Tiếu Ngạo Giang Hồ

Hồi 8: Dùng khí công uống hầu nhi tửu

trước
tiếp

Bỗng nghe tiếng nói mềm mại thánh thót:

– Nhị sư ca, trời mưa mãi không tạnh, quần áo tiểu muội ướt hết cả rồi. Chúng ta vào đây uống trà đi.

Lâm Bình Chi nghe lòng chấn động. Chàng nhận ra đó là giọng nói của cô gái bán rượu xấu xí đã cứu tính mạng mình. Chàng vội vàng cúi mặt xuống. Chợt nghe tiếng một lão già trả lời:

– Phải đấy, uống chén trà nóng cho ấm bụng.

Hai người đi vào quán trà, ngồi xuống cái bàn đối diện Lâm Bình Chi, hơi xéo qua một chút. Lâm Bình Chi liếc mắt khẽ nhìn. Đúng là thiếu nữ bán rượu mặc áo màu xanh ngồi quay lưng về phía chàng. Người kéo ghế ngồi ngang chính là lão Tát, mạo xưng là tổ phụ của thiếu nữ. Chàng nghĩ bụng: Thì ra hai người này là sư huynh sư muội, lại cải trang làm ông cháu, đến thành Phúc Châu có mưu đồ. Không biết tại sao họ lại cứu mình? Không chừng họ biết gia gia má má của mình ở đâu.

Chủ quán trà thu dọn những chén còn sót lại trên bàn và đem trà nóng lên. Lão già nhìn thấy bảy miệng chén trà ở trên bàn bên cạnh, bất giác la lên một tiếng nhỏ ui chao, nói:

– Tiểu sư muội, sư muội nhìn kìa!

Thiếu nữ cũng vô cùng kinh ngạc, bèn hỏi:

– Công phu của người này thật tuyệt diệu. Ai là người chém đứt bảy miệng chén trà này vậy?

Lão già nói khẽ:

– Tiểu sư muội, ta kiểm tra kiến thức của sư muội một phen. Nhất kiếm thất xuất có thể làm bể ngọc tan vàng; tiểu muội có biết ai chém đứt bảy miệng chén nầy không?

Thiếu nữ giả bộ nổi giận, nói:

– Tiểu muội chưa nhìn thấy, làm sao biết là ai chém…

Bỗng nhiên nàng vỗ tay cười nói:

– Tiểu muội biết rồi! Tiểu muội biết rồi! Ba mươi sáu đường Hồi phong lạc nhạn kiếm chiêu thứ mười bảy Nhất kiếm lạc cửu nhạn là kiệt tác của Lưu tam gia, Lưu Chính Phong.

Lão già cười lắc đầu nói:

– Chỉ sợ kiếm pháp của Lưu tam gia chưa tới trình độ này. Sư muội chỉ đoán trúng một nửa.

Thiếu nữ giơ ngón tay trỏ lên, chỉ vào mặt lão cười nói:

– Nhị sư ca đừng nói, tiểu muội biết rồi. Đây… đây là Tiêu Tương dạ vũ Mạc Đại tiên sinh!

Bỗng nhiên có bảy tám âm thanh cùng vang lên. Có người vỗ tay, có người cười ha hả, đều nói:

– Sư muội có đôi mắt tinh tường quá.

Lâm Bình Chi kinh hãi, thầm hỏi: Ở đâu đến nhiều người như vậy?

Chàng nhìn trộm thấy hai người ngủ gục trên bàn đã đứng dậy, còn năm người khác từ trong nội đường quán trà đi ra. Có người ăn mặc như phu khuân vác, có người tay cầm bàn tính giống như nhà buôn, lại có người cho con khỉ con ngồi trên vai, giống như muốn dùng con khỉ để làm trò.

Thiếu nữ cười nói:

– Ồ, thì ra các “ông” nấp cả ở đây làm cho tiểu muội giật thót người! Đại sư ca đâu?

Gã có con khỉ cười nói:

– Tại sao hễ gặp mặt thì sư muội gọi chúng tôi là các “ông”?

Thiếu nữ cười nói:

– Bọn sư ca cứ nấp nánh lén lút để dọa nạt người, không khác lục lâm thảo khấu trong chốn giang hồ sao? Đại sư ca sao không cùng đi chung với các sư ca?

Gã có con khỉ cười nói:

– Tại sao sư muội không hỏi ai khác mà chỉ hỏi đại sư ca? Gặp mặt chưa nói được hai ba câu, thì đã hỏi hai ba câu đại sư ca đâu rồi? Sao sư muội không hỏi Lục sư ca?

