường, chất độc trong người vừa được giải thì mình làm sao quản được họ nữa? Cái đó chính là qua cầu rút ván đấy”. Chuyện qua cầu rút ván thì y đã sớm có kinh nghiệm ở Thanh Mộc đường của Thiên Địa hội, anh em trong Thiên Địa hội đều là anh hùng hảo hán, qua cầu rồi cũng chưa vội rút ván, chứ bọn đầy tớ trong Thần Long giáo này há lại không cần rút cũng rút, rút ngay chẳng cũng vui sao? Giáo chủ phu nhân tuy xinh đẹp, nhưng rốt lại cái mạng nhỏ của mình càng đẹp hơn, lúc ấy lè lè lưỡi, cười nói “Giáo chủ thì ta không làm được, các ngươi nói thế là làm ta giảm thọ, vả lại cũng hơi đại nghịch bất đạo. Thế này nhé, giáo chủ, phu nhân, mọi người thu xếp cho tốt, chuyện hôm nay đôi bên đều không tính tới nữa. Lục tiên sinh, Thanh Long sứ xúc phạm giáo chủ, xin giáo chủ khoan hồng đại lượng, không xử tội họ. Lục tiên sinh, ngươi đưa thuốc giải ra đi, mọi người uống vào, hòa hòa thuận thuận, há không hay sao?”.

Hồng giáo chủ không chờ Lục Cao Hiên mở miệng, lập tức nói “Được, cứ thế mà làm. Bạch Long sứ khuyên chúng ta đồng lòng làm việc, bỏ hết chuyện đã qua, bản tòa tiếp nạp lời ngay, những hành vi phạm thượng làm loạn trên sảnh hôm nay, bản tòa nhất thiết khoan miễn, không truy cứu nữa”.

Vi Tiểu Bảo mừng rỡ nói “Thanh Long sứ, giáo chủ đáp ứng rồi, như thế không tốt sao?”.

Lục tiên sinh thấy Vi Tiểu Bảo bất kể thế nào cũng không giết giáo chủ, thở dài một tiếng, nói “Nếu đã như thế, giáo chủ, phu nhân, xin hai người các vị lập một lời trọng thệ đi”.

Hồng giáo chủ trầm giọng nói “Giáo chủ Thần Long giáo Hồng An Thông, nếu ngày sau còn tính toán việc hôm nay với các vị lão huynh đệ, thì Hồng mỗ sẽ rơi vào đầm rồng, bị hàng vạn con rắn ăn thịt, xương cốt không còn”.

“Rơi vào đầm rồng, bị hàng vạn con rắn ăn thịt” là hình phạt nặng nhất của Thần Long giáo, giáo chủ và phu nhân lập lời trọng thệ trước mặt mọi người như thế, tuy là bị tình thế bức bách nhưng quyết cũng không thể nuốt lời. Lục tiên sinh nói “Thanh Long sứ, ý ngươi thế nào?”. Hứa Tuyết Đình hơi thở thoi thóp, nói “Ta… dù sao ta cũng không sống được nữa”. Lục tiên sinh lại hỏi “Vô Căn đạo trưởng, ngươi thấy thế nào?”.

Vô Căn đạo nhân cao giọng nói “Cứ như thế đi. Hồng giáo chủ vốn là anh em già của chúng ta, y văn tài võ công đều hơn người gấp mười lần, mọi người vốn tôn y làm chủ, vốn không có ý hai lòng. Từ sau khi y cưới vị phu nhân kia, tính tình thay đổi hẳn, chỉ thích đề bạt bọn thiếu niên nam nữ, tàn sát hết đám anh em già bọn ta. Thanh Long sứ lần này gây ra tai họa, chỉ mong giữ tính mạng chứ không có ý gì khác. Giáo chủ và phu nhân đã lập lời thề trước mặt mọi người, quyết sẽ không truy cứu chuyện hôm nay, sẽ không cố ý giết hại đám anh em già nữa, mọi người cần gì phải phản y? Mà nói lại, Thần Long giáo vốn cũng không thể thiếu được một vị giáo chủ như thế”.

Bọn thiếu niên nam nữ đồng thanh hô lớn “Giáo chủ tiên phúc mãi hưởng, thọ sánh ngang trời”.

Lục tiên sinh nói “Vi công tử, ngươi chưa uống rượu thuốc Hùng hoàng nên không bị trúng độc Bách hoa phúc xà cao, lại lập được công lớn hôm nay, trong cõi u minh tự có ý trời. Muốn giải chất độc này thì rất dễ dàng, ngươi ra ngoài múc nước lạnh vào cho mọi người uống là được”.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Chất độc này té ra dễ giải như thế”. Rồi bước ra ngoài sảnh, nhưng tìm không ra nước lạnh, vòng ra phía sau sảnh, thấy hơn hai mươi cái vò khoảng sáu bảy thạch đều đựng đầy nước, nguyên là để đề phòng đại sảnh bị cháy, lập tức múc một thùng đầy trở vào trong sảnh, đầu tiên múc một bầu cho giáo chủ uống, sau đó múc cho Hồng phu nhân. Bầu thứ ba y đổ cho Vô Căn đạo nhân, nói “Đạo trưởng, ngươi quả là bậc anh hùng hảo hán”. Bầu thứ tư, thứ năm y đổ cho Bạn đầu đà và Lục tiên sinh, bầu thứ sáu thì đổ cho Mộc Kiếm Bình.

Mọi người uống nước lạnh xong, lập tức nôn ra, tay chân từ từ cử động được. Vi Tiểu Bảo lại đổ cho vài người nữa, Lục tiên sinh đã có thể đứng lên đi lại, bước qua đỡ Thanh Long sứ Hứa Tuyết Đình dậy, cầm máu trị thương cho y. Bọn Bạn đầu đà chia nhau đi múc nước cứu các anh em già. Không bao lâu Mộc Kiếm Bình cũng cứu được mấy thiếu nữ áo hồng, nhất thời trong đại sảnh nôn mửa bừa bãi, vô cùng hôi hám.

Hồng phu nhân nói “Mọi người về nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ hội họp lại”.

Hồng giáo chủ nói “Bản tòa không truy cứu chuyện đã qua, các anh em cũng không cần vì chuyện hôm nay mà cãi cọ thù oán, người nào trái lời sẽ bị xử phạt nặng. Những người trẻ tuổi trong Ngũ Long môn không được bất kính với Chưởng môn sứ, Chưởng môn sứ cũng không được tìm cớ trị tội những người trẻ tuổi trong bản môn”.

Mọi người đồng thanh vâng dạ, nhưng rốt lại vẫn ngờ vực lo lắng.

Hồng phu nhân dịu dàng nói “Bạch Long sứ, ngươi đi theo ta”. Vi Tiểu Bảo còn không biết nàng gọi mình, thấy nàng vẫy tay, lúc ấy nghĩ ra mình đã là Bạch Long sứ của Thần Long giáo, bèn bước tới.

Giáo chủ và phu nhân sóng vai bước ra khỏi đại sảnh, các giáo chúng đã có thể hành động đều khom lưng làm lễ, cao giọng hô lớn “Giáo chủ tiên phúc mãi hưởng, thọ sánh ngang trời!”.

Giáo chủ và phu nhân đi men theo một con đường lát đá xanh, đi về bên trái sảnh, xuyên qua một khu rừng trúc lớn, tới một cái đài bằng phẳng. Trên đài xây mấy gian nhà tre lớn, hơn mười thiếu niên nam nữ mặc quần áo năm màu cầm kiếm bảo vệ trước sau, nhìn thấy giáo chủ, nhất tề khom lưng làm lễ. Hồng phu nhân dắt Vi Tiểu Bảo vào gian nhà tre, nói với một thiếu niên áo trắng “Vị Vi công tử này là Chưởng môn sứ tân nhiệm của Bạch Long môn các ngươi, hãy mời y qua sương phòng phía đông nghỉ ngơi, các ngươi hầu hạ cho tốt”. Nói xong nhìn Vi Tiểu Bảo cười một tiếng, bước vào phòng trong.

Mấy tên thiếu niên áo trắng khom người hướng về Vi Tiểu Bảo nói “Bọn thuộc hạ tham kiến Chưởng môn sứ”. Vi Tiểu Bảo đã quen làm thái giám thủ lãnh trong hoàng cung, trong Thiên Địa hội lại quen làm Hương chủ, người khác cung kính với y, y đã quen không để ý, nên chỉ gật gật đầu.

Mấy tên thiếu niên áo trắng dẫn y vào sương phòng phía đông, bưng trà lên mời. Tuy nói là sương phòng, nhưng cũng mười phần rộng rãi, bày biện trang nhã sạch sẽ, trên bàn trên giá đặt đầy các vật cổ ngoạn bằng vàng ngọc, trên vách treo tranh vẽ chữ viết, chăn nệm trên giường hoa mỹ, rõ ràng có chút khí phái trong hoàng cung.

Mấy tên thiếu niên áo trắng thấy trong lời lẽ dáng vẻ của Hồng phu nhân, rõ ràng rất coi trọng Vi Tiểu Bảo, mà chỗ Tiêm phúc cư này của giáo chủ lại càng không phải là nơi người ngoài ngủ lại, Bạch Long sứ được vinh dự như thế, địa vị rõ ràng cao hơn bốn Chưởng môn sứ kia. Bọn thiếu niên này canh giữ ở đây, không biết biến cố vừa xảy ra trong đại sảnh, chỉ thấy Vi Tiểu Bảo địa vị tôn cao lại được sủng ái, người nào cũng tỏ vẻ ân cần.

Buổi chiều hôm ấy, Vi Tiểu Bảo hỏi mấy tên thiếu niên áo trắng về quy củ trong Ngũ Long môn. Nguyên là Thần Long giáo chia làm năm môn, mỗi môn thống suất vài mươi anh em già, một trăm thiếu niên, vài trăm giáo chúng bình thường. Chưởng môn sứ vốn đều là các cao thủ có công lớn trong bản giáo, nhưng gần đây giáo chủ ra sức đề bạt những người trẻ tuổi tài giỏi, thường là trên dưới hai mươi tuổi, lại giao cho những chức vụ quan trọng ngay sau Chưởng môn sứ, Vi Tiểu Bảo tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng không người nào tỏ vẻ kinh ngạc.

Sáng hôm sau Hồng giáo chủ và phu nhân lại triệu tập mọi ngươi ở đại sảnh. Trên mặt mọi người đều có vẻ nơm nớp bất an, giáo chủ tuy đã lập lời thề không truy cứu chuyện cũ, nhưng y suy tính sâu xa, không ai đoán được y sẽ dùng thủ đoạn lợi hại gì.

