Tiếu Ngạo Giang Hồ

Hồi 161: Khúc Tiếu ngạo từ đây vang mãi

trước
tiếp

Ba năm sau, một ngày nọ ở Cô Sơn Mai trang, Tây Hồ, Hàng Châu treo đèn kết hoa, cách bài trí thật lộng lẫy. Hôm đó chính là ngày Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh thành hôn.

Hiện nay, ngôi vị chưởng môn phái Hằng Sơn đã giao cho Nghi Thanh tiếp chưởng. Nghi Thanh hết sức khước từ, muốn nhường lại cho Nghi Lâm, nói là kiếm của Nghi Lâm đã trả đại thù cho phái Hằng Sơn, nên xứng đáng tiếp nhận ngôi vị chưởng môn. Nhưng Nghi Lâm không chịu. Cô bị nhiều người bức ép liền khóc òa lên. Mọi người theo lời đề nghị của Lệnh Hồ Xung trao quyền cho Nghi Thanh chấp chưởng quản lý môn hộ Hằng Sơn. Doanh Doanh đã từ ngôi giáo chủ Nhật Nguyệt giáo giao lại cho Hướng Vấn Thiên tiếp nhiệm. Tuy Hướng Vấn Thiên là nhân vật kiệt xuất, kiêu ngạo bất thuần, nhưng không có dã tâm thôn tính các phái chính giáo, mấy năm nay trên giang hồ thái bình vô sự.

Hôm nay, hào sĩ giang hồ đến ăn mừng đầy chật Mai trang. Sau khi đại lễ yến tiệc xong, lúc đại náo tân phòng, quần hào muốn tân lang tân nương biểu diễn kiếm pháp. Hào sĩ đương thời đều biết kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung tinh tuyệt, trong khách đến mừng lại có nhiều người chưa được thấy qua. Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Hôm nay động đao sử kiếm thì không hợp chút nào. Tại hạ và tân nương cùng tấu một khúc nhạc được chăng?

Quần hào liền hoan hô. Lệnh Hồ Xung lấy ra cây dao cầm và cây ngọc tiêu, đưa ngọc tiêu cho Doanh Doanh. Doanh Doanh không lột dải vải thêu hoa, đưa bàn tay xinh xắn đón lấy ống tiêu, dẫn cung tiếp thương, cùng hợp tấu với Lệnh Hồ Xung.

Điệu khúc hai người tấu chính là khúc Tiếu ngạo giang hồ. Trong ba năm nay, Lệnh Hồ Xung được Doanh Doanh chỉ điểm, tinh thông nghiên cứu cầm lý, đã tấu khúc này rất ý vị. Lệnh Hồ Xung nhớ đến ngày ở trong hoang sơn ngoại thành Hành Sơn, lần đầu nghe Lưu Chính Phong phái Hành Sơn và Khúc Dương trưởng lão Nhật Nguyệt giáo hợp tấu khúc này. Hai người tình thân thắm thiết, chỉ vì giáo phái bất đồng, không thể công khai làm bằng hữu với nhau, cuối cùng nắm tay nhau cùng chết. Hôm nay chàng được thành thân với Doanh Doanh, giáo phái khác nhau nhưng không ngăn cản được, so với người soạn ra khúc nhạc này, đương nhiên may mắn hơn nhiều. Lại nghĩ đến hai vị Lưu – Khúc hợp soạn khúc nhạc này vốn đã có thâm ý xóa tan mối thù nhiều năm, bây giờ phu phụ hợp tấu, cuối cùng đã hoàn thành tâm nguyện của hai vị tiền bối Khúc – Lưu. Nghĩ đến điểm này cầm tiêu tấu lên rất hài hòa. Đa số quần hào không hiểu âm vị, nhưng nghe cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Khúc nhạc vừa dứt, quần hào vỗ tay hoan hô rồi từ từ lui ra khỏi tân phòng. Hỷ nương thỉnh an rồi xoay tay đóng cửa phòng lại.

Đột nhiên bên ngoài vách tường vang lên mấy tiếng hồ cầm du dương. Lệnh Hồ Xung vui mừng nói:

– Mạc Đại sư bá…

Doanh Doanh nói khẽ:

– Đừng lên tiếng.

