Thiên Long Bát Bộ

Hồi 01: Giữa đường gặp chuyện bất bình

trước
tiếp

Ánh sáng xanh lóe ra, cây kiếm thép nhằm thẳng vai trái hán tử trung niên phóng tới lẹ như chớp. Người thanh niên phóng kiếm chưa đến nơi đã rung cổ tay biến chiêu nhằm sang bên phải cổ đối phương. Đối thủ là một hán tử trung niên dựng kiếm lên đỡ nghe “choang” một tiếng. Tiếng ngân chưa tắt, mới chớp mắt mà hai bên đã trao đổi thêm ba chiêu. Vụt một cái, hán tử trung niên vung trường kiếm nhằm giữa mặt thanh niên chém xả xuống. Thanh niên né sang bên hữu tránh khỏi, rồi tiện tay trái phóng kiếm đâm chúc xuống chân địch nhân.

Hai gã ra chiêu vừa mau lẹ vừa tàn độc, tưởng chừng như cuộc đấu ăn thua trí mạng.

Trong luyện võ sảnh, có hai người ngồi phía đông. Bên trên là một đạo cô tuổi trạc bốn mươi đang mím môi, mặt mũi hầm hầm. Bên dưới là một ông già, tuổi ngoại năm mươi, giơ tay lên vuốt chòm râu dài ra chiều đắc ý. Hai người ngồi cách nhau hơn một trượng, sau lưng có đến hơn hai chục tên đồ đệ vừa nam vừa nữ. Phía tây, hơn mười người khách ngồi trên ghế lót đệm gấm xem cuộc đấu, nhìn không chớp mắt.

Ngoài võ trường một lớn, một nhỏ giao đấu đã ngoài bảy mươi chiêu vẫn chưa phân hơn kém. Đột nhiên gã đứng tuổi đâm một kiếm quá mạnh, xiêu hẳn người đi, dường như sắp té nhào. Trong đám khách ngồi xem, một chàng trai mặc áo bào xanh thấy vậy phì cười. Y biết ngay thế là bất lịch sự, vội lấy tay che miệng.

Ngay lúc ấy, gã trẻ tuổi phóng chưởng trái vào lưng gã đứng tuổi. Gã này tiến lên nửa bước tránh được, xoay mình lại, thanh trường kiếm tiện đà vòng tới, quát một tiếng “trúng”. Nhát kiếm đến nhanh như chớp, trúng vào đùi bên trái tên thanh niên. Chân gã khuỵu xuống, phải chống kiếm mới đứng vững lại được. Hắn còn toan đấu nữa, nhưng gã đứng tuổi đã tra kiếm vào vỏ, tươi cười hỏi: “Cảm ơn Chử sư đệ nhường nhịn. Sư đệ có đau không?”. Thanh niên kia mặt tái đi, mím môi đáp: “Đa tạ Cung sư huynh đã nương tay.”

Lão già râu dài vẻ mặt hớn hở, mỉm cười nói: “Đông tông thắng ba trận rồi, vậy được ở lại Kiếm Hồ Cung năm năm nữa. Tân sư muội có thêm ý kiến gì chăng?” Vị đạo cô đứng tuổi nén giận đáp: “Tả sư huynh khéo dạy đồ đệ. Nhưng năm năm vừa qua chẳng hay sư huynh đã nghiên cứu Vô Lượng Ngọc Bích được chút gì chưa?” Lão già râu dài trừng mắt nhìn đạo cô, nghiêm mặt nói: “Sư muội quên qui củ bản phái rồi sao?” Đạo cô hừ một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Ông già họ Tả, tên gọi Tử Mục, là chưởng môn Đông tông của phái Vô Lượng Kiếm. Đạo cô kia họ Tân, đạo hiệu là Song Thanh, cầm đầu Tây tông Vô Lượng Kiếm.

Nguyên phái Vô Lượng Kiếm chia làm Đông, Tây, Bắc ba tông. Nhưng Bắc tông suy sụp từ lâu, chỉ còn Đông và Tây là hai chi phái hưng thịnh và có lắm nhân tài. Phái Vô Lượng Kiếm sáng lập từ triều Hậu Đường đời Ngũ Đại, chưởng môn ở tại Kiếm Hồ Cung nước Nam Chiếu. Đến đời Tống Nhân Tông thì chia ra ba tông, cứ năm năm đồ đệ cả ba chi phái hội họp ở Kiếm Hồ Cung để đấu kiếm, bên nào thắng thì được ở cung Kiếm Hồ năm năm, đến năm thứ sáu lại mở cuộc đấu. Mỗi kỳ đấu năm trận, hễ thắng ba là được. Trong khoảng thời gian năm năm, phe thua dĩ nhiên là phải cố gắng tập dượt để rửa hận, mà phe thắng cũng chẳng dám chểnh mảng chút nào. Bốn mươi năm trước Bắc tông thua nặng, chưởng môn bực tức dẫn hết đệ tử qua Sơn Tây, không quay lại tỉ kiếm nữa. Hai mươi lăm năm qua, Đông và Tây tông thắng qua thua lại. Đông tông thắng được bốn lần, Tây tông được hai. Kỳ này, gã trung niên hán tử họ Cung đấu với gã trẻ tuổi họ Chử là trận thứ tư, Cung thắng. Thế là Đông tông thắng ba trận, trận thứ năm không cần phải đấu nữa.

Các tân khách ngồi ở phía tây là những nhân sĩ võ lâm được mời đến chứng kiến. Họ đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm ở Vân Nam, chỉ mình chàng thanh niên mặc áo xanh ngồi hàng cuối là hạng hậu bối vô danh. Chính chàng bật cười lúc gã họ Cung giả vờ lỡ trớn.

Chàng thanh niên này theo võ sư Mã Ngũ Đức ở phủ Phổ Nhị tỉnh Vân Nam đến đây. Mã Ngũ Đức nguyên là một nhà buôn trà lớn, đã giàu có lại hiếu khách, có phong thái Mạnh Thường Quân, bao nhiêu khách giang hồ thất thế đến nhờ vả đều được tiếp đãi, vì vậy mà Mã quen biết nhiều, mặc dù võ công chỉ tầm thường. Lúc Mã Ngũ Đức giới thiệu chàng thanh niên áo xanh kia người họ Đoàn, Tả Tử Mục chả thèm để ý, vì tưởng chàng là đồ đệ Mã Ngũ Đức. Chính võ công Mã còn chưa vào đâu, huống chi là đồ đệ Mã nên Tả hà tiện cả đến câu khách sáo “ngưỡng mộ đã lâu”, chỉ khinh khỉnh chắp tay rồi dẫn vào ghế ngồi. Ngờ đâu anh chàng ngốc nghếch chẳng biết trời đất gì, thấy đồ đệ Tả Tử Mục giả vờ trượt chân dụ địch lại dám phì cười chế nhạo.

Tả Tử Mục tươi cười nói: “Năm nay Tân sư muội đưa ra bốn tên đồ đệ kiếm thuật rất khá, trận thứ tư bọn ta thắng được chỉ nhờ may. Chử sư điệt nhỏ tuổi mà đã tới trình độ đó thì tiền đồ chưa biết đâu mà lường. Sau hạn năm năm này nữa hai bên Đông Tây chắc lại đổi chỗ, hà hà.” Nói xong y cười ha hả một hồi rồi quay sang chàng thanh niên họ Đoàn nói: “Vừa nãy tệ đồ đánh dứ đòn Trật Phác Bộ để thủ thắng, dường như Đoàn thế huynh không vừa ý. Vậy Đoàn thế huynh ra sân chỉ giáo cho y một vài miếng nên chăng? Người ta thường nói tướng giỏi không có quân hèn, Mã ngũ ca oai danh lừng lẫy khắp Vân Nam, môn đồ quyết không phải tay vừa.”

Mã Ngũ Đức hơi đỏ mặt, vội đáp: “Đoàn huynh đệ đây không phải là đồ đệ ta đâu. Lão ca kiếm thuật mèo què đâu dám dạy ai. Tả hiền đệ chẳng nên buông lời giễu cợt. Nguyên Đoàn huynh đệ qua chơi tệ xá, biết ngu huynh sắp lên núi Vô Lượng, nói là núi Vô Lượng phong cảnh thanh u, liền theo tới đây để mở rộng nhãn quang mà thôi.”

Tả Tử Mục nghĩ thầm:”Tưởng y là đồ đệ Mã Ngũ Đức thì mình còn nể mặt, không nỡ tuyệt tình, nếu chỉ là kẻ sơ giao thì hà tất mình phải e dè? Kẻ nào cả gan dám đến Kiếm Hồ Cung ngạo mạn mà mình để xuống núi yên lành thì còn chi là thể diện Tả Tử Mục này?”. Nghĩ vậy Tả liền cười nhạt, hỏi: “Xin Đoàn huynh cho biết đại hiệu là gì, môn hạ cao nhân nào?”

Chàng thanh niên họ Đoàn cười đáp: “Tên tại hạ vẻn vẹn một chữ Dự, chưa hề học võ. Tại hạ phải cái tật hễ thấy người té nhào thì bất luận là té thật hay té giả vờ cũng phải phì cười chứ không nín được.” Tả Tử Mục thấy chàng ăn nói không có vẻ gì cung kính, bất giác tức giận hỏi: “Làm sao mà phải phì cười?” Đoàn Dự mở quạt giấy ra phe phẩy, tỉnh bơ đáp: “Người ta đứng hay ngồi thì có gì mà cười, nằm trên giường cũng chẳng ai đáng cười, chứ nằm lăn xuống đất thì phải cười chứ sao? Trừ trẻ con lên ba thì không kể”. Tả Tử Mục đã tức lên tận cổ, nhưng phải cố giữ vẻ trầm tĩnh, quay sang hỏi Mã Ngũ Đức: “Mã ngũ ca! Đoàn huynh đệ phải chăng là bạn thân với ngũ ca?”.

Mã Ngũ Đức cùng Đoàn Dự chỉ là chỗ sơ giao, nhưng Mã vốn tính vui vẻ, dễ dãi, thấy Đoàn Dự xin theo lên núi Vô Lượng, không tiện thoái thác nên bằng lòng. Bây giờ trót xảy ra chuyện lôi thôi, Tả Tử Mục đã có vẻ nổi xung, ông chẳng muốn để Đoàn Dự bị đòn đau, liền chậm rãi đáp rằng: “Đoàn huynh đệ với ta tuy không phải là chỗ thâm giao, nhưng đã cùng đến đây. Xem ra Đoàn huynh đệ là người nho nhã không hiểu võ công, chẳng qua vì vô ý bật cười. Thôi, bỏ qua đi, ngu huynh đói lắm rồi! Hiền đệ có gì cho ăn uống thì sắp ra, để chúng ta được mừng hiền đệ mấy chén. Hôm nay là ngày vui, hiền đệ chấp nhặt với anh chàng trẻ người non dạ đó làm chi?”

Tả Tử Mục nói: “Đoàn huynh không phải là chỗ thâm giao với Mã ngũ ca, vậy tiểu đệ không sợ vô ý làm bẽ mặt ngũ ca nữa. Quang Kiệt đâu? Vừa nãy có người chê con đó, con ra thỉnh giáo đi!”

Cung Quang Kiệt, chỉ đợi có thế, rút trường kiếm ra đứng xoay chuôi kiếm lại, chắp tay nói với Đoàn Dự: “Xin mời Đoàn bằng hữu!”. Đoàn Dự nói: “Hay lắm! Luyện kiếm đi, ta ngồi đây coi được mà!” Chàng ngồi nghiễm nhiên nói vọng ra, chứ không thèm đứng dậy. Cung Quang Kiệt đỏ mặt tía tai, tức giận dằn giọng: “Mi, mi… nói sao?” Đoàn Dự đáp: “Ngươi cầm kiếm múa đông chém tây, chắc là muốn luyện võ, còn chờ gì nữa? Ta trước nay không thích xem ai động đao kiếm, nhưng đã đến đây thì cũng đành ngồi xem vậy.” Cung Quang Kiệt quát lớn: “Sư phụ ta bảo mi ra đây cùng ta tỷ thí.”

Tay vẫn phe phẩy cây quạt giấy, Đoàn Dự lắc đầu thong thả đáp: “Sư phụ ngươi không phải là sư phụ ta. Sư phụ ngươi sai ngươi thì được chứ làm sao sai ta? Sư phụ ngươi bảo ngươi đấu kiếm với ta thì ngươi cứ đấu. Chứ sư phụ ngươi bảo ta đấu với ngươi thì ta không đấu; một là ta không biết đấu kiếm, hai là ta sợ thua, ba là ta sợ đau, bốn là ta sợ chết, nên ta không đấu. Ta đã bảo không đấu là không đấu.”

Mọi người nghe Đoàn Dự cho ra một tràng “sư phụ ngươi, sư phụ ta” giọng nửa hách dịch nửa ỡm ờ thì không sao nhịn cười được. Đám môn đồ của Song Thanh đạo cô chiếm đến nửa sảnh, các nữ đệ tử cứ rũ ra mà cười ngặt nghẽo khiến cho bầu không khí trong luyện võ sảnh mất hẳn vẻ trang nghiêm.

Cung Quang Kiệt điên tiết, tiến đến chĩa kiếm thẳng vào bụng Đoàn Dự quát: “Có thật mi không biết kiếm pháp hay là mi giả vờ?” Đoàn Dự nhìn mũi kiếm chỉ còn cách bụng mình vài tấc, chỉ cần đâm nhẹ một phát là thủng tim gan, vậy mà nét mặt chẳng chút sợ sệt, ung dung đáp: “Ta không biết võ thật, giả vờ làm gì?” Nhân Kiệt hùng hổ nói: “Mi dám tới Kiếm Hồ Cung núi Vô Lượng quậy phá thì chắc là chán sống. Mi là môn hạ ai? Kẻ nào đã sai mi đến đây? Phải nói cho thật, không thì đừng trách mũi kiếm của đại gia là quá vô tình!”

