Tiếu Ngạo Giang Hồ

Hồi 30: Phạm giới luật, Hồ Xung sám hối

trước
tiếp

Lão quay đầu lại nhìn chăm chăm Lệnh Hồ Xung từ đầu đến chân, một lúc sau mới hỏi:

– Xung nhi, lần này xuống núi, ngươi đã phạm bao nhiêu giới trong Hoa Sơn thất giới?

Lệnh Hồ Xung sợ hãi, biết lúc bình thường sư phụ đối với các đệ tử vô cùng thân mật và từ ái, nhưng nếu đã vi phạm môn quy thì lão nghiêm minh không hề tha thứ. Hắn lập tức quỳ xuống trước bàn hương án nói:

– Đệ tử biết tội rồi. Đệ tử không nghe lời của sư phụ sư nương răn dạy, đã phạm vào giới thứ sáu kiêu ngạo tự đại, đắc tội với đồng đạo, trên Hồi Nhạn lâu thành Hành Sơn đã giết La Nhân Kiệt của phái Thanh Thành.

Nhạc Bất Quần hừ lên một tiếng, sắc mặt cực kỳ nghiêm khắc.

Nhạc Linh San nói:

– Gia gia, đó là do La Nhân Kiệt đến uy hiếp đại sư ca. Lúc đó đại sư ca và Điền Bá Quang ác đấu với nhau, bản thân đã bị trọng thương. La Nhân Kiệt thừa lúc người ta nguy khốn mà đến uy hiếp thì đại sư ca làm sao có thể khoanh tay chờ chết được?

Nhạc Bất Quần nói:

– Ngươi không được xen vào. Chuyện này là do Xung nhi đá hai tên đệ tử phái Thanh Thành mà ra. Nếu không có hiềm khích từ trước thì La Nhân Kiệt làm sao lại thừa lúc Xung nhi bị thương mà đến gây sự?

Nhạc Linh San nói:

– Đại sư ca đá hai tên đệ tử phái Thanh Thành đã bị gia gia phạt đánh ba mươi côn. Vụ đó xem như đã xong, không thể lại tính sổ tiếp. Bây giờ, đại sư ca đang bị trọng thương, không thể tiếp tục bị đòn được nữa.

Nhạc Bất Quần trợn mắt nhìn con gái rồi lớn tiếng nói:

– Lúc này là lúc luận xét về giới luật của bổn môn, ngươi là đệ tử phái Hoa Sơn, đừng có ấm ớ chõ miệng vào.

Nhạc Linh San hiếm khi thấy phụ thân hầm hầm giận dữ đối với mình như vậy. Cô cảm thấy rất tủi thân, cặp mắt đỏ hoe, muốn bật khóc. Nếu như bình thường thì Nhạc phu nhân đã dùng lời dịu dàng vỗ về cô. Nhưng lúc này Nhạc Bất Quần đang lấy địa vị chưởng môn nhân cứu xét giới luật của môn hộ; Nhạc phu nhân không thể để ý đến con gái, chỉ đưa mắt trộm nhìn con.

Nhạc Bất Quần quay sang Lệnh Hồ Xung nói:

– La Nhân Kiệt thừa lúc ngươi gặp nguy cấp mà gây chuyện cốt làm cho ngươi nhục nhã; ngươi thà chết chứ không chịu khuất phục, rõ là hành vi của một nam tử hán đại trượng phu nghĩa hiệp. Nhưng tại sao ngươi lại nói ra những lời vô lễ với phái Hằng Sơn, cái gì “Hễ thấy ni cô là xui xẻo, đánh bạc tất thua”? Ngươi lại nói ngay cả đến ta cũng sợ gặp các ni cô là sao?

Nhạc Linh San cười lên hinh hích, gọi:

– Gia gia!

Nhạc Bất Quần nhìn con gái nhưng không tỏ vẻ nghiêm khắc với cô nữa.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Lúc đó đệ tử chỉ mong sư muội của phái Hằng Sơn sớm đi khỏi. Đệ tử tự biết mình không phải là đối thủ của Điền Bá Quang, không còn cách nào khác để cứu sư muội phái Hằng Sơn. Nhưng cô ta cố giữ nghĩa khí đồng đạo, không chịu bỏ đi; đệ tử đành phải ăn nói bậy bạ như vậy. Những lời này mà lọt vào tai các vị sư bá, sư thúc phái Hằng Sơn thì quả là rất vô lễ.