Thiếu nữ dậm chân nói:

– Không! Sư ca con khỉ này ở đây chưa chết lại cũng không bị thương là tốt rồi, hỏi sư ca nữa để làm gì?

Gã có con khỉ cười nói:

– Đại sư ca cũng không chết, không bị thương, sư muội hỏi y làm gì?

Thiếu nữ làm bộ giận nói:

– Tiểu muội không nói chuyện với sư ca nữa. Tứ sư ca, chỉ có sư ca là người tốt. Vậy sư ca cho tiểu muội hỏi đại sư ca đâu?

Gã ăn mặc như phu khuân vác chưa kịp trả lời thì mấy người kia đã cười nói:

– Chỉ có tứ sư ca là người tốt, còn bọn ta là người xấu. Mà lão tứ lại không nói chuyện với sư muội.

Thiếu nữ nói:

– Không cần đâu. Không nói thì không nói. Các sư ca không nói thì tiểu muội cùng với nhị sư ca đi dọc đường gặp nhiều chuyện cổ quái ly kỳ, đừng có hòng tiểu muội kể cho các sư ca nghe nửa câu.

Người ăn mặc như phu khuân vác nãy giờ cứ vẫn không nói, ngây ra như khúc gỗ, bây giờ mới nói:

– Hôm qua, bọn ta cùng với đại sư ca chia tay nhau ở Hành Dương. Đại sư ca bảo chúng ta đi trước. Chúng ta ở đây đợi hơn nửa ngày, chắc đại sư ca đã tỉnh rượu cũng sắp đến bây giờ.

Thiếu nữ nhíu mày, nói:

– Lại uống rượu nữa ư?

Người ăn mặc giống phu khuân vác nói:

– Phải!

Gã cầm bàn tính nói:

– Đây là lần đại sư ca uống rượu thỏa thích, từ sáng sớm uống cho đến trưa, lại từ trưa uống cho đến tối. Tính ra, đại sư ca uống được hai, ba mươi cân rượu ngon!

Thiếu nữ nói:

– Uống như vậy chẳng cháy ruột cháy gan sao? Sao sư ca không khuyên đại sư ca mấy lời?

Gã cầm bàn tính le lưỡi, nói:

– Đại sư ca mà nghe người khác khuyên thì có mà mặt trời mọc hướng Tây. Trừ phi tiểu sư muội khuyên thì may ra đại sư ca có thể uống ít đi một cân, nửa cân.

Mọi người đều cười ồ. Thiếu nữ nói:

– Tại sao lại uống nhiều như vậy? Có phải đại sư ca gặp chuyện gì cao hứng chăng?

Gã cầm bàn tính nói:

– Việc này phải hỏi đại sư ca. Chắc có lẽ đại sư ca biết đến thành Hành Sơn thì sẽ được gặp mặt tiểu sư muội, nên lòng vui vẻ, đặc biệt uống nhiều thêm một chút.

Thiếu nữ nói:

– Sư ca lại nói vớ vẩn rồi!

Nhưng trong giọng điệu lại tỏ ra vui mừng.

Lâm Bình Chi nghe sư huynh muội họ cười nói, nghĩ thầm: Nghe bọn này nói, thì cô nương này với đại sư ca của nàng dường như có tình ý với nhau. Nhưng mà nhị sư ca đã già như thế này thì chắc đại sư ca đương nhiên phải già khú đế. Cô nương này không quá mười sáu mười bảy tuổi, tại sao lại yêu một ông lão như vậy?

Chàng liền nghĩ lại, lúc đó mới hiểu ra: À! Phải rồi. Cô nương này mặt mày rỗ chằng rỗ chịt, tướng mạo xấu hoắc, ai cũng không thương nổi. Vì vậy cô đành phải yêu một lão già nghiện rượu đã góa vợ.

Chàng nghe thiếu nữ hỏi lại:

– Ngày hôm qua, đại sư ca đã uống rượu từ sáng sớm rồi, phải không?

