Phi Hồ ngoại truyện

Chương 16: Chốn đầm rồng hang cọp

trước
tiếp

Lão già này tên gọi Thái Uy, địa vị rất cao trong Hoa Quyền Môn. Lão thấy Hồ Phỉ đã bỏ tấm khăn vàng che mặt hiển nhiên là một bộ mặt có râu quai nón. Lão nhìn kỹ chàng rồi chắp tay đáp:

– Khải bẩm chưởng môn! Phúc đại soái có văn thư đưa đến.

Hồ Phỉ run lên nghĩ thầm:

– Vụ này khó lòng bịp nữa rồi. Thử xem lão nói gì?

Chàng vẫn giữ nét mặt thản nhiên, chỉ “ủa” một tiếng.

Thái Uy lại nói:

– Văn thư này giao cho tiểu lão để hỏi bản môn đã lựa xong chưởng môn nhân chưa? Còn phụ thêm bốn tấm thiếp mời chưởng môn nhân đúng ngày rằm trung thu cùng ba đệ tử bản môn đến dự đại hội chưởng môn…

Hồ Phỉ nghe tới đây thở phào một cái, tự nhủ:

– Té ra là vậy, làm ta phải một phen hú vía. Chỉ cần một ngày một đêm Mã cô nương không di động là được. Nếu tờ văn thư này mà Phúc Khang An hạ lệnh bắt người thì tính mạng của cô lại trao vào tay hắn.

Chàng sợ Phúc Khang An còn giở trò gì, liền tiếp lấy văn thư đọc kỹ lại một lượt, rồi nói:

– Thái sư bá! Cơ sư đệ! Xin hai vị cùng đi với tại hạ, thêm tệ muội nữa. Bốn người chúng ta đi dự cuộc đại hội chưởng môn.

Thái Uy cùng Cơ Hiểu Phong cả mừng, tạ ơn không ngớt miệng.

Tên bộc thị liền vào bẩm:

– Xin mời Trình gia, Thái gia, Cơ gia ba vị ra ngoài dùng cơm.

Hồ Phỉ gật đầu, toan đi gọi Trình Linh Tố, thì đột nhiên nghe thấy trong phòng gọi:

– Đại ca! Đại ca hãy vào đây!

Hồ Phỉ nói:

– Mời hai vị ra trước, tại hạ sẽ đến ngay.

Chàng nghe thanh âm Trình Linh Tố ra chiều cấp bách, liền rảo bước vào phòng. Chàng vừa vén rèm cửa, đã nghe tiếng Mã Xuân Hoa khẽ gọi:

– Con ta đâu? Bảo hai anh em chúng vào đây… ta muốn nhìn thấy chúng. Hai anh em chúng đâu rồi?

Trình Linh Tố chau đôi mày thanh tú, khẽ nói:

– Y nhất định đòi thấy mặt con. Vụ này không ổn rồi đây.

Hồ Phỉ đáp:

– Hai con y lọt vào tay mụ già thâm độc kia rồi. Chúng ta phải tìm cách cứu ra mới được.

Trình Linh Tố nói:

– Mã cô nương rất nóng nảy muốn gặp con ngay, cô không gặp được là kêu gào la khóc rất nguy cho bệnh thể.

Hồ Phỉ trầm ngâm đáp:

– Để tiểu huynh vào khuyên giải xem sao.

Trình Linh Tố lắc đầu, nói:

– Thần trí y không được tỉnh táo khuyên can chẳng ăn thua gì. Trừ phi bồng con y vào đây, không thì trong người uất kết, máu độc cố nhiên chưa trừ được hết, dược lực cũng chẳng có cách nào vào thấu tới phủ tạng.

Hồ Phỉ rất đỗi bàng hoàng, trong lúc nhất thời không nghĩ ra diệu kế gì.

Chàng nói:

– Đành phải mạo hiểm vào phủ Phúc đại soái một lần nữa để đoạt lại hai thằng nhỏ đem về. Nhưng mau lắm cũng phải chờ tới đêm mới hành động được.

Trình Linh Tố giật nảy người, hỏi:

– Lại vào Phúc phủ ư? Đại ca định đi tống tử chăng?

