Tiếu Ngạo Giang Hồ

Hồi 155: Điền Bá Quang đánh hơi phụ nữ

trước
tiếp

Vừa ra khỏi động, đột nhiên trên đầu có bóng đen thoáng động, dường như có vật gì rớt xuống, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh cùng vọt người né tránh, nào ngờ một tấm lưới cá rất lớn chụp xuống. Hai người giật mình kinh hãi, vội rút kiếm chém lưới, nhưng chẳng ăn thua gì. Tấm lưới từ trên cao ném xuống trùm lên hai người, bó lại.

Trên nóc động nhảy xuống một người, tay cầm dây thừng, dùng sức kéo chặt tấm lưới. Lệnh Hồ Xung buột miệng gọi:

– Sư phụ!

Thì ra người đó là Nhạc Bất Quần.

Nhạc Bất Quần càng siết lưới chặt hơn. Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh giống như hai con cá to bị mắc vào lưới, lúc đầu còn có thể cựa quậy được, càng về sau thì không nhúc nhích được nữa.

Doanh Doanh kinh hoàng không biết phải làm sao, liếc mắt nhìn, bỗng thấy Lệnh Hồ Xung mỉm cười, rất là đắc ý. Cô thầm nghĩ: Chẳng lẽ Xung ca đã có cách thoát thân?

Nhạc Bất Quần cười hung tợn nói:

– Tiểu tặc, ngươi ra khỏi sơn động dương dương tự đắc, không ngờ đại họa đến đầu ư?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Cũng không có gì là đại họa đến đầu. Ai cũng phải chết, được chết cùng với ái thê thì mãn nguyện lắm rồi.

Doanh Doanh chợt hiểu ra, thì ra chàng có vẻ ung dung tự tại là vì được chết cùng với mình, ý hoảng sợ mất đi, cô lại cảm thấy hạnh phúc. Lệnh Hồ Xung nói:

– Lão chỉ có thể giết chết hai người tại hạ như vậy, chứ không thể chia lìa vợ chồng tại hạ bằng cách giết từng người.

Nhạc Bất Quần tức giận nói:

– Tiểu tặc, chết trước mắt mà còn bẻm mép.

Lão dùng sợi dây thừng quấn lấy hai người mấy vòng, siết thật chặt.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Tấm lưới này của lão là lấy cắp của Lão Đầu Tử. Lão đối đãi với tại hạ thật tốt, biết rõ hai vợ chồng tại hạ không muốn chia lìa nên tìm cách dùng dây thừng trói hai vợ chồng tại hạ chặt như vậy. Lão nuôi dưỡng tại hạ từ nhỏ đến lớn, biết rõ tâm ý của tại hạ. Tri kỷ trên đời này của Lệnh Hồ Xung chỉ có một mình Nhạc tiên sinh lão thôi.

Chàng nói nhăng nói cuội, chỉ muốn kéo dài thời gian, xem có cách nào thoát hiểm, lại mong Phong Thanh Dương đột nhiên xuất hiện cứu mình.

Nhạc Bất Quần cười nhạt nói:

– Tiểu tặc, từ nhỏ ngươi thích nói càn nói bậy, tặc tính đến bây giờ vẫn không bỏ. Ta cắt lưỡi ngươi trước, để sau khi ngươi chết khỏi vào địa ngục bị cắt lưỡi tiếp.

Lão đưa chân trái lên đá một cước trúng lưng Lệnh Hồ Xung, rồi điểm vào Á huyệt, làm cho Lệnh Hồ Xung không nói được. Lão nói:

– Nhậm đại tiểu thư, ngươi muốn ta giết hắn trước hay giết ngươi trước?

Doanh Doanh nói:

– Có gì đâu mà phân biệt? Thuốc giải Tam thi não thần đan ở bên người ta, nhưng chỉ có ba viên.

Nhạc Bất Quần liền biến sắc. Từ khi lão bị Doanh Doanh bức uống Tam thi não thần đan, ngày đêm lão suy nghĩ làm thế nào lấy được thuốc giải. Lão chờ thời cơ tốt hai người vừa thoát cảnh nguy hiểm hân hoan ra khỏi động, trong lúc không đề phòng nhất đột nhiên quăng lưới kim ty chụp hai người lại. Lão đã có chủ ý là giết chết Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh, rồi lục tìm thuốc giải trên người cô. Bây giờ nghe Doanh Doanh nói trên mình cô chỉ có ba viên thuốc giải, vậy thì sau khi giết chết hai người, lão chỉ có thể sống được ba năm. Sau ba năm, thi trùng chui vào não, cuồng tính đại phát chết một cách thê thảm không sao tả xiết, chuyện này thật tổn hao tâm trí vô cùng.

