Tiếu Ngạo Giang Hồ

Hồi 70: Phái Thiếu Lâm đại chiến Hắc Mộc Nhai

trước
tiếp

Nghỉ khoảng một tuần trà, hai người lại đi tiếp. Khi đi qua một thung lũng, bỗng nghe có người lớn tiếng nói:

– Tất cả ăn cơm mau lên rồi rời khỏi chỗ thị phi này.

Mấy chục người cùng đáp. Lệnh Hồ Xung dừng bước, thấy một bãi cỏ gần khe suối có mấy chục hán tử đang ngồi vòng tròn ăn cơm. Ngay lúc này những hán tử cũng đã nhìn thấy Lệnh Hồ Xung, có người nói:

– Lệnh Hồ công tử kìa!

Lệnh Hồ Xung mang máng nhận ra những người này tối hôm qua đã gặp trên Ngũ Bá Cương. Chàng muốn lên tiếng chào hỏi bỗng mấy chục người im bặt, cùng nhìn người ở sau lưng hắn.

Vẻ mặt của những người này đều rất cổ quái, có người ra vẻ kinh hãi, có người ra vẻ luống cuống sợ sệt, tựa hồ như bỗng nhiên gặp một quái sự khó hình dung, không cách nào ứng phó được. Lệnh Hồ Xung thấy vậy muốn quay đầu lại nhìn xem sau lưng mình có chuyện gì khiến mấy chục người kia bỗng nhiên ngây ra như tượng gỗ, nhưng lập tức hiểu ra: sở dĩ những người này như vậy là do họ nhìn thấy vị bà bà này. Ta đã hứa với bà bà là quyết không nhìn mặt bà.

Lệnh Hồ Xung vội quay đầu đi. Chàng dùng sức quá mạnh khiến cổ đau buốt nhưng lòng hiếu kỳ vẫn nổi lên: Tại sao bọn họ vừa thấy bà bà thì kinh hãi như vậy? Chẳng lẽ tướng mạo bà bà thật sự quái dị, trên đời này hiếm có ư?

Bỗng thấy một hán tử giơ cây trủy thủ lên đâm thẳng vào hai mắt của mình, máu tươi chảy dài xuống má. Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi la lên:

– Ngươi làm gì vậy?

Hán tử lớn tiếng nói:

– Tiểu nhân đã đui mắt ba ngày trước đây rồi, chẳng nhìn thấy gì cả.

Lại có tên hán tử khác rút đoản đao ra tự đâm vào hai mắt mình rồi nói:

– Tiểu nhân đui mắt đã lâu, chẳng nhìn thấy gì hết.

Lệnh Hồ Xung càng cảm thấy kinh dị. Những hán tử còn lại cũng lần lượt rút trủy thủ ra, toan đâm vào mắt mình. Chàng vội la lên:

– Này, này! Khoan đã! Có gì thì nói ra, đừng tự đâm vào mắt mình nữa. Vụ này… vụ này là tại vì sao?

Một tên hán tử buồn rầu nói:

– Tiểu nhân đã lập lời thề, quyết không dám nói nửa câu ra khỏi miệng, nhưng chỉ sợ khó thủ tín.

Lệnh Hồ Xung la lên:

– Bà bà, bà bà cứu bọn họ đi, bảo bọn họ đừng đâm vào mắt mình nữa.

Bà bà nói:

– Được, ta tin các ngươi. Ở Đông Hải có hòn đảo Bàn Long, có ai biết không?

Một lão già nói:

– Cách phía Đông Nam huyện Tuyền Châu tỉnh Phúc Kiến năm trăm dặm đường biển có hòn đảo Bàn Long, nghe nói chưa ai đặt chân đến, còn rất hoang sơ.

Bà bà nói:

– Đúng là hòn đảo nhỏ đó. Các ngươi lập tức ra đi ngay, đến đảo Bàn Long mà du ngoạn rồi đừng bao giờ trở về Trung Nguyên nữa.

Mấy chục tên hán tử cùng đáp dạ, vẻ mặt vui mừng, nói:

– Chúng ta lập tức đi ngay.

Có người nói:

– Chúng ta đi dọc đường, quyết không nói với ai nửa câu.

Bà bà lạnh lùng nói:

– Các ngươi nói hay không thì có liên quan gì đến ta?

Người đó đáp:

– Dạ, dạ! Tiểu nhân ăn nói hồ đồ.

Gã liền giơ tay lên, dùng lực tát mạnh vào má mình mấy cái.

Bà bà nói:

– Đi thôi!

