Tiếu Ngạo Giang Hồ

Hồi 106: Thục nữ lâm nguy, hào kiệt đau lòng

trước
tiếp

Lão già họ Triệu biết Lệnh Hồ Xung nói xạo bèn thở dài quay người ra đi.

Lúc này, lửa cháy càng lúc càng mạnh, bọn phái Tung Sơn bị tử thương nằm dọc ngang dưới đất. Mười mấy tên bị thương tương đối nhẹ liền bò dậy chạy đi. Người bị trọng thương nằm trong vũng máu, thấy lửa cháy sắp đến mà không còn sức để tránh, có người lớn tiếng kêu cứu.

Định Nhàn sư thái nói:

– Chuyện này không liên can đến bọn chúng, đều do Tả chưởng môn suy nghĩ sai lầm mà ra. Vu Tẩu, Nghi Thanh đi cứu bọn chúng đi.

Mọi người biết chưởng môn nhân từ bi bác ái, không dám trái lời, liền phân ra đi cứu những người bị thương nặng. Chỉ cần chúng còn thở, bọn họ liền dìu sang một bên, lấy thuốc bôi lên vết thương.

Định Nhàn sư thái ngẩng đầu nhìn về hướng Nam, nước mắt chảy dài, bà gọi:

– Sư tỷ!

Bà loạng choạng, té ngã về phía trước. Bọn đệ tử kinh hãi chạy đến dìu bà dậy, thấy miệng bà máu tuôn ra xối xả, mà thương thế của Định Dật sư thái cũng rất nặng. Bọn đệ tử vô cùng hoảng hốt không biết phải làm thế nào, tất cả cùng nhìn Lệnh Hồ Xung muốn biết ý kiến của chàng.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Mau cho hai vị sư thái uống thuốc trị thương. Lấy thuốc cầm máu trước đã. Ở đây lửa cháy nóng quá, mọi người sang bên kia nghỉ ngơi. Xin hai vị sư muội đi tìm một ít quả dại hoặc cái gì để ăn.

Mọi người tuân mệnh chia nhau đi làm. Trịnh Ngạc và Tần Quyên cầm bình đi lấy nước suối về để các vị Định Nhàn, Định Dật và những đồng môn uống thuốc.

Trong trận chiến Long Tuyền, đệ tử phái Hằng Sơn bị chết ba mươi bảy người. Bọn đệ tử nhớ  lại chuyện Định Tĩnh sư thái và sư tỷ, sư muội tử chiến đều thương cảm. Đột nhiên có người khóc to lên, những người khác cũng khóc theo. Trong phút chốc, sơn cốc đầy những tiếng khóc bi ai.

Định Dật sư thái gằn giọng quát:

– Chết thì đã chết rồi, sao các ngươi không hiểu gì cả? Bình thường mọi người học Phật thông kinh là để tham ngộ hai chữ “sinh tử”, cái bọc da thúi này có gì đâu mà luyến tiếc?

Bọn đệ tử biết vị sư thái này tính nóng như lửa, ai cũng không dám trái ý bà liền nín khóc nhưng nhiều người vẫn còn thút thít. Định Dật sư thái hỏi:

– Sư tỷ gặp nạn ra sao? Ngạc nhi, ngươi lanh mồm lanh miệng hãy bẩm cáo rõ cho chưởng môn nhân biết.

Trịnh Ngạc đáp dạ rồi đứng dậy, đem việc bọn địch nhân phục kích trên Tiên Hà Lĩnh thế nào, được Lệnh Hồ Xung ra tay cứu giúp, ở Trấp Bát trấn bị địch nhân đánh thuốc mê, bị bắt ra sao, Định Tĩnh sư thái bị Chung Trấn phái Tung Sơn uy hiếp thế nào, rồi bọn bịt mặt vây đánh, may được Lệnh Hồ Xung đến giải vây, Định Tĩnh sư thái cuối cùng bị thương nặng đã viên tịch, tất cả mọi chuyện cô lần lượt kể ra.

Định Dật sư thái nói:

– Thì ra là vậy. Tặc tử phái Tung Sơn mạo xưng Ma giáo, bức bách sư tỷ phải tán đồng đề nghị hợp phái của chúng. Hừ, lòng dạ chúng thật độc ác. Nếu các ngươi đều bị bọn phái Tung Sơn bắt giữ thì sư tỷ có muốn không đồng ý cũng không được.

Bà nói đến câu sau, dường như khí lực đã cạn, thanh âm yếu dần. Bà thở hổn hển một lúc, lại nói:

– Sư tỷ ở Tiên Hà Lĩnh bị địch vây đánh thì biết địch nhân không phải là hạng tầm thường, bồ câu đưa thư đến muốn chúng ta thống lĩnh đệ tử đi cứu viện. Không ngờ… không ngờ… chuyện này cũng rơi vào mưu kế của bọn địch.

Nhị đệ tử Nghi Văn ngồi dưới Định Nhàn sư thái nói:

– Sư thúc, xin sư thúc hãy nghỉ ngơi, để đệ tử thuật lại chuyện chúng ta gặp địch như thế nào.

Định Dật sư thái tức giận nói:

– Gặp cái gì? Trong Thủy Nguyệt am bị bọn địch nhân đánh lén, đánh cho đến ngày hôm nay.

Nghi Văn đáp dạ. Cô vẫn thuật lại tình cảnh bị địch vây khốn trong nhiều ngày qua.