Giáo chủ và phu nhân lên ngồi. Vi Tiểu Bảo đứng thứ tư trong năm Chưởng môn sứ, lại trên cả Bạn đầu đà và Lục tiên sinh.

Hồng giáo chủ hỏi “Thương thế của Thanh Long sứ ra sao rồi?”. Lục Cao Hiên khom người nói “Khải bẩm giáo chủ, thương thế của Thanh Long sứ không nhẹ, tính mạng có giữ được không thì trước mắt cũng rất khó nói”. Giáo chủ lấy trong bọc ra một bình thuốc nhỏ màu đỏ, nói “Ba viên Thiên vương bảo mệnh đan này, ngươi cầm cho y uống”. Nói xong cũng không thấy y giơ tay lên, nhưng cái bình kia đã từ từ bay tới trước mặt Lục tiên sinh.

Lục tiên sinh vội giơ tay đón lấy, phủ phục xuống nói “Cảm tạ đại ân của giáo chủ”. Y biết Thiên vương bảo mệnh đan vô cùng khó có, là giáo chủ sai thuộc hạ tìm kiếm vô số các vị thuốc quý chế luyện mà thành, trong đó có nhân sâm ba trăm năm, mật gấu trắng Tuyết liên, rất là khó kiếm, giáo chủ hao tổn tâm lực mới luyện được thành, trước sau cũng chẳng qua chỉ có mười viên. Hứa Tuyết Đình uống được ba viên linh đan này, tính mệnh ắt không có gì đáng lo nữa.

Bọn anh em già còn lại đều khom lưng cảm tạ, đều nghĩ “Hôm qua Thanh Long sứ xúc phạm giáo chủ như thế, lại rắp tâm giết chết y, hôm nay giáo chủ lại ban cho thuốc quý, vậy thì rõ ràng y đã không nghĩ tới chuyện cũ nữa”, không ai không cảm thấy được an ủi. Mọi người trong đại sảnh vốn rất cẩn thận đề phòng, nhưng lúc ấy trên mặt đều hiện ra vẻ tươi cười, không ít người thở phào.

Hồng phu nhân cười nói “Bạch Long sứ, nghe nói ngươi trên núi Ngũ Đài đã nhìn thấy một tấm bia đá lớn, trên bia có khắc chữ khoa đẩu phải không?”.

Vi Tiểu Bảo khom người đáp “Dạ!”.

Bạn đầu đà nói “Khải bẩm giáo chủ và phu nhân, thuộc hạ đã dập một bản văn bia về đây”. Rồi rút trong bọc ra một cái bao giấy dầu, mở ra, lấy ra một bản dập văn bia rất lớn, treo lên tường phía đông, bản dập nền đen chữ trắng, văn tự ngoằn ngoèo cổ quái không ai đọc được.

Hồng phu nhân nói “Bạch Long sứ, nếu ngươi biết được loại văn tự này, thì cứ đọc cho mọi người nghe”.

Vi Tiểu Bảo ứng tiếng “Dạ”. Rồi nhìn lên bản dập văn bia, cao giọng đọc thuộc lòng bài văn mà Lục tiên sinh đã soạn “Duy ngày Giáp tý tháng mười hai năm Trinh Quan nhà Đại Đường…” thong thả đọc hết một hơi, ngẫu nhiên có chỗ nào bị quên thì nói “Ờ, đây là chữ gì thật khó nhận ra, phải rồi là chữ Ma”. Đọc thuộc lòng tới đoạn “Tiên phúc mãi hưởng, mọi người sùng kính. Thọ sánh ngang trời, văn võ nhân thánh”, lại đổi bốn câu này đi, đọc là “Tiên phúc mãi hưởng, cùng với phu nhân. Thọ sánh ngang trời, văn võ nhân thánh”.

Bốn chữ “Cùng với phu nhân”, quả thật rất thô tục, nếu là Lục tiên sinh soạn ắt sẽ dùng những chữ trang nhã hơn, nhưng Vi Tiểu Bảo không hiểu văn lý, làm sao làm được văn chương hay ho? Y không sửa bốn chữ thành năm chữ là đã vô cùng khó khăn đáng quý rồi.

Hồng phu nhân vừa nghe thấy bốn chữ ấy, mặt mày tươi rói, nói “Giáo chủ, trong văn bia quả đúng có tên của ta, không phải là Bạch Long sứ bịa đặt bừa bãi đâu”.

Hồng giáo chủ cũng mười phần cao hứng, gật đầu cười nói “Hay lắm, hay lắm! Chúng ta được trời cao thương mến, sáng lập được Thần Long giáo này, vốn là từ năm Trinh Quan nhà Đại Đường, trên trời đã dự tính rồi”.

Mọi người trong sảnh đồng thanh hô to “Giáo chủ tiên phúc mãi hưởng, thọ sánh ngang trời”.

Bọn anh em già như Vô Căn đạo nhân cũng kinh ngạc, đều nghĩ “Giáo chủ và phu nhân ứng với tinh tú trên trời, đúng là không thể mạo phạm”.

Vi Tiểu Bảo đọc tới những nơi giữ tám bộ Tứ thập nhị chương kinh, Hồng phu nhân thở dài nói “Thánh hiền hào kiệt giúp dân cứu đời, cố nhiên trên trời đã sớm an bài, ngay cả loại người như Ngô Tam Quế cũng đều nằm trong sự tính toán của trời. Giáo chủ, tám bộ kinh ấy vốn số trời đã định là của bản giáo, sớm muộn gì cũng sẽ vào tay Thần Long giáo chúng ta thôi”. Giáo chủ vuốt râu cười khẽ, nói “Phu nhân nói rất đúng”.

Mọi người lại hô lớn “Thọ sánh ngang trời, thọ sánh ngang trời!”.

Đợi cho mọi người yên lặng, Hồng giáo chủ nói “Bây giờ mở hương đường, phong Vi Tiểu Bảo làm Chưởng môn sứ Bạch Long môn của bản giáo”.

Hương đường của Thần Long giáo tự nhiên có khác với nghi tiết của Thiên Địa hội. Vi Tiểu Bảo thấy trên hương án bày ra năm cái chậu bằng vàng, mỗi chậu đều có một con rắn nhỏ chia làm năm màu xanh, vàng, đỏ, trắng, đen. Năm con rắn nhỏ này ngóc đầu lên, lưỡi thè ra thụt vào, nhưng thân hình trong chậu vẫn cuốn tròn không động đậy.

Vi Tiểu Bảo lạy xong năm con “thần long” ngũ sắc, hướng tới giáo chủ và phu nhân dập đầu, kế nhận lời chúc mừng của bọn Vô Căn đạo nhân. Hồng phu nhân rót ba chén rượu Hùng hoàng cho y uống, cười nói “Uống xong rượu này, thần long trên đảo sẽ biết ngươi là người mình, từ nay trở đi sẽ không cắn ngươi”. Giáo chủ ban cho y một chuỗi hạt châu Hùng hoàng, sai y đeo vào trong người, bách độc không xâm phạm được. Kế đó những người chấp sự và bọn thiếu niên trong Bạch Long môn tới tham kiến Chưởng môn sứ. Giáo chủ phân phó “Chưởng môn sứ Thanh Long môn bị bệnh chưa khỏi, Bạn đầu đà có công dập bài văn bia, sự vụ của Thanh Long môn tạm thời giao cho Bạn đầu đà xử lý. Lúc nào Thanh Long sứ khỏi bệnh, sẽ lại giữ chức”. Bạn đầu đà khom người vâng lệnh.

Giáo chủ lại nói “Ngũ Long sứ và Lục Cao Hiên sáu người cùng vào hậu sảnh thương nghị”, lúc ấy cùng phu nhân bước xuống khỏi bục. Mọi người trong sảnh lớn tiếng hô đưa tiễn, bọn Vô Căn đạo nhân, Vi Tiểu Bảo, Bạn đầu đà, Lục Cao Hiên đi theo phía sau. Vi Tiểu Bảo lúc ấy mới biết, Lục tiên sinh vốn tên là Lục Cao Hiên.

***

Tòa hậu sảnh này ở phía sau đại sảnh, sảnh đường không lớn, trong có hai cái ghế tre lớn, giáo chủ và phu nhân ngồi vào. Phía dưới bày năm cái ghế thấp, ba vị Chưởng môn sứ chia nhau ngồi xuống, Bạn đầu đà cũng ngồi xuống một cái, nói “Mời Bạch Long sứ ngồi”.

Vi Tiểu Bảo thấy Lục tiên sinh không có chỗ ngồi, hơi ngần ngừ. Lục tiên sinh mỉm cười nói “Mời Bạch Long sứ ngồi, trong Tiềm long đường không có chỗ ngồi cho bọn giáo chúng không có chức vụ như ta”. Vi Tiểu Bảo đoán là quy củ như thế, nếu Bạn đầu đà không tạm giữ quyền Thanh Long sứ thì cũng không có chỗ ngồi, lúc ấy bèn ngồi xuống. Lục Cao Hiên đứng phía dưới Hắc Long sứ.

Đột nhiên bọn Ân Cẩm bốn người đều đứng lên, Vi Tiểu Bảo không hiểu vì sao, cũng đứng lên theo, chỉ nghe bọn Ân Cẩm và Lục tiên sinh năm người đồng thanh đọc “Giáo chủ bảo huấn…”. Vi Tiểu Bảo lập tức đọc theo đoạn dưới “… Thường nhớ trong lòng, khắc địch chế thắng, mọi việc thành công”. Y nói giọng trẻ con, lại lớn tiếng hơn năm người già nhiều. Hồng giáo chủ gật gật đầu, lúc ấy năm người lại ngồi xuống.

Hồng giáo chủ nói “Trong văn bia nói tám bộ Tứ thập nhị chương kinh kia phân tán khắp bốn phương, nhưng Hắc Long sứ báo về, trong đó có bốn bộ ở trong hoàng cung, vậy là tại sao?”. Hắc Long sứ nói “Chắc là bốn bộ kinh ấy vốn ở các nơi chùa Thiếu Lâm, Mộc vương phủ, về sau bị người Thát Đát cướp lấy đem về cung”. Giáo chủ trầm ngâm không nói gì, trên mặt Hắc Long sứ càng lúc càng có vẻ lo sợ.

Hồng giáo chủ quay qua hỏi Bạn đầu đà “Sư huynh ngươi đã có tin tức gì báo về chưa?”.