Nghe tiếng hồ cầm miên man uyển chuyển, lại là khúc Phụng cầu hoàng nhưng ý thê lương não nuột vẫn không thay đổi. Lệnh Hồ Xung vui mừng vô hạn thầm nghĩ: Mạc sư bá quả nhiên còn sống, hôm nay sư bá đến tấu khúc nhạc này là chúc mừng tân hôn của ta và Doanh Doanh.

Tiếng đàn từ từ xa dần, đến lúc sau khúc nhạc chưa hết mà tiếng đàn đã không thể nghe được nữa.

Lệnh Hồ Xung xoay người lại, nhẹ nhàng vén tấm khăn che mặt cô ra. Doanh Doanh chúm chím cười, dưới ánh đèn hồng phản chiếu, thật là người đẹp như ngọc. Đột nhiên cô quát lên:

– Ra đây!

Lệnh Hồ Xung sửng sốt, thầm nghĩ: Cái gì ra đây?

Doanh Doanh cười quát:

– Còn không chịu ra, ta tạt nước bây giờ.

Dưới gầm giường chui ra sáu người, chính là Đào Cốc lục tiên. Sáu người trốn dưới gầm giường, vì muốn nghe trộm tân lang và tân nương nói chuyện gì, để đến đại sảnh mà khoa trương với quần hào. Lệnh Hồ Xung trong lúc tâm thần say đắm không còn biết gì nữa. Doanh Doanh tinh tế, lại nghe được tiếng hơi thở rất khẽ của sáu lão. Lệnh Hồ Xung cười ha hả nói:

– Lục vị Đào huynh, suýt chút nữa lại mắc bẫy các vị rồi.

Đào Cốc lục tiên đi ra khỏi tân phòng, kẻ to miệng bô lô bô la:

– Thiên thu vạn tải, vĩnh vi phu phụ! Thiên thu vạn tải, vĩnh vi phu phụ.

Xung Hư đang ở trên hoa sảnh đàm đạo với Phương Chứng, nghe tiếng bô lô bô la của Đào Cốc lục tiên, không khỏi mỉm cười. Ba năm nay họ vẫn đè nén ở trong lòng, bây giờ mới được bung ra. Thì ra ngày hôm đó, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh thề trong Quan Âm đường, mà Đào Cốc lục tiên lại nói là sửa tám chữ của Nhật Nguyệt giáo.

Bốn tháng sau, tiết xuân trăm hoa đua nở, cây cỏ tốt tươi, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh còn đang hưởng tuần trăng mật, nắm tay nhau lên núi Hoa Sơn. Lệnh Hồ Xung muốn dẫn vợ cùng đi bái kiến thái sư thúc tổ Phong Thanh Dương, khấu tạ ơn đức truyền thụ kiếm pháp và nội công. Nhưng hai người đi khắp năm ngọn ba đỉnh của Hoa Sơn và các nơi u cốc, vẫn không phát hiện tung tích của Phong Thanh Dương.

Lệnh Hồ Xung không vui, Doanh Doanh nói:

– Thái sư thúc tổ là cao nhân ngoài cõi tục, thật là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, không biết vân du đến đâu rồi.

Lệnh Hồ Xung than:

– Thái sư thúc tổ cố nhiên kiếm thuật thần thông, nội công của sư thúc tổ lão nhân gia tu luyện cũng được coi là vô song đương thời. Ba năm rưỡi nay ta tu luyện nội công của lão nhân gia truyền thụ, cơ hồ hóa trừ hết chân khí dị chủng trong cơ thể.

Doanh Doanh nói:

– Vậy thì phải đa tạ Phương Chứng đại sư chùa Thiếu Lâm rồi, chúng ta đã không tìm thấy Phong thái sư thúc tổ, ngày mai chúng ta lên đường đi chùa Thiếu Lâm, để khấu đầu bái tạ Phương Chứng đại sư.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Phương Chứng đại sư thay Phong thái sư thúc tổ truyền thần công, hết lòng giảng giải chỉ dẫn, chẳng khác gì sư phụ, ta cũng nên đi tạ ơn.