Thì ra tối hôm đó phái Tung Sơn cử rất đông người đến tập kích, người nào cũng bịt mặt mạo xưng là giáo chúng của Ma giáo. Phái Hằng Sơn bị tấn công đột ngột, không có gì để chống đỡ, may mà Thủy Nguyệt am cũng là một phái trong võ lâm, trong am có giữ năm thanh Long Tuyền bảo kiếm. Trụ trì Thanh Hiểu sư thái trong lúc nguy cấp đã lấy bảo kiếm giao cho bọn Định Nhàn, Định Dật để chống cự địch. Long Tuyền bảo kiếm chém sắt như chém bùn, đã chém đứt không ít binh khí của địch nhân và đả thương khá nhiều người, mới vừa đánh vừa lui, chạy đến sơn cốc này. Thanh Hiểu sư thái vì bảo vệ bằng hữu nên gặp đại nạn. Ngày xưa, sơn cốc này sản xuất thép nguyên chất, mấy trăm năm về trước lại chuyên đúc kiếm. Về sau thép nguyên chất đã khai thác hết, lò đúc kiếm dời đi nơi khác, chỉ còn lại mấy cái hang đá đen sì. Cũng may nhờ mấy hang này nên phái Hằng Sơn mới chống chọi được nhiều ngày chưa gặp đại nạn. Phái Tung Sơn tấn công lâu ngày vẫn không được, chúng liền chất cỏ và củi khô đánh độc kế hỏa công. Nếu bọn Lệnh Hồ Xung đến chậm nửa ngày thì mọi người trong hang đều bị thiêu chết.

Định Dật sư thái không nhẫn nại nghe chuyện Nghi Văn kể lại. Bà nhìn Lệnh Hồ Xung trừng trừng, đột nhiên bà hỏi:

– Ngươi… ngươi rất tốt. Tại sao sư phụ của ngươi lại trục xuất ngươi ra khỏi môn tường, nói ngươi cấu kết với Ma giáo?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đệ tử giao du không cẩn thận, quả thực đệ tử có quen biết mấy nhân vật trong Ma giáo.

Định Dật sư thái hừ một tiếng rồi nói:

– Lòng lang dạ sói như bọn phái Tung Sơn so với Ma giáo còn ác độc hơn nhiều. Hừ, người trong chính giáo chắc gì đã hơn Ma giáo chứ?

Nghi Hòa nói:

– Lệnh Hồ sư huynh, bần ni không dám nói phải trái về sư phụ của Lệnh Hồ sư huynh. Nhưng lão… lão biết rõ phái bần ni có nạn mà vẫn tụ thủ bàng quan, trong chuyện này… nói không chừng lão cũng đã tán thánh đề nghị hợp phái của Tung Sơn.

Lệnh Hồ Xung giật mình, cảm thấy lời nói này cũng có lý. Nhưng chàng từ nhỏ đã rất tôn sùng ân sư, lòng quyết không dám có chút ý nghĩ bất kính với lão. Chàng bèn nói:

– Ân sư của ta không tụ thủ bàng quan đâu, chắc là sư phụ lão nhân gia còn có chuyện quan trọng bên mình… chuyện này…

Định Nhàn sư thái vẫn nhắm mắt dưỡng thần, bây giờ mới từ từ mở ra. Bà nói:

– Tệ phái mấy lần gặp đại nạn đều nhờ Lệnh Hồ thiếu hiệp ra tay cứu giúp, đại ân đại đức này…

Lệnh Hồ Xung vội nói:

– Đệ tử chỉ góp chút công sức nhỏ nhặt. Sư bá nói vậy, đệ tử thật hổ thẹn không dám nhận.

Định Nhàn sư thái lắc đầu nói:

– Thiếu hiệp hà tất phải khiêm nhường! Nhạc sư huynh không thể phân thân nên phái đại đệ tử đến giúp. Nghi Hòa, ngươi không được nói bậy, vô lễ với tôn trưởng.

Nghi Hòa cúi người nói:

– Dạ, đệ tử không dám. Nhưng… Nhưng Lệnh Hồ sư huynh đã bị trục xuất khỏi phái Hoa Sơn, Nhạc sư bá đã không cần Lệnh Hồ sư huynh nữa. Lệnh Hồ sư huynh cũng không phải do Nhạc sư bá phái đến.

Định Nhàn sư thái mỉm cười nói:

– Xem ra ngươi còn hậm hực, nhất định muốn biện bạch cho rõ ràng.

Bỗng Nghi Hòa thở dài nói:

– Nếu Lệnh Hồ sư huynh là con gái thì tốt biết mấy.

Định Nhàn sư thái hỏi:

– Cái gì?

Nghi Hòa đáp:

– Lệnh Hồ sư huynh đã bị trục xuất khỏi Hoa Sơn, không nơi nương tựa. Nếu Lệnh Hồ sư huynh là con gái thì có thể đầu vào phái chúng ta. Lệnh Hồ sư huynh và chúng ta trải bao hoạn nạn chẳng khác gì người một nhà…

Định Dật sư thái quát:

– Nói tầm bậy tầm bạ! Ngươi lớn tuổi rồi mà ăn nói như con nít.

Định Nhàn sư thái mỉm cười nói:

– Nhạc sư huynh nhất thời hiểu lầm, sau này ngộ ra chân tướng đương nhiên sẽ thu nhận Lệnh Hồ thiếu hiệp trở lại môn hạ. Lòng dạ đen tối của phái Tung Sơn sẽ sớm bị phanh phui, phái Hoa Sơn cũng phải dựa vào Lệnh Hồ thiếu hiệp. Dù thiếu hiệp không trở lại phái Hoa Sơn nhưng với phẩm chất, võ công như vậy thì việc thiếu hiệp tự sáng lập môn phái cũng không khó gì.

Trịnh Ngạc nói:

– Chưởng môn sư thúc nói rất đúng. Lệnh Hồ sư huynh, những người phái Hoa Sơn đều đối xử bạc tình bạc nghĩa với sư huynh như vậy thì sư huynh tự lập… lập ra phái Lệnh Hồ cho bọn họ sáng mắt ra. Hừ, chẳng lẽ không quay về phái Hoa Sơn thì không làm được gì hay sao?