Tuy công phu hàm dưỡng của Nhạc Bất Quần rất cao thâm, lão cũng kìm không được, hai bàn tay hơi run lên. Lão nói:

– Được, vậy chúng ta thương lượng với nhau. Ngươi nói cách chế luyện thuốc giải cho ta thì ta tha mạng cho hai người.

Doanh Doanh hé cười, lạnh lùng nói:

– Tiểu nữ tuy nhỏ tuổi, kiến thức nông cạn, nhưng cũng biết con người của Quân tử kiếm Nhạc tiên sinh. Nếu các hạ nói mà thủ tín thì đã không được gọi là Quân tử kiếm.

Nhạc Bất Quần nói:

– Ngươi đi theo Lệnh Hồ Xung không học được cái gì hay, chỉ học được món mồm năm miệng mười. Vậy phương pháp chế luyện thuốc giải, ngươi quyết không chịu nói ra phải không?

Doanh Doanh nói:

– Đương nhiên là không nói. Ba năm sau, tiểu nữ và Xung lang ở trước Quỷ môn quan cung nghinh đại giá. Nhưng lúc đó các hạ ngũ quan không vẹn toàn, diện mạo không giống trước, không biết tiểu nữ có thể nhận ra được các hạ không nữa?

Nhạc Bất Quần cảm thấy lạnh xương sống, hiểu rõ ý cô nói “Ngũ quan không vẹn toàn, mặt mũi không giống trước” là ám chỉ mặt mũi lão lúc độc tố phát tác. Nếu không phải toàn thân hủy nát thì mặt mũi lão nát bét, nghĩ đến nó thật ớn lạnh. Lão tức giận quát:

– Dù diện mạo của ta không giống trước, đó cũng là tốt đẹp hơn ngươi ba năm. Ta không giết ngươi, chỉ cắt tai mũi của ngươi, trên gương mặt trái xoan trắng như tuyết của ngươi, ta vạch lên mười bảy mười tám đường sẹo kiếm, để xem Xung lang đa tình đa nghĩa của ngươi có còn yêu con quỷ xấu như ma lem, người không giống người quỷ không giống quỷ nữa không?

Soạt một tiếng, lão rút trường kiếm ra. Doanh Doanh kinh hãi a lên một tiếng. Cô ta chết không sợ, nhưng nếu bị Nhạc Bất Quần hủy đi dung mạo, để Lệnh Hồ Xung nhìn mình như quỷ thì dù chết vẫn còn ôm hận. Lệnh Hồ Xung bị điểm Á huyệt, tay chân còn có thể cử động được, hắn hiểu tâm ý của Doanh Doanh, dùng khuỷu tay đụng vào cô, liền đưa hai ngón tay phải đâm vào mắt mình. Doanh Doanh lại a lên một tiếng nói:

– Xung ca, đừng!

Nhạc Bất Quần không muốn hủy hoại nhan sắc của Doanh Doanh thật chẳng qua chỉ uy hiếp bức bách cô ta tiết lộ phương pháp chế thuốc giải. Nếu Lệnh Hồ Xung tự hủy đôi mắt thì nước cờ thứ nhất của lão vô hiệu. Lão xuất thủ thần tốc vô bì, đưa tay trái ra, qua tấm lưới chụp lấy cổ tay phải của Lệnh Hồ Xung, quát:

– Dừng tay!

Da thịt hai người vừa đụng nhau thì Nhạc Bất Quần cảm thấy nội lực của mình tuôn ra ngoài. Lão la lên:

– Trời ơi!

Lão muốn giật tay ra nhưng bàn tay của lão dường như đính chặt vào cổ tay của Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung xoay tay lại nắm chặt bàn tay lão, nội lực của Nhạc Bất Quần càng tiết ra ào ạt. Nhạc Bất Quần kinh hãi, tay phải vội vung kiếm chém lên người đối phương. Lệnh Hồ Xung hất tay kéo người lão qua, chiêu kiếm này chém xuống đất. Nội lực của Nhạc Bất Quần càng tiết ra nhanh, chiêu kiếm thứ hai muốn chém ra đã vô lực, cơ hồ như ngay cả cánh tay cũng nhấc lên không được nữa. Lão cố sức vung kiếm lên, đưa mũi kiếm chỉ vào giữa trán Lệnh Hồ Xung, cánh tay và trường kiếm rung lên, từ từ đưa xuống.