Đoàn Dự đáp: “Đại gia sao lại hung ác thế? Quí phái tên là Vô Lượng Kiếm, lại ở trong núi Vô Lượng. Kinh Phật dạy rằng: Có bốn điều vô lượng là từ, bi, hỉ, xả. Chắc quí vị ai cũng biết rồi, lấy trong lòng vui là Từ, dứt được điều khổ là Bi, vui thích khi thấy chúng sinh hết khổ là Hỉ, mong chúng sinh bỏ oán niệm thành bình đẳng là Xả. Vô lượng thọ Phật chính là Phật A Di Đà. A Di Đà Phật…” Chàng thao thao hết giảng Phật pháp lại niệm kinh. Cung Quang Kiệt cáu quá, thu kiếm về vung tay tát bốp thật mạnh vào má Đoàn Dự. Chàng nghiêng đầu đi nhưng không tránh nổi, mặt sưng vù lên, năm vết ngón tay in rành rành trên má.

Mọi người đều chưng hửng, vì ai nấy đều thấy Đoàn Dự thần sắc thản nhiên, coi đối phương bằng nửa con mắt, tất mình mang tuyệt nghệ. Ngờ đâu Cung Quang Kiệt giơ tay ra tát mà chàng không tránh kịp, thì ra chàng chẳng biết tý võ nghệ nào cả. Những tay võ nghệ siêu quần giả vờ ngớ ngẩn để trêu cợt đối phương là thường, chứ chưa từng thấy ai không biết võ nghệ mà dám cả gan ngạo mạn bao giờ. Chính Cung Quang Kiệt cũng không khỏi ngây người ra một lúc rồi túm lấy ngực Đoàn Dự nhấc bổng lên quát mắng: “Ta tưởng mi ghê gớm thế nào, té ra chỉ là cái bị thịt.”

Đoạn y xô Đoàn Dự lăn kềnh xuống đất. Đoàn Dự té thế nào lại va đầu vào chân bàn đánh binh một cái.

Mã Ngũ Đức trong lòng không nỡ, chạy đến nâng dậy nói: “Đoàn lão đệ đã không biết võ thì đến đây đùa giỡn làm chi cho khổ thân?” Đoàn Dự xoa đầu nói bâng quơ: “Mình chỉ định du sơn ngoạn thủy, té ra họ lại tỉ kiếm đánh nhau. Cái trò người nọ giết người kia có gì đáng xem đâu? Đi xem khỉ làm trò còn hay hơn nhiều. Chào Mã ngũ gia nhé, ta đi về đây.”

Một tên thanh niên đứng cạnh Tả Tử Mục nhảy ra đứng chắn lại nói: “Mi đã chẳng biết tí võ công, giá cứ cụp đuôi mà đi thẳng thì còn khả dĩ, sao dám bảo kiếm pháp bọn ta không bằng khỉ làm trò? Ta cho ngươi chọn: một là cùng ta tỷ thí để nếm mùi kiếm pháp không bằng trò khỉ của bọn ta; hai là đến trước mặt sư phụ ta dập đầu lạy tám lạy, tự mắng to ba tiếng: “Thối lắm!”. Đoàn Dự cười đáp: “Bảo thầy trò mi thối thì ai mà ngửi được?” Gã kia nổi xung, giơ quyền ra toan thoi một quả thôi sơn, nào ngờ quả đấm mới ra nửa chừng bỗng một vật từ trên không rớt xuống, quấn lấy cổ tay gã. Gã cảm thấy lành lạnh, mềm nhũn, lại ngọ nguậy thì giật mình vội rụt tay, nhìn kỹ lại xem thì ra là một con rắn đỏ chấm xanh, trông đến phát khiếp. Gã ra sức vẫy tay thật mạnh cho nó rơi ra, nhưng nó bám rất chặt, làm thế nào nó cũng không chịu buông ra. Chợt nghe tiếng Cung Quang Kiệt la thất thanh: “Rắn! Rắn!” Mặt y tái mét, thò tay vào trong cổ áo, mò sau lưng nhưng không thấy gì, sợ quá hai chân nhảy loạn lên rồi cố cởi áo ra. Hai vụ quái đản xảy ra cùng lúc, mọi người còn đang kinh ngạc, chợt nghe trên đầu có tiếng cười khúc khích, liền ngẩng lên nhìn thì thấy một cô gái ngồi vắt vẻo trên xà nhà, hai tay cầm hai nắm… rắn.

Cô gái này tuổi chừng mười sáu mười bảy, vận áo xanh, mặt tươi như hoa. Trong hai tay cô có đến chục con rắn nhỏ, con xanh, con sặc sỡ, đầu hình tam giác, xem ra toàn là rắn độc cả. Cô bé cầm rắn như thể cầm đồ chơi, không chút sợ hãi. Mọi người đang mải nhìn cô bé, bỗng nghe Cung Quang Kiệt cùng sư đệ sợ quá la hét om sòm, lại quay xuống nhìn hai gã.

Đoàn Dự vẫn ngây người ra mà nhìn cô bé ngồi trên xà nhà đung đưa hai chân, ra chiều ung dung lắm. Chàng lên tiếng hỏi: “Cô nương! Phải chăng cô đã cứu ta?” Cô gái hỏi lại: “Mấy tên ác nhân đánh ngươi, sao ngươi không trả đòn?” Đoàn Dự lắc đầu: “Ta không biết đánh trả.”

Bất thình lình nghe “A” một tiếng, mọi người cùng reo lên, Đoàn Dự nhìn xuống thấy Tả Tử Mục tay cầm thanh trường kiếm hãy còn chút vết máu, dưới đất một con rắn bị đứt làm hai khúc, thì ra nó đã bị họ Tả chém chết. Còn Cung Quang Kiệt, mình trần trùng trục đang nhảy tưng tưng, một con rắn xanh đang bò trên lưng rất nhanh, Quang Kiệt vỗ mấy lần đều sểnh, không sao bắt được.

Tả Tử Mục quát: “Quang Kiệt ngồi im! Không được động đậy!” Quang Kiệt sững người thấy ánh kiếm lóe sáng, con rắn xanh cũng bị chặt làm đôi. Tả Tử Mục chém nhanh như điện, mọi người không ai kịp trông rõ làm thế nào y chém chết con rắn mà lưng Quang Kiệt không bị sây sát mảy may, liền lớn tiếng hoan hô.

Cô gái trên xà nhà kêu lên: “Ô hay! Lão già râu dài kia! Sao người dám chém chết hai con rắn của ta? Ta không nể mặt ngươi nữa đâu!” Tả Tử Mục giận dữ đáp: “Mi là con cái nhà ai, đến đây làm gì?” Hỏi thì hỏi vậy nhưng trong lòng y không khỏi băn khoăn nghĩ thầm: con bé này ngồi trên xà nhà từ lúc nào? Sao bấy nhiêu người mà không một ai hay biết? Chuyện này đồn đại ra giang hồ thì Vô Lượng Kiếm phái thật là bẽ mặt. Cô gái vẫn đung đưa hai chân, phô đôi hài màu lục thêu mấy đóa hoa vàng, rõ ràng là cách ăn mặc của một cô gái nhỏ. Tả Tử Mục lại nói: “Nhảy xuống đây mau!” Đoàn Dự vội kêu lên: “Cao như vậy mà bảo nhảy xuống để té chết người ta à? Mau mau mang thang đến.” Chàng vừa dứt lời, mấy người cười ồ lên. Mấy nữ đồ đệ Tây tông nghĩ thầm: Anh chàng này mặt mày cũng sáng sủa, sao lại ngớ ngẩn đến thế được. Cô gái kia đến ngồi trên xà nhà, thần không hay, quỷ không biết thì khinh công đã chẳng vừa, việc gì phải bắc thang cho cô xuống.

Cô gái lại nói: “Lão có đền ta hai con rắn, ta mới xuống nói chuyện với lão!” Tả Tử Mục nói: “Hai con rắn nhỏ có chi đáng kể, bắt đâu chả được?” Lão nói có phần đỡ gay gắt là do trong bụng nghĩ: Con nhỏ này dù chơi được với rắn độc, nhưng nó chỉ là đứa trẻ nít chả có gì đáng ngại; chỉ e đằng sau nó còn có sư trưởng, cha mẹ hẳn là những tay ghê gớm. Cô gái cười bảo: “Lão tưởng dễ lắm à? Thử đi bắt về cho ta xem nào?”

Tả Tử Mục lại giục: “Hãy xuống đây đã!” Cô gái nói: “Ta không xuống.” Tả Tử Mục nói: “Ngươi không chịu xuống, ta sẽ lên kéo xuống.” Cô gái cười khanh khách nói: “Lão có giỏi thì lên bắt ta xuống xem nào!” Tả Tử Mục nghĩ mình đường đường là một vị tôn sư đang ở trước mặt bao nhiêu anh hùng thiên hạ cùng các môn đồ, chả lẽ lại đi đôi co với đứa trẻ nít, bèn quay lại bảo Song Thanh đạo cô: “Tân sư muội! Sư muội cho một tên nữ đệ tử lên kéo cổ nó xuống đây!” Song Thanh đáp: “Môn đồ Tây tông chả có đứa nào giỏi khinh công như thế.” Tả Tử Mục sầm nét mặt lại, toan nói nữa thì cô gái lại lên tiếng: “Lão không đền ta hai con rắn thì ta cho lão biết tay.” Nàng thò tay vào túi da đeo bên hông lấy ra một vật đầy lông lá, nhằm Cung Quang Kiệt ném xuống.

Quang Kiệt tưởng là một thứ ám khí không dám giơ tay ra đón lấy, nhích sang một bên để tránh, bất ngờ đó lại là một sinh vật, ở trên không chỉ uốn một cái đã nhảy tót lên lưng mình. Mọi người mới nhìn rõ, thì ra là một con chồn nhỏ màu xám nhạt. Con này linh hoạt vô cùng, chạy từ sau lưng ra trước ngực lên đầu, rồi chạy tứ tung khắp mọi nơi trong người gã. Cung Quang Kiệt cố giơ tay lên bắt, nhưng con chồn kia nhanh gấp mười y, người chung quanh chỉ thấy y huơ chân múa tay, vỗ lưng đập ngực, hết chộp vào mặt lại đập vào cổ, nhưng con chồn vẫn thoăn thoắt không ngừng. Đoàn Dự cười nói: “Hay lắm! Hay lắm! Con chồn chơi trò này thú tuyệt!”

Con chồn đó dài chưa đầy hai gang tay, mắt đỏ chót, móng chân chắc là sắc lắm nên chỉ giây lát thân mình trần trùng trục của Cung Quang Kiệt đã đầy vết xước. Chợt nghe cô gái chúm miệng thổi mấy tiếng còi, con chồn bò lên má Cung Quang Kiệt, cái đuôi rậm rì lướt qua mắt, qua mũi. Quang Kiệt đưa tay ra chộp, nhưng con chồn đã luồn ra sau gáy, mấy ngón tay y thành ra chộp vào mắt mình.

Lúc đó Tả Tử Mục lại gần, thanh trường kiếm cũng đang phóng ra, con chồn đang bò trên mắt trái Quang Kiệt thấy mũi kiếm phóng tới liền luồn ra sau tránh khỏi. Mũi kiếm chỉ tới ngoài da mí mắt liền ngừng lại ngay. Tuy y đâm không trúng con chồn nhưng người xem cũng phải thán phục, mũi kiếm chỉ vào sâu một phân là Quang Kiệt sẽ mất một mắt. Song Thanh tự nghĩ “Kiếm thuật Tả huynh thật là ghê gớm. Chỉ một chiêu Kim Châm Độ Kiếp đó ta chẳng thể nào bì nổi.”

Soẹt soẹt soẹt soẹt, Tả Tử Mục lại đâm luôn bốn nhát liền mà dường như con chồn có mắt cả ở trên lưng nên nó tránh được hết, mỗi nhát chỉ cách nhau chừng sợi tóc. Cô gái gọi bảo: “Lão râu dài kia! Kiếm pháp của ông giỏi đấy!”

Nàng lại huýt hai tiếng nữa, con chồn lập tức chạy xuống đất, thoắt cái đã biến mất. Tả Tử Mục còn đang ngơ ngác, Cung Quang Kiệt lại đập hai tay, hai chân loạn cả lên. Thì ra nó đã chui vào trong ống quấn gã.

Đoàn Dự vừa vỗ tay vừa cười ha hả nói: “Bây giờ mới thật là mở rộng tầm mắt. Hay tuyệt là hay!”

Cung Quang Kiệt vội cởi nốt quần dài ra để hở cặp đùi đầy lông lá. Cô gái chẳng e dè gì cả, lên tiếng gọi to: “Tên ác ôn kia! Tính mi thích ăn hiếp người khác, bây giờ ta làm cho mi trần như nhộng, thử xem mi có biết xấu hổ không?”

Nàng lại thổi toét toét hai tiếng. Con chồn nghe lệnh, không bám vào chân nữa mà chui ngay vào trong quần đùi Cung Quang Kiệt. Trong luyện võ sảnh có nhiều thiếu nữ, Quang Kiệt thà chết chứ không thể cởi nốt quần đùi ra. Gã hét lên một tiếng, hai chân nhảy tưng tưng, hai tay vỗ hết lên bụng lại lên mông, chạy vội ra ngoài.

Y vừa chạy đến cửa sảnh, bất thình lình ngoài cửa cũng có người chạy vào. Cả hai cùng vội quá thành ra đụng mạnh đánh “binh” một cái, Cung Quang Kiệt bắn ngược trở lại, còn người ngoài cửa chạy vào bị hất ngã ngửa. Tả Tử Mục nhìn thấy kêu lên: “Dung sư đệ”.

Cung Quang Việt không lý gì đến con chồn đang chạy từ đùi trái sang đùi phải, lại từ đùi phải lên mông, lật đật chạy lại nâng sư thúc dậy. Đang nâng dở thì con chồn cào ngay vào “sở chỉ huy”, y la lên một tiếng, hai tay chộp vào con chồn, buông sư thúc ra cho té xuống.