Mấy chục tên hán tử vắt giò chạy thật nhanh. Ba tên hán tử tự đâm vào mắt được mấy người bên cạnh dìu chạy; trong khoảnh khắc, bọn họ biến mất chẳng còn một ai.

Lệnh Hồ Xung kinh hãi nghĩ thầm: Bà bà chỉ nói một câu mà khiến cả bọn phải đi ra hoang đảo ở Đông Hải, cả đời không được quay về. Vậy mà những người này còn vui mừng như được đại xá, thật khó mà hiểu nổi.

Lệnh Hồ Xung không nói gì, đi tiếp, luồng tư tưởng cứ lên xuống, cảm thấy vị bà bà đi sau mình là một quái nhân bình sinh chưa bao giờ gặp qua. Chàng nghĩ: Chỉ mong trên đường đi đừng gặp phải các bằng hữu trên Ngũ Bá Cương nữa. Bọn họ nhiệt tâm muốn trị bệnh cho ta mà đến, nếu bị bà bà bắt gặp, không tự đâm mù hai mắt thì cũng bị đày ra ngoài hoang đảo, há không oan uổng ư? Cứ như vậy thì xem ra Hoàng bang chủ, Tư Mã đảo chủ, Tổ Thiên Thu muốn ta nói chưa bao giờ gặp qua bọn họ và quần hào trên Ngũ Bá Cương, trong khoảnh khắc giải tán sạch sành sanh đều là sợ vị bà bà này. Bà bà… bà bà là một đại ma đầu đáng sợ hay sao? Nghĩ đến đây, bất giác chàng rùng mình.

Lại đi được bảy tám dặm, bỗng nghe phía sau có người lớn tiếng nói:

– Người phía trước là Lệnh Hồ Xung.

Giọng người này oang oang, vừa nghe thì biết ngay là Tân Quốc Lương của phái Thiếu Lâm. Bà bà nói:

– Ta không muốn gặp hắn, ngươi cứ nói qua loa với hắn vài câu.

Lệnh Hồ Xung đáp dạ, bỗng nghe tiếng loạt soạt, cây cối rung động. Bà bà đã nhảy vào trong một lùm cây rồi. Bỗng nghe Tân Quốc Lương nói:

– Sư thúc, Lệnh Hồ Xung đang bị thương, hắn đi không nhanh đâu.

Lúc này khoảng cách còn xa nhưng giọng nói của Tân Quốc Lương rất lớn, tuy lão chỉ nói một câu nhưng Lệnh Hồ Xung nghe rất rõ, thầm nghĩ: Thì ra lão đi với sư thúc.

Lệnh Hồ Xung bèn đứng lại, ngồi bên vệ đường đợi. Một lúc sau, tiếng bước chân trên đường vọng lại, mấy người chạy nhanh đến. Tân Quốc Lương và Dịch Quốc Tử đều có trong đó, lại có cả hai nhà sư và một hán tử trung niên. Trong hai lão tăng, một người tuổi rất cao, mặt đầy nếp nhăn, còn người kia khoảng ba mươi tuổi, tay cầm phương tiện sạn. Lệnh Hồ Xung đứng dậy, xá dài nói:

– Vãn bối Lệnh Hồ Xung phái Hoa Sơn xin tham kiến các vị tiền bối phái Thiếu Lâm. Xin thỉnh giáo cách xưng hô của các vị tiền bối.

Dịch Quốc Tử quát:

– Tiểu tử…

Vị lão tăng nói:

– Lão nạp pháp danh là Phương Sinh.

Lão tăng đó vừa nói thì Dịch Quốc Tử liền im miệng nhưng sự tức giận hằn rõ trên mặt lão. Rõ ràng là vừa rồi lão đã phẫn uất vô cùng. Lệnh Hồ Xung cúi người nói:

– Xin tham kiến đại sư.

Phương Sinh gật đầu, vẻ mặt hiền hòa, ôn tồn nói:

– Thiếu hiệp không cần đa lễ, tôn sư Nhạc tiên sinh mạnh khỏe chứ?

Lúc đầu Lệnh Hồ Xung nghe bọn họ hùng hổ đuổi tới, lòng rất hoang mang, giờ thấy hòa thượng Phương Sinh nói năng hòa nhã, thật là một cao tăng đắc đạo. Hắn biết vị cao tăng này thuộc hàng chữ “Phương” là nhân vật thuộc đời thứ nhất trong chùa Thiếu Lâm đương thời, sư huynh đệ với phương trượng Phương Chứng đại sư. Hắn đoán rằng lão sẽ không đến nỗi không biết phải trái như Dịch Quốc Tử, nên cảm thấy yên tâm, cung kính nói:

– Đa tạ đại sư đã quan tâm, tệ nghiệp sư vẫn khỏe.