Doanh Doanh kinh hãi, muốn đưa ngón tay ra búng trường kiếm của Nhạc Bất Quần nhưng hai cánh tay cô đều bị người Lệnh Hồ Xung đè lên, lưới lại siết rất chặt. Cô cố sức cựa quậy nhưng vẫn không rút tay ra được. Tay trái Lệnh Hồ Xung thì bị Doanh Doanh đè, cũng không nhúc nhích được. Thấy mũi kiếm từ từ đâm xuống, chàng bỗng nghĩ: Ta dùng cách đưa kiếm chậm để giết Tả Lãnh Thiền, đả thương Lâm Bình Chi, bây giờ sư phụ cũng dùng cách này để giết ta. Quả báo đến thật nhanh.

Nhạc Bất Quần cảm thấy nội lực tiết ra ngoài rất nhanh mà mũi kiếm cách trán Lệnh Hồ Xung chỉ mấy tấc, lão vừa vui mừng vừa sốt ruột. Bỗng sau lưng lão có tiếng một thiếu nữ la thất thanh:

– Lão… lão làm cái gì vậy? Mau liệng kiếm đi!

Tiếng bước chân vang lên, một người chạy đến gần. Nhạc Bất Quần thấy mũi kiếm chỉ cần thấp xuống vài tấc nữa thì có thể giết được Lệnh Hồ Xung, lúc này sự sinh tử của lão cũng chỉ còn trong gang tấc, làm sao lão chịu dừng tay?

Lão liền thu hết tàn lực, đè xuống, mũi kiếm đã đụng đến trán Lệnh Hồ Xung thì ngay lúc này, sau lưng lão mát lạnh. Một thanh trường kiếm từ sau lưng đâm thẳng tới trước ngực lão.

Thiếu nữ đó la lên:

– Lệnh Hồ đại ca, đại ca có sao không?

Cô chính là Nghi Lâm.

Khí huyết trong ngực Lệnh Hồ Xung dâng lên, nói không ra tiếng. Doanh Doanh nói:

– Tiểu sư muội, Lệnh Hồ đại ca không sao.

Nghi Lâm vui mừng nói:

– Vậy thì hay quá!

Cô sửng sốt la lên:

– Hóa ra Nhạc tiên sinh! Ta… ta giết tiên sinh rồi!

Doanh Doanh nói:

– Đúng vậy. Chúc mừng tiểu muội trả được mối đại thù giết sư phụ. Xin tiểu sư muội cởi lưới thả chúng ta ra.

Nghi Lâm đáp:

– Dạ! Dạ!

Nhạc Bất Quần nằm phục dưới đất, chỗ kiếm đâm máu chảy ra lênh láng. Nghi Lâm sợ đến nỗi toàn thân nhũn ra, run run nói:

– Là… là tiểu muội giết lão sao?

Cô nắm sợi dây thừng muốn cởi ra, nhưng hai tay cứ run bần bật, không sao cởi ra được. Bỗng nghe bên trái có người la:

– Tiểu ni cô, ngươi giết hại tôn trưởng, hôm nay đừng hòng thoát khỏi công đạo.

Một lão già mặc áo vàng chống kiếm chạy đến, chính là Lao Đức Nặc. Lệnh Hồ Xung la lên:

– Chao ôi!

Doanh Doanh quát:

– Tiểu sư muội, mau rút kiếm chống đỡ!

Nghi Lâm ngẩn người, rút trường kiếm trên người Nhạc Bất Quần ra. Lao Đức Nặc tấn công ba kiếm veo véo, Nghi Lâm đỡ được hai kiếm, kiếm thứ ba đâm vù qua vai trái của cô, vạch một đường.