Trên xà nhà cô gái cười khanh khách nói: “Cho mi đáng kiếp!” Cô lại huýt một tiếng dài, con chồn ở trong quần đùi Cung Quang Kiệt chui ra, rồi theo bờ tường chạy vút lên xà nhà, nhanh như chớp chuồn vào lòng cô gái. Cô gái khen: “Ngoan lắm”, rồi lấy hai ngón tay nhón đuôi một con rắn nhỏ, giơ lên nhứ nhứ trước mặt con chồn. Con vật liền giơ chân trước vồ lấy ăn ngay. Thì ra nàng đem theo rắn là để cho con vật này ăn. Đoàn Dự chưa thấy bao giờ nên thú vị lắm. Con chồn ăn hết con rắn nhỏ lại chui vào túi đa bên hông cô gái

Cung Quang Kiệt nâng được sư thúc lên, cả kinh líu lưỡi gọi: “Dung… Dung sư thúc! Sư… sư thúc làm sao vậy?” Tả Tử Mục chạy lại xem thì sư đệ Dung Tử Củ hai mắt đã trợn ngược lên, mặt đầy vẻ căm phẫn và tắt thở mất rồi. Tả Tử Mục cả kinh vội làm mọi cách khai thông các huyệt đạo, nhưng y không thể nào hồi tỉnh lại nữa. Tả Tử Mục biết võ công Dung Tử Củ chưa bằng mình nhưng so với Cung Quang Kiệt thì cao hơn nhiều, thế mà đụng một cái đã chết thì ắt bị trọng thương từ trước, vội cởi áo ra xem, thấy trên bụng có tám chữ: “Thần Nông Bang tru diệt Vô Lượng Kiếm”. Mọi người đều kinh hoảng kêu lên.

Tám chữ đó ăn sâu vào trong da, không phải do bút mực viết ra, cũng không phải do mũi nhọn sắc vạch vào, đúng là viết bằng một thứ độc dược ghê gớm, thuốc độc ngấm xuống ăn loét vào trong.

Tả Tử Mục chú ý nhìn một lát, bất giác nổi giận đùng đùng, tay rung thanh trường kiểm nghe tiếng u u, nghiến răng quát to: “Để xem Thần Nông Bang tru diệt Vô Lượng Kiếm hay là Vô Lượng Kiếm tru diệt Thần Nông Bang? Thù này không trả, ta làm người sao được?”

Y xem hết các chỗ trong mình Dung Tử Củ, không thấy có thương tích nào khác nữa, bèn quát: “Quang Hào, Quang Kiệt đâu? Mau ra ngoài xem sao.” Can Quang Hào và Cung Quang Kiệt là hai đại đồ đệ, vội cầm trường kiếm chạy ra.

Từ lúc đó ở đại sảnh nhốn nháo cả lên, mải xúm quanh xác Dung Tử Củ bàn tán, không ai ngó gì đến Đoàn Dự cùng cô gái trên xà nhà nữa. Mã Ngũ Đức trầm ngâm nói: “Thần Nông Bang ngày càng làm dữ. Tả hiền đệ, chẳng hay vì sao họ lại kết mối thâm thù với quý phái?”

Tả Tử Mục xót sư đệ bị thảm tử, nghẹn ngào đáp: “Đầu đuôi câu chuyện vì hái thuốc mà ra. Mùa thu năm ngoái, bốn tên hương chủ Thần Nông Bang đến Kiếm Hồ Cung xin gặp, yêu cầu cho ra mé sau núi hái thuốc. Kể ra thì việc hái thuốc cũng chẳng có gì quan trọng, Thần Nông Bang lấy nghề hái thuốc làm sinh kế và trước nay vẫn không có thù hiềm gì với phái Vô Lượng cả. Nhưng chắc Mã ngũ ca cũng đã biết, chúng ta đâu dám để người ngoài vào sau núi, đừng nói Thần Nông Bang là chỗ sở giao, mà ngay đến các bạn hữu thân thiết cũng chưa ai được ra du ngoạn mé sau núi bao giờ. Đó là quy luật tổ truyền, bọn ta không dám vi phạm, kỳ thực sau núi cũng chẳng có gì ghê gớm.”

Cô gái ngồi trên xà nhà bỏ hết mấy chục con rắn trên tay vào một cái giỏ tre nhỏ rồi móc trong túi lấy ra một nắm hạt dưa ngồi nhai, vẫn lắc lư đôi chân bỏ thõng, bỗng cầm một hạt ném trúng giữa trán Đoàn Dự, cười hỏi: “Này! Có ăn hạt dưa không? Lên đây chơi nhé!” Đoàn Dự đáp: “Không có thang thì làm sao ta lên được?” Cô gái đáp: “Dễ lắm mà.” Nói rồi cởi chiếc dây lưng màu lục, thả một đầu xuống bảo: “Người nắm lấy đầu dây này để ta kéo lên!” Đoàn Dự đáp: “Ta nặng lắm, cô nương lôi không nổi đâu!” Cô gái cười: “Thì hãy thử xem sao, té cũng không chết đâu mà sợ!” Đoàn Dự thấy cái thắt lưng thòng trước mặt liền giơ tay nắm lấy. Cô gái dặn: “Nắm chắc nhé!”, nhẹ nhàng kéo Đoàn Dự bổng lên khỏi mặt đất, rồi liên tiếp hai tay rút luôn mấy cái, xách Đoàn Dự để lên trên xà nhà.

Đoàn Dự nói: “Con chồn của cô thật dễ thương, lại biết nghe lời.” Cô gái lấy con chồn trong túi da ra, hai tay bồng lên. Đoàn Dự thấy con vật lông mượt, đôi mắt đỏ hồng long lanh nhìn mình trông thật dễ thương liền hỏi: “Ta vuốt ve nó một chút có được không?” Cô gái đáp: “Ngươi vuốt nó đi.” Đoàn Dự giờ tay vỗ nhè nhẹ lên lưng con chồn, thấy đám lông của nó thật là mềm mại ấm áp.

Bất thình lình con chồn kêu chít một tiếng rồi lại chui tọt vào cái túi da bên hông cô gái. Đoàn Dự không đề phòng thụt lùi lại sau, nhưng vì ngồi không vững, loạng choạng suýt té nhào xuống. Cô gái tóm ngay được cổ áo, kéo chàng lại gần bên mình rồi cười nói: “Thật ngươi chẳng biết chút võ công nào, thế thì lạ nhỉ!” Đoàn Dự hỏi lại: “Có chi đáng lạ?” Cô gái nói: “Không biết võ mà dám một mình đến đây, thảo nào bị ác nhân bắt nạt. Người đến đây làm gì?”

Đoàn Dự đang định đem chuyện mình đến đây thuật lại, bỗng nghe tiếng chân rầm rập, Can Quang Hào và Cung Quang Kiệt hai người chạy vào đại sảnh.

Lúc ấy Cung Quang Kiệt đã mặc lại quần dài nhưng còn để mình trần. Cả hai gã đều có vẻ hốt hoảng chạy đến trước mặt Tả Tử Mục. Can Quang Hào bẩm: “Trình sư phụ, Thần Nông Bang tụ tập tại ngọn núi phía trước, chúng trấn giữ lối đi, cấm không cho ai xuống núi nữa. Chúng con thấy đối phương nhiều người, chưa có lệnh sư phụ nên không dám tùy tiện ra tay.” Tả Tử Mục nói: “Hừ, chúng nó có bao nhiêu đứa?” Can Quang Hào đáp: “Chừng bảy tám mươi tên.” Tả Tử Mục cười nhạt nói: “Bảy tám mươi đứa mà đòi tiêu diệt Vô Lượng Kiếm, đâu có dễ thế?”

Cung Quang Kiệt nói: “Bọn chúng dùng tên bắn qua một bao thư, trên phong bì viết thật là vô lễ.” Y đem lá thư trình lên.

Tả Tử Mục thấy trên phong bì vẻn vẹn có năm chữ lớn “Lệnh truyền Tả Tử Mục”, không thèm cầm, bảo: “Ngươi xem hắn nói gì?” Quang Kiệt vâng lời mở thư ra.

Ngồi trên xà nhà cô gái ghé tai bảo Đoàn Dự: “Thằng cha đánh người lúc nãy chết đến nơi rồi.” Đoàn Dự ngạc nhiên hỏi: “Tại sao vậy?” Cô gái đáp: “Vì lá thư đó tẩm thuốc độc.” Đoàn Dự lại hỏi: “Ghê gớm đến thế sao?”

Bên dưới đã thấy Quang Kiệt đọc: “Thần Nông Bang truyền cho Tả… (y không dám đọc rõ tên sư phụ). Hạn cho các ngươi trong một tiếng đồng hồ phải tự chặt hết cánh tay phải, bỏ hết binh khí, ra khỏi Kiếm Hồ Cung, nếu trái lệnh sẽ giết hết không chừa con gà con chó”.

Song Thanh chưởng môn Tây tông cười nhạt nói: “Thần Nông Bang là hạng nào mà dám nói khoác thế?

Bất thình lình nghe đánh “huych” một tiếng. Cung Quang Kiệt ngã ngửa xuống đất, Can Quang Hào đứng bên cạnh la to: “Sư đệ, sự đệ…” rồi toan cúi xuống nâng dậy. Tả Tử Mục vội bước lên, xòe bàn tay để phía trước ngực Can Quang Hào, phóng kình lực đẩy gã lùi trở lại ngoài ba bước, quát lớn: “Chớ sờ vào người Quang Kiệt, coi chừng thuốc độc.” Da mặt Cung Quang Kiệt dúm dó, giần giật, bàn tay cầm phong thư chỉ trong nháy mắt đã thâm lại. Y giãy mạnh mấy cái rồi chết ngay. Chỉ trong giây lát mà Đông tông Vô Lượng Kiếm mất hai tay hảo thủ, ai cũng kinh hãi.

Đoàn Dự hạ giọng hỏi cô gái: “Cô nương cũng là người Thần Nông Bang ư?” Cô gái giận dỗi đáp: “Bậy nào? Không phải đâu, sao người nói nhăng thế?” Đoàn Dự lại hỏi: “Thế sao cô biết phong thư đó có tẩm thuốc độc?” Cô gái cười đáp: “Hạ độc như thế là tầm thường lắm, mới nhác trông đã biết ngay. Cách này chỉ bịt mắt được kẻ ngu dốt mà thôi.” Nàng nói mấy câu đó mọi người trong luyện võ sảnh đều nghe rõ.

Tả Tử Mục nhìn lại phong thư, chẳng thấy chi khác lạ, sau nghiêng đầu chú ý xem kỹ quả thấy có ánh lân quang nhấp nháy, liền ngẩng đầu lên trông cô gái, chắp tay nói: “Xin cô nương cho biết tôn tính đại danh.” Cô gái cười đáp: “Tôn tính đại danh ta đâu có thể nói cho lão biết được.” Nàng nói hỗn xược đến thế mà Tả Tử Mục vẫn cố nhẫn nại ôn tồn hỏi lại: “Vậy lệnh tôn là ai? Cô nương học võ với vị tôn sư nào?” Cô gái cười đáp: “Ha ha! Ta vừa bảo lão rồi cơ mà! Nếu ta nói lệnh tôn ta là ai thì dĩ nhiên lão biết quý tính ta. Khi đã biết quý tính ta là tra được đại danh ta. Còn sư phụ ta nào phải ai đâu xa lạ, chính là mẫu thân ta đó. Tên họ mẫu thân ta lại càng cần giữ kín không cho ai biết.”

Tả Tử Mục nghe giọng cô ta ríu rít đúng là thổ âm Vân Nam, nghĩ thầm: Trong các phái võ Vân Nam có đôi vợ chồng nào vào hàng tiền bối khinh công cao siêu đâu? Cô gái đó chưa ra tay nên lão không thể đoán qua gia số võ công được, Tả Tử Mục lại nhìn cô gái nói: “Cô nương không chịu cho biết thì thôi, xin mời cô xuống đây nói chuyện! Thần Nông Bang đã không cho ai xuống núi thì cả cô cũng bị vạ lây”.

Cô gái cười nói: “Bọn họ sao lại giết ta? Họ chỉ giết hết phái Vô Lượng Kiếm thôi. Lúc ta đang đi đã nghe tin này nên mới đến đây xem cuộc náo nhiệt. Lão già râu dài kia! Kể ra thì kiếm thuật bọn người cũng không đến nỗi dở lắm, chỉ vì không biết dùng thuốc độc nên ngươi không địch nổi bọn họ mà thôi.”

Mấy lời nàng nói đánh trúng vào nhược điểm của Vô Lượng Kiếm. Giả tỷ cứ đem võ công ra mà tỉ thí thì hai phái Đông và Tây Vô Lượng Kiếm, cộng thêm tám vị hảo thủ các phái võ được mời đến hiện có mặt tại đó, thì Thần Nông Bang không thể thắng được, nhưng chết ở chỗ không ai hiểu tí gì về cách giải độc.

Nghe ngữ khí của cô gái, dường như phái Vô Lượng Kiếm càng chết nhiều thì cô càng khoái chí. Tả Tử Mục đằng hắng một tiếng rồi hỏi lại: “Qua đường cô nương nghe được tin gì?” Câu hỏi vẫn lên giọng bề trên, tưởng như ai nghe cũng phải trả lời trịnh trọng.

Song cô gái lại hỏi: “Lão có cắn hạt dưa không?” Tả Tử Mục mặt đã hơi biến sắc, nhưng bên ngoài còn cừu địch ghê gớm nên không dám nổi khùng, cố nén giận đáp: “Không ăn!”

Đoàn Dự xen vào hỏi: “Hạt dưa cô nương ăn đó là thứ Quế Hoa, Mai Côi hay Tùng Tử?” Cô gái đáp: “Úi chà! Hạt dưa cũng lắm thứ thế à? Vậy mà ta không biết. Hạt dưa này mẫu thân ta sao bằng mật rắn để ăn cho sáng mắt, ngươi thử ăn mà xem.” Nói xong nàng cầm một nắm nhét vào tay Đoàn Dự, tiếp: “Người chưa ăn quen thấy nó đăng đắng nhưng thật ra ngon lắm.”

Đoàn Dự chiều ý nàng cầm một hạt bỏ vào miệng. Lúc đầu nhấm quả thấy có vị đắng nhưng sau thấy ngòn ngọt, đầu lưỡi nước bọt thấm vào lại thêm có mùi thơm, rồi chàng quen mùi ăn mãi, nhả vỏ ra để trên xà nhà. Còn cô gái ăn tới đâu nhả vỏ tới đó, bay lả tả. Những người ngồi dưới cau mày, né ra.