Bạn đầu đà cung cung kính kính nói “Khải bẩm giáo chủ, trước đây Sấu đầu đà từng nói đã tra xét ra được một số manh mối trong phủ của kỳ chủ Tương Lam kỳ, nhưng về sau thì không điều tra được gì nữa.

Vi Tiểu Bảo trong lòng chợt rúng động “Trong phủ của kỳ chủ Tương Lam kỳ à? Đó không phải là chỗ sư phụ của Đào cô cô tìm tới sao? Té ra Bạn đầu đà còn có sư huynh, tên Sấu đầu đà”. Chỉ nghe Hồng giáo chủ nói “Ngươi nói ta sai y mau điều tra cho nhanh, không được lười biếng”. Bạn đầu đà luôn miệng vâng dạ.

Qua một lúc Hồng phu nhân mỉm cười nói “Hắc Long sứ phái người vào cung lấy kinh, theo y nói thì đã dùng hết sức lực, nhưng đến nay một bộ kinh cũng chưa lấy được, về chuyện này, chúng ta e phải phái người khác có phúc phận hơn đi làm thôi”.

Hoàng Long sứ Ân Cẩm vội nói “Phu nhân thật là cao kiến. Việc lấy kinh chắc có quan hệ rất lớn với phúc phận lớn hay nhỏ. Hắc Long sứ cũng không phải không nỗ lực, không chịu lập công cho giáo chủ, nhưng thủy chung vẫn chướng ngại trùng trùng, có quá nửa là không đủ phúc phận, vì thế khó mà cầm được kinh báu vào tay”. Hồng phu nhân mỉm cười nói “Theo ý ngươi thì ai có đủ phúc phận?”. Ân Cẩm nói “Người có phúc khí lớn nhất trong bản giáo tự nhiên là giáo chủ, kế đó là phu nhân. Có điều rốt lại không thể bắt đại giá của hai vị phải nhọc nhằn đích thân xuất mã. Phúc phận lớn nhất tiếp theo thì phải kể tới Bạch Long sứ, y đọc được văn bia, lại lập được đại công, trên ấn đường thấp thoáng ánh hồng quang, phúc phận rất lớn, thuộc hạ của giáo chủ không có ai bằng được”.

Giáo chủ vuốt râu mỉm cười, nói “Nhưng y là một đứa nhỏ, làm sao đảm đương được trọng trách lớn này?”.

Chức vụ Bạch Long sứ tuy rất tôn quý trong Thần Long giáo, nhưng trong lòng Vi Tiểu Bảo thì không đáng chút gì, y đã bị hãm trên đảo, chỉ có cách tùy ngộ nhi an, nhìn thấy Hồng phu nhân nguyệt thẹn hoa nhường, trong lòng vô cùng ngứa ngáy, nhưng nhìn quá nhiều, nếu bị giáo chủ phát giác ra dáng vẻ mê gái của mình thì khó tránh khỏi cái họa sát thân, cũng phải trở về Bắc Kinh cho mau là hay, nghe giáo chủ nói thế, chính là cơ hội tốt để thoát thân, liền nói “Giáo chủ, phu nhân, đội ơn được đề bạt, thuộc hạ mười phần cảm kích, bản lĩnh của tôi vốn không có gì, nhưng cậy vào phúc khí của hai vị, trà trộn vào hoàng cung lấy trộm bốn bộ kinh ấy thì cũng có hy vọng thành công”.

Hồng giáo chủ gật gật đầu, Hồng phu nhân mừng rỡ nói “Ngươi chịu hăng hái, đủ thấy trung thành với giáo chủ. Ta biết ngươi thông minh lanh lợi, phúc phận lại lớn, chỉ e chính là trời phái ngươi xuống giúp đỡ giáo chủ làm nên đại sự”.

Hồng giáo chủ thong thả nói “Theo lời Hắc Long sứ bẩm báo, thì bộ thuộc của y phái vào hoàng cung đưa tin ra, nói trong thủ hạ của tiểu hoàng đế có một tên tiểu thái giám, tên là Tiểu Quế tử gì đó…”. Vi Tiểu Bảo giật nảy mình “Trò bịp lộ rồi, thật là hỏng bét!”, lại nghe giáo chủ nói tiếp “Tiểu hoàng đế phái y lên núi Ngũ Đài, có lẽ mưu đồ chuyện bất lợi cho bản giáo. Bọn ta liên tiếp phái mấy nhóm người lên đường, muốn bắt sống y để thẩm vấn, Chương lão tam tìm y không ra, Bạn đầu đà cũng chưa thành công, không ngờ chưa tìm được Tiểu Quế tử, thì gặp được ngươi”.

Ân Cẩm nghe ngữ khí của giáo chủ hơi ngừng lại, bèn nói “Đây là nhờ giáo chủ hồng phúc ngang trời!”.

Hồng giáo chủ nhìn y khẽ gật đầu, nói tiếp “Bạch Long sứ, ngươi tới hoàng cung, phải tra xét kỹ về gã Tiểu Quế tử kia, hoàng đế phái y lên núi Ngũ Đài rốt lại là có mưu đồ gì?”.

Vi Tiểu Bảo đã sợ toát mồ hôi, vội nói “Vâng, vâng”. Trong lòng vô cùng mừng rỡ, theo khẩu khí của giáo chủ thì là phái mình vào hoàng cung, bèn đưa mắt nhìn Bạn đầu đà một cái, nghĩ thầm “Ngươi không tiết lộ bí mật của ta, tính ra cũng là người tốt”.

Hồng phu nhân nói “Trong tám bộ Tứ thập nhị chương kinh kia, theo lời đồn thì có cất giấu bí mật làm thân thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ. Nghĩ chắc giáo chủ của chúng ta được trời thương mến, cho được tiên phúc mãi hưởng, thọ sánh ngang trời, tám bộ kinh này sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay giáo chủ, Bạch Long sứ, ngươi lại lập công lớn cho giáo chủ, mang tám bộ kinh ấy về đây, giáo chủ tự nhiên sẽ có ban thưởng”.

Vi Tiểu Bảo đứng lên khom người nói “Thuộc hạ có tan xương nát thịt cũng khó báo đáp được đại ân của giáo chủ và phu nhân, dĩ nhiên phải tận trung báo quốc, da ngựa bọc thây”. Tám chữ “Tận trung báo quốc, da ngựa bọc thây” này là y học theo các tiên sinh kể chuyện, mỗi khi đại tướng xuất chinh, nhà vua khuyến khích, đại tướng lập tức khảng khái hiên ngang nói tám chữ này, y theo đúng bài bản, nhưng dùng ở chỗ này không khỏi có chỗ bất luân bất loại.

Hồng phu nhân cười một tiếng, nói “Ngươi trung thành với giáo chủ, thế là tốt lắm. Ngươi đi Bắc Kinh, cần mang theo mấy người giúp đỡ cứ tùy ý lựa chọn”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Ta muốn thoát thân, trong giáo lại có người đi theo, chỉ vướng chân vướng tay”, bèn nói “Nhiều người e tiết lộ chuyện bí mật, a, phải rồi, thuộc hạ định chọn một hai thiếu nữ dưới trướng Xích Long sứ, để họ cải trang làm cung nữ, hành sự trong cung thì rất tiện”. Y nhớ tới Mộc Kiếm Bình, định mang nàng đi.

Vô Căn đạo nhân nói “Bọn cô nương nhỏ ấy chỉ e vô dụng, nhưng chỉ cần giáo chủ và phu nhân ưng thuận thì ngươi cứ tùy ý lựa chọn là được”. Vi Tiểu Bảo nói “Đa tạ đạo trưởng”.

Lục Cao Hiên nói “Khải bẩm giáo chủ và phu nhân, hôm qua thuộc hạ phạm trọng tội, đội ơn giáo chủ không giết…”.

Hồng giáo chủ xua xua tay, cau mày nói “Chuyện hôm qua, mọi người không được nhớ trong lòng nữa, từ nay trở đi không ai được nhắc tới”.

Lục Cao Hiên nói “Dạ, đa tạ giáo chủ. Thuộc hạ muốn đi theo Bạch Long sứ, cậy vào hồng phúc của giáo chủ và phu nhân, hoặc có thể lập công cho giáo chủ để bày tỏ lòng cảm kích của thuộc hạ”. Hồng giáo chủ gật đầu nói “Lục Cao Hiên cơ trí thâm trầm, võ công cao cường, văn tài lại càng giỏi giang, một thiên văn chương viết rất ổn thỏa. Hay lắm, hay lắm, ngươi đi theo Bạch Long sứ là được”. Lục Cao Hiên nghĩ thầm “Y nói một thiên văn chương viết rất ổn thỏa là nói chuyện soạn bài văn bia, y đã hiểu rõ trong lòng rồi”.

Bạn đầu đà nói “Khải bẩm giáo chủ và phu nhân, thuộc hạ cũng xin đi Bắc Kinh với Bạch Long sứ để làm việc cho giáo chủ”. Giáo chủ gật gật đầu, thấy Hoàng Long sứ cũng muốn khoe khoang hăng hái, liền nói “Số người đông rồi, chỉ sợ tiết lộ hành tàng, vậy thì hai người các ngươi cùng đi. Tất cả mọi việc phải nghe theo lệnh của Bạch Long sứ, không được trái lời”. Lục Cao Hiên và Bạn đầu đà khom người nói “Thuộc hạ tuân lệnh”.

Hồng phu nhân lấy trong bọc ra một con rắn nhỏ năm màu vằn vện, là đồng xanh, vàng, đồng đỏ, bạc trắng, sắt đen đúc thành, nói “Bạch Long sứ, đây là Ngũ Long lệnh của bản giáo, tạm thời giao cho ngươi chấp chưởng. Trong giáo có mấy vạn giáo chúng, thấy lệnh bài này cũng như nhìn thấy giáo chủ. Để làm được việc lớn, giao cho ngươi đại quyền sinh sát, sau khi lập công sẽ thu lại lệnh bài này”.

Vi Tiểu Bảo ứng tiếng “Dạ”, hai tay cung cung kính kính đón lấy, trong lòng rầu rĩ “Mình chỉ muốn trở về Bắc Kinh, không đếm xỉa gì tới Thần Long giáo, Ác Hổ giáo gì nữa. cầm tấm Ngũ Long lệnh này của thị, từ nay trở đi còn lắm chuyện phiền phức”.

Hồng phu nhân nói “Bạch Long sứ và Lục Cao Hiên, Bạn đầu đà, ba người ở lại, những người khác lui ra”.