Nhạc Bất Quần nói:

– Ngươi muốn Nghi Lâm sư điệt đi khỏi đó, tuy có dụng ý tốt, nhưng sao không lựa lời lại nói ra những điều xúc phạm như vậy? Ngươi đã bậy bạ quá mức rồi. Trong Ngũ Nhạc kiếm phái, ai ai cũng biết chuyện này; sau lưng ta, họ sẽ bảo nhau rằng ngươi không phải là một chính nhân quân tử, lại trách ta không biết cách giáo dục ngươi.

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Dạ, đệ tử đã biết tội.

Nhạc Bất Quần lại nói:

– Ngươi ở trong Quần Ngọc viện dưỡng thương, đó là chuyện bất đắc dĩ. Nhưng ngươi lại để Nghi Lâm sư điệt và tiểu ma nữ của Ma giáo chui vào trong chăn, còn nói với Dư quán chủ phái Thanh Thành đó là hai cô gái làng chơi của thành Hành Sơn; chuyện như vậy sẽ gây ra nhiều nguy hiểm, ngươi biết chưa? Nếu chuyện này bị bại lộ, thanh danh của phái Hoa Sơn ta bị mất hết còn là thứ yếu, lại làm liên lụy đến đến thanh danh của phái Hằng Sơn mấy trăm năm tàn tạ chỉ trong một ngày. Chúng ta phải ăn nói với người ta ra sao đây?

Lệnh Hồ Xung lạnh xương sống, run run nói:

– Sau này đệ tử mới nghĩ ra chuyện này, sợ đến toát mồ hôi hột. Thì ra sư phụ đã sớm biết rồi.

Nhạc Bất Quần nói:

– Khúc Dương của Ma giáo đem ngươi đến Quần Ngọc viện dưỡng thương sau đó ta mới biết, nhưng lúc ngươi bảo hai đứa tiểu nữ chui vào trong chăn, ta đang đứng ngoài cửa sổ.

Lệnh Hồ Xung nói:

– May là sư phụ biết đệ tử không có hành động của kẻ lãng tử vô hạnh.

Nhạc Bất Quần nghiêm nghị nói:

– Nếu ngươi thực sự vào trong kỹ viện ngủ với kỹ nữ thì ta đã sớm lấy cái đầu trên cổ ngươi rồi, đâu có thể dung tha để ngươi sống đến hôm nay?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Dạ!

Sắc mặt Nhạc Bất Quần càng lúc càng nghiêm khắc. Một lúc sau, lão mới hỏi:

– Ngươi biết rõ thiếu nữ họ Khúc kia là người trong Ma giáo, sao không cho nó một kiếm giết đi? Tuy tổ phụ[3] của nó có ơn cứu mạng ngươi nhưng rõ ràng người trong Ma giáo mua ơn bán nghĩa. Chúng làm nhiều thủ đoạn nhằm gây chia rẽ Ngũ Nhạc kiếm phái ta, ngươi không phải thằng ngốc, sao lại không hiểu? Chuyện chúng cứu mạng ngươi bên trong ẩn chứa một âm mưu rất lớn. Lưu Chính Phong là hạng người thông minh tài giỏi như vậy cũng không tránh khỏi cạm bẫy của chúng để đến nỗi thân bại danh liệt, người nhà bị giết hết. Thủ đoạn của bọn Ma giáo hiểm độc vô cùng, ngươi đã nhìn thấy tận mắt. Khi chúng ta đi từ Hồ Nam về đến Hoa Sơn, ta không hề nghe ngươi nói một câu lên án bọn Ma giáo. Xung nhi, ta thấy sau khi bọn chúng cứu mạng ngươi, ngươi không còn phân biệt được chính tà, ngay gian chút nào, đã vậy còn quá hồ đồ nữa. Chuyện như vậy có liên quan rất lớn đến việc an thân lập mệnh của ngươi về sau, ngươi không thể xem nhẹ được.

Lệnh Hồ Xung hồi tưởng lại ngày nào giữa đêm khuya ở chốn hoang sơn, lắng tai nghe Khúc Dương và Lưu Chính Phong hợp tấu đàn sáo. Nếu nói Khúc Dương có tâm địa hiểm độc, cố ý hãm hại Lưu Chính Phong thì vạn lần không thể tin được.