Doanh Doanh cười giòn nói:

– Xung ca, đến bây giờ mà Xung ca còn chưa hiểu, nội công mà Xung ca học được là Dịch cân kinh của phái Thiếu Lâm đó.

Lệnh Hồ Xung ồ lên một tiếng rồi nhảy nhổm lên, nói:

– Đây… đây là Dịch cân kinh ư? Sao Doanh muội biết?

Doanh Doanh cười nói:

– Ngày hôm đó, tiểu muội nghe Xung ca nói nội công này là khẩu quyết của Phong thái sư thúc tổ sai Đào Cốc lục tiên đem đến nói lại cho Phương Chứng đại sư biết. Tiểu muội sinh nghi, thầm nghĩ nội công này tinh vi ảo diệu, lúc tu luyện nếu có chút nhầm lẫn, dễ bị tẩu hỏa nhập ma, mất luôn tính mạng, làm sao có thể bảo Đào Cốc lục tiên truyền khẩu quyết lại được? Đào Cốc lục tiên ăn nói lôi thôi không đâu vào đâu, làm sao rõ ràng được? Tuy Phương Chứng đại sư nói, có lẽ do Phong thái sư thúc tổ bức bọn họ phải học thuộc lòng, nhưng như vậy cũng rất mạo hiểm. Sau đó tiểu muội đi hỏi sáu vị nhân huynh này, bọn họ vẫn khăng khăng nói là chuyện đó có thật. Nhưng tiểu muội bắt bọn họ đọc thuộc mấy câu, một người thì nói đã quên sạch rồi, một người nói chỉ có thể nói cho Phương Chứng lão hòa thượng chứ không thể nói cho người khác nghe. Sáu người này nói thêm mấy câu nữa, thì càng mâu thuẫn, sơ hở cả trăm chỗ. Sau đó nói hớ ra, không chối cãi được, thú thật là Phương Chứng đại sư vì muốn cứu tính mạng của Xung ca, nhưng không muốn cho Xung ca biết, nên mới nói là do Phong thái sư thúc tổ ủy thác đại sư truyền công cho Xung ca, nếu Xung ca có hỏi, bảo bọn họ giấu nhẹm hết.

Lệnh Hồ Xung há hốc miệng, không nói được nửa lời. Doanh Doanh lại nói:

– Nhưng Phong thái sư thúc tổ bảo bọn họ truyền tin là có thật, bảo bọn họ báo cho Phương Chứng đại sư biết, nói Nhật Nguyệt giáo muốn đánh Hằng Sơn, xin hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang cứu viện.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Doanh muội xấu bụng ghê, đã biết sớm chuyện này mà hôm nay mới nói ra.

Doanh Doanh cười nói:

– Ngày hôm đó ở trong chùa Thiếu Lâm, tính nết của Xung ca quật cường. Phương Chứng đại sư muốn Xung ca bái sư, cải đầu Thiếu Lâm thì sẽ truyền thần công Dịch cân kinh cho Xung ca, nhưng nói gì Xung ca cũng không chịu, liền rũ tay áo đi ra khỏi cửa. Nếu Phương Chứng đại sư đề cập lại chuyện truyền thụ Dịch cân kinh nữa, thì sợ tính khí ngang bướng của Xung ca lại phát tác, thà mất mạng chứ không chịu học, há không phải là hỏng bét sao? Cho nên đại sư đành phải giả danh được sự ủy thác của Phong thái sư thúc tổ, để Xung ca cho rằng đây là nội công của phái Hoa Sơn thì sẽ học mà không nghi ngại gì.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đúng rồi, Doanh muội vẫn không nói cho ta, cũng sợ cái tính trâu bò của ta phát tác, đột nhiên không luyện phải không? Bây giờ biết những luồng chân khí dị chủng của ta đã hóa giải hết mới nói ra sự thật.

Doanh Doanh lại cười, nói:

– Cái tính cứng đầu của Xung ca, ai cũng biết, đừng nên dính vào cho mệt.