Hồ Phỉ cười gượng không biết nói sao. Dĩ nhiên chàng cũng biết đêm qua đã đại náo thành chuyện long trời lở đất, tất nhiên bữa nay trong phủ Phúc Khang An đề phòng nghiêm mật. Bước đi một bước còn muôn vàn khó khăn, thì làm sao đoạt nổi hai đứa nhỏ kia? Nếu như có mấy chục tay võ nghệ cao cường đồng thời hạ thủ thì may ra mới thành công. Còn một mình chàng đơn thương độc mã, cùng lắm thêm vào Trình Linh Tố và Cơ Hiểu Phong, chẳng lẽ ba người có đủ bản lãnh nghiêng trời để mà hành động?

Sau một lúc lại nghe tiếng Mã Xuân Hoa không ngớt la gọi:

– Hài tử! Mau vào đây! Má má trong mình khó ở, hai đứa con còn đi đâu?

Hồ Phỉ chau mày hỏi:

– Nhị muội! Nhị muội tính sao đây?

Trình Linh Tố lắc đầu đáp:

– Y nhớ thương con không ngớt la gọi, như thế thì không tới ba ngày là chất độc sẽ phát tác. Chúng ta đã làm hết sức mình mà không cứu nổi thị đó là số trời.

Hồ Phỉ nói:

– Chúng ta hãy đi ăn cơm rồi sẽ tính.

Ăn cơm xong, Trình Linh Tố cho Mã Xuân Hoa uống thuốc một lần nữa. Lúc này nàng lại gọi Phúc Khang An:

– Khang ca! Khang ca! Sao Khang ca không ngó ngàng gì đến thiếp? Khang ca hãy đưa hai đứa con ngoan lại đây cho tiện thiếp bồng một lúc.

Hồ Phỉ càng nghe lại càng thêm phẫn nộ, trong bụng lại càng bồn chồn.

Trình Linh Tố kéo áo chàng vào trong căn nhà nhỏ ở bên ngoài, vẻ mặt trịnh trọng nói:

– Đại cạ! Tiểu muội đã nói rồi, đại ca có đếm xỉa đến hay không?

Hồ Phỉ rất lấy làm lạ, tự hỏi:

– Sao cô lại hỏi câu này?

Chàng lắc dầu đáp:

– Tiểu huynh không nhớ rồi.

Trình Linh Tố nói:

– Hay lắm! Tiểu muội nhắc lại cho đại ca nghe. Nếu đại ca vào phủ Phúc Khang An để cứu con Mã cô nương, thì đại ca đi mời danh y khác đến trị độc cho y, tiểu muội về phương nam ngay bây giờ.

Hồ Phỉ kinh ngạc chưa kịp trả lời, thì Trình Linh Tố đã trở gót vào phòng. Chàng biết cô nói câu đó toàn là vì mình. Cứ tình thế trước mắt mà mạo hiểm vào phủ Phúc Khang An thì chỉ uổng mạng chứ chẳng ích gì. Chàng cũng nghĩ đến điều đó nhưng vụ này lại xúc động đến lòng nghĩa hiệp. Chàng nhớ lại ngày mình bị treo đánh ở Thương Gia Bảo, Mã Xuân Hoa đã không ngớt năn nỉ cho chàng. Chịu ơn mà không báo đáp thì đâu đáng mặt trượng phu? Chàng đã quyết ý, nhưng Trình Linh Tố bỗng nhiên thốt ra câu này, mà chàng cứ liều mạng đi cứu hai đứa nhỏ, cô tức giận bỏ đi thì cũng hỏng bét.

Trong lúc thảng thốt, Hồ Phỉ cứ do dự không nghĩ ra được kế gì. Chàng thả bước trên đường phố, không hay đã gần tới phủ Phúc Khang An. Cứ cách năm, mười bước lại có hai tên vệ sĩ đứng gác, tên nào cũng gươm tuốt trần, phòng vệ cực kỳ nghiêm mật. Đừng nói chuyện tiến vào phủ, chỉ đi thêm mấy bước là bọn vệ sĩ đã giữ lại tra hỏi rồi. Hồ Phỉ trong lòng buồn bã không vui. Chàng không dám chần chừ, liền chuyển qua hai đường phố, bỗng thấy một tòa tửu lâu bèn lên lầu ngồi uống rượu một mình.