Vô Căn đạo nhân và bọn Hắc Long sứ, Hoàng Long sứ ba người làm lễ lui ra.

Hồng giáo chủ lấy trong người ra một cái bình màu đen, đổ ra ba viên thuốc màu đỏ, nói “Ba người hăng hái tới Bắc Kinh làm việc, bản tòa rất vui lòng, thưởng cho mỗi người một viên Báo thai dịch cân hoàn”.

Bạn đầu đà và Lục Cao Hiên trên mặt lập tức hiện rõ vẻ vừa sợ vừa mừng, quỳ xuống tạ ơn, đón lấy viên thuốc nuốt luôn vào bụng. Vi Tiểu Bảo cũng làm theo, nhận lấy viên Báo thai dịch cân hoàn, cũng lập tức nuốt xuống, qua không bao lâu, cảm thấy nhiệt khí trong bụng dâng lên, từ từ đi vào kinh mạch, lan tỏa ra khắp toàn thân, nói không hết sự thoải mái dễ chịu.

Hồng phu nhân nói “Bạch Long sứ tạm ở lại, những người khác lui ra đi”. Bạn đầu đà và Lục Cao Hiên hai người lui ra.

***

Hồng phu nhân mỉm cười nói “Bạch Long sứ, ngươi sử dụng binh khí gì?”. Vi Tiểu Bảo nói “Thuộc hạ võ nghệ thấp kém, chưa học qua binh khí nào, chỉ có một thanh chủy thủ phòng thân”. Hồng phu nhân nói “Đưa ta xem nào”.

Vi Tiểu Bảo rút thanh chủy thủ trong ống giày ra, trở chuôi lại, hai tay đưa lên. Hồng phu nhân đón lấy nhìn qua một lượt, khen “Chủy thủ tốt quá!”, nhổ một sợi tóc rồi buông tay ra, sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống lưỡi kiếm, đứt luôn làm đôi. Giáo chủ cũng khen một tiếng “Hay quá!”.

Vi Tiểu Bảo làm người chẳng có chỗ nào hay, chỉ là đối với tiền bạc đồ vật thì rất coi thường, thấy Hồng phu nhân mười phần ưa thích thanh chủy thủ của mình, nghĩ thầm muốn vỗ mông ngựa thì phải vỗ đến nơi đến chốn, bèn nói “Thanh chủy thủ này thuộc hạ xin dâng cho phu nhân. Lời tục có câu rất hay là Yên chi, bảo kiếm đều phải… phải hiến cho giai nhân. Giai nhân trong thiên hạ, không có ai hơn được phu nhân”. Y từng nghe tiên sinh kể chuyện nói qua nhiều lần câu “Bảo kiếm tặng liệt sĩ, hồng phấn tặng giai nhân”, nhưng rốt lại hai câu ấy quá khó, không dễ mà nhớ rõ ràng được.

Hồng phu nhân cười khanh khách, nói “Thằng nhỏ ngoan, ngươi trung thành với bọn ta, cũng không phải là chỉ nói suông ngoài miệng. Ta không có cái gì tốt cho ngươi, tại sao lại lấy đồ vật của bọn trẻ con chứ? Ý tốt của ngươi, ta xin đa tạ. Lại đây, ta sẽ dạy cho ngươi ba chiêu phòng thân giữ mạng, gọi là Mỹ nhân tam chiêu, ngươi phải nhớ lấy”.

Nàng bước xuống ghế, lấy một cái khăn tay, buộc thanh chủy thủ vào bên ngoài bắp chân phải, cười nói “Giáo chủ, làm phiền đại giá của người, biểu diễn võ công một phen”. Hồng giáo chủ cười hì hì chậm rãi bước tới, đột nhiên tay trái vươn ra một cái chụp vào gáy phu nhân, nhấc nàng lên không.

Cái chụp ấy cực kỳ mau lẹ, Vi Tiểu Bảo giật nảy mình, bật kêu một tiếng.

Hồng phu nhân thân hình hơi co lại, khẽ uốn lưng ong, chân trái đá ngược về phía sau, nhắm vào bụng dưới Hồng giáo chủ. Hồng giáo chủ co người lại phía sau tránh, Hồng phu nhân thuận thế xoay người lại, tay trái ôm đầu giáo chủ, tay phải đã cầm chắc ngọn chủy thủ, mũi kiếm kề vào hậu tâm của giáo chủ, cười nói “Đây là chiêu thứ nhất, gọi là Quý Phi hồi mâu, ngươi nhớ cho kỹ”.

Chiêu này rõ ràng mau lẹ, Vi Tiểu Bảo nhìn thấy thần hồn bay bổng, lớn tiếng khen hay, kêu lên “Hay quá!”, nghĩ thầm “Hôm trước mình bị Bạn đầu đà nắm lấy nhấc lên, chẳng biết làm sao, nếu sớm học được chiêu này thì đã một kiếm đâm chết y rồi”.

Giáo chủ nhẹ nhàng đặt Hồng phu nhân xuống đất. Hồng phu nhân lại cài thanh chủy thủ vào bắp chân, ngã người nằm xuống. Hồng giáo chủ giơ chân phải giả như đạp lên lưng nàng, tay giả như đang cầm đao kề vào cổ nàng, cười nói “Có đầu hàng không?”.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Tới bước này thì có cách gì nữa? Tự nhiên là phải la lớn đầu hàng thôi”.

Đột nhiên thấy phu nhân rúc đầu vào bụng mình, thanh đao của địch nhân kề vào cổ tự nhiên rơi vào chỗ không, nàng thuận thế lộn người một cái dưới đất, luồn qua hai chân của giáo chủ, tay phải cầm chủy thủ nắm lại thành quyền, nhẹ nhàng đánh một quyền vào lưng giáo chủ, chỉ là mũi kiếm chĩa lên trời. Nếu đối địch thật sự, thì một kiếm này tự nhiên đâm suốt qua bối tâm của địch nhân. Vi Tiểu Bảo lại reo lớn một tiếng “Hay quá!”.

Giáo chủ đợi nàng cất thanh chủy thủ xong, bèn từ phía sau chụp hai tay nàng, tay trái nắm chặt hai cổ tay nàng, tay phải giả như đang cầm binh khí kề vào cổ nàng cười nói “Lần này thì ngươi không thoát được đâu”. Phu nhân cười nói “Nhìn cho kỹ nhé!”. Chân phải đá nhẹ lên phía trước, ánh bạch quang chớp lên, thanh chủy thủ đã cắt đứt cái khăn tay trên ống chân phải nàng bay ra. Chân phải nàng thuận thế móc một cái điểm vào chuôi thanh chủy thủ, thanh chủy thủ đột nhiên bắn mau lên cổ họng nàng.

Vi Tiểu Bảo la hoảng “Cẩn thận!”. Chỉ thấy thân hình nàng co về phía sau một cái, thanh chủy thủ bắn mau vào ngực giáo chủ. Giáo chủ buông tay nàng ra, ngửa ra sau theo thế thiết bản kiều, soạt một tiếng, thanh chủy thủ lướt qua ngực y, cắm thẳng vào bức tường tre phía sau, ngập tới tận chuôi.

Hồng phu nhân móc chân đá ngọn chủy thủ lên, Vi Tiểu Bảo đã hoảng sợ nhảy bật dậy, đến khi thấy thanh chủy thủ bắn vào cổ họng mà nàng né tránh được trong đường tơ kẽ tóc, thanh chủy thủ lại bắn vào ngực giáo chủ, lần này ắt phải trúng mà giáo chủ cũng tránh được. Mấy lần biến chiêu kỳ lạ giữa lúc vô cùng nguy hiểm, chỉ khiến y trợn mắt đớ lưỡi, trong lòng run sợ, chữ “Hay” trong cổ họng cũng không kêu ra được.

Hồng phu nhân cười hỏi “Thế nào?”.

Vi Tiểu Bảo tay nắm cứng lưng ghế, như suýt ngã ngửa, nói “Làm tôi sợ chết đi được”.

Hồng giáo chủ Hồng An Thông và phu nhân thấy y sắc mặt trắng bệch, vô cùng sợ hãi, nghe y nói câu ấy, so với một ngàn một vạn câu tán tụng còn vui vẻ hơn. Hai người bọn họ võ công cao cường, thêm một đứa trẻ con ca tụng cũng không có gì đáng mừng, nhưng y lo lắng như thế, đủ thấy trung thành với họ. Hồng phu nhân đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi “Thanh chủy thủ không phải bắn vào ngươi, tại sao lại sợ?”. Vi Tiểu Bảo nói “Tôi sợ… tôi sợ trúng phu nhân và… và giáo chủ”. Hồng phu nhân cười nói “Thằng nhỏ ngốc, làm sao có thể dễ dàng đả thương được giáo chủ? Chiêu này gọi là Phi Yến hồi tường, nhưng rất không dễ luyện. Giáo chủ thần thông cái thế, cho dù trước đó y không biết gì thì một chiêu này cũng không thể làm y bị thương. Nhưng trên đời ngoài giáo chủ ra, những người tránh được một đòn bất ngờ này e cũng không có mấy người”.

Lúc ấy nàng bèn đem cách thức luyện Mỹ nhân tam chiêu nói rõ ràng cho y nghe, tuy nói chỉ có ba chiêu, nhưng toàn thân và tứ chi không chỗ nào không có liên quan, rút kiếm thế nào, cúi đầu thế nào, lúc nhanh lúc chậm, bộ vị phương hướng, kình lực thật chuẩn, đều phải nắm chắc. Chiêu thứ hai nằm dưới đất xoay người gọi là Tiểu Lân hoành trần. Hồng phu nhân lại nói “Mỹ nhân tam chiêu đều dùng tên của các mỹ nhân thời cổ, đàn ông mà học thì không khỏi có chỗ bất nhã, nhưng may ngươi là trẻ con, cũng không hề gì”.

Vi Tiểu Bảo học theo từng chiêu từng thức, Hồng phu nhân cẩn thận uốn nắn cho, dạy đến hơn một giờ mới kể như xong. Nhưng nếu muốn sử dụng được thật, thì nếu không trường kỳ khổ luyện không xong, nhất là chiêu thứ ba Phi Yến hồi tường, chỉ hơi sai lệch thì là tự giết mình trước. Hồng phu nhân bảo y làm một thanh kiếm bằng chì cùn mũi, độ dài sức nặng bằng thanh chủy thủ để làm vật luyện tập.