Chiêu kiếm của Lao Đức Nặc càng sử càng nhanh, có mấy chiêu giống như Tịch tà kiếm pháp, nhưng học chưa đến nơi, chỉ giống hình dáng, về tốc độ xuất kiếm nhanh còn kém xa Lâm Bình Chi. Lao Đức Nặc vốn giàu kinh nghiệm, sở trường kiêm luôn kiếm pháp của hai phái Tung Sơn và Hoa Sơn, mới đây lại học được một chút Tịch tà kiếm pháp nên Nghi Lâm không phải là đối thủ của lão. May mà bọn Nghi Hòa và Nghi Thanh muốn cô ta tiếp nhiệm chưởng môn Hằng Sơn nên những ngày qua, đốc thúc cô chuyên cần luyện tuyệt chiêu kiếm pháp phái Hằng Sơn mà Lệnh Hồ Xung truyền cho. Võ công của cô tiến bộ mà Tịch tà kiếm pháp của Lao Đức Nặc lại học chưa đến nơi đến chốn, lại cứ sốt ruột muốn thử chiêu, lấy kiếm pháp của hai phái Tung Sơn và Hoa Sơn mà sử ra, hỗn tạp không thuần nhất, nên kiếm pháp lão sử ra bị giảm sút đi mấy thành.

Lúc Nghi Lâm mới ra tay thấy kiếm pháp của địch nhân rất nhanh nên lòng hoảng sợ. Đến chiêu thứ ba thì cô bị thương ở vai trái, nhưng cô nghĩ nếu mình thất bại thì Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh phải gặp nạn ngay. Lòng cô nghĩ lão muốn giết Lệnh Hồ đại ca thì phải bước qua xác cô trước, cô đã yên trí mình sẽ chết nên lúc xuất chiêu không màng gì đến tính mạng. Lao Đức Nặc gặp phải cách đánh liều mạng của cô nên nhất thời cũng khó thủ thắng, miệng chửi:

– Tiểu ni cô, mẹ kiếp, sao liều lĩnh dữ vậy?

Doanh Doanh thấy Nghi Lâm đánh rất hăng hái, gắng sức chống đỡ, nếu đấu lâu nữa thì thế tất thất bại. Cô liền lăn người rút tay trái ra, giải khai huyệt đạo cho Lệnh Hồ Xung, thò tay vào túi rút đoản kiếm ra. Lệnh Hồ Xung la lên:

– Lao Đức Nặc, sau lưng ngươi có vật gì kìa!

Lao Đức Nặc già dặn kinh nghiệm, biết rằng nếu quay lại thì sẽ bị địch nhân có thể thừa cơ hội đâm lão. Lão bỏ ngoài tai tiếng la của Lệnh Hồ Xung, càng đánh ráo riết hơn. Doanh Doanh cầm đoản kiếm, muốn từ trong lỗ lưới phóng ra, nhưng Nghi Lâm và Lao Đức Nặc luôn dịch chuyển gần nhau, nếu cô nhắm phóng ra thì không chừng lại phóng trúng Nghi Lâm, nhất thời cô chần chừ không phóng kiếm. Bỗng nghe Nghi Lâm á lên một tiếng, vai trái lại trúng kiếm. Lần thứ nhất cô bị thương rất nhẹ, nhưng lần này kiếm chém sâu đến vài tấc, máu chảy ròng ròng, nhuộm đầy vạt cỏ xanh.

Lệnh Hồ Xung la lên:

– Khỉ, khỉ! Ồ đây là con khỉ của Lục sư đệ. Khỉ ngoan, mau nhảy vào cắn hắn, đây là ác tặc đã giết chết chủ nhân của ngươi.

Lao Đức Nặc vì đánh cắp bí cấp Tử hà thần công của Nhạc Bất Quần mà giết chết Lục Đại Hữu, đệ tử của phái Hoa Sơn. Bình thường Lục Đại Hữu thường đem theo một con khỉ nhỏ để trên vai, sau khi chết thì con khỉ đó không biết đã đi đâu. Bây giờ đột nhiên Lao Đức Nặc nghe Lệnh Hồ Xung la lên như vậy, bất giác lòng phát sợ: Nếu súc sinh này nhảy lên cắn ta, không khỏi làm vướng tay vướng chân.

Lão nghiêng người xoay kiếm lại chém ngược ra sau, nhưng đâu có con khỉ nào. Ngay lúc này, đoản kiếm của Doanh Doanh vụt khỏi tay, vù một tiếng, bay thẳng đến gáy của lão. Lao Đức Nặc vội cúi người xuống, đoản kiếm bay lướt qua đầu. Đột nhiên lão cảm thấy cổ chân trái bị siết chặt lại, lão đã bị sợi dây thừng quấn, kéo mạnh ra sau, thân lão không tự chủ liền té nhào. Thì ra Lệnh Hồ Xung thấy Lao Đức Nặc cúi người tránh kiếm bay tới, chính là cơ hội tốt, chàng không kịp cởi lưới, liền lấy sợi dây dài của lưới quấn lấy chân trái lão, giật cho lão ngã. Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh cùng la:

– Mau giết đi, mau giết đi!