Phương Sinh nói:

– Bốn người này đều là sư điệt của lão nạp. Vị sư tăng này pháp danh là Giác Nguyệt, còn đây là Hoàng Quốc Bách sư điệt, Tân Quốc Lương sư điệt và Dịch Quốc Tử sư điệt. Hai người họ Dịch, Tân ngươi đã gặp qua rồi.

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Dạ đúng. Lệnh Hồ Xung xin tham kiến hai vị tiền bối. Vãn bối thân bị trọng thương, cử động bất tiện, lễ số không chu tất, xin các vị tiền bối miễn thứ.

Dịch Quốc Tử hừ một tiếng, nói:

– Ngươi bị trọng thương ư?

Phương Sinh nói:

– Ngươi đang bị thương thật ư? Quốc Tử, ngươi đả thương hắn phải không?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Vì nhất thời hiểu lầm, chẳng đáng gì cả. Dịch tiền bối đã phất tay áo đánh ngã vãn bối, lại đánh cho vãn bối một chưởng nữa. May mà vãn bối nhất thời chưa chết, xin đại sư đừng trách Dịch tiền bối nữa.

Lệnh Hồ Xung nói mình bị trọng thương rồi đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Dịch Quốc Tử. Chàng nghĩ rằng Phương Sinh là vị tiền bối cao tăng chắc không thể để bốn tên sư điệt làm khó dễ mình, bèn nói:

– Sự việc trầm trọng như vậy, Tân tiền bối trên Ngũ Bá Cương đã tận mắt nhìn thấy. May được đại sư Phật giá thân lâm, vãn bối đã thỏa lòng, quyết không đề cập chuyện này trước mặt tệ nghiệp sư. Đại sư an tâm, tuy vãn bối bị trọng thương khó trị nhưng không vì thế mà dẫn đến bất hòa giữa Ngũ Nhạc kiếm phái và phái Thiếu Lâm.

Lệnh Hồ Xung nói như vậy cốt đổ lỗi mình bị trọng thương khó trị hoàn toàn do Dịch Quốc Tử.

Dịch Quốc Tử tức giận nói:

– Ngươi… ngươi… ngươi nói bậy. Ngươi đã bị trọng thương trước rồi, sao lại đổ thừa tại ta?

Lệnh Hồ Xung thở dài, lạnh lùng nói:

– Chuyện này xin Dịch tiền bối đừng nói nữa. Nếu truyền ra ngoài, há không làm tổn thương thanh danh phái Thiếu Lâm sao?

Tân Quốc Lương, Hoàng Quốc Bách và Giác Nguyệt đều khẽ gật đầu. Mỗi người đều hiểu rõ những tăng nhân thuộc hàng chữ Phương phái Thiếu Lâm đều là bậc chí tôn. Tuy phái Thiếu Lâm khác biệt với các môn phái trong Ngũ Nhạc kiếm phái nhưng vai vế so với chưởng môn nhân của Ngũ Nhạc kiếm phái thì còn cao hơn một bậc. Cho nên bọn Tân Quốc Lương, Dịch Quốc Tử thân phận đều cao hơn Lệnh Hồ Xung. Dịch Quốc Tử và Lệnh Hồ Xung động thủ vốn đã là ỷ lớn hiếp nhỏ rồi, huống chi cả hai sư huynh đệ phái Thiếu Lâm ở hiện trường mà Lệnh Hồ Xung trước khi động thủ đã bị thương nữa. Môn quy phái Thiếu Lâm rất nghiêm, nếu Dịch Quốc Tử đánh chết một hậu bối của phái Hoa Sơn thật, không bị xử tử thường mạng thì cũng bị phế truất võ công hay trục xuất khỏi môn tường. Dịch Quốc Tử nghĩ đến điều này, bất giác mặt lão trắng bệch ra.

Phương Sinh nói:

– Thiếu hiệp, ngươi qua đây để lão nạp xem thương thế của ngươi.