Hồng An Thông trước mặt giáo chúng thì oai nghiêm trịnh trọng, không hay cười nói, nhưng lúc ấy giúp phu nhân dạy võ, cứ đứng bên cạnh nhìn cười hề hề, rõ ràng rất kiên nhẫn, đợi phu nhân dạy xong, bèn nói “Mỹ nhân tam chiêu của phu nhân dĩ nhiên mười phần lợi hại, chỉ có điều người bị đánh trúng là chết, ta sẽ dạy y Anh hùng tam chiêu, chỉ cốt hàng phục địch nhân, còn muốn sống hay chết thì tùy ý họ”.

Vi Tiểu Bảo cả mừng, quỳ xuống nói “Tạ ơn giáo chủ”.

Hồng phu nhân cười nói “Ta chưa từng nghe ngươi có Anh hùng tam chiêu, té ra ngươi giữ lại để dạy học trò giỏi chứ không dạy ta”. Hồng An Thông cười nói “Đây là mới nhìn thấy Mỹ nhân tam chiêu của cô, vừa nghĩ ra thôi, làm xong bán ngay, cũng không biết có được không? Cô chỉ điểm thêm cho ta”. Hồng phu nhân lườm y một cái, nhoẻn miệng cười nói “Ái chà, đại giáo chủ chúng ta đùa rồi”. Hồng An Thông nói “Trước nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Anh hùng tam chiêu tự nhiên không chống nổi Mỹ nhân tam chiêu”. Hồng phu nhân lại cười khanh khách, nũng nịu nói “Trước mặt trẻ con mà cũng nói chuyện phong lưu với ta”.

Hồng An Thông tự biết có chỗ mất thể thống, hắng giọng một tiếng, nghiêm trang nói “Bạch Long sứ còn nhỏ tuổi, giao thủ với người ta rất dễ bị nắm gáy, nắm được là nhấc lên ngay. Phu nhân, cô cứ coi ta như Bạch Long sứ là được”. Hồng phu nhân cười nói “Ngươi không được làm người ta đau đấy”. Hồng An Thông nói “Cái đó tự nhiên”.

Hồng phu nhân tay trái vươn ra chụp người y nhấc lên. Hồng An Thông thân thể cao lớn, xem ra cũng một trăm bảy tám mươi cân. Hồng phu nhân dáng vẻ mảnh mai nhưng không hề mất chút khí lực đã nhấc được y lên.

Hồng An Thông nói “Nhìn cho kỹ nhé!”. Tay trái từ từ lật lại, chọc vào dưới nách phu nhân. Hồng phu nhân cười khanh khách, thân hình mềm ra. Hồng An Thông tay trái nắm dưới nách nàng, tay phải từ từ vòng lại ôm cổ nàng, từ từ nhấc người nàng lên đưa qua đầu mình rồi nhẹ nhàng ném ra ngoài. Hồng phu nhân thân hình vừa chạm đất đã trượt luôn ra ngoài, giống như lướt trên mặt nước.

Hồng phu nhân tiếng cười không tắt, thân hình dừng lại rồi lại ngã xuống đất không đứng vững được. Mới rồi Hồng An Thông chọc vào nách nàng, lật tay nắm bắt, ném qua đầu, chiêu nào cũng sử dụng thật chậm, Vi Tiểu Bảo nhìn thấy rất rõ, thấy tư thế của y rất đẹp, vô cùng dễ coi, hành động tuy chậm nhưng nhịp điệu ăn khớp, chỉ xỉa chưởng nắm, vô cùng chính xác, so với Hồng phu nhân ra tay mau lẹ hiển nhiên còn khó gấp mấy lần. Hồng phu nhân cười nói “Ngươi cù vào nách người ta, như thế là anh hùng gì”, nói xong từ từ đứng lên.

Hồng An Thông mỉm cười nói “Chiêu này trong tay anh hùng hảo hán chân chính thì tự nhiên sẽ không cù vào nách cô. Nhưng Bạch Long sứ nếu bị địch nhân nhấc lên, nhất định sẽ bị nắm vào huyệt Đại chuy trên cổ, đó là chỗ tụ hội của Thủ túc tam dương Đốc mạch, toàn thân không còn chút sức lực, chỉ còn cách gãi vào huyệt Cực tuyền dưới nách đối phương, huyệt đạo này thuộc Túc Thiếu dương Tâm kinh, địch nhân không thể không lỏng tay ra. Bạch Long sứ có sức lực, liền lộn qua đầu đối phương, cùng lúc ấy thì nắm vào huyệt Tiểu hải sau khuỷu tay và huyệt Cực tuyền dưới nách đối phương, ném y xuống đất, y tự nhiên không động đậy được nữa. Vi Tiểu Bảo vỗ tay cười nói “Chiêu này quả nhiên tuyệt diệu”. Hồng An Thông nói “Sau khi ngươi luyện được rồi, ra chiêu càng nhanh càng hay”.

Kế đó y phủ phục xuống đất, Hồng phu nhân đưa chân đạp mạnh lên lưng y, tay phải rút cái then cửa kề vào cổ y, cười nói “Ngươi có đầu hàng không?”. Hồng An Thông cười nói “Ta đã đầu hàng rồi. Để ta dập đầu lạy cô”. Hai chân co lại, như định quỳ lạy, tay phải từ từ vung ngang ra đánh vào cái then cửa, cắc một tiếng, cái then cửa gãy đôi.

Vi Tiểu Bảo hoảng sợ nhảy dựng lên, nếu tay phải y khua nhanh ra, thì với võ công của y thì đánh gãy cái then cửa không có gì là lạ, nhưng y từ từ chạm vào cái then cửa mà lại đánh gãy được làm đôi, quả là chuyện không sao ngờ tới.

Hồng An Thông nói “Ngươi co chân giả như dập đầu lạy người ta, thừa thế rút thanh chủy thủ ra. Trên tay ngươi tuy không có nội lực như ta, nhưng thanh chủy thủ của ngươi sắc bén phi thường, binh khí nào của địch nhân cũng nhất định sẽ bị chém gãy”. Y miệng đang giải thích, đột nhiên lại lộn người một cái, luồn qua dưới hai chân Hồng phu nhân.

Vi Tiểu Bảo sửng sốt, nghĩ thầm y là bậc giáo chủ tôn quý, tại sao lại luồn qua dưới chân phụ nữ? Tuy đây là vợ y nhưng tựa hồ cũng có chỗ không ổn. Nào ngờ Hồng An Thông hoàn toàn không phải luồn qua thật, chỉ làm ra vẻ như thế, tay trái đã nắm chặt bàn chân phải của phu nhân, tay trái điểm hờ vào bụng dưới nàng, nói “Đây là thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn, địch nhân cho dù có gan to bằng trời cũng không dám giãy giụa”. Nói xong từ từ đứng lên.

Hồng phu nhân đầu dưới chân trên, để y nắm lấy nhấc lên, cười nói “Bỏ tay ra mau, thế này còn ra thể thống gì?”.

Hồng An Thông hô hô cười rộ, tay phải ôm chặt hông nàng, đặt nàng xuống nói “Bạch Long sứ, ngươi thân hình thấp nhỏ, không thể xách ngược địch nhân, vậy thì nắm bàn chân y kéo một cái, cũng đủ cho y không giãy giụa được, chủy thủ chĩa vào bụng dưới y, địch nhân cũng chỉ còn cách đầu hàng. Lúc ấy ngươi cứ đá vào các huyệt Thần tàng, Thần phong, Bộ lang trên ngực y vài cước, đề phòng y phản kích”.

Vi Tiểu Bảo cả mừng, nói “Vâng, vâng! Mấy cước ấy đúng là không đá không được”.

Hồng An Thông hai tay chắp sau lưng cho phu nhân nắm chặt, Hồng phu nhân kề nửa cái then cửa vào cổ y. Hồng An Thông cười nói “Địch nhân nắm chặt hai tay ta, tự nhiên là nắm vào Uyển môn trên cổ tay để ta không còn sức phản kích, gặp phải hoàn cảnh như thế, vốn chỉ còn cách dùng chân…”. Y chưa dứt lời, Hồng phu nhân “A” một tiếng bật cười bỏ tay nhảy lùi ra phía sau, mặt mũi đỏ bừng, nói “Không được dạy trẻ con chiêu số hạ lưu như thế”.

Hồng An Thông cười nói “Liêu âm thoái đâu phải là chiêu số hạ lưu?”, rồi nghiêm trang nói “Âm nang là chỗ yếu hại trên cơ thể con người, đá trúng là chết, trong quyền cước của các danh môn đại phái đều thường có một chiêu Liêu âm thoái, phái Thiếu Lâm có, phái Võ Đương cũng có, không có gì là lạ. Có điều địch nhân đứng sau lưng ngươi, hai tay ngươi bị kìm chế, trên cổ bị đao kề vào, chỉ còn cách dùng Phản liêu âm thoái”, nói tới đó thì ngừng lại rồi nói tiếp “Nhưng địch nhân ắt cũng đề phòng ngươi làm như thế, thấy chân ngươi vừa động, thì có quá nửa là đã cứa lưỡi đao đang kề vào cổ ngươi một nhát. Vì thế chiêu Liêu âm phản tích này không dùng được”.

Lúc ấy y quặt hai tay ra sau lưng, cho Hồng phu nhân nắm chặt cổ tay, đột nhiên mười ngón tay cong lại, biến thành hình nửa quả cầu, thân hình thúc về phía sau, mười ngón tay chụp vào ngực Hồng phu nhân.

Hồng phu nhân vội co người về phía sau, buông cổ tay y ra, chì chiết “Cái này cũng gọi là chiêu thức của anh hùng à?”.

Hồng An Thông cười khẽ một tiếng, nói “Hai huyệt Nhũ trung, Nhũ căn trên cơ thể con người, bất kể nam nữ đều là đại huyệt trí mệnh. Bạch Long sứ, người kia đã có thể bẻ quặt hai tay ngươi ra sau lưng thì võ công tự nhiên không thấp, huống hồ có quá nửa đã nắm vào huyệt đạo trên cổ tay ngươi, cho dù bị ngươi quờ trúng vốn cũng không hề gì, nhưng y vừa thấy ngươi ra tay như thế, tự nhiên sẽ co người về phía sau, đến khi nghĩ ra trên tay ngươi không hề có lực đạo thì đã chậm mất một bước. Phu nhân, cô nắm hai tay ta lại đi”.