Lệnh Hồ Xung thở dài, kéo tay cô nói:

– Doanh muội, lúc trước Doanh muội chịu xả thân ở chùa Thiếu Lâm vì muốn Phương Chứng đại sư truyền Dịch cân kinh cho ta. Tuy Doanh muội không chết, Phương Chứng đại sư lại chưa làm được chuyện Doanh muội yêu cầu. Đại sư là tiền bối võ lâm rất coi trọng lời hứa, cuối cùng vẫn đem môn thần công này truyền cho ta. Đây là công sức của Doanh muội đã dùng tính mạng để đổi lấy, dù ta không màng đến sự sinh tử, chẳng lẽ… chẳng lẽ ta không chút nào nghĩ đến Doanh muội mà không luyện sao?

Doanh Doanh nói khẽ:

– Tiểu muội cũng đã nghĩ đến điều đó, nhưng lòng vẫn sợ.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Ngày mai chúng ta xuống núi đi chùa Thiếu Lâm. Đã học được Dịch cân kinh thì phải đến chùa Thiếu Lâm xuất gia làm hòa thượng thôi.

Doanh Doanh biết trượng phu lại đùa, bèn nói:

– Hòa thượng hoang đàng này, miếu lớn không thu, chùa nhỏ không nhận, thanh quy giới luật của chùa Thiếu Lâm nghiêm cẩn vô cùng, ở không đầy nửa ngày thì hòa thượng rượu thịt Lệnh Hồ Xung bị đuổi cổ ra khỏi chùa ngay.

Hai người nắm tay nhau, vừa đi vừa nói chuyện. Lệnh Hồ Xung thấy Doanh Doanh cứ nhìn bên này nhìn bên kia không thôi, dường như là cô đang tìm kiếm gì, bèn hỏi:

– Doanh muội đang tìm gì vậy?

Doanh Doanh nói:

– Tạm thời chưa nói được, đợi tiểu muội tìm ra thì dĩ nhiên Xung ca biết ngay. Lần này đến Hoa Sơn, không thể bái kiến Phong thái sư thúc tổ, thật là điều hối tiếc, nhưng nếu không gặp được người này thì cũng đáng tiếc lắm.

Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên hỏi:

– Chúng ta phải gặp một người, người đó là ai?

Doanh Doanh mỉm cười không đáp, cô nói:

– Xung ca đem Lâm Bình Chi nhốt trong hắc lao dưới đáy Tây Hồ ở Mai trang, quả thật Xung ca sắp đặt rất thông minh. Xung ca hứa với tiểu sư muội của Xung ca phải chăm sóc suốt đời cho Lâm Bình Chi, hắn ở trong hắc lao, có cơm ăn áo mặc, không ai dám hại hắn, đúng là chăm sóc hắn cả đời. Tiểu muội đối với một vị bằng hữu khác của Xung ca cũng muốn chiếu cố một cách đặc biệt.

Lệnh Hồ Xung càng ngạc nhiên thầm nghĩ: Một vị bằng hữu khác của ta ư? Đó là ai?

Chàng biết thê tử hành sự luôn luôn ngoài sự tưởng tượng của mình, cô ta đã không chịu nói thì có hỏi nhiều cũng vô ích.

Tối hôm đó, hai người ở trong căn phòng cũ của Lệnh Hồ Xung, dưới ánh trăng hai người uống rượu thưởng trăng. Tuy Lệnh Hồ Xung đối diện cô vợ đẹp, nhưng trong lòng nghĩ đến vô số chuyện xưa, vẫn ngậm ngùi thương cảm, uống hết mười mấy bát rượu, chàng đã hơi ngà say. Đột nhiên mặt Doanh Doanh lộ vẻ vui mừng, cô để bát rượu xuống, nói khẽ:

– Chắc là hắn đến, chúng ta đi xem nào.

Lệnh Hồ Xung nghe trên ngọn núi đối diện có tiếng khỉ kêu, không biết ai đến, nhưng cũng theo cô ra khỏi phòng.