Lệnh Hồ Xung cười gượng nói:

– Lời sư bá khen ngợi đệ tử làm sao dám nhận. Đệ tử luôn mong ân sư sau này có thể tha thứ lỗi lầm, được trở lại môn tường. Ngoài ra, đệ tử không cầu mong gì hơn.

Tần Quyên nói:

– Lệnh Hồ sư huynh không cầu gì nữa ư? Còn tiểu sư muội của sư huynh thì sao?

Lệnh Hồ Xung lắc đầu, lảng sang chuyện khác. Chàng nói:

– Chúng ta nên an táng hay hỏa thiêu tất cả di thể của các sư tỷ rồi đem tro cốt về Hằng Sơn.

Định Nhàn sư thái nói:

– Hỏa thiêu hết thôi!

Tuy bà thấu hiểu thế sự, nhưng thấy những thi thể nằm ngổn ngang dưới đất đều là hảo đệ tử theo bà nhiều năm, lúc bà nói câu này, thanh âm không khỏi nghẹn ngào. Bọn đệ tử lại có nhiều người khóc lên. Có đệ tử đã chết nhiều ngày, có thi thể ở cách xa mấy chục trượng. Lúc bọn đệ tử khiêng thi thể của đồng môn, không ai không chửi tâm địa hiểm ác, thủ đoạn tàn độc của Tả Lãnh Thiền, chưởng môn phái Tung Sơn.

Hỏa táng xong xuôi thì trời đã tối, đêm hôm đó mọi người nghỉ lại hoang sơn. Sáng sớm hôm sau, bọn đệ tử cõng Định Nhàn sư thái, Định Dật sư thái và đồng môn bị thương đến thành Long Tuyền rồi chuyển sang đi đường thủy. Họ thuê bảy chiếc thuyền có mui đi về hướng Bắc.

Lệnh Hồ Xung sợ phái Tung Sơn lại tập kích trên đường nên cùng đi theo mọi người. Phái Hằng Sơn đã có hai vị trưởng bối đồng hành, Lệnh Hồ Xung được thư thái nghỉ ngơi, không dám nói giỡn với bọn đệ tử nữa. Định Nhàn sư thái và Định Dật sư thái bị thương khá nặng, may mà thuốc men trị thương của phái Hằng Sơn rất công hiệu, sau khi qua sông Tiền Đường thì đã thoát hiểm. Lần này, nguyên khí của phái Hằng Sơn bị thương tổn nặng, trên đường không muốn sinh thêm nhiều chuyện nữa nên cứ né tránh nhân vật giang hồ. Khi đến bến Trường Giang, phái Hằng Sơn thuê một chiếc thuyền ngược dòng đi về hướng Tây. Cứ như vậy, họ thong thả mà đi, dự đoán sau khi đến Hán Khẩu, những người bị thương sẽ khỏe được sáu bảy phần, lúc đó họ sẽ bỏ thuyền đi đường bộ rẽ sang hướng Bắc mà về Hằng Sơn.

Một hôm, đến bên hồ Bà Dương, thuyền đậu lại bến Cửu Giang. Lúc đó trên bến sông thuyền đậu rất đông, mấy chục người phân ra hai bên thuyền. Tối hôm đó Lệnh Hồ Xung ngủ chung với thuyền trưởng, thủy thủ ở phía sau lái. Ngủ đến nửa đêm, bỗng nghe trên bờ có người búng tay ra hiệu. Hắn búng ba cái, ngừng một lúc rồi búng ba cái nữa. Tiếp theo ở trên thuyền phía Tây cũng có người búng tay ba cái, ngừng một lúc lại búng ba cái nữa. Tiếng búng tay rất nhỏ nhưng nội lực Lệnh Hồ Xung thâm hậu, tai nghe rất thính, vừa nghe tiếng lạ liền tỉnh dậy ngay, biết có nhân vật giang hồ đang ra hiệu cho nhau. Mấy ngày nay, lúc nào chàng cũng quan sát kỹ động tĩnh trên mặt nước, đề phòng địch tập kích. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Phải lên trước xem sao, nếu không có liên can đến phái Hằng Sơn thì không sao, còn nếu có thì ngấm ngầm lo liệu để khỏi làm kinh động bọn Định Nhàn sư thái.

Lệnh Hồ Xung chăm chú nhìn ra con thuyền phía Tây, quả thấy một bóng đen cách mấy trượng nhảy lên bờ, khinh công cũng bình thường. Lệnh Hồ Xung nhẹ tung người lên bờ không phát ra tiếng động, vòng ra sau một thùng dầu to ở mé Đông bờ sông và núp vào đó. Nghe tiếng một người nói:

– Bọn ni cô trên thuyền đúng là phái Hằng Sơn.

Người khác nói:

– Ngươi nói xem phải làm sao đây?

Lệnh Hồ Xung rón rén đi đến gần. Dưới ánh trăng sao mờ mờ, chàng thấy một người mặt mũi đầy râu, người kia mặt vừa dài vừa nhọn. Gã hán tử mặt nhọn nói:

– Bạch Giao bang chúng ta người tuy đông mà võ công không bằng người ta, ngày mai động thủ không thắng nổi rồi.

Hán tử đầy râu nói:

– Ai nói ngày mai động thủ? Những ni cô này võ công tuy cao cường nhưng đánh trên nước chưa chắc đã giỏi. Ngày mai chúng ta cặp thuyền theo, đến Đại Giang, nhảy xuống nước đâm thủng thuyền bọn chúng, rồi bắt từng tên một được không?

Gã hán tử mặt nhọn vui mừng nói:

– Kế này tuyệt diệu. Huynh đệ chúng ta mà lập được đại công này thì Cửu Giang Bạch Giao bang từ nay trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng ta còn lo một chuyện.

Lão lắm râu hỏi:

– Lo cái gì?