Tả Tử Mục lại hỏi: “Thế nào, đi qua đường cô nương nghe được tin gì xin cho ta biết, cảm ơn cô nhiều lắm.” Y muốn thám thính tin tức nên lại hạ giọng lịch sự. Cô gái nói: “Ta nghe họ bàn đến Vô Lượng Ngọc Bích chi chi đó, thế cái đó có gì thú vị không?” Tả Tử Mục giật mình nói: “Vô Lượng Ngọc Bích? Lạ nhỉ! Hay là trong núi Vô Lượng có thứ ngọc quý báu gì chăng? Ta chưa từng nghe ai nói tới bao giờ. Song Thanh sư muội có nghe ai nói đến thứ đó bao giờ chưa?” Song Thanh chưa kịp đáp, cô gái đã cướp lời: “Dĩ nhiên bà ta cũng chưa nghe! Ta còn lạ gì cái trò kẻ tung người hứng của các ngươi nữa? Đã muốn giấu thì cứ giấu, hà tất phải quanh co?”

Tả Tử Mục sượng sùng giải thích: “À phải! Ta nghĩ ra rồi, Thần Nông Bang nói đó chắc là phiến đá mặt gương trên đỉnh Bạch Long Phong, núi Vô Lượng. Phiến đá này phẳng lì, nhẵn như gương lại trong suốt có thể soi rõ cả dây tơ, sợi tóc. Có người cho đó là một khối ngọc quý, song thực ra chỉ là một phiến đá lớn sắc trắng và trong suốt mà thôi.”

Cô gái nói: “Thế sao lão không nói từ trước có phải hay hơn không? Làm gì đến nỗi gây nên oán thù với bang Thần Nông? Vì cớ gì mà họ muốn tuyệt diệt cả phái Vô Lượng?”

Tả Tử Mục biết rằng nếu muốn cô bé này tiết lộ những điều y đã nghe được tất mình phải chịu nước lép, bèn nhã nhặn bảo: “Cô nương hãy xuống đây để ta kể đầu đuôi cho mà nghe!” Cô gái vẫn đong đưa hai chân nói: “Kể đầu đuôi thì không cần! Có điều lão nói mười phần ta chỉ tin được ba, bốn mà thôi. Lão nói gì thì nói đi!”

Lông mày Tả Tử Mục nhướng lên, lộ sắc giận, nhưng lại đổi sắc mặt nói: “Năm ngoái Thần Nông Bang có đến xin bọn ta ra phía sau núi hái thuốc, ta không nghe. Thế rồi bọn chúng đến hái trộm bị sư đệ ta là Dung Tử Củ cùng mấy tên đồ đệ bắt gặp, có buông lời trách móc. Bọn chúng đáp: nơi đây nào phải Kim Loan điện hay Ngự Hoa viên mà cấm người ngoài vào? Phái Vô Lượng đã bỏ tiền ra mua trái núi này làm của riêng chăng? Sau hai bên lời qua tiếng lại sinh ra ẩu đả, Dung sư đệ chẳng nể nang gì giết mất hai tên trong bọn chúng. Từ đó kết mối thâm cừu. Sau lại đánh nhau trên bờ sông Lan Thương, bang Thần Nông bị chết thêm vài mạng nữa.” Cô gái nói: “A ra thế đấy! Nhưng bọn họ định hái thứ thuốc gì?” Tả Tử Mục đáp: “Ta cũng không rõ!”

Cô gái vẻ mặt đắc ý nói: “Lão cũng không rõ ư? Lão đã kể cho ta nghe chuyện kết oán gây thù thế nào thì ta cũng kể cho lão vài điều. Hôm đó ta vào trong núi bắt rắn cho con thiểm điện điêu ăn…” Đoàn Dự xen vào: “Con chồn của cô tên là thiểm điện điêu (con chồn nhanh như ánh chớp) đấy ư?” Cô gái đáp: “Đúng thế, nó chạy chẳng nhanh như ánh chớp là gì?” Đoàn Dự khen ngợi: “Đúng vậy, thiểm điện điêu, cái tên đó nghe hay quá!” Tả Tử Mục trừng mắt nhìn chàng, bực bội vì bị ngắt quãng nhưng cô gái sắp nói đến đoạn gay cấn, nếu như mình lên tiếng trách mắng Đoàn Dự chỉ sợ nàng ta nối cáu không nói thêm nữa nên chỉ đành hầm hầm lặng thinh không nói lời nào.

Cô gái quay sang nói với Đoàn Dự: “Thiểm điện điêu thích ăn rắn độc, còn ngoài ra không ăn gì khác. Ta nuôi nó từ khi còn nhỏ, nay đã bốn tuổi rồi, chỉ nghe lời một mình ta thôi, ngay cả cha ta mẹ ta nói nó cũng không nghe. Ta bảo nó dọa người là dọa người, cắn người là cắn người. Con chồn này ngoan lắm.” Nói xong cô gái thò tay vào túi vuốt ve con chồn.

Đoàn Dự nói: “Vị Tả tiên sinh này đang nóng ruột, cô nói cho ông ta nghe đi.” Cô gái mỉm cười cúi xuống nói với Tả Tử Mục: “Lúc đó ta đang ở trong đám cỏ bắt rắn, bỗng nghe tiếng có mấy người đi tới. Một người nói: Lần này nếu không giết sạch Vô Lượng Kiếm, chiếm lấy núi Vô Lượng, Kiếm Hồ Cung thì Thần Nông Bang chúng ta chỉ còn có nước tự cắt cổ mà chết. Ta nghe nói bọn chúng giết sạch gà chó không tha, lấy làm thích thú nên nín hơi không lên tiếng. Lại nghe bọn chúng nói chuyện tiếp, nghe nói gì phụng mệnh cung Linh Thứu trên núi Phiêu Diểu phải chiếm lấy Kiếm Hồ Cung đế tra xét cho rõ Vô Lượng Ngọc Bích như thế nào.”.

Cô ta nói đến đây, Tả Tử Mục và Song Thanh hai người liền đưa mắt nhìn nhau. Thiếu nữ hỏi: “Thế núi Phiêu Diểu, cung Linh Thứu là cái gì? Sao Thần Nông Bang lại nghe hiệu lệnh của họ?” Tả Tử Mục đáp: “Núi Phiêu Diểu, cung Linh Thứu đây là lần đầu mới nghe cô nương nói đến. Ta thực quả không biết Thần Nông Bang nghe hiệu lệnh của người khác đến làm khó dễ chúng ta.” Nghĩ đến việc bang Thần Nông mà phải nghe lệnh thì núi Phiêu Diểu hẳn phải lợi hại ghê gớm, thế nhưng núi non ở Vân Nam có đến hàng ngàn hàng vạn mà chưa từng nghe nói đến núi Phiêu Diểu bao giờ khiến cho y càng lo lắng, không khỏi nhíu mày.

Cô gái cắn thêm hai hạt dưa rồi nói tiếp: “Lúc đó lại nghe một người khác nói: Cái mầm bệnh của bang chủ nếu như thông thiên thảo trong núi Vô Lượng có thể giải được, anh em chúng tôi dù có phải chịu nghìn đao vạn kiếm cũng phải nhất định hái cho bằng được thứ cỏ này. Người kia thở dài: Sinh Tử Phù cấy trên người ta ngoại trừ Thiên Sơn Đồng Mỗ lão nhân gia thì không ai có thể giải được. Thông thiên thảo tuy dược tính linh dị thật nhưng cũng chỉ giúp cho bớt được phần nào cái đau đớn khổ sở sống dở chết dở một khi Sinh Tử Phù phát tác… Bọn họ vừa nói vừa đi mỗi lúc một xa. Ta nói thế có rõ ràng không?”

Tả Tử Mục không trả lời, cúi đầu suy nghĩ. Song Thanh nói: “Tả sư huynh, thông thiên thảo cũng chẳng có gì là quí báu, nếu như bang chủ Thần Nông Bang Tư Không Huyền muốn dùng để trị bệnh, giảm đau thì mình cứ cho họ có được không?” Tả Tử Mục giận dữ đáp: “Cho họ thông thiên thảo thì có gì là khó? Thế nhưng họ còn muốn chiếm cung Kiếm Hồ và núi Vô Lượng kia mà, sư muội không nghe thấy hay sao?” Song Thanh hừ một tiếng, không nói nữa.

Cô gái luồn tay trái qua lưng Đoàn Dự nói: “Chúng ta xuống thôi!” Nói rồi nhảy liền. Đoàn Dự sợ quá, chỉ kêu lên được một tiếng “ối” thì người chàng đã bật ra quãng không. Cô gái cắp chàng từ từ đặt xuống đất, tay trái nàng vẫn còn nắm tay phải chàng. Nàng nói: “Chúng ta thử ra ngoài xem Thần Nông Bang kéo đến bao nhiêu tên?”

Tả Tử Mục liền bước ra nói: “Hãy thong thả! Tại hạ còn hỏi cô nương mấy điều. Cô nương nói là lão Tư Không Huyền bị trúng phải Sinh Tử Phù nếu khi phát tác thì sống không được, chết không xong là như thế nào? Thiên Sơn Đồng Mỗ là ai thế?”

Cô gái đáp: “Thứ nhất, hai câu hỏi của lão ta đều không biết. Thứ hai, lão hỏi mà mặt hầm hầm hung hăng, nếu có biết ta cũng không nói cho mà nghe đâu.”

Lúc này Vô Lượng Kiếm đang bị đại địch thúc ép ở bên ngoài, Tả Tử Mục không muốn gây hấn làm gì, nhưng nghe cô ta nói bên trong dường như có rất nhiều điểm quan trọng liên hệ đến sự tồn vong vinh nhục của Vô Lượng Kiếm nên không thể nào không hỏi cho rõ đầu đuôi ngọn ngành. Lão lạng người ra chắn đường cô gái cùng Đoàn Dự, rồi nói: “Cô nương! Bọn ác ôn Thần Nông Bang ở ngoài kia, cô nương tự tiện đi ra, nếu xảy chuyện gì thì Vô Lượng Kiếm bọn ta đây ân hận lắm đó.” Cô gái mỉm cười đáp: “Ta không phải khách các người mời đến, lão cũng chưa biết tôn tính đại danh của ta. Dù ta có bị Thần Nông Bang sát hại, phụ mẫu ta đâu có đến trách lão về tội không bảo vệ chu đáo cho ta?” Nói xong nàng nắm tay Đoàn Dự kéo đi.

Bỗng thấy tay phải Tả Tử Mục cử động, lão rút thanh trường kiếm cầm lăm lăm trong tay nói to: “Cô nương, dừng bước!” Cô gái hỏi lại: “Lão muốn động võ chăng?” Tả Tử Mục điềm tĩnh nói: “Tại hạ chỉ muốn cô kể lại câu chuyện đó cho rõ ràng.” Cô gái lắc đầu nói: “Ta không nói thì lão giết ta chăng?” Tả Tử Mục đáp: “Ta cũng chẳng còn cách nào khác.” Lão cầm trường kiếm chĩa ra trước mặt nàng để ngáng lối đi.

Cô gái quay sang bảo Đoàn Dự: “Lão râu dài này định giết ta đây, bây giờ người tính sao?” Đoàn Dự phe phẩy cây quạt đáp: “Cô nương làm thế nào thì làm!” Cô gái lại hỏi: “Thế ngộ lão chém ta một nhát chết tươi thì sao?” Đoàn Dự đáp: “Chúng ta phúc cùng hưởng, họa cùng chịu, hạt dưa đã cùng ăn, đao kiếm phải cùng lãnh chứ sao?” Cô gái hớn hở nói: “Ngươi nói mấy câu nghe được, rất xứng đáng là bạn của ta, không uổng một phen gặp gỡ. Chúng ta cứ đi thôi!” Đoạn rảo bước ra cửa, dường như không trông thấy lưỡi kiếm sáng loáng của Tả Tử Mục chĩa ra trước mặt.

Tả Tử Mục rung kiếm nhằm vai bên trái cô gái đâm tới. Sự thực thì Tả Tử Mục cũng không có ý giết nàng, mà chỉ muốn giữ không cho nàng cùng Đoàn Dự đi mà thôi.

Cô gái vỗ tay vào túi da đeo bên hông, miệng huýt hai tiếng. Bóng trắng lấp loáng, con chồn nhanh như điện phóng ra nhảy phắt lên cánh tay Tả Tử Mục. Y vội vung tay chộp nhưng con chồn đã cắn một miếng vào cổ tay phải y, rồi lập tức chui tọt vào túi da.

Tả Tử Mục “oái” một tiếng, rơi kiếm xuống đất, chỉ chốc lát đã thấy cổ tay tê chồn, kêu lớn: “Độc, độc! Ngươi… con chồn quỉ có độc!” Tay trái y nắm chặt cổ tay phải, sợ chất độc chạy ngược lên.

Các đệ tử Đông tông Vô Lượng Kiếm nhao nhao cả lên, ba tên đỡ sư phụ, còn bao nhiêu vây hết quanh cô gái và Đoàn Dự, quát: “Đưa thuốc giải ngay, nếu không chúng ta đâm chết!”

Cô gái cười bảo: “Ta không có thuốc giải. Các ngươi phải lấy thông thiên thảo sắc một bát nước thật đặc mà cho ông ta uống ngay đi. Trong ba giờ phải nằm yên bất động, nếu không thân thể sẽ cứng đờ, hết phương cứu chữa. Các ngươi chặn ta làm gì, muốn con chồn lại cắn mỗi tên một miếng ư?” Cô nói xong lại thò tay vào túi lấy con chồn ra bế vào lòng, tay kia nắm tay Đoàn Dự đi ra.

Bọn đệ tử thấy tình cảnh sư phụ, biết mình chẳng làm gì được, đành đứng giương mắt nhìn hai người ra khỏi sảnh.

Nàng ra khỏi cửa lớn vừa cười vừa hạ thấp giọng bảo Đoàn Dự: “Con thiểm điện điêu trước nay ăn không biết bao nhiêu là rắn độc nên răng nó độc địa lắm, lão già râu dài bị nó cắn một miếng, nếu như lúc ấy chặt ngay cánh tay đi thì không sao, chứ để thêm một hai giờ thì chỉ sống được tám ngày nữa thôi.” Đoàn Dự hỏi: “Thế sao cô bao là chỉ cần hái một nắm cỏ thông thiên sắc một bát thật đặc uống vào là khỏi ngay?” Thiếu nữ cười: “Đó là ta nói dối chúng đó. Nếu không đời nào bọn họ để cho mình đi ra.” Đoàn Dự hoảng hốt: “Cô đợi một chút để ta vào nói cho họ hay.” Thiếu nữ giơ tay giữ chàng lại, giận dỗi nói: “Đồ ngốc, nếu anh nói ra thì mạng chúng mình có còn được hay chăng? Con chồn của ta tuy lợi hại thật nhưng bọn họ cùng xông lên thì làm sao chống cự nổi? Ngươi đã nói hạt dưa cắn chung, đao kiếm cùng lãnh, ta đâu có thể nào bỏ ngươi chạy một mình?”