Gã có con khỉ nói:

– Không nói cho sư muội nghe rõ thì sư muội cũng không buông tha cho chúng ta. Sáng sớm hôm qua, tám người chúng ta định lên đường. Đại sư ca bỗng nhiên ngửi thấy mùi rượu, bèn nhìn xem thì thấy một lão ăn mày tay cầm bầu rượu, đang kê miệng vào bầu uống. Lúc đó cơn nghiện rượu của đại sư ca nổi lên. Đại sư ca liền tiến lại lão ăn mày chuyện trò, khen rượu của lão thơm ngon và hỏi đó là rượu gì. Lão ăn mày đáp: “Đây là Hầu nhi tửu”. Đại sư ca hỏi: “Tại sao gọi là Hầu nhi tửu?” Lão ăn xin nói: “Có bầy khỉ ở trong rừng Tương Tây biết hái trái cây làm rượu. Bầy khỉ hái những quả rất tươi rất ngọt, vì vậy làm ra rượu cực kỳ ngon. Lão gặp được ở trong núi, vừa lúc lũ khỉ không có ở nhà, bèn lấy trộm ba bầu rượu, còn bắt theo một con khỉ con”. Con khỉ ấy tức là chú khỉ này đây.

Gã vừa nói vừa lấy tay chỉ chú khỉ trên vai. Chân sau của chú khỉ bị cột bằng một sợi dây buộc vào cánh tay của gã. Con khỉ không ngừng sờ đầu gãi tai, nhăn mặt chau mày, trông rất buồn cười.

Thiếu nữ nhìn chăm chăm vào con khỉ, cười nói:

– Lục sư ca! Thảo nào ngoại hiệu của Lục sư ca là Lục hầu nhi. Lục sư ca và chú khỉ nhỏ này đúng là một cặp huynh đệ vậy!

Gã Lục hầu nhi vênh mặt lên nói một cách nghiêm chỉnh:

– Chúng tôi không phải là anh em ruột thịt, mà là sư huynh sư đệ. Chú nhỏ này là sư ca của ta, còn ta là lão nhị!

Mọi người nghe vậy đều bật cười ha hả.

Thiếu nữ cười, nói:

– Được rồi! Lục sư ca dám nói vòng vo để chửi xéo đại sư ca. Để tiểu muội đi tố cáo, đại sư ca sẽ đá Lục sư ca lộn nhào mấy vòng coi chơi!

Rồi cô lại hỏi:

– Tại sao “người anh em” đó lại đến với Lục sư ca?

Lục hầu nhi nói:

– Người anh em ta ư? Tiểu muội nói con tiểu súc sinh này phải không? Trời ơi! Nói ra thì dài dòng l ắm, nhức cả đầu!

Thiếu nữ cả cười, nói:

– Lục sư ca không nói thì tiểu muội cũng đoán được. Nhất định là đại sư ca đem con khỉ này về bảo Lục sư ca trông nom, để chú khỉ nhỏ này cất rượu cho đại sư ca uống.

Lục hầu nhi nói:

– Sư muội quả thật là một…

Gã muốn nói tiểu muội là một “cục phân”, nhưng mới nói được mấy chữ, gã lập tức nín lại, rồi đổi giọng:

– Đúng rồi. Đúng rồi. Sư muội đoán rất đúng!

Thiếu nữ mỉm cười nói:

– Đại sư ca thích làm những chuyện kỳ cục lạ đời. Con khỉ ở trong rừng mới biết làm rượu, khi bị người ta bắt về làm sao có thể đi hái trái để cất rượu được? Lục sư ca thả nó đi hái trái đi. Tại sao nó không đi?

Cô dừng lại một chút rồi cười nói:

– Nếu không thì tại sao lại không thấy Lục sư ca cất rượu?

Lục hầu nhi ngẩng mặt lên nói:

– Sư muội! Sư muội không tôn kính sư huynh, nói năng lung tung không có tôn ti gì cả.

Thiếu nữ cười nói:

– Chao ôi! Bây giờ còn bày đặt ra là sư huynh nữa! Lục sư ca, sư ca chưa nói đến chính đề. Tại sao đại sư ca uống rượu từ sáng đến tối không thôi?

Lục hầu nhi nói:

– Phải rồi. Lúc đó đại sư ca không chê dơ bẩn, bèn đến bên lão ăn xin năn nỉ lão cho uống rượu. Chao ôi! Trên người lão ăn xin đó cáu ghét lớp lớp, dày có ba tấc; chấy, rận trên áo rách chui ra chui vào, nước mắt nước mũi đầy cả mặt. Có lẽ trong bầu rượu của lão cũng có không ít đờm dãi…

Thiếu nữ bụm miệng, chau mày nói:

– Đừng nói nữa, ta nghe muốn phát nôn!

Lục hầu nhi nói:

– Sư muội buồn nôn, còn đại sư ca thì không buồn nôn đâu. Lão ăn mày đó nói: “Ba bầu Hầu nhi tửu của lão uống hết chỉ còn lại hơn nửa bầu, quyết không thể cho ai”. Đại sư ca lấy ra một lạng bạc, nói “Ta mua một lạng bạc một hớp rượu”.