Lão mặt dài nói:

– Ngũ Nhạc kiếm phái bọn chúng kết minh, nói cái gì Ngũ Nhạc kiếm phái đồng khí liên chi. Nếu bị Mạc Đại tiên sinh biết được thì lão sẽ đến tìm chúng ta tính sổ, Bạch Giao bang sẽ bị nguy mất.

Lão đầy râu nói:

– Hừ, mấy năm nay chúng ta bị phái Hành Sơn làm khó dễ đủ điều. Lần này nếu chúng ta không vì bằng hữu mà tận sức thì lần sau khi có chuyện, bằng hữu cũng không thèm ra tay giúp đỡ. Phen này mà thành công, không chừng toàn phái Hành Sơn bị náo loạn, việc gì phải sợ Mạc Đại tiên sinh?

Lão mặt dài nói:

– Được, cứ theo kế hoạch này. Chúng ta đi triệu tập cao thủ giỏi bơi lội là được rồi.

Lệnh Hồ Xung chui ra, xoay chuôi kiếm đánh vào gáy lão mặt dài, lão liền ngất đi. Lão đầy râu vung quyền đánh lại, Lệnh Hồ Xung xoay chuôi kiếm ra điểm trúng huyệt Thái dương bên trái của lão. Lão đầy râu như con quay, quay người mấy cái rồi ngồi phệt xuống đất. Lệnh Hồ Xung quơ ngang trường kiếm chém vào nắp hai thùng dầu rồi nhấc hai lão lên, bỏ vào hai thùng dầu. Trong thùng chứa đầy dầu cải, mỗi thùng đựng ba trăm cân, để hôm sau đưa xuống thuyền vận chuyển xuống vùng hạ lưu. Hai lão bị dìm ngập vào dầu, dầu xông vào mũi, vì dầu lạnh nên hai lão tỉnh lại, uống ừng ực.

Bỗng sau lưng Lệnh Hồ Xung có người nói:

– Lệnh Hồ thiếu hiệp, đừng hại tính mạng bọn chúng.

Chính là tiếng của Định Nhàn sư thái. Lệnh Hồ Xung giật mình thầm nghĩ: Định Nhàn sư thái đến sau lưng ta hồi nào mà ta không hay?

Lệnh Hồ Xung liên buông đầu hai lão ra, đáp dạ. Hai lão đó vừa được buông đầu liền muốn nhảy ra. Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Đứng yên đó!

Lệnh Hồ Xung đưa kiếm gõ lên đầu hai lão, bức hai lão ở yên trong thùng dầu. Hai lão đứng cong người, dầu ngập đến cổ, mở mắt ra mà không biết tại sao lại bị tóm.

Một bóng người màu xám từ trên thuyền nhảy lên bờ. Đó là Định Dật sư thái, bà hỏi:

– Sư tỷ, bắt được tiểu tặc chưa?

Định Nhàn sư thái nói:

– Có hai vị đường chủ Bạch Giao bang sông Cửu Giang, Lệnh Hồ thiếu hiệp đang giỡn với họ.

Bà quay qua hỏi lão đầy râu:

– Các hạ họ Dịch hay họ Tề? Sử bang chủ khỏe không?

Lão lắm râu họ Dịch lấy làm lạ nói:

– Tại hạ… tại hạ họ Dịch, sao các hạ biết? Sử bang chủ của bọn tại hạ rất khỏe.

Định Nhàn mỉm cười nói:

– Bạch Giao bang Dịch đường chủ, Tề đường chủ, người trên giang hồ xưng rằng Trường Giang song phi ngư tiếng tăm lẫy lừng. Lão ni nghe như sấm dậy bên tai.

Định Nhàn sư thái là người rất tinh tế, tuy bình thường bà rất ít khi ra khỏi am, nhưng những nhân vật các môn các phái trên giang hồ chẳng một ai bà không biết rõ, nếu không bà sao có thể nhận ra ba tên cao thủ cầm đầu phái Tung Sơn? Ngay lão đầy râu họ Dịch và lão mặt dài họ Tề là nhân vật trong võ lâm chỉ thuộc hạng ba, hạng tư nhưng bà vừa thấy dung mạo liền đoán ra thân phận, lai lịch của hai lão. Lão mặt dài rất đắc ý, nói:

– Như sấm bên tai thật không dám.

Lệnh Hồ Xung dùng lực đè thanh kiếm xuống đầu lão dìm vào dầu rồi mới buông tay ra. Chàng cười nói:

– Ta ngưỡng mộ đại danh của lão đã lâu như dầu vào đầy tai.

Lão mặt dài tức giận nói:

– Ngươi… ngươi…

Lão muốn ngoác miệng chửi nhưng không dám. Lệnh Hồ Xung nói:

– Ta hỏi một câu, các ngươi phải thành thật trả lời, nếu giấu diếm thì cái tên “Trường Giang Song phi ngư” sẽ biến thành một cặp “Du tẩm tử nê thu”.

Lệnh Hồ Xung nói xong lại ấn lão lắm râu dìm xuống dầu. Lão lắm râu đã đề phòng trước nên không bị uống dầu, nhưng cũng bị dầu vào lỗ mũi nên khó chịu vô cùng.

Định Nhàn và Định Dật không nhịn được cười, đều nghĩ: Tiểu tử này còn nhỏ tuổi nên thích đùa giỡn. Nhưng đấy cũng là một biện pháp hay để bức cung chúng.

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Bạch Giao bang các ngươi cấu kết với phái Tung Sơn khi nào? Ai sai các ngươi đến hại phái Hằng Sơn?

Lão lắm râu đáp:

– Cấu kết với phái Tung Sơn ư? Làm gì có. Anh hùng phái Tung Sơn bọn tại hạ không hề biết một người nào.

Lệnh Hồ Xung nói:

– A ha, câu đầu tiên ngươi đã trả lời không thành thật. Ta cho ngươi uống một bụng đầy dầu đây!