Hồng phu nhân bước lên hai bước, đập nhẹ vào mu bàn tay y một cái, sau đó nắm cổ tay y, nửa người trên ngửa ra không để y chụp trúng ngực. Hồng An Thông nói “Nhìn cho kỹ nhé!”. Lưng thúc về phía sau, mười ngón tay chụp hờ vào ngực Hồng phu nhân. Hồng phu nhân biết rõ là y chỉ chụp hờ, nhưng vẫn co người ra phía sau để tránh.

Hồng An Thông đột nhiên lộn người một cái, thân hình bật lên, hai chân dạng ra, đã ngồi lên vai nàng, đồng thời hai ngón cái ấn vào huyệt Thái dương, ngón trỏ ấn lên mi mắt, ngón giữa ấn vào mắt, nói “Ngón giữa dùng sức đâm mù mắt địch nhân, ngón cái dùng sức ấn cho địch nhân ngất đi, nhưng phải đề phòng địch nhân đánh trả”, rồi lộn người trên không một cái nhào ra ngoài hơn một trượng, tay phải mò dưới bắp chân một cái làm như rút chủy thủ ra, mũi chủy thủ chĩa ra ngoài, chưởng trái chênh chếch đưa lên, nói “Nếu địch nhân bị ngươi đâm mù mắt, thì lần thứ hai nhảy xổ vào nhất định sẽ lợi hại vô cùng, phải đề phòng y ôm chặt ngươi không chịu buông ra”.

Vi Tiểu Bảo thấy chiêu này quá phức tạp, giống như bọn diễn trò trên ngựa nhảy nhót, nhưng tránh xa mũi nhọn, chế phục chỗ yếu hại của địch nhân, quả rất có hiệu quả, thở dài nói “Chiêu này rất hay, nhưng quá khó luyện”.

Hồng An Thông nói “Tuy ta dạy ngươi chỉ có ba chiêu, nhưng trong đó bao gồm ba môn công phu cầm nã, điểm huyệt, khinh công, chỉ có môn nào không luyện tới nơi tới chốn, thì ba chiêu này không đánh ra được. Nói tới cầm nã, điểm huyệt, khinh công thì môn nào cũng phải luyện tập tám năm mười năm. Nhưng ngươi chỉ học những chỗ có liên quan có ba chiêu này thì cũng dễ hơn rất nhiều”. Lúc ấy bèn chỉ điểm bộ vị huyệt đạo, thủ pháp cầm nã, thoái kình khinh công, chiết giải với y vài lượt, sửa lại những chỗ y làm sai. Chỉ là Vi Tiểu Bảo không dám cưỡi lên cổ y, nên Hồng An Thông cũng không bảo y làm thử.

Hồng phu nhân nói “Giáo chủ, Mỹ nhân tam chiêu của ta là do sư phụ chỉ dạy, năm xưa đã trải qua hàng ngàn lần tập luyện mà sửa đổi. Anh hùng tam chiêu của ngươi chỉ mới lâm thời nghĩ ra, tùy ý sáng chế, mà so với Mỹ nhân tam chiêu của ta còn lợi hại hơn nhiều, không phải là tâng bốc trước mặt ngươi, nhưng đại tôn sư võ học sâu xa, thật khiến người ta phải bái phục”.

Hồng An Thông ôm quyền cười nói “Phu phân khen ngợi, thật không dám nhận”.

Hôm qua Vi Tiểu Bảo trên đại sảnh thấy y không nói không cười, dáng vẻ như tượng gỗ, trong lòng có chỗ coi thường y, đã nghĩ “Lão đầy tớ già như một cây gỗ ngốc này, mọi người cần gì phải sợ y tới như thế?”. Lúc ấy nhìn thấy võ công chân thực của y, mới vô cùng bội phục, nói “Tập luyện công phu của sư phụ dạy cho thật thuần thục, cũng không có gì là lạ. Giáo chủ trong lòng muốn dùng chiêu mới nào, là có thể lập tức đánh ra chiêu ấy, như thế mới đúng là thiên hạ vô địch”. Hồng phu nhân hỏi “Tại sao lại thiên hạ vô địch?”. Vi Tiểu Bảo nói “Địch nhân bản lĩnh có giỏi hơn, giáo chủ đánh ra những chiêu mới lạ, y ngay cả nhận cũng không nhận ra, tự nhiên là chỉ còn cách la lớn đầu hàng”.

Hồng An Thông và phu nhân đồng thanh cười lớn, một người khẽ gật đầu, một người nói “Nói thế cũng không sai”.

Hồng phu nhân lại nói “Giáo chủ, Mỹ nhân tam chiêu của ta có tên ba mỹ nhân thời cổ, mà Anh hùng tam chiêu của ngươi lợi hại như thế, cũng nên có tên của ba vị đại anh hùng mới phải”. Hồng An Thông mỉm cười nói “Được, để ta nghĩ xem. Chiêu thứ nhất nhấc địch nhân lên, đó là Ngũ Tử Tư cử đỉnh ở Lâm Chàng, gọi là Tử Tư cử đỉnh”. Hồng phu nhân nói “Hay, Ngũ Tử Tư là đại anh hùng”. Hồng An Thông nói “Chiêu thứ hai là nhấc địch nhân chúc đầu xuống đất, đó là Lỗ Trí Thâm nhổ cây dương liễu, gọi là Lỗ Đạt bạt liễu”. Hồng phu nhân nói “Rất hay, Lỗ Trí Thâm là đại anh hùng. Chiêu thứ ba của ngươi tuy xảo diệu, nhưng có điều hơi có chút mùi vị của bọn lãng tử vô lại, tựa hồ không phải là đại anh hùng…”, nói tới đó bật tiếng cười khanh khách.

Hồng An Thông cười nói “Tại sao không phải là đại anh hùng? Gọi là chiêu gì cho hay nhỉ? Ờ, hai ngón trỏ của ta đè vào đuôi mắt y, chiêu này gọi là Trương Sưởng họa mi”. Hồng phu nhân cười nói “Trương Sưởng không phải là anh hùng, vẽ lông mày cho vợ mà cũng gọi là một chiêu anh hùng à?”. Hồng An Thông cười nói “Thú vui trong khuê phòng có cái còn hơn cả vẽ lông mày. Cô nói vẽ mày cho vợ không phải là anh hùng sao?”. Hồng phu nhân đỏ bừng mặt, lắc lắc đầu.

Vi Tiểu Bảo không biết Trương Sưởng là cổ nhân đời nào, nghĩ thầm vẽ lông mày cho vợ không những không phải là anh hùng mà còn là một gã sợ vợ, y cũng không biết Hồng An Thông làm văn, nói đùa để trêu ghẹo vợ, bèn nói “Giáo chủ, chiêu ấy của người cưỡi lên cổ địch nhân, các đại anh hùng cưỡi ngựa rất nhiều. Quan Vân Trường cưỡi ngựa Xích thố, Tần Thúc Bảo cưỡi ngựa Hoàng phiêu”.

Hồng An Thông cười nói “Đúng, có điều con ngựa Xích thố mà Quan Vân Trường cưỡi vốn của Lữ Bố, Tần Quỳnh lại bán con ngựa Hoàng phiêu, đều không thật ăn khớp. Có rồi, chiêu này là Địch Thanh hàng phục long câu bảo mã, gọi là Địch Thanh hàng long, con ngựa quý mà y hàng phục được ấy vốn là rồng biến thành”.

Hồng phu nhân vỗ tay cười nói “Hay quá! Địch Thanh ra trận mang cái mặt nạ bằng đồng, làm bọn binh tướng Phiên bang hoảng sợ la thét ầm ĩ, tháo chạy tán loạn, đó tự nhiên là một vị đại anh hùng. Chỉ có điều chúng ta là Thần Long giáo…”. Hồng giáo chủ cười khẽ nói “Không quan hệ, cho dù là rồng cũng có lúc bị người ta thu phục trở thành rất ngoan ngoãn”. Hồng phu nhân phì một tiếng, mặt đỏ bừng, ánh mắt long lanh đầy vẻ quyến rũ.

Lúc ấy Vi Tiểu Bảo lại biểu diễn lại một lượt Mỹ nhân tam chiêu và Anh hùng tam chiêu, thủ pháp thân pháp có chỗ nào không đúng thì Hồng An Thông và phu nhân lại chỉ điểm thêm. Sáu chiêu công phu này vô cùng xảo diệu, Vi Tiểu Bảo nhất thời tự nhiên khó mà học được hết. Hồng giáo chủ nói không cần lo lắng, chỉ hơi biết đường lối luyện tập, lúc nào rảnh rỗi là có thể luyện thành thuần thục. Khi dạy xong thì đã đến giữa trưa.

Hồng phu nhân kiên quyết không nhận thanh chủy thủ, trả lại cho Vi Tiểu Bảo, nói “Ngươi võ công còn chưa luyện xong, lần này đi làm việc cho giáo chủ, phải có loại binh khí tốt thế này để phòng thân”. Lại nói “Bạch Long sứ, trong bản giáo những người được giáo chủ đích thân chỉ điểm công phu, ngoài ta ra chỉ có một mình ngươi thôi đấy”. Vi Tiểu Bảo nói “Thật không biết thuộc hạ tu hành mấy đời mà có được phúc khí thế này?”. Hồng phu nhân nói “Ngươi nên trung thành làm việc cho giáo chủ, để báo đáp ơn đức của giáo chủ”. Vi Tiểu Bảo đáp “Vâng”. Hồng phu nhân nói “Bây giờ ngươi về đi, sáng sớm ngày mai cùng Bạn đầu đà, Lục Cao Hiên lên thuyền xuất phát, không cần tới cáo biệt nữa”.

Vi Tiểu Bảo vâng dạ, cung cung kính kính làm lễ với hai người, quay người đi ra, tới cạnh cửa quay đầu nói “Phu nhân, nếu tôi sống tới tám mươi tuổi, lúc ấy giáo chủ và phu nhân mỗi người lại dạy tôi ba chiêu, có được không?”.

Hồng phu nhân thoáng sửng sốt, rồi lập tức hiểu ra ý y chúc tụng, y hiện bất quá mười bốn mười lăm tuổi, đến tám mươi tuổi là hơn sáu mươi năm nữa, mà giáo chủ và mình thọ sánh ngang trời, sống thêm sáu mươi năm cũng là ứng với ý nghĩa ấy, cười hì hì một tiếng, nói “Ta ưng thuận. Ngày sinh nhật tám mươi tuổi của ngươi, giáo chủ và ta sẽ dạy cho ngươi thêm ba chiêu. Năm ngươi mừng thọ một trăm tuổi, bọn ta lại mỗi người dạy thêm cho ngươi ba chiêu nữa, gọi là Lão Thọ tinh tam chiêu, Lão Thọ bà tam chiêu”. Vi Tiểu Bảo nói “Không, lúc ấy phu nhân vẫn xinh đẹp mỹ lệ như hôm nay, có quá nửa là người và giáo chủ lại còn trẻ hơn, truyền cho tôi là… là Kim Đồng tam chiêu và Ngọc Nữ tam chiêu”.