Lệnh Hồ Xung đi đến gần. Phương Sinh đưa tay phải bắt mạch cổ tay. Lão đặt ngón tay lên hai huyệt Đại uyên và Kinh cử , liền cảm thấy nội thể chàng phát ra một luồng nội lực cổ quái kỳ lạ hất văng ngón tay của lão ra. Phương Sinh giật mình. Lão là một trong những cao thủ trong số cao tăng đời thứ nhất của chùa Thiếu Lâm, lại bị nội lực của thiếu niên này hất văng ngón tay ra, thật là ngoài sức tưởng tượng. Lão đâu biết trong cơ thể của Lệnh Hồ Xung đã có chân khí của Đào Cốc lục tiên và Bất Giới hòa thượng, võ công của lão tuy cao nhưng vì không đề phòng, vả lại lão cũng không thể chống nổi hợp lực của bảy cao thủ này. Lão ồ lên một tiếng, hai mắt trợn lên nhìn Lệnh Hồ Xung rồi từ từ nói:

– Thiếu hiệp, thiếu hiệp không phải là người phái Hoa Sơn.

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Vãn bối xác thực là đệ tử phái Hoa Sơn, môn đồ thứ nhất được tệ nghiệp sư Nhạc tiên sinh thu nạp.

Phương Sinh hỏi:

– Vậy thì sao thiếu hiệp lại theo bọn bàng môn tả đạo để luyện võ công tà phái?

Dịch Quốc Tử nói xen vào:

– Sư thúc, tiểu tử này quả thật đã sử võ công tà phái, không sai chút nào, hắn không thể chối cãi được. Vừa rồi, chúng ta còn thấy một phụ nữ đi theo sau hắn, sao lại trốn đi đâu rồi? Lén lút như vậy chắc không phải là thứ đàng hoàng.

Lệnh Hồ Xung nghe lão nhục mạ bà bà, liền tức giận nói:

– Lão là đệ tử danh môn, sao lại ăn nói vô lễ như vậy? Bà bà lão nhân gia không muốn gặp lão để khỏi phải nổi giận mà thôi.

Dịch Quốc Tử nói:

– Ngươi gọi mụ ra đi. Mụ chính hay tà, pháp nhãn của sư thúc ta chỉ nhìn qua là biết ngay không nhầm lẫn được.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Sở dĩ lão và tại hạ tranh cãi với nhau là vì lão vô lễ với bà bà của tại hạ mà ra, bây giờ còn nói quấy nữa.

Giác Nguyệt nói tiếp:

– Lệnh Hồ thiếu hiệp, vừa rồi bần tăng đứng trên núi cũng nhìn thấy người phụ nữ đi sau thiếu hiệp chân bước rất nhẹ nhàng, dường như không phải là một bà già.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Bà bà của tại hạ là người trong võ lâm, dĩ nhiên chân đi nhẹ nhàng rồi, có gì lạ đâu?

Phương Sinh lắc đầu nói:

– Giác Nguyệt, chúng ta là người xuất gia, tại sao cứ muốn bái kiến trưởng bối nữ quyến người ta? Lệnh Hồ thiếu hiệp, trong chuyện này có rất nhiều nghi vấn, lão nạp nhất thời tham tường không hết. Quả nhiên thiếu hiệp thân bị trọng thương, nhưng nội thương quái dị này quyết không phải do Dịch sư điệt của bần tăng gây ra. Hôm nay chúng ta tương hội ở đây âu cũng là có duyên, mong thiếu hiệp sớm có ngày khỏi bệnh, sau này còn tái ngộ. Nội thương trên người của thiếu hiệp thật không nhẹ đâu. Lão nạp có hai viên dược hoàn để thiếu hiệp uống, chỉ sợ trị không khỏi…

Lão tăng nói xong đưa tay vào túi. Lệnh Hồ Xung rất kính phục lão, thầm nghĩ: Cao tăng Thiếu Lâm quả nhiên khí độ bất phàm.

Lệnh Hồ Xung cúi người nói:

– Vãn bối may mắn được gặp đại sư…

Lệnh Hồ Xung chưa nói hết câu, bỗng nghe soạt một tiếng, Dịch Quốc Tử đã rút trường kiếm ra khỏi vỏ, quát:

– Mụ đây rồi!

Cả người lẫn kiếm lão xông vào bụi cây, nơi bà bà đang ẩn mình. Phương Sinh quát:

– Dịch sư điệt không được vô lễ!

Chỉ nghe binh một tiếng, Dịch Quốc Tử đã từ trong lùm cây văng ra đến mấy trượng, rớt thẳng xuống đất, mặt ngửa lên trời, tay chân cựa quậy vài cái rồi nằm bất động. Bọn Phương Sinh giật mình kinh hãi, thấy đầu Dịch Quốc Tử bị thương, máu tươi chảy dài, tay vẫn còn cầm thanh trường kiếm nhưng lão đã tắt thở rồi.