Nhạc Bất Quần thấy sắc mặt Lệnh Hồ Xung có vẻ do dự, hiển nhiên là hắn chưa tin vào lời mình nói. Lão hỏi tiếp:

– Xung nhi, chuyện này quan hệ đến sự hưng suy vinh nhục của phái Hoa Sơn ta và cũng quan hệ đến sự an nguy thành bại của ngươi nữa. Ta chỉ hỏi ngươi: sau này thấy người trong Ma giáo, ngươi có căm ghét như kẻ thù mà quyết giết chúng hay không?

Lệnh Hồ Xung trầm ngâm nhìn sư phụ, lòng vẫn bán tín bán nghi, tự hỏi: Sau này nếu ta thấy người trong Ma giáo có nên hỏi chuyện thị phi cho rõ ràng hay rút kiếm giết ngay?

Chàng không biết phải hành xử vấn đề này thế nào, nên khi sư phụ hỏi, chẳng biết phải trả lời sao.

Nhạc Bất Quần chăm chú nhìn Lệnh Hồ Xung một lúc lâu, thấy hắn không đáp; lão thở dài, nói:

– Lúc này, ngươi trả lời một cách gượng gạo cũng vô nghĩa thôi. Lần này ngươi xuống núi đã làm tổn hại thanh danh của phái ta rất nhiều. Ta phạt ngươi quay mặt vào tường một năm để ngươi suy nghĩ cho thật chín chắn về những chuyện này.

Lệnh Hồ Xung cúi người đáp:

– Dạ, đệ tử xin kính cẩn nhận hình phạt.

Nhạc Linh San nói:

– Quay mặt vào tường một năm ư? Vậy thì trong vòng một năm, mỗi ngày phải quay mặt vào tường mấy giờ?

Nhạc Bất Quần nói:

– Sao lại mấy giờ? Mỗi ngày từ sáng đến tối, ngoài lúc ăn ngủ ra, phải quay mặt vào tường để suy nghĩ.

Nhạc Linh San vội nói:

– Vậy thì làm sao được? Quay mặt vào tường khiến người ta buồn đến chết ư? Chẳng lẽ ngay cả đi đại tiện, tiểu tiện cũng không được phép ư?

Nhạc phu nhân quát:

– Con gái gì mà nói năng khiếm nhã vậy?

Nhạc Bất Quần nói:

– Quay mặt vào tường một năm có gì là nặng? Năm xưa, tổ sư của ngươi phạm tội đã từng bị phạt quay mặt vào tường ba năm sáu tháng trên ngọn Ngọc Nữ không rời một bước.

Nhạc Linh San lè lưỡi nói:

– Vậy thì quay mặt vào tường một năm coi như là nhẹ ư? Kỳ thực đại sư ca nói “Hễ gặp ni cô đánh bạc tất thua” hoàn toàn là do lòng tốt muốn cứu người chứ có cố ý thóa mạ ai đâu.

Nhạc Bất Quần nói:

– Chính vì lòng tốt nên ta mới phạt hắn một năm quay mặt vào tường. Nếu hắn có ý đồ đen tối, ta đã tát cho hắn rớt răng, cắt cái lưỡi hắn đi rồi.

Nhạc phu nhân nói:

– Linh nhi, ngươi không được lý sự với gia gia nữa. Đại sư ca của ngươi ở trên ngọn Ngọc Nữ để ăn năn hối lỗi, ngươi đừng có lên đó tán gẫu với hắn, nếu không thì ý định tốt đẹp của gia gia ngươi đối với hắn sẽ bị ngươi làm hỏng đi.

Nhạc Linh San nói:

– Giam đại sư ca ở trên ngọn Ngọc Nữ còn cho là có ý định tốt sao? Không cho hài nhi được chuyện trò với đại sư ca thì lúc tịch mịch có ai để đại ca chuyện trò giải sầu? Trong một năm, ai sẽ cùng luyện kiếm với hài nhi?

Nhạc phu nhân nói:

– Ngươi đi tán gẫu với hắn, hắn còn quay mặt vào tường ăn năn sám hối sao được? Bao nhiêu sư huynh sư tỷ trên núi ai cũng có thể cùng ngươi luyện kiếm được cả.

Nhạc Linh San nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lại hỏi:

– Vậy thì trên đó đại sư ca ăn cái gì? Một năm không xuống núi đại ca phải nhịn ăn chết đói sao?

Nhạc phu nhân nói:

– Ngươi không phải lo, sẽ có người đem cơm cho hắn.

Comments

comments


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.