Hồng An Thông và phu nhân hô hô cười rộ.

***

Bạn đầu đà và Lục Cao Hiên hai người ngồi chờ trên tảng đá ngoài sảnh rất lâu, thủy chung vẫn không thấy Vi Tiểu Bảo ra, kinh nghi bất định, không biết có chuyện gì, đến khi thấy y mặt mày hớn hở đi ra mới yên tâm. Hai người định hỏi, nhưng lại không dám hỏi.

Vi Tiểu Bảo nói “Giáo chủ và phu nhân truyền thụ cho ta không ít võ công tinh diệu”. Bạn đầu đà và Lục Cao Hiên đồng thanh nói “Chúc mừng Bạch Long sứ. Trong bản giáo ngoài phu nhân ra chưa có ai được giáo chủ đích thân truyền cho một chiêu nửa thức”. Vi Tiểu Bảo dương dương đắc ý, nói “Giáo chủ cũng nói thế”. Lục Cao Hiên nói “Bạch Long sứ được giáo chủ sủng hạnh, quả thật là từ khi bản giáo sáng lập đến nay chưa từng có chuyện như thế”. Rồi đưa mắt nhìn Bạn đầu đà một cái, hỏi Vi Tiểu Bảo “Giáo chủ và phu nhân có nói tới việc cấp thuốc giải Báo thai dịch cân hoàn cho chúng ta không?”. Vi Tiểu Bảo ngạc nhiên nói “Báo thai dịch cân hoàn còn có thuốc giải gì? Chẳng lẽ… chẳng lẽ… đó là thuốc độc à?”. Lục Cao Hiên nói “Cũng không hẳn thế, chúng ta về nhà sẽ bàn”, rồi nhìn về gian nhà trúc mấy cái, trên mặt có vẻ cẩn thận sợ sệt.

Ba người về tới nhà họ Lục, Vi Tiểu Bảo thấy hai người Bạn Lục thần sắc buồn rầu, trong lòng nghi ngờ, hỏi “Báo thai dịch cân hoàn là chuyện gì? Rốt lại là độc dược hay linh đan?”. Bạn đầu đà thở dài nói “Là độc dược mà cũng là linh đan, cũng khó mà nói cho đúng! Tính mạng của ba người chúng ta hoàn toàn trong tay Bạch Long sứ”. Vi Tiểu Bảo cả kinh, hỏi “Tại sao thế?”.

Bạn đầu đà nhìn Lục Cao Hiên, Lục Cao Hiên gật gật đầu. Bạn đầu đà nói “Bạch Long sứ, người ta khách khí thì gọi ta là Bạn tôn giả, không khách khí gì thì gọi ta là Bạn đầu đà. Nhưng ta gầy ốm thế này, rõ ràng danh bất phó kỳ thực, ngươi có cảm thấy kỳ quái không?”. Vi Tiểu Bảo nói “Phải đấy, ta đã sớm ngạc nhiên, nhưng đoán là người ta đùa cợt với ngươi nên mới gọi như thế. Nhưng giáo chủ cũng gọi ngươi là Bạn đầu đà, lão nhân gia người chắc là không chọc ghẹo ngươi đâu”.

Bạn đầu đà thở dài một tiếng, nói “Ta uống Báo thai dịch cân hoàn lần này là lần thứ hai, đúng là chết đi sống lại, bây giờ vẫn thường thường nằm mơ thấy ác mộng. Ta vốn rất lùn rất mập, ba chữ Bạn đầu đà quả thật danh bất hư truyền”.

Vi Tiểu Bảo nói “À, khi uống Báo thai dịch cân hoàn xong, thì ngươi biến thành vừa cao vừa gầy chứ gì? Thế thì tốt lắm, hiện ngươi tướng mạo đường đường, trông rất oai vũ, nếu sắp tới là một người lùn mập thì nhất định không oai vệ như hiện nay”.

Bạn đầu đà cười gượng, nói “Nói thế không sai, nhưng ngươi cứ nghĩ xem, một người vừa mập vừa lùn mà trong vòng ba tháng đột nhiên cao thêm ba thước, da thịt trên toàn thân chảy máu ròng ròng, mùi vị ấy có dễ nếm không? Nếu không may mắn, sau cùng về tới đảo Thần Long, giáo chủ nảy dạ từ bi, cấp cho thuốc giải, chỉ e hiện ta còn cao hơn vài thước”.

Vi Tiểu Bảo không kìm được hoảng sợ, nói “Ba người chúng ta cũng uống dược hoàn ấy, ta cao thêm hai thước thì không hề gì. Chứ còn ngươi mà cao thêm hai thước, thì… thì không khỏi quá cao”.

Bạn đầu đà nói “Công hiệu của loại Báo thai dịch cân hoàn này rất linh nghiệm, uống vào trong vòng một năm có thể khiến người ta cường thân kiện thể, nhưng nếu hết một năm mà không uống thuốc giải thì chất kịch độc trong đó sẽ phát tác. Nhưng cũng không nhất định là thân hình sẽ cao lên, sư huynh ta là Sấu đầu đà vốn cực cao, đột nhiên lùn xuống, y vốn rất gầy, đột nhiên mập phì ra, rõ ràng trở thành một gã mập”.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Bạn tôn giả ngươi thì biến thành Sấu tôn giả, Sấu tôn giả thì biến thành Bạn tôn giả, hai người các ngươi cứ đổi tên há không phải là không có chuyện gì sao?”. Bạn đầu đà trên mặt có vẻ tức giận, lắc đầu nói “Không được”. Vi Tiểu Bảo vội vàng xin lỗi “Xin lỗi, xin lỗi, ta lỡ lời, xin đừng trách”.

Bạn đầu đà nói “Ngươi chấp chưởng Ngũ Long lệnh, ta là thuộc hạ, cho dù ngươi đánh chửi ta cũng không thể phản kháng, huống chi câu ấy cũng không phải có ý nhục mạ người. Ta và sư huynh tính nết phong cách, tướng mạo âm thanh hoàn toàn khác nhau, chỉ đổi một chữ Sấu một chữ Bạn thì hoàn toàn không thể khiến Bạn tôn giả biến thành Sấu tôn giả, Sấu tôn giả biến thành Bạn tôn giả được”. Vi Tiểu Bảo gật đầu nói “Té ra là thế”.

Bạn đầu đà nói tiếp “Năm năm trước giáo chủ phái ta và sư ca đi làm một việc, việc ấy mười phần khó khăn, đến khi làm xong, đã quá ba ngày, lập tức lên thuyền về đảo, trên thuyền dược tính phát tác, khổ sở không sao chịu được. Sư ca tính nết mười phần nóng nảy, lửa giận bốc lên, một cước đá gãy luôn bánh lái. Chiếc thuyền liền dập dềnh trên biển, từng ngày từng ngày trôi qua, ta càng ngày càng cao, càng ngày càng gầy, y thì càng ngày càng lùn, càng ngày càng mập. Loại Báo thai dịch cân hoàn này có thể kéo người mập lùn thành người cao gầy, đè người cao gầy thành người mập lùn, Hồng giáo chủ quả thật rất thần thông quảng đại. Cứ thế lênh đênh trên biển hai tháng, lúc ấy chỉ cho rằng hai người không sao sống được. Trên thuyền hết cái ăn, bọn ta cứ từ từ ăn thịt hết đám đà công thủy thủ, may mà trời còn thương, gặp được một chiếc thuyền khác mới được cứu, bọn ta bắt chiếc thuyền kia lập tức về ngay đảo Thần Long. Giáo chủ thấy công việc đã làm xong, bọn ta lại không cố ý chậm trễ, bèn ban cho thuốc giải. Hai cái mạng của bọn ta mới kể như là còn”.

Vi Tiểu Bảo càng nghe càng sợ. Quay qua nhìn Lục Cao Hiên, thấy y vẻ mặt trịnh trọng, biết lời Bạn đầu đà không phải là giả, bèn nói “Vậy thì trong vòng một năm, nhất định chúng ta phải lấy được tám bộ Tứ thập nhị chương kinh đưa về đảo Thần Long phải không?”.

Lục Cao Hiên nói “Lấy được tám bộ kinh thư cùng một lúc tự nhiên là không gì tốt bằng, nhưng làm sao mà dễ dàng như thế được? Chỉ cần lấy được một hai bộ đưa về đúng thời hạn, thì tự nhiên giáo chủ cũng sẽ ban cho thuốc giải”.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Trong tay mình đã có sáu bộ, quả thật là đến lúc không biết làm sao thì cứ chia một hai bộ cho giáo chủ, có là gì khó?”. Y lập tức yên tâm, cười nói “Lần này nếu giáo chủ không ban thuốc giải thì biết đâu chúng ta người trẻ biến thành già, người già biến thành trẻ. Ta biến thành một lão công công bảy tám mươi tuổi, hai người các vị biến thành trẻ con, thế thì rất thú vị đấy”.

Lục Cao Hiên thân hình run lên, nói “Chuyện đó… chuyện đó cũng không phải không thể”, ngữ khí tỏ ra vô cùng sợ hãi, lại nói “Ta miệt mài suy nghĩ tìm hiểu, thì loại Báo thai dịch cân hoàn này quá nửa là dùng các vị thuốc đại bổ như thai báo, thai hươu, Tử hà xa, thận hải cẩu phối hợp với các vị thuốc quý hiếm luyện thành, dược tính rõ ràng đi ngược lại với đặc điểm ban đầu của cơ thể, chắc là lúc đầu giáo chủ chế luyện loại thuốc này là để phản lão hoàn đồng, có điều thử trước trên người khác, thì hiệu lực của thuốc lại không dễ khống chế như ý, vì thế… Vì thế…”.

Vi Tiểu Bảo nói “Vì thế giáo chủ không tự mình thử thuốc, mà thử vào người bọn thuộc hạ”.

Lục Cao Hiên vội nói “Đó là ta đoán thế, chắc là không đúng. Xin Bạch Long sứ từ nay trở đi ngàn vạn lần đừng nhắc tới nữa”.