Tân Quốc Lương, Hoàng Quốc Bách, Giác Nguyệt cả ba người đều tức giận, quát tháo rùm lên, mỗi lão cầm binh khí nhảy về phía lùm cây. Phương Sinh dang hai tay ra, tay áo tăng bào của lão phồng lên, một luồng kình phong ôn hòa cản ba người lại rồi hướng vào lùm cây lớn tiếng nói:

– Vị huynh đài Hắc Mộc Nhai nào ở đây?

Cây cối trong lùm cây vẫn im lặng không có tiếng đáp lại, Phương Sinh lại nói:

– Tệ phái đâu có xích mích gì với Hắc Mộc Nhai, sao huynh đài bỗng nhiên hạ độc thủ sát hại Dịch sư điệt của tệ phái?

Trong lùm cây vẫn không có tiếng trả lời. Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi: Hắc Mộc Nhai ư? Hắc Mộc Nhai là nơi tổng đà của Ma giáo, chẳng lẽ… chẳng lẽ vị bà bà này lại là tiền bối trong Ma giáo?

Phương Sinh đại sư nói:

– Lão nạp và Đông Phương giáo chủ năm xưa đã có duyên gặp nhau. Đạo hữu đã ra tay giết người, hai bên ai phải ai trái, thì hôm nay phải làm cho rõ. Sao đạo hữu không hiện thân tương kiến?

Lệnh Hồ Xung chấn động tinh thần, nghĩ: Đông Phương giáo chủ ư? Lão nói là giáo chủ Đông Phương Bất Bại của Ma giáo ư? Người này hiện xưng là đệ nhất cao thủ đương thời, vậy… vậy vị bà bà này quả nhiên là người trong Ma giáo rồi sao?

Bà bà ẩn trong lùm cây vẫn không lên tiếng. Phương Sinh nói:

– Đạo hữu nhất định không chịu lộ diện thì đừng trách lão nạp vô lễ.

Lão nói rồi hai tay đưa về sau, hai tay áo liền nổi lên một luồng kình khí đẩy thẳng về phía lùm cây. Chỉ nghe những tiếng răng rắc, mấy chục cây trong lùm đều bị gãy, cành lá bay tán loạn. Ngay lúc này, vù một tiếng, một bóng người từ trong lùm cây vọt ra, tuy Lệnh Hồ Xung muốn nhìn xem tướng mạo của bà bà nhưng nhớ đến lời hứa nên vội quay người đi. Tân Quốc Lương và Giác Nguyệt cùng la hét om sòm, tiếng binh khí giao nhau như bắp rang, đã nhanh còn mạnh. Bà bà cùng với bọn Phương Sinh đã đấu với nhau rồi.

Lúc này vào khoảng giờ Tỵ, ánh mặt trời rọi xiên xuống, Lệnh Hồ Xung đã có lời tín ước, tuy lòng vừa hồi hộp vừa hiếu kỳ nhưng không dám quay đầu lại nhìn cảnh năm người tương đấu. Chỉ thấy bóng đen thấp thoáng ở dưới đất, bọn Phương Sinh bốn người vây bà bà vào giữa. Trong tay Phương Sinh không có binh khí, còn Giác Nguyệt sử thanh phương tiện sạn, Hoàng Quốc Bách sử đao, Tân Quốc Lương sử kiếm. Bà bà sử một đôi binh khí rất ngắn hình như là trủy thủ, lại giống như Nga Mi thích. Thứ khí giới này vừa ngắn lại vừa mỏng tưởng chừng như trong suốt, nhìn hình bóng in dưới đất thì không nhận ra là loại binh khí gì. Bà bà và Phương Sinh đều không lên tiếng còn bọn Tân Quốc Lương ba người la hét om sòm. Tiếng la hét rất uy mãnh.

Lệnh Hồ Xung la lên:

– Có gì thì nói, bốn người các vị là đại nam tử mà vây đánh một bà bà lão niên thì còn ra thể thống gì?

Hoàng Quốc Bách cười nhạt nói:

– Lão niên bà bà! Hì hì, tiểu tử này mắt mở trừng trừng mà nói như nằm mơ. Cô…

Lão chưa nói hết câu, nghe Phương Sinh quát:

– Hoàng… cẩn thận!

Hoàng Quốc Bách rú lên một tiếng thất thanh, dường như lão bị thương không nhẹ.