Đoàn Dự gãi đầu nói: “Thế thì cô cho họ giải dược đi.” Cô gái đáp: “Ô, sao người lại giở tính đàn bà, người ta đánh ngươi ngươi lại còn tốt bụng với họ là sao?” Đoàn Dự xoa má nói: “Người ta đánh ta cũng đã hết đau rồi, nhớ làm gì? Ôi, tiếc thay người đánh ta đã chết rồi. Mạnh Tử nói: Lòng thương xót chính là đầu của đức nhân. Nhà Phật cũng dạy rằng: Dù xây chín đợt phù đồ, Không bằng làm phúc cứu cho một người. Tả Tử Mục tiên sinh tuy hung hăng thật nhưng nói chuyện với cô cũng nể nang lắm, ông ta râu đã dài thượt mà với một cô gái nhỏ như thế vẫn xưng là tại hạ (bề dưới).”

Thiếu nữ cười khúc khích nói: “Lúc đó ta đang ngồi trên xà nhà, y ở dưới đất, thì đúng là tại hạ rồi còn gì? Ngươi cứ nói tốt cho y để ta đưa cho giải dược. Thế nhưng quả thật ta không có. Thuốc giải chỉ cha ta có thôi, hơn nữa, phái Vô Lượng Kiếm lát nữa bị Thần Nông Bang giết sạch, gà chó không còn, ta có đến xin cha ta thuốc giải đem tới thì gã Tả Tử Mục kia đầu cũng không còn trên cổ nữa rồi. Cái xác chết không có đầu thì sao uống thuốc giải được?”

Đoàn Dự lắc đầu, đành không nói chuyện thuốc giải nữa. Vầng trăng vừa mới lên chiếu trên khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng của nàng, chàng thấy cô gái dung nhan xinh đẹp, bèn nói: “Tôn tính đại danh cô nương là gì? Cô không chịu nói cho lão râu dài biết, liệu cô có thể cho ta hay được không?” Cô gái cười đáp: “Tôn tính đại danh cái quái gì? Ta họ Chung, cha mẹ gọi ta là Linh Nhi. Tôn tính thì có, đại danh thì không, chỉ có tiểu danh thôi. Bây giờ chúng mình sang sườn núi bên kia ngồi chơi đi! À mà này, từ nãy đến giờ ngươi chưa nói cho ta hay ngươi đến núi Vô Lượng làm gì?”

Hai người sóng vai đi sang sườn núi phía tây bắc. Đoàn Dự vừa đi vừa nói: “Ta ở nhà trốn ra ngoài ngao du tứ xứ, đến Phổ Nhĩ thì trong mình hết tiền, vào nhà Mã Ngũ Đức ăn cơm chực. Sau thấy ông ta bảo lên núi Vô Lượng, ta nghe nói núi Vô Lượng phong cảnh thanh u nên theo đi.” Chung Linh gật đầu lại hỏi: “Tại sao người đang ở nhà lại trốn đi?” Đoàn Dự đáp: “Phụ thân ta cứ muốn dạy ta học võ, nhưng ta không chịu, ông ép quá nên ta chỉ có nước chuồn đi.”

Chung Linh giưởng đôi mắt đen lay láy nhìn Đoàn Dự từ đầu đến chân, ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi không chịu học võ nghệ? Sợ vất vả phải không?” Đoàn Dự đáp: “Vất vả thì ta không ngại. Ta nghĩ đi nghĩ lại mãi mà không hiểu tại sao… Trời ơi, có thế mà phụ mẫu ta cãi lẫy om sòm…” Chung Linh mỉm cười nói: “Chắc là mẹ ngươi bênh ngươi, cãi lại cha ngươi phải không?” Đoàn Dự nói: “Đúng rồi.” Chung Linh thở dài nói: “Mẫu thân ta cũng vậy!” Nàng đưa mắt bâng khuâng nhìn ra phương trời xa thẳm, ngơ ngẩn hỏi tiếp: “Ngươi nghĩ mãi mà không hiểu cái gì?”

Đoàn Dự nói: “Từ thuở nhỏ ta đã thụ giới theo đạo Phật, sau cha ta mời thầy đồ dạy ta học Tứ thư ngũ kinh, đồng thời mời một vị cao tăng dạy kinh Phật. Ta đang học nào giới sát giới sân, nào từ bi đại lượng, đột nhiên cha ta lại bắt ta luyện tập võ nghệ. Học lối đánh người giết người lòng ta cảm thấy có điều trái ngược. Cha ta khuyên giải ba ngày, ta nhất định không chịu. Ông dẫn kinh Phật toàn trật lất, giải thích cũng sai.”

Chung Linh hỏi: “Thế rồi cha ngươi tức mình đập cho một trận phải không?”

Đoàn Dự lắc đầu đáp: “Cha ta không đánh, ông ấy thò ngón tay ra điểm hai chỗ, chỉ chớp mắt trong mình ta dường như hàng ngàn, hàng vạn con kiến cùng cắn khắp mọi nơi. Cha ta lại còn hỏi trêu ngươi: “Con nếm mùi điểm huyệt như vậy có dễ chịu không? Ta là cha ngươi, tất nhiên sẽ giải huyệt cho. Nếu gặp kẻ địch điểm huyệt thì người muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong. Bây giờ hãy thử tự tử đi xem nào!”. Khốn nỗi từ lúc bị điểm huyệt, dù là muốn cử động một ngón tay cũng không thể được thì còn nói chi đến chuyện tự tử? Hơn nữa ta đang sống yên lành, có gì phải tự tử? Thế rồi mẹ ta gây gổ với cha ta, ông phải giải huyệt cho ta. Hôm sau ta lén trốn đi.”

Chung Linh ngây người chăm chú nghe Đoàn Dự kể chuyện, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Cha ngươi biết điểm huyệt? Phải chăng phép điểm huyệt đó chỉ lấy một đầu ngón tay chỉ vào người là tự nhiên hết cựa quậy, lại ngứa ngáy không chịu nổi?” Đoàn Dự đáp: “Chính thế! Có gì kỳ lạ đâu?” Chung Linh lộ vẻ kinh ngạc nói: “Ngươi hỏi có gì kỳ lạ à? Người trong võ lâm dù phải đập đầu lạy đến mười ngàn lạy, van xin đến hai mươi năm còn chưa được học. Chỉ mình ngươi không chịu học mới thật là kỳ.”

Đoàn Dự nói: “Cái trò điểm huyệt đó ta xem chẳng có gì là ghê gớm.” Chung Linh thở dài nói: “Ngươi đừng nên nói thế! Nhất là chớ lộ cho ai biết!” Đoàn Dự ngạc nhiên: “Sao vậy?”

Chung Linh nói: “Ngươi đã không biết võ nghệ nên không hiểu được những chuyện tồi bại trên giang hồ. Phép điểm huyệt của họ Đoàn nhà ngươi thật là trên đời có một không hai, người ta gọi là Nhất Dương Chỉ. Những người đã học võ nghệ nghe thấy ba chữ Nhất Dương Chỉ là thèm nhỏ ra đến ba thùng nước dãi, tán dương hàng mười ngày đêm không hết chuyện. Nếu có người biết cha ngươi giỏi môn tuyệt kỹ Nhất Dương Chỉ, thì thế nào họ cũng sinh lòng đen tối, bắt cóc ngươi đòi cha ngươi phải đem bí quyết Nhất Dương Chỉ ra chuộc thì làm thế nào?”

Đoàn Dự lắc đầu nói: “Cha ta tính nóng như lửa, nếu xảy ra chuyện này tất đánh người đó một trận.” Chung Linh nói: “Phải rồi, người ngoài không dám giao đấu với người họ Đoàn thật, nhưng vì bí quyết Nhất Dương Chỉ không chừng họ dám liều. Huống gì khi ngươi đã bị bắt rồi thì cha anh đâu còn dám đánh nhau với họ nữa? Từ nay ngươi đừng nói với ai là mình họ Đoàn đấy nhé!”

Đoàn Dự nói: “Ở Vân Nam có đến hàng ngàn, hàng vạn người họ Đoàn, chẳng lẽ người nào cũng biết phép điểm huyệt đó sao? Ta không lấy họ Đoàn thế cô nương bảo ta dùng họ gì bây giờ?” Chung Linh mỉm cười đáp: “Thôi người dùng tạm họ Chung với ta đi!” Đoàn Dự cười nói: “Vậy cũng hay! Thế là cô nương phải gọi ta bằng đại ca rồi! Năm nay cô bao nhiêu tuổi nhỉ?” Chung Linh đáp: “Ta mười sáu, còn ngươi?” Đoàn Dự nói: “Ta lớn hơn cô ba tuổi.”

Chung Linh vặt một lá cỏ ở dưới đất rứt ra từng đoạn, bất giác nàng lắc đầu nói: “Ta vẫn không thể tin được rằng ngươi không muốn học bí quyết Nhất Dương Chỉ, chắc là ngươi giấu ta thôi.”

Đoàn Dự phì cười nói: “Cô thử nói xem Nhất Dương Chỉ có gì mà thần diệu đến thế? Nó có đổi được cơm ăn không? Ta thấy con thiểm điện điêu của cô còn hay hơn nhiều, có điều nó cắn là chết người nên ta không thích lắm.” Chung Linh thở dài: “Nếu con thiểm điện điêu cắn không chết người thì để làm gì?” Đoàn Dự nói: “Một cô gái bé nhỏ như cô cũng mong học lấy cái nghề giết người là nghĩa làm sao?”

Chung Linh lại hỏi: “Có thật ngươi không biết hay chỉ giả vờ?” Đoàn Dự lấy làm kỳ hỏi lại: “Cô nói sao?” Chung Linh trỏ tay về phía đông nói: “Ngươi trông kìa!”

Đoàn Dự nhìn theo phía tay Chung Linh trỏ, thấy lưng chừng sườn núi về phía đông, từng luồng khói xanh lè bốc lên, cả thảy có đến mươi đám nhưng không hiểu đó là gì.

Chung Linh nói tiếp: “Tuy ngươi không nghĩ đến cách chém giết ai nhưng người ta cứ nghĩ cách đánh ngươi, chẳng lẽ ngươi cứ bó tay chịu chết hay sao? Những luồng khói đen đó là Thần Nông Bang đang nấu thuốc độc để lát nữa đối phó với Vô Lượng Kiếm. Thôi chúng mình cũng liệu từ từ mà rút lui cho khỏi liên lụy.”

Đoàn Dự phe phẩy quạt, cho là thuyết của Chung Linh không đúng. Chàng nói: “Mối thù nghịch giữa hai phái võ này không thành vấn đề nữa. Phái Vô Lượng Kiếm có giết người Thần Nông Bang thì Dung Tử Củ đã bị sát hại rồi, ấy là chưa kể Cung Quang Kiệt. Như thế là có vay có trả rồi, mà trả nhiều hơn vay nữa là khác. Nếu thế mà còn cho là chưa được công bằng thì đưa lên phủ nha mà kiện để quan phụ mẫu xét xử minh bạch! Sao lại động một tý là cứ giết người phóng hỏa? Thế thì ra trong nước Đại Lý này không còn có vương pháp nữa hay sao?”

Chung Linh tặc lưỡi ba cái rồi giễu cợt nói: “Nghe ngươi nói giọng cứ như hoàng thân quốc thích hay quan phủ quan huyện gì đấy. Dân đen chúng ta chẳng cần gì đến mấy ông ấy đâu.” Nàng ngẩng đầu nhìn trời rồi chỉ về phía tây nam khẽ bảo: “Đợi mây đen che mặt trăng rồi chúng mình từ từ theo phía đó mà rút lui, Thần Nông Bang chắc không phát hiện.” Đoàn Dự nói: “Không được, ta phải đến gặp bang chủ của họ giải thích một phen, không để bọn họ giết người một cách hồ đồ như vậy.”

Ánh mắt Chung Linh lộ vẻ thương hại: “Đoàn huynh! Ngươi thật chả biết trời đất gì cả. Bang Thần Nông nham hiểm vô cùng, quen dùng thuốc độc, mới giết hai người xong chính mắt ngươi cũng thấy. Mình chẳng nên dây vào làm gì, chạy đi là hơn!” Đoàn Dự nói: “Không được, việc này ta không thể không nhúng tay vào. Nếu cô sợ thì đứng đây chờ ta.” Nói xong chàng đứng dậy nhằm hướng đông bước tới.

Chung Linh đợi chàng đi được vài trượng, nhỏm dậy chạy theo, đưa tay phải ra níu lấy vai chàng. Đoàn Dự nghe sau lưng có tiếng chân người toan ngoảnh đầu lại, nhưng Chung Linh đã nắm lấy vai chàng rồi thò chân ra khoèo, Đoàn Dự đứng không vững ngã dập mặt xuống, mũi vập vào một cục đá chảy máu ra. Chàng lóp ngóp đứng dậy, tức giận hỏi: “Cô ác thế? Làm ta ngã đau quá.” Chung Linh cười nói: “Ta muốn thử lần nữa, xem ngươi thực không biết võ hay là giả vờ, để còn tính chuyện giúp ngươi.”

Đoàn Dự hậm hực hỏi lại: “Giúp cái gì?”. Chàng thò tay lên mũi thấy tay đỏ lòm, máu tươi chảy cả xuống ngực. Tuy bị thương nhẹ nhưng máu chảy khá nhiều, chàng xuýt xoa luôn miệng.

Chung Linh cũng hơi lo, vội lấy khăn tay lau máu cho chàng. Đoàn Dự tức mình đưa tay đẩy ra nói: “Không cần cô đấu dịu, ta không chơi với cô nữa đâu!” Chàng không hiểu võ nghệ, đẩy Chung Linh thế nào lại nhè ngay vào ngực cô gái. Nàng không kịp suy nghĩ, tự nhiên đưa tay ra gạt rồi tiện đà hất về phía trước, Đoàn Dự ngã ngửa đánh huỵch một tiếng, ót lại va vào tảng đá, ngất đi.