Chàng liền để kiếm lên đầu lão ấn xuống. Lão lắm râu này tuy không phải là hạng cao thủ bậc nhất, võ công cũng không yếu, nhưng nội lực của Lệnh Hồ Xung hùng hậu truyền vào trường kiếm thì như một tảng đá to nặng ngàn cân đè lên đầu lão, lão không nhúc nhích được chút nào. Dầu ngập đến mũi lão chỉ còn lộ ra hai con mắt, xương cốt lão kêu răng rắc trông rất tội nghiệp.

Lệnh Hồ Xung nói với lão mặt dài:

– Ngươi nói mau! Ngươi muốn làm Trường Giang phi ngư hay Du tẩm nê thu?

Lão họ Tề nói:

– Gặp phải vị anh hùng như các hạ, không muốn làm Du tẩm nê thu cũng không được. Nhưng Dịch đại ca đâu có nói dối, quả thật bọn tại hạ không hề quen biết nhân vật nào của phái Tung Sơn. Hơn nữa phái Tung Sơn kết minh với phái Hằng Sơn, người trong võ lâm đều biết. Sao phái Tung Sơn bảo Bạch Giao bang của bọn tại hạ đến… hại quý phái được?

Lệnh Hồ Xung buông trường kiếm ra để lão họ Dịch ngẩng đầu lên. Chàng hỏi:

– Ngươi nói rõ ở trên sông Trường Giang các ngươi muốn đục thuyền phái Hằng Sơn. Dụng tâm hiểm ác như vậy là do phái Hằng Sơn đã đắc tội gì với các ngươi?

Định Dật sư thái đến sau, bà không biết tại sao Lệnh Hồ Xung lại đối xử với hai lão như vậy. Bây giờ vừa nghe hỏi, bà liền nổi giận đùng đùng, quát:

– Hảo tặc tử muốn dìm chết bọn ta trên sông hả?

Môn hạ phái Hằng Sơn của bà tám chín phần là người phương Bắc, không hề biết bơi lội. Nếu thuyền bị đắm giữa sông thì phải làm mồi cho cá, nghĩ đến điều đó mà phát khiếp.

Lão họ Dịch sợ Lệnh Hồ Xung lại dìm đầu xuống dầu nên vội cướp lời, đáp:

– Phái Hằng Sơn và Bạch Giao bang của tại hạ vốn không thù không oán. Bọn tại hạ chỉ là một bang hội nhỏ bé trên bến Cửu Giang, thì sao có thể kết oán với các vị sư thái phái Hằng Sơn. Nhung chẳng qua… chẳng qua tại hạ nghĩ mọi người trên thuyền là một phái trong Phật môn, quý phái đi về hướng Tây chắc là đi trước để tiếp ứng. Cho nên… cho nên… chuyện này bọn tại hạ không tự lượng sức, sinh ra ý đồ đen tối. Lần sau bọn tại hạ không dám vậy nữa.

Lệnh Hồ Xung càng nghe càng không hiểu, bèn hỏi:

– Cái gì là một phái Phật môn, đi về phía Tây tiếp ứng cái gì? Nói năng úp mở, ta chẳng hiểu gì cả.

Lão họ Dịch nói:

– Dạ, dạ! Tuy phái Thiếu Lâm không phải là một trong Ngũ Nhạc kiếm phái nhưng bọn tại hạ nghĩ hòa thượng và ni cô đều là người một nhà…

Định Dật sư thái quát:

– Nói bậy!

Lão họ Dịch hết hồn, tự nhiên hụp người xuống uống một ngụm dầu nghẹn họng không nói ra được. Định Dật sư thái không nhịn được cười, bà quay sang lão mặt dài nói:

– Ngươi nói đi.

Lão họ Tề đáp:

– Dạ, dạ! Có một người tên là Vạn lý độc hành Điền Bá Quang, không biết sư thái và hắn có quen thân không?

Định Dật sư thái tức giận. Bà nghĩ tên Vạn lý độc hành Điền Bá Quang là một tên thái hoa dâm tặc độc ác khét tiếng trên giang hồ, ta sao lại quen thân với hắn được? Vậy mà hắn cũng dám hỏi ra, thật là quá xúc phạm. Bà giơ tay phải lên toan đánh xuống đầu lão.

Định Nhàn sư thái đưa tay ra cản, bà nói:

– Sư muội đừng giận. Hai vị này bị dìm trong dầu đã lâu, đầu óc không được tỉnh táo. Đừng chấp nhất họ làm gì.

Bà hỏi lão họ Tề:

– Điền Bá Quang thế nào?

Lão họ Tề nói:

– Vạn lý độc hành Điền Bá Quang đại gia là hảo bằng hữu của Sử bang chủ bọn tại hạ. Mấy ngày trước Điền đại gia…

Định Dật sư thái tức giận quát:

– Điền đại gia cái gì? Hắn là tặc tử tội lỗi ngập đầu, đáng lý phải giết hắn từ lâu rồi. Các ngươi lại kết giao với hắn, đủ thấy Bạch Giao bang không phải hạng người tốt.

Lão họ Tề nói:

– Dạ, dạ, dạ. Bọn tại hạ không phải… không phải là người tốt.

Định Dật sư thái hỏi:

– Bọn ta chỉ hỏi ngươi, tại sao Bạch Giao bang muốn hại phái Hằng Sơn rồi còn lôi kéo Điền Bá Quang vào để làm gì?

Điền Bá Quang đã từng vô lễ với Nghi Lâm đệ tử của bà, Định Dật sư thái vẫn chưa nguôi giận, vì chưa giết được gã nên lòng lấy làm xấu hổ. Bà không muốn ai nhắc đến tên của gã.