Lệnh Hồ Xung sửng sốt: Võ công của bà bà này lợi hại thật! Vừa rồi Phương Sinh đại sư dùng tụ phong đánh gãy cây cối, nội lực rất mạnh nhưng bà bà lấy một địch bốn, lại còn chiếm được thượng phong.

Tiếp theo, Giác Nguyệt cũng la thất thanh, phương tiện sạn vụt khỏi tay bay qua đầu Lệnh Hồ Xung văng ra xa mấy trượng. Bóng đen chuyển động dưới đất giờ đã bớt đi hai người. Hoàng Quốc Bách và Giác Nguyệt đều đã bị loại rồi, chỉ còn Phương Sinh và Tân Quốc Lương tương đấu với bà bà.

Phương Sinh nói:

– Thiện tai, thiện tai! Ngươi hạ thủ tàn độc, liên tiếp giết ba sư điệt của lão nạp. Lão nạp không thể ra tay nương tình được nữa, đành phải toàn lực đấu với ngươi một phen.

Bốp bốp mấy tiếng liên tục, hiển nhiên là Phương Sinh đại sư đã sử khí giới nhưng khí giới của lão dường như là loại côn gỗ. Lệnh Hồ Xung cảm thấy kình phong ở sau lưng mình càng lúc càng mãnh liệt, bức bách chàng phải đi về phía trước mấy bước.

Phương Sinh đại sư vừa dùng binh khí, quả nhiên cao tăng Thiếu Lâm chẳng phải tầm thường, cục diện liền thay đổi. Lệnh Hồ Xung nghe thấy tiếng thở hổn hển của bà bà, dường như nội lực đã bị hao tổn. Phương Sinh đại sư nói:

– Quăng binh khí xuống, lão nạp không làm khó ngươi đâu. Ngươi hãy theo lão nạp về Thiếu Lâm tự, bẩm rõ với phương trượng sư huynh xin phương trượng phát lạc là xong.

Bà bà không đáp, liên tục hướng về Tân Quốc Lương tấn công vội mấy chiêu. Tân Quốc Lương chống đỡ không nổi nhảy ra ngoài vòng chiến chờ Phương Sinh đại sư tiếp đấu. Tân Quốc Lương định thần lại, múa tít thanh trường kiếm tấn công tới.

Lại đấu thêm một lúc nữa, tiếng binh khí chạm nhau thưa dần, nhưng kình phong càng lúc càng mạnh. Phương Sinh đại sư nói:

– Nội lực của ngươi không địch lại lão nạp, lão nạp khuyên ngươi mau quăng binh khí xuống theo lão nạp về Thiếu Lâm tự. Nếu không, ráng chống chọi một lúc nữa, ngươi sẽ bị nội thương trầm trọng mà thôi.

Bà bà hừ một tiếng. Bỗng nhiên một tiếng rú vang lên, Lệnh Hồ Xung cảm thấy sau cổ có mấy giọt nước văng vào, chàng đưa tay sờ thấy lòng bàn tay màu đỏ tươi, thì ra là máu. Phương Sinh đại sư nói:

– Thiện tai, thiện tai! Ngươi đã bị thương rồi, không chống chọi được nữa đâu. Lão nạp vẫn ra tay nương tình, ngươi nên biết như vậy.

Tân Quốc Lương tức giận nói:

– Mụ này là tà ma yêu nữ, sư thúc mau ra tay chém yêu tà, để báo thù cho ba vị sư đệ. Đối phó với yêu tà sao có thể từ bi được.

Tai Lệnh Hồ Xung nghe hơi thở của bà bà rất gấp, chân bước loạng choạng có thể té bất cứ lúc nào. Chàng thầm nghĩ: Bà bà bảo ta đi theo để làm bạn, thì ra là muốn ta bảo hộ cho bà bà. Bây giờ bà bà đang gặp đại nạn, làm sao ta có thể làm ngơ. Tuy Phương Sinh đại sư là vị cao tăng đắc đạo, lão họ Tân là hán tử ngay thẳng, nhưng ta cũng không nỡ để bà bà bị thương dưới tay bọn họ.

Soạt một tiếng, Lệnh Hồ Xung rút trường kiếm ra, lớn tiếng nói:

– Phương đại sư, Tân tiền bối, xin hai vị dừng tay nếu không vãn bối phải đắc tội.

Tân Quốc Lương quát:

– Hắn cũng là hạng yêu tà, giết luôn cả hai.