Nghi Lâm vung kiếm chém xuống đầu Lao Đức Nặc. Nhưng cô vừa từ bi lại vừa nhát gan. Lúc cô giết Nhạc Bất Quần chỉ là vì muốn cứu Lệnh Hồ Xung, tình thế cấp bách nên vung kiếm phóng thẳng ra, chứ không chú tâm muốn giết người. Bây giờ trường kiếm của cô toan chém xuống đầu Lao Đức Nặc thì tay cô bủn rủn, lưỡi kiếm lệch sang một bên, soạt một tiếng cô chém lên vai phải của lão. Xương tỳ bà của Lao Đức Nặc liền bị chém đứt, trường kiếm tuột khỏi tay, lão sợ Nghi Lâm chém kiếm thứ hai xuống, liền cố nhịn đau vọt lên, giãy giụa thoát khỏi dây trói, lao nhanh xuống núi.

Đột nhiên bên sườn núi chạy ra hai người, người chạy trước quát:

– Này, vừa rồi ngươi chửi con gái ta phải không?

Chính là bà bà giả câm giả điếc trong chùa Huyền Không, mẫu thân của Nghi Lâm. Lao Đức Nặc phóng cước đá bà. Bà bà nghiêng người né tránh, bốp một tiếng, bà tát lão một cái thật mạnh rồi quát:

– Ngươi chửi “Mẹ kiếp sao liều lĩnh dữ vậy”. Mẹ của nó là ta đây, ngươi dám chửi ta hả?

Lệnh Hồ Xung la lên:

– Bắt hắn lại, bắt hắn lại! Đừng để hắn chạy thoát.

Bà bà đưa tay ra toan đánh lên đầu Lao Đức Nặc, nhưng nghe Lệnh Hồ Xung hô hoán như vậy, bà la lên:

– Tên tiểu quỷ trời đánh kia, ta cứ thả hắn đi đó!

Bà nghiêng người, đá một cước vào mông Lao Đức Nặc. Lao Đức Nặc như được ân xá, liền chạy thẳng xuống núi.

Người theo sau bà bà chính là Bất Giới hòa thượng, lão đi đến gần, cười hi hi nói:

– Bộ hết chỗ chơi rồi hả? Sao lại chui vào trong cái lưới này mà chơi?

Nghi Lâm nói:

– Gia gia, mau cởi lưới thả Lệnh Hồ đại ca và Nhậm đại tiểu thư ra.

Bà bà sầm nét mặt nói:

– Ta còn chưa tính sổ với tiểu tặc này, không được thả hắn ra.

Lệnh Hồ Xung cười ha hả nói:

– Vợ chồng đã lên giường thì coi ông mai chẳng ra gì. Hai vợ chồng bà bà đoàn viên, tại sao không đến tạ ơn ông mai này?

Bà bà đá hắn một cước, chửi:

– Ta tạ ơn ngươi cái khỉ mốc!

Lệnh Hồ Xung cười, gọi:

– Đào Cốc lục tiên, mau đến cứu ta!

Bà bà kỵ nhất là Đào Cốc lục tiên, liền giật mình quay đầu lại. Lệnh Hồ Xung thò tay qua lưới cá cởi mối dây thừng để Doanh Doanh chui ra. Đến lúc chàng chuẩn bị chui ra thì bà bà quát:

– Không được chui ra!

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Không ra thì không ra. Trong lưới này còn có một khung trời khác. Bậc đại trượng phu có thể khuất có thể dương, khuất thì chui lại vào lưới, dương thì chui ra khỏi lưới, có sao đâu? Lệnh Hồ Xung ta…

Chàng đang muốn nói cà rỡn, liếc mắt thấy thi thể Nhạc Bất Quần nằm phục dưới đất thì vẻ hớn hở trên mặt liền mất đi, đột nhiên khóe mắt ngấn lệ rồi chảy dài xuống.

Bà bà vẫn còn tức giận chửi:

– Tiểu tặc! Ta không đập ngươi một trận thì khó nguôi cơn giận này!