Lão họ Tề nói:

– Dạ, dạ. Mọi người muốn cứu Nhậm đại tiểu thư, sợ người trong chính giáo giúp hòa thượng cho nên bọn huynh đệ tại hạ mù quáng nảy ra ý đồ đen tối, muốn hạ thủ quý phái…

Định Dật sư thái càng không hiểu được đầu đuôi ra sao, bà thở dài nói:

– Sư tỷ, chúng nói chuyện gì vậy, hay là sư tỷ đến hỏi chúng đi.

Định Nhàn sư thái mỉm cười hỏi:

– Hạ thủ để làm gì?

Lão họ Tề nói:

– Để cứu Nhậm đại tiểu thư.

Định Nhàn sư thái hỏi:

– Nhậm đại tiểu thư có phải là đại tiểu thư của tiền giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo không?

Lệnh Hồ Xung giật mình: Bọn họ nói về Doanh Doanh ư?

Lệnh Hồ Xung liền biến sắc, lòng bàn tay toát mồ hôi. Lão họ Tề nói:

– Dạ, Điền đại gia… Không, Điền… Điền Bá Quang mấy hôm trước đến Cửu Giang, ở Tổng đà Bạch Giao bang uống rượu với Sử bang chủ, nói rằng dự định ngày mười lăm tháng mười hai mọi người muốn đại náo chùa Thiếu Lâm cứu Nhậm đại tiểu thư.

Định Dật sư thái nhịn không được nói xen vào:

– Đại náo chùa Thiếu Lâm ư? Lá gan của các ngươi bao lớn mà dám đi vuốt râu hùm?

Lão họ Tề nói:

– Dạ, dạ. Bọn tại hạ dĩ nhiên không làm gì được.

Định Nhàn sư thái hỏi:

– Điền Bá Quang cước trình rất nhanh, nên hắn đến liên lạc truyền tin có phải không? Chuyện này là do ai chủ trương?

Lão họ Dịch đáp:

– Mọi người nghe tin Nhậm đại tiểu thư bị tặc… không phải, bị hòa thượng chùa Thiếu Lâm bắt giữ, không hẹn mà cùng muốn đi cứu, cũng không biết ai chủ trương. Mọi người nhớ đến ân nghĩa của Nhậm đại tiểu thư, đều nói dù vì tiểu thư mà có tan xương nát thịt cũng cam lòng.

Lúc này, Lệnh Hồ Xung lòng đầy nghi vấn. Bọn họ nói Nhậm đại tiểu thư có phải là Doanh Doanh không? Tại sao cô ta bị tăng nhân chùa Thiếu Lâm bắt? Cô ta còn nhỏ tuổi, mà đã làm ân nghĩa nhiều cho ai? Tại sao nhiều người vừa nghe tin cô ta gặp nạn liền tình nguyện xả thân đi cứu?

Định Nhàn sư thái nói:

– Các ngươi sợ phái Hằng Sơn ta đi tương trợ chùa Thiếu Lâm cho nên các ngươi muốn đục thuyền nhận chìm bọn ta có phải không?

Lão họ Tề nói:

– Đúng vậy, bọn tại hạ nghĩ hòa thượng, ni cô… chuyện này…

Định Dật sư thái tức giận nói:

– Chuyện này cái gì…?

Lão họ Tề vội nói:

– Dạ, dạ, chuyện này… chuyện đó… tiểu nhân không dám nói. Tiểu nhân đâu có nói…

Định Nhàn sư thái nói:

– Trước ngày mười lăm tháng mười hai, Bạch Giao bang các ngươi cũng đi lên chùa Thiếu Lâm ư?

Hai lão họ Dịch, họ Tề cùng đáp:

– Đây là lệnh của Sử bang chủ.

Lão họ Tề lại nói:

– Tất cả đều đi thì Bạch Giao bang bọn tại hạ cũng không thể không đi.

Định Nhàn sư thái hỏi:

– Tất cả ư? Tất cả là gồm những ai?

Lão họ Tề đáp:

– Điền… Điền Bá Quang nói Hải Sa bang ở Triết Tây, Hắc Phong hội ở Sơn Đông, Bài giáo ở Tương Tây…

Lão nói một mạch khoảng ba mươi tên hiệu các bang hội lớn nhỏ trên giang hồ. Lão là người võ công bình thường mà danh xưng của mấy chục môn phái bang hội đều nhớ rất rõ. Định Dật sư thái chau mày nói:

– Toàn là những nhân vật trong bàng môn tả đạo không lo chính nghiệp, tuy đông người nhưng cũng chưa chắc là đối thủ của chùa Thiếu Lâm.

Lệnh Hồ Xung nghe lão họ Tề kể tên các bang hội, trong đó có Thiên Hà bang, bang chủ Ngân Tu giáo Hoàng Bá Lưu; Trường Kình đảo chủ Tư Mã Đại, còn mấy người mà ngày hôm đó gặp trên Ngũ Bá Cương, lòng không còn hoài nghi, biết người mà bọn họ đi cứu nhất định là Doanh Doanh rồi. Bỗng nhiên được tin cô ta chàng rất lấy làm vui mừng, nhưng nghĩ đến cô bị phái Thiếu Lâm bắt giữ, mà cô đã giết mấy tên đệ tử phái Thiếu Lâm, nên không khỏi lo lắng, bèn hỏi:

– Phái Thiếu Lâm tại sao bắt giữ vị… vị Nhậm đại tiểu thư này?

Lão họ Tề đáp:

– Chuyện này cũng không biết. Chắc là bọn hòa thượng phái Thiếu Lâm ăn no rồi không có việc gì làm, cố ý tìm những chuyện này để gây khó dễ mọi người.