Véo một tiếng, lão đâm một kiếm về hướng Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung sợ nhìn thấy bà bà, không dám xoay người lại, chỉ né người tránh qua một bên, bà bà la lên:

– Cẩn thận!

Lệnh Hồ Xung nghiêng người, trường kiếm của Tân Quốc Lương đâm xéo lên. Bỗng nghe Tân Quốc Lương la lên một tiếng thất thanh, thân người từ bên trái của Lệnh Hồ Xung bay đi rồi rớt xuống đất. Lão cũng co giật một lúc thì xuội đơ, không biết sao lão lại bị bà bà hạ độc thủ.

Ngay lúc đó binh một tiếng, bà bà bị trúng một chưởng của Phương Sinh đại sư, bay ngửa về phía sau lùm cây.

Lệnh Hồ Xung kinh hãi gọi:

– Bà bà, bà bà, bà bà có sao không?

Bà bà ở trong lùm cây rên khẽ. Lệnh Hồ Xung biết bà bà vẫn còn sống nên cảm thấy hơi yên tâm.

Chàng nghiêng người phóng kiếm về hướng Phương Sinh, chiêu kiếm phương vị xảo diệu vô cùng, bức bách Phương Sinh phải nhảy lùi về phía sau để tránh. Lệnh Hồ Xung phóng thêm một chiêu kiếm nữa, Phương Sinh giơ binh khí lên đỡ, Lệnh Hồ Xung rút trường kiếm về, đã đứng đối diện với Phương Sinh đại sư. Chàng thấy lão tăng dùng một cây bổng cũ dài ba thước làm binh khí.

Lệnh Hồ Xung sửng sốt nghĩ: Không ngờ binh khí của đại sư chỉ là một cây đoản bổng. Vị cao tăng Thiếu Lâm này nội lực quá cao cường, nếu ta không dùng kiếm thuật để chế ngự lão thì bà bà không cách nào sống được.

Lệnh Hồ Xung liền phóng ra, một kiếm trên rồi lại một kiếm dưới, tiếp theo lại phóng thêm hai kiếm, tất cả đều là những chiêu kiếm mà Phong Thanh Dương đã truyền thụ.

Vẻ mặt của Phương Sinh đại sư liền đổi sắc, nói:

– Thiếu hiệp… thiếu hiệp…

Lệnh Hồ Xung không dám ngừng lại, tự biết mình không có chút nội lực, chỉ cần do dự một chút sẽ bị nội lực của lão đánh đến, chắc hắn sẽ toi mạng, bà bà cũng sẽ bị lão bắt đưa về Thiếu Lâm tự xử tử. Lòng chàng không còn đắn đo gì nữa, liền đem các chiêu thức biến hóa ảo diệu trong Độc Cô cửu kiếm tùy ý sử ra.

Kiếm pháp Độc Cô cửu kiếm tinh diệu khôn lường, tuy nội lực của Lệnh Hồ Xung đã mất hết, những chỗ tinh vi ảo diệu nhất trong kiếm pháp chàng cũng chưa lãnh ngộ hết nhưng cũng đủ để bức Phương Sinh đại sư phải thối lui ra sau. Lệnh Hồ Xung cảm thấy máu nóng trong ngực sôi lên, cánh tay mềm nhũn khó đưa lên nổi, chiêu kiếm sử ra càng lúc càng yếu.

Phương Sinh bỗng quát:

– Buông kiếm xuống!

Tay trái của đại sư chụp vào ngực của Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung đã kiệt sức, chiêu kiếm phóng ra, đến nửa chừng thì cánh tay trầm xuống. Trường kiếm cũng trầm xuống nhưng vẫn phóng ra, thế kiếm đi chậm lại, tay trái của Phương Sinh đại sư đã nắm được ngực của Lệnh Hồ Xung nhưng không nhả kình lực. Lão hỏi:

– Độc Cô cửu kiếm này của thiếu hiệp…

Lúc ấy, mũi kiếm của Lệnh Hồ Xung đã đâm vào ngực của đại sư.

Lệnh Hồ Xung đối với vị cao tăng Thiếu Lâm này rất kính ngưỡng, nên khi cảm thấy kiếm đã chạm vào da của đại sư thì vội dùng lực rút về. Lệnh Hồ Xung rút kiếm về lại dùng lực quá mạnh, thân người ngã về phía sau, ngồi phệt xuống đất, miệng phun máu tươi.

Phương Sinh đại sư bịt vết thương trước ngực mỉm cười nói:

– Hảo kiếm pháp! Nếu không phải thiếu hiệp kiếm hạ lưu tình thì tính mạng của lão nạp đã không còn nữa.