Chung Linh thấy chàng nằm duỗi thẳng cẳng dưới đất, liền gọi to: “Đoàn huynh dậy mau, ta có chuyện muốn nói đây.” Đoàn Dự vẫn không cựa quậy, nàng hơi hoảng, cúi xuống thấy chàng mắt trợn ngược lên, hơi thở yếu ớt thì biết là chàng ngất đi, liền đưa tay ra ấn vào nhân trung rồi xoa bóp mạnh trên ngực.

Một lúc lâu Đoàn Dự dần dần hồi tỉnh, cảm thấy mình dựa vào một thân hình mềm mại, một làn hương thơm nhẹ nhàng đưa vào mũi. Chàng từ từ mở mắt ra thấy đôi mắt trong trẻo của Chung Linh đang lo lắng nhìn mình, Chung Linh thấy chàng hồi tỉnh, thở dài nhẹ nhõm. Nàng nói: “Chà! Ngươi khỏi chết là may.” Đoàn Dự thấy mình nằm trong lòng Chung Linh, đầu gối ngay lên hông nàng, tâm hồn chàng không khỏi phiêu diêu. Nhưng chàng chợt cảm thấy đau giật từng cơn ở chỗ bị thương, bất giác rên lên: “Ôi chao!”

Chung Linh giật mình hỏi: “Ngươi làm sao vậy?” Đoàn Dự vẫn la: “Ta… ta đau quá!” Chung Linh nói: “Ngươi có chết đâu mà kêu be be lên?” Đoàn Dự đáp: “Thế ta chết rồi liệu còn kêu be be lên được nữa chăng?”

Chung Linh bật cười khúc khích, nàng nâng đầu Đoàn Dự lên xem thì thấy sau gáy có một chỗ sưng vù như quả trứng gà, dù không chảy máu nhưng cũng đau lắm. Nàng giận dỗi nói: “Ai bảo người ra tay khinh bạc hạ lưu, nếu là kẻ khác thì ta giết chết rồi. Ta mới đẩy ngươi ngã còn là phúc đấy.”.

Đoàn Dự lấy làm kỳ, ngồi dậy hỏi: “Ta khinh bạc hạ lưu ư? Đâu có chuyện lạ vậy? Oan uổng cho ta quá!”

Chuyện nam nữ Chung Linh chỉ hiểu lờ mờ, nói là nàng đã cảm thấy cõi lòng rung động thì không đúng, mà bảo nàng chưa biết tí gì thì cũng không phải. Nghe Đoàn Dự nói má nàng ửng hồng rồi ngập ngừng: “Ta không nói với ngươi nữa, tại ngươi không đứng đắn mà ra, ai bảo ngươi nhè chỗ đó… chỗ đó…” Bấy giờ Đoàn Dự mới tỉnh ngộ, biết mình vô ý, tìm lời giải thích, nhưng chàng lúng túng chưa biết nói sao bèn gắng gượng đứng lên.

Chung Linh cũng đứng lên theo, nói: “Lúc ngươi ngất đi làm cho ta bồn chồn lo lắng hết sức.” Đoàn Dự nói: “Lúc ở Kiếm Hồ Cung, nếu không có cô ra tay chắc là ta ăn thêm mấy cái bạt tai, bây giờ cô xô ta té hai lần thế là đủ trả vào đó, thì ra số kiếp ta phải vậy không sao tránh khỏi.” Chung Linh nói: “Ngươi còn giận ta thì phải?” Đoàn Dự nói: “Chứ lại không tức à? Chẳng lẽ cô đánh ta, ta lại hớn hở vui mừng bảo: Cô nương đánh hay quá, tuyệt quá! Dễ thường cô còn muốn người ta tạ ơn cô nữa hẳn?” Chung Linh cầm tay chàng an ủi: “Từ nay trở đi ta không đánh ngươi đâu. Thôi đừng giận nữa!” Đoàn Dự nói: “Không được, trừ phi cô để ta đánh trả hai cái.”

Chung Linh không muốn tí nào, nhưng thấy chàng mặt giận lầm lì, toan quay gót bỏ đi, đành ngoảnh mặt lại nói: “Thôi được, ta để ngươi đánh trả hai cái… nhưng đánh nhè nhẹ thôi nhé!” Đoàn Dự nói: “Đã đánh là phải đánh thật nặng mới gọi là rửa hận. Ta không nhẹ đòn được đâu. Cô bảo ta nhẹ đòn thì thà thôi đi, đừng cho đánh nữa.”

Chung Linh thở dài rồi nhắm mắt lại nói khẽ: “Thôi được. Ngươi đánh rồi đừng giận nữa nhé!”

Nàng đứng khá lâu mà chưa thấy Đoàn Dư hạ thủ, lại mở mắt ra thấy Đoàn Dự nửa tươi cười, nửa nghiêm trang, cứ nhìn mình chòng chọc. Chung Linh lấy làm kỳ hỏi: “Sao ngươi không đánh?” Đoàn Dự giơ ngón tay út búng nhè nhẹ vào hai bên má nàng, rồi cười mà nói rằng: “Đánh hai đòn này cô có đau lắm không?” Chung Linh cả mừng, cười nói: “Ta biết ngươi tử tế lắm mà!”

Đoàn Dự thấy nàng đứng trước mặt mình, cách nhau không đầy một thước, hương lan thoang thoảng, càng nhìn càng thấy nàng đẹp nên không muốn rời ra. Hồi lâu chàng mới nói: “Đại cừu đã báo, bây giờ ta sang chỗ lão bang chủ Tư Không Huyền đây.”

Chung Linh vội nói: “Chàng ngốc ơi! Không đi được đâu! Ngươi không hiểu tí gì về lề luật giang hồ, lỡ ra phạm vào điều húy kỵ của họ thì ta không cứu nổi.” Đoàn Dự lắc đầu cười nói: “Cô không cần gì phải lo cho ta, ta chỉ đi một lát sẽ trở lại ngay. Cô cứ đây chờ.” Nói xong chàng hùng dũng lên đường, nhằm phía có khói xanh thẳng tiến.

Chung Linh gọi giật giọng bảo chàng trở lại nhưng chàng không trả lời. Nàng ngơ ngẩn một hồi rồi nói: “Được rồi! Ngươi đã bảo có hạt dưa cùng ăn, gặp gươm đao cùng chịu.” Nàng đuổi theo cùng sánh vai Đoàn Dự ra đi, không khuyên can nữa.

Hai người đi khoảng cạn tuần trà thì thấy hai gã to lớn mặc áo vàng chạy ra đón đường. Gã đi bên trái nhiều tuổi hơn quát hỏi: “Ai đó! Đến đây có việc chi?” Đoàn Dự thấy hai gã đều vai vác bọc thuốc, tay cầm đao rộng bản, chàng đáp: “Tại hạ tên Đoàn Dự, có việc muốn vào ra mắt Tư Không bang chủ.” Lão già hỏi: “Có việc gì?” Đoàn Dự nói: “Để tại hạ yết kiến bang chủ, sẽ xin trình bày.” Lão già lại hỏi: “Các hạ thuộc môn phái nào? Tôn sư đại hiệu là gì?”

Đoàn Dự đáp: “Ta không ở môn phái nào cả. Sư phụ ta là Mạnh Thuật Thánh, tên tự Kế Nho. Người chuyên nghiên cứu các sách cổ văn về Dịch lý, Thuyết quái, Hệ từ đến chỗ thâm sâu.” Sư phụ mà Đoàn Dự nói đây là ông thầy chàng đọc sách làm văn, nhưng lão già nghe thấy chàng nói Dịch lý Hệ từ chi chi đó tưởng là những môn võ công kỳ lạ, lại thấy chàng cầm quạt phe phẩy tựa hồ một tay võ nghệ tuyệt luân, cố ý giấu tài nên lão không dám coi thường, có nghĩ mãi trong võ lâm có nhân vật nào tên là Mạnh Thuật Thánh mà không sao nghĩ ra được. Đối phương đã dám khoe “đến chỗ thâm sâu” thì chắc là không phải nói chơi. Nghĩ vậy lão liền bảo Đoàn Dự: “Xin Đoàn thiếu hiệp, chờ cho một chút, để ta vào báo trước!”

Lão già băng băng chạy đi, quanh khuất vào sườn núi rồi, Chung Linh mới bảo Đoàn Dự: “Ngươi ba hoa gạt lão về môn Thuyết quái Thuyết quỉ gì gì đó, đến lúc gặp lão Tư Không Huyền mà bị y khảo sát, ta e rằng khó lòng che mắt y được.” Đoàn Dự nói: “Cô khỏi lo! Chu Dịch ta học thuộc làu, sách này lời ít mà nghĩa nhiều. Tư Không Huyền muốn so với ta về môn này vị tất đã hơn.” Chung Linh ngơ ngác không sao đáp lại.

Lão già nét mặt hầm hầm quay lại hỏi: “Ngươi nói ba hoa những gì? Bang chủ ta gọi người vào đó!” Cứ xem thái độ của lão cũng biết lão vừa bị Tư Không Huyền cạo cho một trận. Đoàn Dự gật đầu, cùng Chung Linh theo lão đi vào.

Ba người đi một lát đến một hốc núi, thấy giữa những tảng đá lớn ngổn ngang có chừng hai mươi người ngồi quây quần với nhau. Đoàn Dự tiến lên, trông thấy giữa đám người này có một lão già nhỏ bé gầy còm ngồi trên một tảng đá cao; dưới cằm quặp xuống một chòm râu dê, nét mặt đầy vẻ ngạo nghễ, chắc đó là Tư Không Huyền, bang chủ Thần Nông Bang. Chàng liền chắp tay vái chào nói: “Tại hạ là Đoàn Dự xin có lời chào bang chúa.”

Tư Không Huyền chỉ khẽ gật đầu, không thèm đứng dậy, cất tiếng hỏi: “Các hạ tới đây có việc gì?” Đoàn Dự đáp: “Nghe nói quý bang cùng Vô Lượng Kiếm kết mối thâm thù. Hôm nay chính mắt tại hạ đã thấy hai người bên phái Vô Lượng Kiếm bị thảm tử, vì động mối thương tâm nên đến đây có đôi lời khuyên giải. Tại hạ trộm nghĩ rằng: Oan cừu nên gỡ ra chứ chẳng nên buộc vào, vả lại gây cuộc giao đấu, chém giết là trái phép nước, việc đến tai quan lại càng rắc rối. Vậy xin Tư Không bang chủ kìm ngựa trước vực sâu, cấp tốc quay về, không nên gây thêm cừu oán cùng Vô Lượng Kiếm nữa!”

Tư Không Huyền tỏ vẻ lãnh đạm không nói nửa lời, đưa mắt nhìn ra chỗ khác.

Đoàn Dự lại nói tiếp: “Tại hạ nói toàn là những lời phế phủ, bang chủ thử nghĩ kỹ xem!” Bấy giờ Tư Không Huyền mới nhìn Đoàn Dự bằng con mắt tò mò, rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời, cười ha hả nói: “Gã tiểu tử kia là ai mà dám đến đùa cợt lão gia? Ai sai ngươi đến đây?” Đoàn Dự đáp: “Không có ai sai tôi cả, đó là tự ý tôi đến nói với ông mà thôi.”

Tư Không Huyền hừ một tiếng rồi nói: “Lão gia bôn tẩu giang hồ bốn mươi năm trời, chưa từng thấy đứa nhỏ nào to gan lớn mật ăn nói càn rỡ như ngươi. A Thắng đâu! Bắt lấy cả hai đứa nhỏ này cho ta!” Một gã đại hán đứng bên vâng dạ, đưa tay ra nắm lấy cánh tay Đoàn Dự.

Chung Linh vội la lên: “Tư Không bang chúa hãy khoan! Đoàn tướng công đem lời hay lẽ phải ra khuyên nhủ, ngươi không nghe thì thôi, sao lại giở trò ngang ngược?” Nàng quay lại bảo Đoàn Dự: “Đoàn đại ca! Thần Nông Bang không nghe lời đại ca, mình chẳng hơi đâu mà can thiệp việc người nữa. Chúng ta đi thôi.”

A Thắng đã đưa bàn tay khổng lồ ra bẻ hai tay Đoàn Dự quặt ra sau lưng giữ chặt, mắt đăm đăm nhìn Tư Không Huyền chờ lệnh. Tư Không Huyền mặt lạnh như tiền nói: “Thần Nông Bang không ưa những kẻ xía vào công việc của mình. Hai đứa con nít chưa ráo máu đầu kia giở giọng dạy đời, lại tưởng muốn đến là đến, muốn đi là đi, đâu phải chuyện dễ dàng như thế được? A Hồng đâu! Bắt trói con bé này lại!” Một tên đại hán khác vâng lời đưa tay ra bắt Chung Linh.

Chung Linh xoay mình một cái, lui xa ba bước nói: “Tư Không bang chúa! Ta há sợ gì ngươi? Ta sợ là sợ gia gia ta quở trách sao lại ra ngoài gây sự mà thôi. Ngươi bảo chúng tha ngay Đoàn đại ca, đừng có ép ta ra tay càng thêm bất tiện.”

Tư Không Huyền cả cười nói: “Ha ha! Con nhỏ này thế mà khoác lác. A Hồng, chờ gì nữa mà chưa động thủ?” A Hồng “vâng” một tiếng, đưa tay ra chộp Chung Linh. Chung Linh co tay phải lại, tay trái đánh vụt ra, cạnh bàn tay sắc như dao nhằm cổ A Hồng chém tới. A Hồng cúi đầu xuống tránh, tay phải Chung Linh nhanh như điện chớp hất ngược lên đánh binh một tiếng trúng vào cằm A Hồng. Tức thì cây thịt nặng mấy trăm cân ngã xuống đất, ngửa mặt lên trời, không sao dậy được nữa.