Định Nhàn sư thái nói:

– Xin hai vị về bẩm với quý bang chủ, nói là Định Nhàn và Định Dật phái Hằng Sơn và vị bằng hữu này đi qua sông Cửu Giang, mà không đến bái kiến Sử bang chủ thật là thất lễ, xin Sử bang chủ lượng thứ. Sáng mai bọn bần ni đi thuyền về hướng Tây, xin hai vị độ lượng bao dung đừng phái người đến đục thuyền của bọn bần ni nữa.

Bà nói xong thì hai lão cùng đáp:

– Tại hạ không dám.

Định Nhàn sư thái nói với Lệnh Hồ Xung:

– Trăng thanh gió mát, thiếu hiệp từ từ ngắm cảnh đêm khuya trên bờ sông, xin miễn cho bần ni. Bà nắm tay Định Dật từ từ đi xuống thuyền.

Lệnh Hồ Xung biết bà có ý né tránh để mình hỏi thêm hai lão cho rõ ràng hơn, nhưng nhất thời lòng dạ rối bời, không biết phải hỏi câu gì. Ở trên bờ, chàng đi qua đi lại, đứng một hồi lâu, thấy ánh trăng non chiếu xuống giữa dòng sông, nước sông chảy cuồn cuộn về hướng Đông, ánh trăng rung động không thôi. Bỗng nhiên chàng nghĩ: Hôm nay đã là hạ tuần tháng mười một. Ngày mười lăm tháng sau bọn họ đi chùa Thiếu Lâm, thời gian không còn nhiều nữa. Hai vị Phương Chứng và Phương Sinh đại sư phái Thiếu Lâm đối đãi với ta rất tốt. Những người này vì cứu Doanh Doanh, tất đại động can qua với phái Thiếu Lâm, bất luận ai thắng ai bại, song phương cũng tổn thất không ít. Sao ta không đón đầu cầu xin Phương Chứng phương trượng thả Doanh Doanh, để tránh khỏi cuộc đổ máu khủng khiếp, há không hay lắm sao?

Lệnh Hồ Xung lại nghĩ: Hai vị sư thái Định Nhàn và Định Dật thương thế đã bớt nhiều rồi. Định Nhàn sư thái nhìn bề ngoài chẳng khác gì một lão ni bình thường, kỳ thực bà biết nhiều hiểu rộng hơn người, thật là một vị cao nhân có kiến thức hiếm có trong võ lâm. Bà thống lĩnh mọi người đi về phương Bắc, chỉ cần không gặp bọn cường địch phái Tung Sơn thì sẽ không có nguy nan gì mà ứng phó không nổi. Nhưng làm sao ta cáo từ bọn họ đây?

Những ngày vừa qua Lệnh Hồ Xung với bọn ni cô, cô nương cùng chung hoạn nạn. Mọi người cư xử với hắn vừa cung kính vừa thân thiết, đối với chuyện chàng bị trục xuất khỏi sư môn và bị tiểu sư muội ruồng bỏ, tuy không nhắc đến nhưng trên vẻ mặt ai cũng biểu hiện nỗi buồn. Trong chúng đồng môn phái Hoa Sơn, ngoài Lục Đại Hữu ra thì không có ai đối đãi thân thiết như vậy, bỗng nhiên giữa đường chia tay, chàng cảm thấy khó mà mở miệng được.

Bỗng nghe có tiếng bước chân, hai người đi đến gần, lại là Nghi Lâm và Trịnh Ngạc. Họ đi đến cách Lệnh Hồ Xung hai ba trượng, cất tiếng gọi:

– Lệnh Hồ đại ca!

Rồi hai cô dừng bước. Lệnh Hồ Xung nói:

– Các vị sư muội cũng bị giật mình tỉnh giấc ư?

Nghi Lâm nói:

– Lệnh Hồ đại ca, chưởng môn sư bá dặn bọn tiểu muội đến nói với Lệnh Hồ đại ca…

Cô đẩy qua cho Trịnh Ngạc, cô nói:

– Sư tỷ nói với Lệnh Hồ đại ca đi.

Trịnh Ngạc nói:

– Chưởng môn sư thúc bảo sư muội nói chứ.

Nghi Lâm nói:

– Sư tỷ nói cũng được mà.

Trịnh Ngạc nói:

– Lệnh Hồ đại ca, chưởng môn sư thúc nói, đại ân không nói lời cám ơn, từ nay về sau bất luận Lệnh Hồ đại ca có chuyện gì, phái Hằng Sơn cùng gánh với Lệnh Hồ đại ca. Nếu Lệnh Hồ đại ca đi chùa Thiếu Lâm để cứu vị Nhậm đại tiểu thư đó, mọi người sẽ tận lực giúp Lệnh Hồ đại ca.

Lệnh Hồ Xung lấy làm lạ thầm nghĩ: Ta đâu có nói muốn đi cứu Doanh Doanh đâu, sao Định Nhàn sư thái nói như vậy? Chao ôi! Phải rồi, quần hùng tụ hội ở trên Ngũ Bá Cương, tìm cách trị bệnh cho ta, đều là vì nể mặt Doanh Doanh. Chuyện này làm náo động võ lâm, ngay cả hai tên Trường Giang song phi ngư qua lại giang hồ chưa mấy tiếng tăm mà sư thái đã biết thì chuyện này sao lại không biết? Chàng nghĩ đến chuyện này bất giác thẹn đỏ mặt.

Trịnh Ngạc lại nói:

– Chưởng môn sư thúc còn nói, hay hơn hết là đừng xảy ra chuyện. Hai vị lão nhân gia và Định Dật sư thúc bây giờ đã qua sông, để đi đến chùa Thiếu Lâm thỉnh cầu phương trượng đại sư thả người. Xin Lệnh Hồ đại ca dẫn bọn tiểu muội từ từ đi về trước.