Đại sư không nhắc đến chính mình đã ra tay nương tình. Lão nói xong ho không ngớt. Lệnh Hồ Xung tuy kịp thời rút kiếm về, nhưng trường kiếm còn đâm vào ngực của đại sư hơn một tấc, vết thương không nhẹ. Lệnh Hồ Xung nói:

– Mạo… mạo phạm… tiền bối rồi.

Phương Sinh đại sư nói:

– Không ngờ kiếm pháp của Phong Thanh Dương tiền bối phái Hoa Sơn vẫn còn có truyền nhân trên thế gian. Năm xưa, lão nạp đã nhận đại ân của Phong tiền bối. Chuyện hôm nay, lão nạp… lão nạp không sao tự chủ được rồi.

Đại sư từ từ đưa tay vào trong áo cà sa lấy ra một gói giấy, mở ra bên trong có hai viên dược hoàn to bằng hạt nhãn, nói:

– Đây là linh dược trị thương của Thiếu Lâm tự. Thiếu hiệp hãy uống một viên đi.

Đại sư ngần ngừ rồi nói tiếp:

– Còn một viên đưa cho nữ thí chủ kia uống.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Thương thế của vãn bối trị không khỏi thì còn uống thuốc làm gì nữa! Viên này đại sư giữ lại để uống đi.

Phương Sinh đại sư lắc đầu nói:

– Không cần!

Đại sư để hai viên dược hoàn trước mặt Lệnh Hồ Xung rồi nhìn bốn thi thể bọn Giác Nguyệt, Tân Quốc Lương, thần sắc thê lương. Lão chắp tay khẽ niệm kinh văn, nét mặt dần dần hiền hòa lại, đến lúc sau gương mặt lão như phủ một làn thánh quang. Thật chỉ có bốn chữ “đại từ đại bi” mới có thể diễn tả được.

Lệnh Hồ Xung cảm thấy đầu choáng váng, mắt hoa lên, khó gắng gượng được nữa. Chàng lượm hai viên dược hoàn lên, uống một viên.

Phương Sinh đại sư niệm kinh văn xong, nhìn Lệnh Hồ Xung nói:

– Thiếu hiệp, truyền nhân Độc Cô cửu kiếm của Phong tiền bối quyết không phải là hạng yêu tà. Thí chủ đầy lòng nghĩa hiệp, theo lẽ không chết trẻ. Có điều trong người thiếu hiệp bị nội thương vô cùng quái dị, không thể dùng dược liệu để trị, nên phải tu tập nội công cao thâm mới có thể bảo toàn tính mạng. Theo ý lão nạp, thiếu hiệp hãy theo lão nạp lên Thiếu Lâm tự, để lão nạp cầu khẩn chưởng môn sư huynh, đem tâm pháp nội công chí cao vô thượng của phái Thiếu Lâm truyền thụ thì mới có thể trị được nội thương cho thiếu hiệp.

Đại sư ho vài tiếng rồi nói tiếp:

– Tu luyện môn nội công này, nghiên cứu tâm pháp này thì lão nạp lại vô duyên. Chưởng môn sư huynh phái Thiếu Lâm từ bi quảng đại, nếu có duyên với thiếu hiệp thì mới truyền tâm pháp được.

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Đa tạ hảo ý của đại sư. Xin đợi vãn bối đưa bà bà đến nơi bình yên, nếu vãn bối may mắn còn sống thì sẽ đến Thiếu Lâm tự bái kiến đại sư và chưởng môn phương trượng.

Nét mặt Phương Sinh hiện ra vẻ kỳ dị nói:

– Thiếu hiệp… thiếu hiệp gọi nữ thí chủ đó là bà bà ư? Thiếu hiệp, thiếu hiệp là đệ tử danh môn chính phái, không thể cùng phe phái với bọn yêu tà. Lão nạp có lòng khuyên can, thiếu hiệp hãy suy xét kỹ.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Nam tử hán một lời đã nói, sao có thể bất tín?

Phương Sinh đại sư thở dài nói:

– Được! Lão nạp đợi thiếu hiệp đến Thiếu Lâm tự.

Đại sư liếc nhìn bốn thi thể ở dưới đất một lần nữa rồi nói:

– Bốn cái thây thúi này, chôn cũng được mà không chôn cũng được, lìa cõi trần này tất cả đều chỉ là không.

Lão tăng nói xong, quay người từ từ bước đi.

Comments

comments


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.