Bà vung tay trái lên, toan tát vào má phải Lệnh Hồ Xung. Nghi Lâm la lên:

– Má má, đừng… đừng…

Lệnh Hồ Xung đưa tay phải lên, trong tay đã cầm thanh trường kiếm. Lúc chàng đang ngẩn ngơ nhìn thi thể của Nhạc Bất Quần, Doanh Doanh đã nhét kiếm vào tay. Lệnh Hồ Xung vừa chỉ trường kiếm ra, liền phóng vào yếu huyệt trên vai phải của bà bà, bức bà bà lùi lại. Bà bà càng tức giận, thân người nhanh như gió, chưởng phóng quyền đánh, chân đá tới tấp loạn xà ngầu, trong khoảnh khắc đã liên tiếp tấn công bảy tám chiêu. Lệnh Hồ Xung thân ở trong lưới cá, trường kiếm vung múa tùy ý, mỗi kiếm đều chỉ vào chỗ yếu hại của bà bà, nhưng lúc mũi kiếm vừa đụng đến người bà bà thì liền rút về. Chàng thi triển Độc Cô cửu kiếm thiên hạ vô địch, nếu không nhân nhượng thì bà bà đã sớm chết bảy tám lần rồi. Lại chiết một số chiêu nữa, bà bà biết võ công của bà kém xa nên thở dài, dừng tay không tấn công nữa, vẻ mặt rất khó coi.

Bất Giới hòa thượng khuyên:

– Nương tử, mọi người đều là hảo bằng hữu, hà tất phải giận dữ làm chi?

Bà bà tức giận nói:

– Lão nói nhiều làm gì?

Nỗi căm giận của bà không có chỗ xả liền muốn trút lên người lão. Lệnh Hồ Xung ném trường kiếm, chui ra khỏi lưới, cười nói:

– Bà muốn đánh ta cho hả giận thì ta để cho bà đánh.

Bà bà vung tay lên, bốp một tiếng, tát mạnh vào má hắn một cái tóe lửa. Lệnh Hồ Xung la lên:

– Ui chao!

Chàng không né tránh. Bà bà tức giận nói:

– Tại sao ngươi không né?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Ta né không kịp, biết làm sao?

Bà bà hứ một tiếng, lòng biết hắn nể mặt Nghi Lâm mà nhường mình, nên tay phải đã nhấc lên nhưng không đánh nữa.

Doanh Doanh nắm tay Nghi Lâm nói:

– Tiểu sư muội, may được tiểu sư muội đến cứu kịp thời. Nhưng tại sao tiểu sư muội biết mà đến?

Nghi Lâm nói:

– Tiểu ni và các vị sư tỷ đều bị… thủ hạ của người này bắt hết.

Cô vừa nói vừa chỉ tay vào thi thể Nhạc Bất Quần.

– Tiểu ni và ba vị sư tỷ bị giam ở trong một sơn động, vừa rồi gia gia và má má đến cứu tiểu ni ra. Gia gia, má má và tiểu ni cùng Bất Khả Bất Giới và ba vị sư tỷ, tất cả phân ra đi cứu các vị sư tỷ còn lại. Tiểu ni đang đi xuống núi nghe phía trên có người nói, giống như thanh âm của Lệnh Hồ đại ca, liền chạy lên xem thử.

Doanh Doanh nói:

– Ta và Lệnh Hồ đại ca đi tìm khắp nơi nhưng không thấy ai, té ra các vị bị giam trong sơn động.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Vừa rồi lão tặc áo vàng đó là người rất xấu xa, để lão chạy thoát, ta không an lòng chút nào.

Chàng lượm trường kiếm dưới đất lên, nói tiếp:

– Chúng ta mau đuổi theo.

Cả đoàn năm người liền chạy xuống ngọn sám hối. Đi không bao lâu thì thấy Điền Bá Quang và bảy đệ tử Hằng Sơn từ trong sơn cốc kéo nhau ra, trong đó có cả Nghi Thanh, ai cũng rất vui mừng. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Địa hình trên Hoa Sơn, trong thiên hạ chỉ e không có mấy người thông thuộc bằng ta. Ta không hề biết dưới sơn cốc này còn có sơn động khác, Điền huynh là người ngoài mà lại biết, thật là kỳ!