Chàng vừa uống được hai chung, bỗng nghe trong phòng bên cạnh có người lên tiếng:

– Uông đại ca! Bữa nay chúng ta uống rượu ít thôi. Lát nữa đến phiên trực, mặt đỏ bừng thì khó coi lắm.

Người khác cười ha hả, đáp:

– Được rồi! Chúng ta cạn ba chung nữa rồi ăn cơm.

Hồ Phỉ nghe rõ thanh âm Uông Thiết Ngạc, bụng bảo dạ:

– Việc thiên hạ sao khéo trùng hợp, mình lại chạm trán hắn ở đây.

Nhưng chàng nghĩ lại cái đó cũng chẳng có chi là lạ. Theo lời họ nói thì lát nữa họ sẽ đến phủ Phúc Khang An để đổi phiên gác. Tửu lâu này gần Phúc phủ hơn hết, nên bọn thị vệ trước khi đi gác, đến đây uống vài ba chung rượu là chuyện thường. Nếu bọn Uông Thiết Ngạc đến phiên canh mà không lại đây uống mới là chuyện lạ.

Lại nghe người khác nói:

– Uông đại ca! Đại ca bảo quen biết Hồ Phỉ, vậy hình thù gã thế nào?

Hồ Phỉ nghe hắn hỏi đến mình không khỏi run lên, liền chú ý lắng tai nghe.

Chỉ nghe Uông Thiết Ngạc thở dài, đáp:

– Hồ Phỉ nhỏ tuổi, chẳng những võ nghệ cao cường mà còn thích kết giao bằng hữu, đúng là một trang hảo hán. Chỉ đáng tiếc gã lại đối nghịch với Phúc đại soái. Đêm qua đã xông vào phủ hành thích đại soái. Thật chẳng biết vụ này phải nói sao đây?

Người kia cười nói:

– Uông đại ca! Tuy đại ca quen biết Hồ Phỉ mà chẳng được thăng quan phát tài thì chúng ta hãy uống rượu xong đi đã. Nếu ra đường mà ngẫu nhiên gặp gã, hai anh em ta cứ tóm lấy, há chẳng lập nên công lớn?

Uông Thiết Ngạc cười đáp:

– Ha ha! Ông bạn nói coi bộ dễ dàng quá! Xét về bản lĩnh như ông bạn Trương Cửu thì dù hai chục tên cũng đừng hòng bắt được gã.

Trương Cửu nghe nói vậy, đâm ra bực mình, hỏi lại:

– Còn lão thì sao? Phải mấy tên Uông Thiết Ngạc mới bắt được gã?

Uông Thiết Ngạc đáp:

– Ta lại càng tệ nữa. Đến bốn chục cái bị thịt như ta cũng chẳng làm được tích sự gì.

Trương Cửu cười lạt hỏi:

– Bộ gã có ba đầu sáu tay hay sao mà ghê gớm đến thế?

Hồ Phỉ nghe hai người nói chuyện chẳng ăn nhập gì với nhau, bất giác động tâm. Nhớ câu thời cơ chỉ trong nháy mắt là vụt qua, chàng không nghĩ ngợi gì nữa bèn mở rèm, cất bước chạy sang phòng bên, nói:

– Uông đại ca! Đại ca ngồi đây uống rượu ư? Này! Trương đại ca đây mà! Tiểu nhị, người dọn đồ trên bàn của ta qua dây.

Uống Thiết Ngạc và Trương Cửu thấy Hồ Phỉ đến sửng sốt tự hỏi:

– Gã này là ai? Bọn mình có quen biết gã đâu?

Uông Thiết Ngạc thoạt nghe thanh âm cũng hơi quen quen, nhưng thấy mặt chàng tua tủa râu quai nón thì làm sao có thể nghĩ đó lại là Hồ Phỉ được?

Hồ Phỉ lại nói:

– Đêm qua tiểu đệ gặp Chu Thiết Tiêu đại ca và Tăng Thiết Âu nhị ca ngồi ở Tụ Anh Lâu uống mấy chung, còn nhắc tới Uông đại ca.