Tư Không Huyền vẫn tỏ vẻ khinh khỉnh nói: “Con bé này cũng võ vẽ được vài miếng, nhưng muốn đến Thần Nông Bang giở trò thì chưa đủ đâu.” Lão nhìn sang mé bên, đưa mắt ra hiệu cho một lão già cao mà gầy như que củi. Y chẳng nói chẳng rằng bước tới. Lão cao hơn Chung Linh đến hai thước, từ trên cao đánh xuống, mười đầu ngón tay nhọn như vuốt chim ưng chộp vào đầu vai Chung Linh.

Chung Linh thấy thế đánh hung hãn liền né sang một bên, năm ngón tay trái lão cao nghều lướt qua má nàng, còn cách chừng năm tấc mà đã cảm thấy một luồng gió cực mạnh. Nàng giật mình kinh hãi la lên: “Tư Không bang chúa! Ngươi có bảo lão dừng tay không? Ta nói thật, nếu ngươi cứ để hắn làm già thì đừng trách ta là không biết điều. Sau này cha mẹ quở trách ta, ngươi cũng chẳng sung sướng gì đâu!” Trong khi nàng nói thì lão cao nghều đã ra ba chiêu, nàng đều tránh khỏi, chỉ cách chừng sợi tóc, Tư Không Huyền cả tiếng quát: “Sao không chụp lấy nó?”.

Lão cao nghều vung tay trái đánh xéo tới, tay phải xoay vòng tròn chụp xuống rồi nắm được tay phải Chung Linh. Nàng kêu lên một tiếng kinh hồn, đau đến tái mặt. Trong cơn nguy cấp, nàng vẫy tay trái một cái, miệng huýt một tiếng, chỉ thấy bạch quang lấp loáng, lão cao nghều rú lên rồi buông nàng ra, ngồi phịch xuống đất. Thiểm điện điêu nhảy ra đớp trúng mu bàn tay lão một miếng xong lại nhảy về nằm trong bàn tay Chung Linh.

Một gã đứng tuổi đứng bên cạnh Tư Không Huyền liền tung mình nhảy ra, đưa tay nâng lão cao nghều dậy, thấy khắp mình lão run bần bật, mu bàn tay có một vầng đen mỗi lúc một loang to ra. Chung Linh huýt lên tiếng nữa, thiểm điện điêu lại nhảy ra, lướt tới trước mặt gã A Thắng đang túm lấy Đoàn Dự. Gã đưa tay lên toan gạt ra, liền bị đớp ngay vào cạnh bàn tay. Võ công gã này còn kém lão cao nghều, không chịu đựng nổi, thân thể co quắp, rên rỉ luôn miệng. Chung Linh nắm tay Đoàn Dự kéo đi, khẽ bảo: “Nguy đến nơi rồi, phải chạy cho mau!”

Những tên đứng xung quanh Tư Không Huyền đều là hảo thủ trong Thần Nông Bang. Bọn này sinh nhai bằng nghề chế thuốc, bất luận rắn rết gì, nọc độc thể nào chúng đều hiểu rõ. Tuy nhiên con chồn này nhanh như ánh chớp, nọc độc của nó cực kỳ nguy hiểm, bọn này lại không biết tí gì. Tư Không Huyền cũng phải giật mình kêu lên: “Mau ra bắt con nhãi ranh này, chớ để nó chạy thoát.” Bốn gã đại hán vội nhảy xổ ra, chia hai bên sấn vào.

Chung Linh luôn miệng huýt còi, con thiểm điện điêu nhảy từ gã nọ sang gã kia. Chỉ trong chớp mắt nó đã đớp hết cả bốn, gã nào gã nấy lăn ra co quắp giãy giụa.

Bang chúng Thần Nông Bang tuy khiếp sợ nhưng trước mặt bang chúa không dám rụt đầu, bảy tám tên la hét xông ra. Chung Linh gọi to lên: “Đứa nào muốn sống thì đừng lại gần!” Mấy tên này kẻ thì cầm cuốc xuổng, kẻ khác lại cầm đoản đao bản rộng, thảy đều vung lên đón đỡ. Nhưng con chồn nhỏ này còn lẹ hơn ám khí, đao kiếm cứ việc đâm chém, nó vẫn lăn xả vào mà chẳng ai chém trúng. Vèo một cái nó đã đớp trúng, cả bảy tám kẻ địch ngã lăn kềnh.

Tư Không Huyền vén áo lấy một bình thuốc nước, đổ ra lòng bàn tay, thoa từ khuỷu tay trở xuống, đoạn nhảy ba bước đến trước mặt Chung Linh cùng Đoàn Dự, cất tiếng khàn khàn quát: “Đứng lại!”

Con thiểm điện điêu từ bàn tay Chung Linh nhảy vọt lên vỗ vào sống mũi Tư Không Huyền. Tư Không Huyền giơ thẳng bàn tay lên đỡ, trong lòng vẫn lo thầm: không hiểu thứ thuốc kỵ rắn bí chế của mình đối với con chồn kỳ quái này có ăn thua gì không? Nếu không hiệu nghiệm thì chẳng những tính mạng lâm nguy mà cả Thần Nông Bang cũng bị tan tành. Con chồn há miệng toan đớp vào lòng bàn tay Tư Không Huyền, song đột nhiên quay lộn đầu trở lại, dùng chân sau chống vào bàn tay lão để lấy đà nhảy tót về. Dù cơ thể thiểm điện điêu tích đầy nọc rắn nhưng thứ thuốc kỵ rắn bí chế của Tư Không Huyền cũng cực kỳ linh nghiệm, mùi xông ra mạnh quá, con chồn không chịu nổi. Tư Không Huyền cả mừng đưa tay trái đánh vù một cái, phát ra một luồng gió mạnh ghê gớm, Chung Linh tránh không kịp lảo đảo suýt ngã. Bỗng nghe đánh huỵch một tiếng, thì ra Đoàn Dự bị dư lực luồng gió quạt ngã lăn xuống đất, ngửa mặt lên trời.

Chung Linh cả kinh, chúm miệng huýt luôn mấy tiếng huy động con thiểm điện điêu xông trận. Con chồn mấy lần cố xông vào nhưng bàn tay Tư Không Huyền đã xát thuốc kỵ rắn, nó phải tìm chỗ khác như đầu, đùi để cắn. Tư Không Huyền múa tít song chưởng để trấn áp con vật không cho đến gần.

Tư Không Huyền liên tiếp ra lệnh cho thủ hạ. Mấy chục tên đồ đệ kéo ra vây bốn mặt. Tên nào cũng cầm cây, cỏ dược liệu ra đốt, một làn khói đặc bốc lên ngùn ngụt, Đoàn Dự vừa đứng dậy được, đầu nhức lạ thường, tối tăm mặt mũi lại ngã lăn ra. Trong lúc mê man chàng thấy Chung Linh cũng lảo đảo ngã theo. Hai tên thủ hạ bang Thần Nông chạy đến định bắt Chung Linh, thiểm điện điêu cố tình cứu chủ vội xông lại đớp mỗi tên một miếng. Cả bọn vây quanh bốn phía, quát tháo om sòm nhưng không dám xông vào hạ thủ.

Tư Không Huyền hô: “Mé đông đốt hùng hoàng, mé nam đốt xạ hương! Còn các người ở mé tây bắc giãn ra!”

Bang chúng vâng lệnh đốt xạ hương, hùng hoàng. Thần Nông Bang có đủ mọi thứ thuốc tốt, cách chế biến lại rất tinh vi. Thứ hùng hoàng, xạ hương này thuần chất và rất mạnh, đốt lên phát ra một luồng khói dày đặc cay xè theo chiều gió đông nam thổi về phía Chung Linh. Chẳng ngờ những thứ thuốc kỵ rắn này không làm gì nổi thiểm điện điêu. Nó vẫn tung hoành lanh lợi như thường, chỉ nháy mắt đớp luôn năm tên.

Tư Không Huyền bóp trán nghĩ ra một kế, hô lớn: “Xúc đất cho mau, đổ lấp chôn sống con nhãi ranh kia lẫn con chồn!” Thần Nông Bang chuyên nghề kiếm dược liệu lúc nào cũng mang đủ xẻng, cuốc, thúng, mủng, lập tức đào từng khối đất lớn nhằm chỗ Chung Linh hất lên tới tấp.

Lúc ấy Đoàn Dự nghĩ: tai vạ này tự mình gây nên, nếu Chung Linh bị chôn sống thì mình còn sống làm gì nữa? Chàng hùng hổ nhảy vào ôm lấy nàng, nằm đè lên trên, miệng hô lớn: “Rút cục ai mà chẳng chết!”

Đất đá đổ xuống ầm ầm lấp lên người chàng. Tư Không Huyền vẳng nghe câu chàng la: “Rút cục ai mà chẳng chết!” không khỏi động lòng, ngó lại hai mươi tên đồng đảng đang nằm quằn quại, trong đó có đến bảy tám tên quan trọng cùng hai sư đệ của mình. Lão nghĩ thầm: nếu giết con nhỏ này đi cho hả giận thì làm thế nào để cứu sống bọn thủ hạ của mình? Nọc độc con chồn này đâu phải tầm thường, chúng khó lòng thoát chết. Trừ phi được chính cô ta cứu chữa cho mới được, ngoài ra không còn cách nào. Nghĩ vậy lão liền truyền lệnh: “Đừng để cho hai đứa này chết ngay, không được lấp kín đầu chúng!”

Đất đá lấp đến cổ, Chung Linh không còn hơi sức để cử động được nữa, chỉ thấy trên mình bị đè nặng vô cùng. Đoàn Dự ôm lấy nàng, cả hai đành chịu nằm im, đầu còn thò ra nhưng không nhúc nhích được.

Tư Không Huyền khinh khỉnh hỏi Chung Linh: “Mi muốn sống hay muốn chết?” Chung Linh đáp: “Dĩ nhiên là ta muốn sống. Nếu ngươi sát hại Đoàn đại ca cùng ta thì vô số đứa trong bọn ngươi cũng không sống được đâu.” Tư Không Huyền nói: “Lấy thuốc giải độc của mi đưa ra đây thì ta sẽ tha mạng cho.” Chung Linh lắc đầu nói: “Ngươi tha một mình ta không đủ, phải tha cả hai mạng.” Tư Không Huyền nói: “Thôi được, ta sẽ thả cả hai đứa, thuốc giải độc đâu?” Chung Linh nói: “Hiện trong mình ta không có. Con thiểm điện điêu này độc vô cùng, chỉ có cha ta mới trị được thôi. Trước ta đã bảo ngươi rồi, đừng bức bách ta phải động thủ. Gây ra chuyện lôi thôi, cha ta sẽ quở trách ta thì cái mạng ngươi cũng chẳng tốt lành gì.” Tư Không Huyền cả tiếng mắng: “Con nhãi ranh này! Thân mi đến thế mà còn ăn nói hỗn láo, lão gia mà giận lên sẽ để mi thế này mà chết đói.”

Chung Linh nói: “Ta đã nói thực mà mi không tin. Ôi thôi! Chuyện này hỏng bét. Không thể che mắt cha ta được đâu, bây giờ biết làm thế nào?” Tư Không Huyền hỏi: “Cha mi tên họ là gì?” Chung Linh đáp: “Ngươi đã bấy nhiêu tuổi đầu mà còn không thông tình lý. Đời nào ta lại nói tên cha ta cho ngươi biết?”

Tư Không Huyền vùng vẫy giang hồ đã mấy mươi năm, tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm, nay gặp phải hai đứa con nít mà chịu bó tay, không làm gì được.

Lão nghiến răng thét lên: “Đem lửa ra đây cho ta đốt tóc con nhãi ranh này, xem nó có khai tên cha nó không?” Một tên cầm bó đuốc đưa đến. Tư Không Huyền cầm lấy bước tới.

Chung Linh nhìn mặt lão dưới ánh lửa bập bùng lại càng hung dữ, nàng sợ phát khiếp la lên: “Trời ơi! Ngươi chớ đốt tóc ta, tóc cháy thì đầu sẽ bị đau lắm. Ngươi không tin thì hãy thử đốt chòm râu dê của người coi!” Tư Không Huyền cũng phải phì cười nói: “Đã đốt là phải đau, hà tất còn phải đốt thử râu nữa?” Lão cầm bó đuốc dứ dứ vào mặt Chung Linh. Chung Linh sợ quá kêu thét lên.

Đoàn Dự ôm chặt lấy nàng la lớn: “Lão râu dê kia! Chuyện này là tại ta gây ra, ngươi đốt đầu ta đây này!” Chung Linh nói: “Chớ chớ! Đau lắm ngươi không chịu nổi đâu!” Tư Không Huyền nói: “Mi đã sợ đau sao không đưa thuốc giải độc ra để cứu bọn ta?”

Chung Linh nói: “Ngươi thật là thằng ngốc! Ta đã bảo rằng chỉ có cha ta mới trị nổi nọc độc con thiểm điện điêu, đến mẹ ta còn không hiểu. Ngươi tưởng dễ lắm sao?”

Tư Không Huyền lại nghe tứ phía đều có tiếng người rên rỉ cực kỳ thê thảm thì nghĩ thầm: đây là loại độc vật kỳ dị, làm nhức nhối phi thường, không thì làm gì bọn hảo hán này phải rên xiết như thế? Cả những khi phải chặt cụt tay chân họ còn có thể nghiến răng chịu đựng. Bọn này đã được đồng bọn đem thuốc trừ rắn độc thoa đắp, song vẫn rên la hoài. Rõ ràng là thuốc của mình chỉ công hiệu với rắn rết, bò cạp, nhện độc, còn đối với con chồn này chẳng ăn thua gì. Lão nghĩ vậy căm giận vô cùng, trừng mắt nhìn Chung Linh quát hỏi lần nữa: “Cha mi là ai? Phải nói cho mau!” Chung Linh đáp: “Người cố tình muốn biết ư ? Thế ngươi không sợ sao?”

Tư Không Huyền giận lắm, tay lão giờ bó đuốc chỉ còn cách đầu Chung Linh chừng một thước, bất thình lình lão cảm thấy sau gáy nhói lên. Tư Không Huyền sợ hết hồn vội vận khí ra trấn giữ trái tim, vứt bỏ đuốc xuống đất, thò tay phải về phía sau bóp chặt gáy. Bỗng nhiên cườm tay lại thấy tê nhức, thì ra con thiểm điện điêu bị vùi trong đám đất từ nãy, lách mãi bò ra được, nhân lúc kẻ thù của chủ nó không kịp để phòng nhảy đến lớp. Tư Không Huyền liên tiếp bị cắn luôn hai miếng thì chẳng còn hồn vía nào nữa, ngồi xếp bằng xuống đất, vận công trừ độc.