Doanh Doanh đi về hướng tiếng khỉ kêu, chạy nhanh đến sườn núi trước mặt. Lệnh Hồ Xung theo sau, dưới ánh trăng, chỉ thấy bảy tám con khỉ tụ lại một chỗ. Khỉ ở Hoa Sơn rất nhiều, Lệnh Hồ Xung không để ý lắm, nhưng thấy trong bầy khỉ rõ ràng có một người, nhìn rõ thì ra là Lao Đức Nặc. Chàng vừa vui mừng vừa tức giận, quay người muốn về phòng lấy kiếm. Doanh Doanh kéo cánh tay chàng, nói khẽ:

– Chúng ta đến gần một chút để xem cho rõ.

Hai người chạy đến gần mười mấy trượng, thấy Lao Đức Nặc bị cột vào giữa hai con khỉ to, bị hai con khỉ kéo tới kéo lui, dường như lão không tự chủ được.

Lão là người có võ công nhưng đối với hai con khỉ lại hoàn toàn không có sức phản kháng.

Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao lại vậy?

Doanh Doanh mỉm cười nói:

– Xung ca cứ xem đi rồi từ từ tiểu muội sẽ giải thích.

Tính con khỉ nóng nảy, cứ nhảy lên nhảy xuống không lúc nào yên. Lao Đức Nặc bị hai con khỉ lôi qua bên này, lại nhảy kéo sang bên kia, thỉnh thoảng kêu lên chí chóe, giơ móng vuốt cấu vào mặt lão. Lúc này Lệnh Hồ Xung đã nhìn rõ, thì ra tay phải của Lao Đức Nặc bị cột vào cổ tay trái của con khỉ, tay trái thì cột vào cổ tay con khỉ kia, hiển nhiên là dùng loại dây xích cột lại. Lệnh Hồ Xung đã hiểu hơn một nửa, bèn hỏi:

– Đây là kiệt tác của Doanh muội phải không?

Doanh Doanh hỏi:

– Xung ca thấy sao?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Doanh muội phế võ công của Lao Đức Nặc rồi ư?

Doanh Doanh nói:

– Cũng không phải, đó là tự hắn làm nên tội nghiệt.

Bầy khỉ nghe có tiếng người thì kêu chí chóe om sòm, bỏ chạy lôi theo Lao Đức Nặc lên đỉnh núi.

Lệnh Hồ Xung muốn giết Lao Đức Nặc để báo thù cho Lục Đại Hữu, nhưng thấy lão bị khổ sở như vậy còn hơn bị kiếm chém vào cổ, nên cũng để mặc lão, trong lòng cảm thấy khoái chí về kiểu phục thù này, thầm nghĩ: Người này rất gian trá xảo quyệt, còn ác hơn cả Lâm sư đệ, phải để cho lão nếm thêm nhiều cái khổ.

Chàng nói:

– Thì ra mấy ngày nay, Doanh muội muốn tìm hắn để cho ta xem.

Doanh Doanh nói:

– Hôm gia gia của tiểu muội lên ngọn Triêu Dương, tên ti tiện này đến nịnh nọt lấy lòng, nói là đem Tịch tà kiếm phổ đến dâng tặng cho gia gia. Gia gia hỏi hắn có dụng ý gì, hắn nói muốn làm một chức trưởng lão của Nhật Nguyệt giáo. Gia gia không rảnh để nói nhiều với hắn, sai người đem hắn nhốt lại. Sau đó gia gia tạ thế, mọi người hốt hoảng, bận túi bụi, không ai để ý tới hắn, đem hắn lên Hắc Mộc Nhai. Qua mười mấy ngày, tiểu muội mới nhớ đến hắn, bảo hắn đến tra vấn, thì ra hắn tự luyện Tịch tà kiếm pháp không đúng lề lối, nên bị phế hết nội công của mình. Người này là hung thủ hại chết Lục sư đệ của Xung ca, mà Lục sư đệ của Xung ca lúc còn sống rất thích khỉ, cho nên tiểu muội bảo người bắt hai con khỉ to, cột vào hắn rồi thả lên núi Hoa Sơn.

Cô nói xong đưa tay nắm tay Lệnh Hồ Xung, than:

– Không ngờ Nhậm Doanh Doanh này lại cũng bị cột cả đời vào một con khỉ bự mà không dứt ra được.

Doanh Doanh nói xong chúm chím cười trông yêu kiều vô hạn.

Comments

comments


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.