Thiếu nữ vừa tức giận vừa buồn cười:

– Tham uống như quỷ!

Lục hầu nhi nói tiếp:

– Lão ăn xin đồng ý, bèn nhận bạc rồi nói: “Chỉ được uống một hớp thôi”. Đại sư ca nói: “Đã nói một hớp, tức nhiên là uống một hớp!” Đại sư ca cầm bầu rượu kề sát trên miệng, há miệng uống. Nào ngờ một hớp của đại sư ca quá dài, chỉ nghe tiếng ừng ực, đại sư ca đã uống một hơi cạn sạch nửa bầu rượu. Thì ra đại sư ca sử dụng khí công sư phụ truyền thụ cho, không cần lấy hơi mà uống như rồng hút nước. Hơn nửa bầu rượu đại sư ca uống sạch không còn một giọt.

Mọi người nghe đến đây, cùng cười lên ha hả.

Gã Lục hầu nhi lại nói:

– Tiểu sư muội, nếu ngày hôm qua sư muội ở Hành Dương, tận mắt thấy công phu uống rượu của đại sư ca thì sư muội không thể không khâm phục mà cúi đầu lạy năm cái sát đất. Đại sư ca thần ngưng tại Đan điền, khí đưa vào Tử phủ, thân bay bổng vượt qua Hoa Nhạc, khí xông cao lên tận mây xanh, làm rung động cả sao Bắc Đẩu. Môn khí công này sử dụng đến độ xuất thần nhập hóa, huyền diệu vô cùng!

Thiếu nữ cười lăn cười lộn, rồi nói móc:

– Miệng Lục sư ca trơn như mỡ, cứ bốc thơm đại sư ca lên tới trời xanh. Hừ, sư ca dám lấy khẩu quyết của chúng ta ra mà chế nhạo, nên cẩn thận đó nghe!

Gã Lục hầu nhi cười nói:

– Ta không ăn ốc nói mò. Ở đây có sáu vị sư huynh sư đệ, ai cũng nhìn thấy cả. Có phải là đại sư ca sử dụng khí công uống sạch bầu Hầu nhi tửu không, quý vị?

Mấy người bên cạnh đều gật đầu nói:

– Sự thật đúng như vậy đó, tiểu sư muội.

Thiếu nữ thở dài rồi nói:

– Công phu này rất khó, mọi người không ai luyện nổi, chỉ có mình đại sư ca học được. Ai ngờ y lại đem ra lường gạt lão ăn mày để uống rượu.

Giọng nói của cô dường như vừa giận dỗi lại vừa có ý ca ngợi.

Gã Lục hầu nhi nói:

– Đại sư ca uống sạch bình rượu, tất nhiên lão ăn xin đó không chịu. Lão nắm vạt áo của đại sư ca mà la: “Rõ ràng là ngươi nói chỉ uống một hớp. Tại sao ngươi nốc sạch nửa bầu rượu của ta?” Đại sư ca cười nói: “Quả thực, ta chỉ uống có một hớp. Lão có thấy ta dừng lại để lấy hơi không? Không lấy hơi tức là chỉ một hớp thôi. Chúng ta chưa bàn bạc là một hớp lớn hay một hớp nhỏ. Kỳ thực ta chỉ mới uống có nửa hớp, nói một hớp thật ra chưa đủ. Một hớp thì một lạng bạc, nửa hớp thì chỉ nửa lạng. Hãy trả lại ta nửa lạng!”

Thiếu nữ cười nói:

– Đã uống rượu của người ta mà còn đòi tiền lại ư?

Lục hầu nhi nói:

– Gã ăn mày tức quá định khóc. Đại sư ca nói: “Lão huynh. Lão huynh nóng nảy như vậy, nhất định là một quân tử hảo rượu! Nào nào, ta làm chủ xị, kính mời lão huynh một bữa thật say!” Đại sư ca bèn kéo lão ăn mày lên một tửu lâu bên đường. Cả hai thi nhau cùng uố ng, chén chú chén anh không ngừng nghỉ. Bọn ta đợi đến giữa trưa, hai người vẫn còn uống. Đại sư ca muốn có con khỉ nên bảo lão đưa con khỉ cho mình chăm sóc. Đợi đến xế chiều, lão ăn mày say lăn ra đất, bò dậy không nổi; đại sư ca vẫn ngồi rót rượu uố ng tỳ tỳ nhưng nói năng vẫn rất tỉnh táo. Đại sư ca bảo chúng ta đến Hành Sơn trước rồi mình sẽ tới sau.