Thủ hạ trong Thần Nông Bang vội xúc đất đổ lên mình con thiểm điện điêu. Con chồn xông lên đớp ngã một tên nữa rồi chạy trốn, chui vào đám cỏ rậm, chỉ thấy ánh trắng nhấp nháy mấy cái trong bóng tối rồi mất hút.

Những kẻ tả hữu Tư Không Huyền vội lấy thuốc chữa rắn độc trong uống, ngoài thoa, chạy chữa cho chủ, lại lấy Dã sơn sâm nhét vào miệng cho lão thêm khí lực. Đồng thời Tư Không Huyền đề khí trấn áp hai chỗ vết cắn. Nhưng chỉ một lát không chịu nổi nữa, tay trái lão rút đoản đao ra nghiến răng chém một nhát, cổ tay phải đứt lìa rơi ra. Bọn thủ hạ đều ghê rợn hãi hùng, vội lấy thuốc kim sang rịt vào. Nhưng máu tuôn ra như suối, thuốc rịt vào lại bị trôi đi. Một tên xé vạt áo ra sức buộc chặt cánh tay chủ, máu chảy ra từ từ rồi ngừng hẳn. Thật là: “Muốn ngăn nọc độc, tráng sĩ chặt tay”. Song cổ tay chặt bỏ đi còn được, chứ vết cắn sau gáy thì không thể chặt bỏ đầu.

Chung Linh thấy cảnh rùng rợn này cũng phải phát khiếp, mặt tái mét, không dám lên tiếng. Tư Không Huyền cất giọng trầm trầm hỏi: “Bị con chồn độc đó cắn thì còn sống được bao lâu?” Chung Linh ấp úng đáp: “Cha tôi nói là chỉ bảy ngày. Nhưng… nhưng Tư Không bang chủ nội lực thâm hậu, võ công hơn người, chắc là… thêm được mấy ngày nữa.”

Tư Không Huyền hừ một tiếng, sai thủ hạ: “Đem thằng nhỏ ra đây!” Bang chúng vâng lời, bới đống đất đá lôi Đoàn Dự ra. Chung Linh vội kêu lên: “Đừng, đừng! Việc này không can dự gì đến Đoàn huynh, đừng gia hại đến y.” Nàng vừa nói vừa toan vùng dậy. Bọn Thần Nông Bang vội xúc đất lấp lên lỗ hổng chỗ Đoàn Dự khi nãy. Chung Linh lại không cựa quậy được nữa, khóc rống lên.

Chính Đoàn Dự tuy trong lòng cũng sợ hãi vô cùng nhưng ngoài mặt vẫn gượng trấn tĩnh, mỉm cười nói: “Chung cô nương! Đại trượng phu coi chết như về. Trước mặt đám ác ôn này ta không nên tỏ ra khiếp nhược.” Chung Linh vừa khóc vừa nói: “Ta không phải là đại trượng phu. Ta không coi chết như về đâu. Ta cứ tỏ ra khiếp nhược thì đã sao?”

Tư Không Huyền vẫn một giọng trầm trầm sai thủ hạ: “Các ngươi lấy Đoạn trường tán cho thằng nhỏ này uống, phân lượng bảy ngày.” Một tên bang chúng lấy ra thứ thuốc tán sắc đỏ bắt Đoàn Dự uống nửa bình. Chung Linh vội kêu lên: “Thuốc độc đó, chớ uống!” Đoàn Dự nghe thấy tên Đoạn trường tán đã biết ngay là thuốc độc, nhưng nghĩ mình đã ở trong tay người, không uống cũng không xong. Chàng thản nhiên cầm lấy uống, còn chép chép miệng cười nói: “Thuốc ngon ngọt lắm. Tư Không bang chủ cũng uống nửa bình chăng?”

Tư Không Huyền cả giận hừ một tiếng. Chung Linh đang nước mắt ròng ròng cũng phải phì cười nhưng rồi nàng lại bật tiếng khóc ngay.

Tư Không Huyền nói: “Thuốc đoạn trường tán này uống sau bảy ngày chất độc mới phát tác, làm cho ruột đứt từng khúc mà chết. Bây giờ mi phải đi lấy thuốc giải nọc chồn độc, trong bảy ngày về kịp thì ta sẽ giải độc cho mi.” Chung Linh nói: “Chỉ uống thuốc giải không chưa đủ, phải có cha ta vận nội công mới giải được nọc độc con thiểm điện điêu.” Tư Không Huyền nói: “Nếu vậy y phải mời cho được cha mi tới đây giải cứu mi chứ sao.” Chung Linh nói: “Ngươi nói dễ nghe thế, cha ta có chịu ra khỏi núi bao giờ đâu. Ông ấy đã quyết định không rời khỏi cửa hang nửa bước.” Tư Không Huyền trầm ngâm không nói nữa.

Đoàn Dự nói: “Thế thì chúng ta kéo cả đến nhà Chung cô nương xin tôn đại nhân giải cứu cho có mau hơn không?” Chung Linh gạt đi: “Không được! Cha ta đã có lời nguyền: bất luận kẻ nào bước chân vào hang núi nhà ta nhất định phải chết.”

Tư Không Huyền nghĩ thầm: “Chuyện của Vô Lượng Kiếm còn chưa xong, ta làm sao rời nơi đây được. Nếu hỏng việc thì Thiên Sơn Đồng Mỗ trị tội còn thảm hại hơn cả chết.” Y thấy chỗ sau gáy bị chồn cắn mỗi lúc một thêm nhức nhối, ngứa ngáy, nhịn không nổi phải rên lên.

Chung Linh nói: “Tư Không bang chủ, xin lỗi nhé!”. Tư Không Huyền bực tức đáp: “Xin lỗi cái con khỉ mốc.” Đoàn Dự nói: “Tư Không bang chủ, sao ông lại nói năng với Chung cô nương thô bỉ như thế, mất hết phong độ của người quân tử.”

Tư Không Huyền quát lớn: “Quân tử cái con bà mày!” Ynghĩ thầm: “Trên người ta đã cấy Sinh Tử Phù rồi, khi phát tác ra khổ sở biết chừng nào, chi bằng chết ngay lúc này cho xong”, bèn dịu giọng nói với Chung Linh: “Ta còn nhiều việc phải làm, ngươi không đi mời cha ngươi được, thôi thì cả bọn cùng chết vậy.” Giọng của y nghe thật thê thảm, quả là “mình lại thương mình xót xa”.

Chung Linh nghĩ một lúc rồi bảo: “Ngươi thả ta ra để ta viết thư mời cha ta đến đây cứu ngươi. Ngươi cho đứa nào không sợ chết cầm thư đi.” Tư Không Huyền đáp: “Ta bảo thằng nhỏ họ Đoàn này đi, hà tất phải sai ai?” Chung Linh nói: “Ngươi không nhớ gì cả. Ta đã bảo: bất luận kẻ nào hễ bước chân vào nhà ta đều phải chết mà. Ta không muốn Đoàn đại ca chết, nghe chưa?” Tư Không Huyền vẫn lạnh lùng nói: “Y không đáng chết, thủ hạ ta lại đáng chết sao? Tùy bọn người, không đi thì thôi, rồi xem ai chết trước.”

Chung Linh nghẹn ngào nói: “Lão già râu dê kia! Ngươi bắt nạt trẻ con không biết xấu. Chuyện này giang hồ đồn ra thì ai cũng biết bang chủ Thần Nông Bang hành vi đê mạt, không phải anh hùng hảo hán.”

Tư Không Huyền chỉ để tâm vận nội công ngăn ngừa nọc độc, không thèm để ý cô ta nữa.

Đoàn Dự khẳng khái nói: “Chỉ vì ta không ra gì. Chung cô nương ơi, lệnh tôn thấy ta đến gọi đi cứu cô nướng tất không gia hại đâu.” Chung Linh đột nhiên lộ vẻ vui mừng nói: “Ta nghĩ ra một kế. Ngươi đừng nói rõ với cha ta là ta ở đâu, nếu giết người đi thì ông không biết đâu mà tìm ta. Khi người đưa cha ta tới đây rồi phải chuồn đi tức khắc, không thì người sẽ nát ra như cám đó.” Đoàn Dự gật đầu: “Kế đó hay lắm.”.

Chung Linh nói với Tư Không Huyền: “Tư Không bang chủ, Đoàn đại ca đưa cha ta về đây là phải trốn ngay, làm sao ngươi đưa thuốc giải đoạn trường tán cho Đoàn đại ca được?” Tư Không Huyền trỏ tay về một tảng đá ở góc tây bắc nói: “Ta phái người đem thuốc giải ra chờ ở đó, Đoàn huynh đệ chạy trốn đến phía sau tảng đá này, sẽ có người đưa cho.” Tư Không Huyền thấy Đoàn Dự chịu đi mời người cứu mạng cho bọn lão, cách xưng hô đã đổi ra chiều nhã nhặn. Lão truyền lệnh cho thủ hạ moi Chung Linh ra, lấy xích sắt trói hai tay nàng lại rồi mới cào nốt chỗ đất lấp dưới chân.

Chung Linh hỏi: “Ngươi không cởi trói tay làm sao ta viết thư được?” Tư Không Huyền đáp: “Con bé điêu ngoa này, việc gì phải viết thư? Lại định giở trò đấy chứ gì? Cô cứ đưa đồ vật gì giắt bên mình cho Đoàn huynh đệ cầm đi làm tin là mời được lệnh tôn ngay.”

Chung Linh cười nói: “Ta rất ghét viết thư. Ngươi bảo ta khỏi viết thì còn gì bằng? Nhưng ta có vật gì để cầm đi làm tin đâu? À phải! Đoàn đại ca gỡ lấy đôi giày của ta, cha mẹ ta thấy là biết ngay.”

Đoàn Dự gật đầu, cúi xuống tháo đôi giày của nàng ra, tay trái giở gót chân, thấy bàn chân nàng nhỏ nhắn, vừa cầm tới đã thấy trong lòng rung động, ngửng đầu nhìn lên, hai người nhìn nhau mỉm cười. Trong ánh lửa bập bùng, Đoàn Dự thấy khuôn mặt nàng rạng rỡ, tuy trên má có điểm mấy giọt lệ nhưng ánh mắt đầy vẻ vui tươi, khiến chàng như ngây như dại.

Tư Không Huyền thấy thế vội giục: “Thôi đi mau, đi mau, hai cô cậu ngắm nhau biết đến bao giờ? Đoàn huynh đệ, ngươi mau đi mời người tới đây, ta sẽ thả cô bé này cho ngươi lấy làm vợ. Sau này ngày rộng tháng dài, ngươi muốn sờ chân nàng suốt đêm cũng được.”

Đoàn Dự và Chung Linh hai người mặt đỏ bừng, chàng vội cởi đôi giày hoa dưới chân cô gái bỏ vào túi, không nhịn nổi lại liếc Chung Linh một cái, nàng khúc khích bật cười.

Tư Không Huyền nói: “Đoàn huynh đệ đi chóng mà về. Tính mạng bọn ta nguy trong sớm tối, nếu dọc đường còn xảy chuyện rắc rối là chết ráo. Chung cô nương, từ đây đến quý phủ, vừa đi vừa về mất độ mấy ngày? Chung Linh nhi: “Nếu đi nhanh thì chỉ mất hai ngày là tới, bốn ngày về lại đây.” Tư Không Huyền thấy hơi yên dạ lại giục: “Thôi lên đường đi!”

Chung Linh nói: “Ta còn phải dặn đường đi lối về cho Đoàn đại ca, các ngươi hãy tránh đi, không ai được nghe trộm đấy nhé!” Tư Không Huyền vẫy tay, bang chúng đều tránh ra. Chung Linh nói: “Cả ngươi nữa, tránh đi cho ta dặn Đoàn huynh!” Tư Không Huyền ngấm ngầm nghiến răng, đứng dậy vừa đi vừa nguyền rủa: Chờ ta khỏi vết thương rồi sẽ liệu tính cho mi. Nếu để mi yên lành chẳng hóa ra Tư Không Huyền này sống uổng hay sao?

Chung Linh thở dài nói: “Đoàn đại ca, đôi ta vừa gặp gỡ đã phải chia tay rồi.” Đoàn Dự cười nói: “Vừa đi, vừa về bốn ngày có là mấy”.

Chung Linh nhìn chàng chăm chăm một hồi rồi nói: “Chàng tới nơi phải vào ra mắt mẹ ta, đem chuyện thuật cho người nghe, để mẹ ta nói với cha ta, thế thì dễ hơn.” Nàng giơ ngón chân nhỏ xíu vạch rõ đường lối trên mặt đất. Nhà nàng ở tây ngạn sông Lan Thương, trong hang núi. Kể đường sá cũng chẳng bao xa, nhưng địa thế rất hiểm trở, qua khỏi cửa lại còn mấy ám hiệu, nếu không được chỉ dẫn cặn kẽ thì người ngoài quyết không vào đến nơi được. Đoàn Dự có trí nhớ rất tốt, chàng nghe Chung Linh nói những ngã đường chuyển động qua tây, rẽ nam ngược bắc nhất nhất ghi vào lòng. Chung Linh dặn xong, chàng nói: “Thế là xong rồi chứ? Ta đi nhé!” Nói xong trở gót đi liền.

Chàng đi được mươi bước, Chung Linh chợt nhớ ra điều gì gọi giật lại: “Chàng hãy trở lại đây!” Đoàn Dự hỏi: “Còn gì nữa?” rồi quay trở lại. Chung Linh dặn: “Chàng chớ nói thực họ Đoàn, nhất là phải giấu kín chuyện cha chàng biết Nhất Dương Chỉ, để… để cha ta khỏi nghĩ ngợi.” Đoàn Dự cười nói: “Được rồi!” Chàng nghĩ bụng cô nương này tuy còn nhỏ tuổi mà bụng dạ thật sâu sắc, cao hứng cất tiếng hát, hiên ngang ra đi.

(*) Ở những trường hợp xét thấy cần thiết, chúng tôi đặt lại tên hồi để bạn đọc tiện theo dõi. (ND)

Comments

comments


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.