Chàng kéo tay áo Điền Bá Quang lùi lại để hai người đi sau mọi người. Lệnh Hồ Xung nói:

– Điền huynh, trong sơn cốc âm u này của Hoa Sơn có một mật động, ngay cả tiểu đệ cũng không biết mà sao huynh tìm thấy được, thật khiến người khâm phục.

Điền Bá Quang mỉm cười nói:

– Đó cũng đâu có gì kỳ lạ.

Lệnh Hồ Xung nói:

– A, phải rồi, thì ra Điền huynh bắt giữ bọn đệ tử Hoa Sơn rồi bức vấn bọn họ phải không?

Điền Bá Quang đáp:

– Đâu phải vậy.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Vậy tại sao Điền huynh biết được, tiểu đệ muốn thỉnh giáo.

Vẻ mặt Điền Bá Quang bẽn lẽn. Gã mỉm cười nói:

– Chuyện này nói ra thật bất nhã, tại hạ không nói đâu.

Lệnh Hồ Xung càng hiếu kỳ, không nghe không được, bèn cười nói:

– Điền huynh và tiểu đệ đều là người phiêu bạt giang hồ, có gì bất nhã đâu? Mau nói ra cho tiểu đệ nghe đi.

Điền Bá Quang nói:

– Tại hạ nói ra rồi thì xin Lệnh Hồ chưởng môn đừng quở trách.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Điền huynh đã cứu các vị sư tỷ sư muội phái Hằng Sơn, tại hạ đa tạ Điền huynh không hết, há có lý nào lại trách Điền huynh.

Điền Bá Quang khẽ nói:

– Không giấu gì Lệnh Hồ chưởng môn, tại hạ có một cái tính xấu, chưởng môn đã biết rồi. Từ ngày thái sư phụ cạo trọc đầu tại hạ, sau khi đặt pháp danh là Bất Khả Bất Giới, tại hạ đương nhiên không thể tái phạm sắc giới…

Lệnh Hồ Xung nghĩ Bất Giới hòa thượng răn đe gã bằng cái pháp danh cổ quái, bất giác mỉm cười. Điền Bá Quang biết trong lòng Lệnh Hồ Xung đang nghĩ gì, mặt gã đỏ lên, nói tiếp:

– Nhưng xưa nay tại hạ học được một cái tài mà không bao giờ quên được. Bất luận cách bao xa, chỉ cần có phụ nữ tụ tập lại là tại hạ… tại hạ liền phát giác ra ngay.

Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên hỏi:

– Đó là tài gì?

Điền Bá Quang đáp:

– Tại hạ cũng không biết là tài gì, giống như là có thể nghe được mùi hương thân thể phụ nữ khác đàn ông.

Lệnh Hồ Xung cười ha hả nói:

– Người ta nói có những cao tăng có thiên nhãn thông, thiên nhĩ thông, còn Điền huynh lại có “thiên tị thông”.

Điền Bá Quang nói:

– Xấu hổ quá, xấu hổ quá!

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Bản lãnh này của Điền huynh, nguyên trước kia làm nhiều chuyện xấu, rèn luyện lâu năm mới được. Không ngờ hôm nay lại có chỗ đắc dụng cứu đệ tử phái Hằng Sơn ta.

Doanh Doanh quay đầu lại, muốn hỏi chàng đang cười chuyện gì, nhưng thấy vẻ mặt Điền Bá Quang rụt rè bẽn lẽn, đoán rằng không phải chuyện đàng hoàng nên cô liền im. Điền Bá Quang đột nhiên dừng bước, nói:

– Bên trái gần đây dường như có đệ tử phái Hằng Sơn.

Gã khịt mũi mấy cái, đi hướng về bụi cỏ rậm dưới sườn núi, cúi đầu tìm kiếm, một lúc sau, reo lên một tiếng, chỉ tay xuống đất la lên:

– Đây rồi!

Gã chỉ tay vào một đống đá gồm mấy tảng đá to, mỗi tảng đá nặng khoảng hai ba trăm cân. Gã liền lăn một tảng đá đi. Bất Giới và Lệnh Hồ Xung đến giúp sức, trong khoảnh khắc đã lăn ra hết mười mấy tảng đá, phía dưới là một tảng đá phẳng màu xanh. Ba người hợp lực khiêng tảng đá lên, thấy lộ ra một cái động, ở dưới động có mấy ni cô nằm, quả nhiên là đệ tử Hằng Sơn.