Thiếu nữ nói:

– Thì ra là vậy!

Thiếu nữ trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Lão ăn mày đó có phải là người trong Cái bang không?

Người giống phu khuân vác lắc đầu nói:

– Không phải. Lão không biết võ công, trên lưng không đeo túi.

Thiếu nữ nhìn ra ngoài trời một hồi lâu, thấy mưa vẫn tầm tã không ngớt. Nàng lẩm bẩm một mình: Nếu đại sư ca cùng với anh em tới đây ngày hôm qua thì hôm nay khỏi phải dầm mưa dãi gió mà đi!

Lục hầu nhi nói:

– Tiểu sư muội! Sư muội nói sư muội và nhị sư ca trên đường gặp rất nhiều chuyện ly kỳ. Vậy sư muội hãy kể lại cho chúng ta nghe đi.

Thiếu nữ nói:

– Lục sư ca sốt ruột làm gì? Đợi đại sư ca đến rồi kể cũng không muộn, để muội khỏi phải kể nhiều lần. Các vị sư ca hẹn gặp nhau ở đâu?

Lục hầu nhi đáp:

– Không hẹn gì cả. Thành Hành Sơn này không lớn gì mấy, tất nhiên sẽ gặp nhau thôi. Được! Tiểu sư muội gạt ta, bảo ta kể việc đại sư ca uống Hầu nhi tửu mà chuyện của mình lại lờ đi không nói nhé.

Thiếu nữ dường như không tập trung tâm trí, nói:

– Nhị sư ca! Xin nhị sư ca hãy kể lại cho các vị sư ca nghe được không?

Cô nhìn phía sau lưng Lâm Bình Chi một cái, rồi nói:

– Ở đây có nhiều tai mắt, chúng ta đi tìm một khách điếm, rồi hãy nói.

Một gã khác cao nghệu từ nãy giờ không nói gì, bây giờ mới lên tiếng:

– Trong thành Hành Sơn, bao nhiêu khách điếm lớn nhỏ đều chật ních tân khách. Chúng ta lại không muốn đến làm phiền Lưu phủ, hãy chờ đại sư ca thêm một lúc nữa rồi chúng ta đến miếu tự đường ở ngoại thành nghỉ chân. Nhị sư ca tính thế nào?

Lúc này đại sư ca chưa đến, lão già kia trở thành thủ lĩnh của bọn đồng môn. Lão gật đầu:

– Được! Chúng ta ở đây đợi đại sư ca vậy.

Lục hầu nhi sốt ruột, khẽ nói:

– Tên lưng gù này chắc có lẽ là một người điên, ngồi ở đây cả nửa ngày rồi, vẫn không cục cựa. Đếm xỉa đến gã làm chi? Nhị sư ca, sư ca và tiểu sư muội đến Phúc Châu thám thính được gì? Phước Oai tiêu cục đã bị phái Thanh Thành làm cỏ rồi. Nhà họ Lâm không có võ công chân thật gì cả sao?

Lâm Bình Chi nghe bọn họ nói đến tiêu cục của mình càng chú ý hơn. Lão già nói:

– Ta và tiểu sư muội gặp sư phụ ở Trường Sa. Sư phụ bảo chúng ta đến thành Hành Sơn gặp đại sư ca và các vị sư đệ. Chuyện ở Phúc Châu hãy tạm để qua một bên. Tại sao Mạc Đại tiên sinh bỗng nhiên có mặt ở đây, sử chiêu Nhất kiếm lạc cửu nhạn vậy? Các sư đệ đều nhìn thấy cả chứ?

Lục hầu nhi đáp:

– Dạ phải.

Rồi gã đem chuyện mọi người bàn tán Lưu Chính Phong vì sao rửa tay gác kiếm, Mạc Đại tiên sinh bỗng nhiên xuất hiện ra sao, mọi người kinh hãi thế nào lần lượt kể ra.

Lão già hừ lên một tiếng, một lúc sau mới nói:

– Trên giang hồ ai cũng nói Mạc Đại tiên sinh và Lưu tam gia có chuyện bất hòa. Lần này, Lưu tam gia rửa tay gác kiếm mà hành tung của Mạc Đại tiên sinh lại kỳ bí như vậy, càng khiến cho người ta không thấu hiểu được nội tình!

Comments

comments


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.