Lệnh Hồ Xung nghe nói vậy liền ngẩn người ra không nói một lời, đưa mắt nhìn sông Trường Giang, quả thấy một con thuyền nhỏ, giương buồm trắng chạy về phía Bắc. Lòng chàng vừa cảm kích vừa cảm thấy xấu hổ, thầm nghĩ: Hai vị sư thái là người đạo cao đức trọng trong Phật môn, lại là cao nhân trong võ lâm. Hai vị lại chịu đích thân lên chùa Thiếu Lâm thỉnh cầu thì tốt quá, so với ta là một tên vô danh tiểu tốt phiêu bạt giang hồ, làm toàn việc không đoan chính, thể diện lớn gấp trăm lần của ta, chắc Phương Chứng phương trượng nể mặt hai vị sư thái mà chịu tha cho Doanh Doanh.

Lệnh Hồ Xung nghĩ đến đây thì hơi yên tâm một chút. Chàng quay lại thấy hai lão họ Tề và họ Dịch vẫn ở trong thùng dầu thò đầu thò cổ, không dám leo ra. Lòng chàng nghĩ hai lão này có tấm lòng nhiệt thành, họ vì đi cứu Doanh Doanh mà mình lại đắc tội với hai lão, thì lòng cảm thấy áy náy. Lệnh Hồ Xung liền đi đến gần, cung tay nói:

– Tại hạ nhất thời lỗ mãng, đắc tội với hai vị anh hùng Trường Giang song phi ngư của Bạch Giao bang. Thật chuyện này chưa biết nguyên do, xin hai vị thứ lỗi.

Lệnh Hồ Xung nói xong liền xá dài xuống.

Trường Giang song phi ngư thấy Lệnh Hồ Xung trước thì kiêu căng sau thì cung kính, cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, vội cung tay đáp lễ, trong lúc chân tay luống cuống, làm bắn tung tóe dầu văng vào đầy người Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung mỉm cười gật đầu rồi nói với Trịnh Ngạc và Nghi Lâm:

– Chúng ta đi thôi!

Ba người về đến thuyền. Bọn đệ tử phái Hằng Sơn tuyệt không nhắc đến chuyện này, ngay cả Nghi Hòa, Tần Quyên là những người đầy tính hiếu kỳ cũng không hỏi một câu. Lệnh Hồ Xung biết lúc Định Nhàn sư thái sắp ra đi đã dặn, để khỏi khiến cho chàng phải khó xử. Lệnh Hồ Xung ngấm ngầm cảm kích, nhưng thấy nhiều nữ đệ tử nét mặt dường như cười mà không phải cười, nên cũng không khỏi lúng túng, thầm nghĩ: Xem ra các cô này trong lòng họ đã cho rằng Doanh Doanh là tình nhân của ta rồi. Kỳ thật giữa ta và Doanh Doanh còn trong trắng, chứ không có chuyện gì vượt lễ giáo. Nhưng bọn họ không hỏi, làm sao ta biện bạch được?

Lệnh Hồ Xung thấy ánh mắt của Tần Quyên lấm lét nhìn mình. Chàng nhịn không được nữa, bèn nói:

– Hoàn toàn không phải chuyện này đâu, các… các cô đừng nghĩ vớ vẩn nữa.

Tần Quyên cười nói:

– Tiểu muội có nghĩ cái gì đâu?

Lệnh Hồ Xung thẹn đỏ mặt nói:

– Ta đoán ra được rồi!

Tần Quyên cười nói:

– Lệnh Hồ đại ca đoán được cái gì?

Lệnh Hồ Xung còn chưa trả lời, thì Nghi Hòa nói:

– Tần sư muội, đừng nói nữa. Chưởng môn sư thúc dặn sư muội quên rồi sao?

Tần Quyên mím môi, mỉm cười nói:

– Dạ, dạ, tiểu muội đâu có quên.

Lệnh Hồ Xung quay đầu đi để tránh ánh mắt của cô, thấy Nghi Lâm ngồi ở góc thuyền, vẻ mặt rất lạnh nhạt. Chàng không khỏi động lòng: Cô ta đang nghĩ gì? Tại sao cô ta không nói chuyện với mình?

Lệnh Hồ Xung nhìn Nghi Lâm trân trân, bỗng nhớ lại hôm ở ngoại thành Hành Dương, mình bị thương, vẻ mặt lúc cô ta ôm mình chạy trong khoáng dã. Lúc đó cô ta vừa quan tâm vừa cảm động, chứ không phải như bây giờ không màng gì đến mọi chuyện. Tại sao? Tại sao vậy?

Nghi Hòa bỗng gọi:

– Lệnh Hồ sư huynh!

Lệnh Hồ Xung không nghe thấy nên không trả lời. Nghi Hòa lớn tiếng gọi:

– Lệnh Hồ sư huynh!

Lệnh Hồ Xung giật mình, quay đầu lại đáp:

– Ồ, sao?

Nghi Hòa nói:

– Chưởng môn sư bá nói: Ngày mai chúng ta chuyển sang đi đường bộ hoặc vẫn đi đường thủy thì tùy theo ý của Lệnh Hồ sư huynh.

Lệnh Hồ Xung lòng chỉ muốn đổi sang đi đường bộ để sớm biết được tin của Doanh Doanh, nhưng chàng liếc mắt nhìn thấy Nghi Lâm lông mi dài dài long lanh ngấn lệ, trông thật đáng thương, bèn nói:

– Chưởng môn sư thái bảo chúng ta từ từ mà đi, vậy thì cứ đi thuyền như cũ. Chắc Bạch Giao bang cũng không dám làm gì chúng ta đâu.

Tần Quyên cười nói:

– Lệnh Hồ sư huynh có yên tâm được không?

Lệnh Hồ Xung hơi đỏ mặt, chưa kịp trả lời thì Nghi Hòa la:

– Tần sư muội, sư muội còn con nít, nói ít vài câu có được không?

Tần Quyên cười nói:

– Được, có gì đâu mà không được, A Di Đà Phật, tiểu muội thật không an tâm.

Comments

comments


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.