Vi Tiểu Bảo nói “Hai vị cứ yên tâm, ta bảo đảm giáo chủ sẽ ban cho thuốc giải. Mời hai vị ngồi, ta ra nói với Phương cô nương vài câu”. Hôm qua y gặp Mộc Kiếm Bình, nên sốt ruột muốn cho Phương Di biết.

Lục Cao Hiên nói “Hồng phu nhân đã gọi Phương cô nương đi, xin Bạch Long sứ yên tâm. Chỉ cần ngươi hết lòng làm việc cho giáo chủ, thì Phương cô nương trên đảo chỉ gặp chuyện hay thôi”. Vi Tiểu Bảo giật nảy mình, nói “Phương… Phương cô nương không cùng đi với chúng ta à?”. Lục Cao Hiên nói “Hồng phu nhân sai người tới gọi cô ta đi, có nhắn lại một câu, nói Mộc Kiếm Bình Mộc cô nương trong Xích Long môn cũng thế”.

Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm kêu khổ, mới rồi y nói với Vô Căn đạo nhân muốn chọn vài người trong Xích Long môn cùng đi, ý tứ tự nhiên là chỉ vào Mộc Kiếm Bình, nào ngờ Hồng phu nhân đã sớm đoán được, run lên hỏi “Phu nhân…, phu nhân không yên tâm về ta à?”.

Lục Cao Hiên nói “Đây là quy củ của bản giáo, người phụng mệnh ra ngoài làm việc cho giáo chủ thì không được mang theo gia quyến”. Vi Tiểu Bảo cười gượng nói “Hai vị cô nương này không phải là gia quyến của ta”. Lục Cao Hiên nói “Thì cũng gần như vậy”.

Vi Tiểu Bảo vốn nghĩ sáng mai là có thể đưa Phương Mộc hai người rời đảo, trong lòng mười phần vui vẻ, bất giác ỉu xìu, nghĩ thầm “Giáo chủ và phu nhân quả nhiên lợi hại, cái vòng Báo thai dịch cân hoàn đánh đai vào đầu mình vẫn chưa đủ, còn đánh thêm hai cái đai vợ lớn vợ nhỏ của mình”.

Sáng sớm hôm sau, Vi Tiểu Bảo vừa trở dậy, chỉ nghe tiếng còi hiệu rúc vang, ngoài cửa có rất đông người nói lớn “Đệ tử dưới tòa Bạch Long môn kính tiễn Chưởng môn sứ xuất chinh, trung thành làm việc cho giáo chủ”, kế đó có tiếng đàn sáo trỗi lên. Vi Tiểu Bảo vội bước ra, thấy ngoài cửa có ba bốn trăm người dàn ra, đều mặc áo trắng, có già có trẻ. Mọi người đồng thanh hô to “Chưởng môn sứ kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công!”. Phía sau có mấy trăm giáo chúng áo xanh, là tới tiễn quyền Chưởng môn sứ Bạn đầu đà.

Vi Tiểu Bảo tự thấy oai vệ, lập tức tinh thần phấn chấn, cùng hai người Bạn đầu đà, Lục Cao Hiên lên thuyền. Đang làm lễ bái biệt với bọn Vô Căn đạo nhân, Trương Đạm Nguyệt, Ân Cẩm tới đưa tiễn, chợt nghe tiếng vó ngựa khua vang, hai con ngựa phóng mau tới thuyền. Hai người trên ngựa đều mặc áo trắng, chính là Phương Di và Mộc Kiếm Bình. Vi Tiểu Bảo cả mừng, tim đập thình thịch, nghĩ thầm “Hay là phu nhân hồi tâm chuyển ý, tha cho hai người bọn họ cùng đi với mình?”.

Hai người Phương Mộc tung người nhảy xuống ngựa, bước lên vài bước, Phương Di cao giọng nói “Phụng mệnh giáo chủ và phu nhân tới tiễn Bạch Long sứ xuất chinh”. Vi Tiểu Bảo trái tim chìm xuống “Té ra chỉ là tiễn hành”. Phương Di lại khom người nói “Thuộc hạ Phương Di, Mộc Kiếm Bình phụng mệnh phu nhân điều động từ Xích Long môn qua Bạch Long môn, nghe theo hiệu lệnh của Bạch Long sứ”.

Vi Tiểu Bảo sửng sốt, kế sực hiểu ra “Té ra ngươi… ngươi đã sớm là thuộc hạ trong Xích Long môn Thần Long giáo, dọc đường đóng kịch, chỉ là vâng lệnh giáo chủ, lừa ta tới đảo Thần Long. Bạn tôn giả cứng rắn không xong, ngươi bèn tới mềm mỏng”. Nghĩ tới chỗ ấy, chỉ thấy trong lòng chán nản, vốn định nói với hai người vài câu thân thiết nhưng không thấy có chút hứng thú nào, chợt nhớ ra một chuyện, bèn nói với Lục Cao Hiên “Lục tiên sinh, a hoàn Song Nhi hầu hạ ta, ngươi gọi người thả ra đi, ta muốn dắt theo”. Lục Cao Hiên nói “Chuyện này…”. Vi Tiểu Bảo cả giận quát “Chuyện này chuyện kia cái gì, thả ra mau!”.

Y nổi giận quát một tiếng, Lục Cao Hiên càng không dám trái lời, ứng tiếng “Dạ, dạ!”, rồi quay lại dặn tùy tùng trên thuyền vài câu. Người kia nhảy lên bờ, sải chân chạy đi.

Không bao lâu, lại thấy hai con ngựa phóng mau tới, người cưỡi con phóng trước thân hình nhỏ nhắn, chính là Song Nhi. Nàng không chờ kìm ngựa lại, kêu lớn “Công tử!”, từ yên ngựa phi thân vọt lên, nhẹ nhàng khéo léo hạ xuống đầu thuyền. Trong con mắt của bọn cao thủ như Vô Căn đạo nhân thì công phu khinh công này cũng không phải ghê gớm gì, chỉ là thấy nàng còn nhỏ tuổi mà tư thế lại rất đẹp đẽ, đều bật tiếng reo hò khen ngợi.

Lúc đầu Vi Tiểu Bảo thấy hải thuyền lướt đi, sợ Song Nhi rơi vào tay gian nhân, trong lòng thường lo lắng, nàng tuy võ công cao cường nhưng rốt lại còn nhỏ tuổi, tính tình lại ôn nhu dịu dàng, không rõ việc đời, trên hải thuyền lại không có chỗ nào bỏ chạy, nhất định phải chịu khổ, đến khi thấy Phương Di cũng là đệ tử Thần Long giáo, đột nhiên nghĩ ra chiếc thuyền mình ngồi tới đảo Thần Long cũng là của Thần Long giáo. Y nhìn thấy Song Nhi, vô cùng vui mừng, cầm tay nàng, thấy nàng sắc mặt tiều tụy, hai mắt sưng vù đỏ hoe, rõ ràng đã khóc không biết bao nhiêu lần, vội hỏi “Có người hà hiếp ngươi phải không?”.

Song Nhi nói “Không… không có, ta chỉ là lo lắng cho tướng công, họ… họ giam ta lại”. Vi Tiểu Bảo nói “Được rồi, chúng ta trở về thôi”. Song Nhi nói “Ở đây… rắn độc nhiều quá”, rồi òa một tiếng bật khóc.

Vi Tiểu Bảo nhìn Phương Di một cái, nghĩ tới việc nàng dẫn mình vào rừng cho rắn độc cắn, đủ trò hoa dạng, lúc trên thuyền thì lời ngon tiếng ngọt, toàn là giả tạo, bất giác trong lòng tức giận, trừng mắt nhìn nàng một cái, nói “Khai thuyền!”.

Thủy thủ trên thuyền kéo neo, trên bờ tiếng pháo nổ vang, những người đưa tiễn đồng thanh nói lớn “Kính chúc Bạch Long sứ kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công, lập công lớn với giáo chủ!”.

Hải thuyền nhân gió kéo buồm lên, từ từ rời đảo.

Mọi người trên bờ đồng thanh nói lớn “Giáo chủ bảo huấn, thường nhớ trong lòng…”.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Nếu mình không biết Phương cô nương đã vào giáo thì lúc nào cũng nhớ nhung nàng, còn thế này thì không cần vấn vương gì nữa”. Nhưng nhớ lại lúc tới đảo Phương Di nhu tình đằm thắm, trong lòng không kìm được bồi hồi. Lại nghĩ “Tại sao hai người bọn họ lại gia nhập Thần Long giáo, quả thật vô cùng kỳ quái. Phải rồi, họ bị bọn Chương lão tam bắt đi, Trang thiếu nãi nãi nhờ người đi cứu, nhất định là không cứu được, nên bị Thần Long giáo ép buộc nhập bọn. Tiểu quận chúa đã uống thuốc độc của giáo chủ, Phương cô nương đương nhiên cũng phải uống, ờ, nếu Phương cô nương không chịu nghe lời, không lừa mình tới đảo Thần Long thì nàng sẽ bị chất độc phát tác mà chết, đó là chuyện bất đắc dĩ, cũng không trách nàng được. Có điều con đĩ con kia vờ vịt này nọ, lừa gạt lão tử không mất tiền, không phải người tốt! Con mẹ nó, rốt lại Thần Long giáo là cái gì nhỉ? Lão tử tuy làm Bạch Long sứ nhưng vẫn hoàn toàn mờ mịt hồ đồ!”.

Nghĩ tới chuyện này toàn vì Chương lão tam mà ra, nghĩ thầm “Không biết thằng đầy tớ già này thuộc môn nào, tương lai nếu lão tử trở lại đảo Thần Long sẽ điều y qua Bạch Long môn, mỗi ngày đập vào mông ba trăm gậy”. Lại nghĩ “Không biết Chương lão tam có trên đảo không? Có quá nửa là y không dám bẩm báo với giáo chủ rằng mình là Tiểu Quế tử, nếu không giáo chủ nghe y nói bắt được nhân vật trọng yếu như mình mà lại lập tức thả ra thì không giết y không xong. Y là đầy tớ già, không phải người trẻ tuổi, giáo chủ và phu nhân vốn đã định giết đi rồi, lại phạm lỗi lớn thế này, lẽ nào lại không giết con mẹ nó đi mười bảy hăm tám lần chứ? Đúng rồi, Bạn đầu đà không dám vạch trần chuyện lòe bịp, Chương lão tam cũng không dám vạch trần trò lừa đảo. Chỉ có một chuyện không sao hiểu được, phu nhân ưa thích người trẻ tuổi thì không có gì lạ, nhưng tại sao giáo chủ cũng thế?”.

Comments

comments


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.