Nghi Thanh và Nghi Mẫn vội nhảy xuống, dìu đồng môn lên, sau khi dìu mấy người thấy ở phía dưới còn có người nữa, người nào cũng đang thoi thóp. Mọi người vội kéo đệ tử Hằng Sơn bị giam ở dưới động ra, thấy bọn Nghi Hòa, Trịnh Ngạc, Tần Quyên đều có trong đó. Trong động này nhốt hơn ba chục người, nếu qua một hai ngày nữa, thì tất cả đều chết.

Lệnh Hồ Xung nghĩ sư phụ hạ thủ tàn độc như vậy, không khỏi rùng mình, khen Điền Bá Quang:

– Điền huynh, bản lãnh này của Điền huynh thật hiếm có trên đời, những sư tỷ sư muội bị nhốt ở dưới lòng đất mà Điền huynh vẫn ngửi ra được, thật khiến cho người rất khâm phục.

Điền Bá Quang nói:

– Đó cũng đâu có gì lạ, may mà trong các vị sư bá sư thúc có nhiều vị còn tục gia…

Lệnh Hồ Xung nói:

– Sư bá, sư thúc ư? A, phải rồi, Điền huynh là đệ tử của Nghi Lâm tiểu sư muội mà.

Điền Bá Quang nói:

– Nếu những người bị giam đều là sư bá sư thúc xuất gia thì tại hạ cũng không phát hiện ra được.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Thì ra người tục gia và người xuất gia cũng có mùi khác nhau?

Điền Bá Quang nói:

– Điều này là đương nhiên rồi. Phụ nữ tục gia có xức dầu thơm, dùng son phấn…

Đến lúc này Lệnh Hồ Xung mới hiểu ra.

Mọi người ra sức cứu đồng môn. Bọn Nghi Thanh và Nghi Lâm dùng nón hứng nước ở khe núi cho từng người uống. May mà sơn động này có khe hở để thông khí, đệ tử Hằng Sơn đều có luyện nội công, tuy bị giam nhiều ngày nhưng cũng không đến nỗi nguy đến tính mạng. Bọn Nghi Hòa tu luyện tương đối tinh thâm nên sau khi uống mấy hớp nước thì thần trí hồi phục lại ngay.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Chúng ta cứu mới được một phần ba số người. Điền huynh, xin Điền huynh đại triển thần thông đi tìm tiếp.

Bà bà trừng mắt liếc ngang Điền Bá Quang rất nghi ngờ, hỏi:

– Những người này bị nhốt ở đây, sao ngươi biết? Chắc lúc bọn họ bị giam, ngươi ở gần đó phải không?

Điền Bá Quang vội nói:

– Không phải, không phải, đệ tử lúc nào cũng theo thái sư phụ, không rời thái sư phụ lão nhân gia nửa bước.

Bà bà sa sầm nét mặt quát:

– Ngươi lúc nào cũng theo sát lão ư?

Điền Bá Quang la thầm không may, lòng nghĩ hai vợ chồng lão gương vỡ lại lành, dọc đường lúc khóc lúc cười, có lúc đánh mắng, có lúc thân thiết, tất cả gã đều thầm nghe hết. Vị thái sư nương này thẹn quá hóa giận thì thật là hỏng bét. Gã vội nói:

– Hơn nửa năm nay, đệ tử lúc nào cũng theo thái sư phụ, cho đến mười ngày trước đây mới chia tay, không dễ gì hôm nay lại tương hội ở Hoa Sơn.

Bà bà bán tín bán nghi hỏi:

– Vậy thì những ni cô bị nhốt trong địa động này, làm sao ngươi biết?

Điền Bá Quang nói:

– Chuyện này… chuyện này…

Nhất thời gã không biết nói thế nào, rất là lúng túng.

Ngay lúc này, bỗng nghe giữa lưng chừng núi mấy chục cây tù và đồng thời thổi vang lên, tiếp theo tiếng trống vang dội, giống như thiên binh vạn mã kéo đến.

Mọi người đều ngạc nhiên. Doanh Doanh nói khẽ vào tai Lệnh Hồ Xung:

– Gia gia của tiểu muội đến đó.

Lệnh Hồ Xung ồ lên một tiếng, muốn nói: Thì ra là nhạc phụ đại nhân của ta đại giá quang lâm. Nhưng lòng chàng cảm thấy có điều gì không ổn, nên không nói ra.

Comments

comments


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.