Uông Thiết Ngạc chỉ ậm ừ cho xuôi chuyện, hắn vắt óc suy nghĩ xem người ngồi trước mặt mình là ai. Theo như lời nói thì người này đã quen cả Chu sư ca và Tăng sư ca, thì hiển nhiên chẳng phải người xa lạ, nhưng trong lúc nhất thời không sao nhớ được. Hắn không khỏi tự mắng thầm mình là con người hồ đồ.

Tiểu nhị bày rượu lên bàn. Hồ Phỉ nói:

– Bữa nay tiểu đệ làm chủ. Đã lâu lắm chưa được uống cùng Uông đại ca và Trương đại ca một chung nào.

Chàng móc mười lạng bạc ném cho tiểu nhị, nói:

– Còn dư cho chưởng quỹ. Phải lấy rượu ngon, thức nhắm tốt đem lên đây.

Tiểu nhị thấy chàng hào phóng liền tỏ vẻ kính cẩn, vâng dạ luôn miệng. Chẳng mấy chốc rượu và thức ăn lục tục bưng lên. Hồ Phỉ cười nói vui tươi, lại nhắc tới bọn Tần Nại Chi, Ân Trọng Tường, anh em Vương Kiếm Anh, Vương Kiếm Kiệt đều là người quen biết, khi thì bàn luận võ công, lúc lại gầy sòng đánh bạc, dường như bọn họ đều là bạn hữu tri giao của chàng.

Uông Thiết Ngạc rất áy náy, vì người ta thân thiết với mình như vậy mà còn mở miệng hỏi họ tên thì thật quá ư thất lễ. Nhưng hắn nghĩ vỡ cả óc vẫn không nhận ra người ngồi trước mặt là ai? Trương Cửu cũng cho Hồ Phỉ là bạn thân của Uông Thiết Ngạc, lại thấy chàng cư xử hào sảng liền đoán lai lịch không nhỏ, nên cũng vui lòng quấy quả một bữa.

Uống rượu một lúc, rồi đồ nhắm đưa lên hết. Uông Thiết Ngạc không nhịn được, nói:

– Xin đại ca tha thứ cho tại hạ vô lễ. Tại hạ càng sống càng hồ đồ.

Gã giơ tay lên cốc mạnh vào trán một cái, rồi nói tiếp:

– Trong lúc thảng thốt, tại hạ không nhớ được tên họ của lão ca. Thật là đáng chết!

Hồ Phỉ cười đáp:

– Uông đại ca quả là quý nhân nên hay quên mọi việc. Tối hôm qua đại ca còn ngồi ăn cơm ở nhà tiểu đệ mà cũng quên rồi ư? Chỉ đáng tiếc là gầy sòng để đánh bài cẩu mà không thành rồi đưa đến chỗ Chu đại ca cùng người ta động thủ quá chiêu, làm tổn thương hòa khí.

Uông Thiết Ngạc sửng sốt, miệng ấp úng:

– Đại ca… đại ca là…

Hồ Phỉ cười đáp:

– Tiểu đệ là Hồ Phỉ đây mà!

Chàng vừa nói câu này khiến cho Uông Thiết Ngạc và Trương Cửu giật nảy mình lên như cái lò xo, hai người kinh hãi không bút nào tả xiết.

Hồ Phỉ cười hỏi:

– Sao? Tiểu đệ chỉ đeo bộ râu giả mà Uông đại ca không nhận ra được ư?

Uông Thiết Ngạc khẽ nói:

– Nói khẽ chứ Hồ đại ca! Trong thành, khắp nơi đang truy lùng đại ca, sao đại ca lớn mật đến thế? Còn dám ngang nhiên đến đây uống rượu ư?

Hồ Phỉ cười đáp:

– Sợ cái gì? Đến Uông đại ca còn không nhận ra được tiểu đệ thì người ngoài làm sao nhận biết nổi?

Uông Thiết Ngạc hỏi:

– Đại ca không được nấn ná ở thành Bắc Kinh nữa, nên chuồn ra khỏi thành cho lẹ. Có đủ tiền lộ phí không?

Hồ Phỉ đáp:

– Đa tạ Uông đại ca đầy lòng nhiệt huyết, tiểu đệ có đủ tiền tiêu dùng rồi.

Chàng nghĩ bụng:

– Lão này tính nết thô lỗ nhưng lại là người rất trung hậu.

Trương Cửu biến sắc cúi xuống, không nói nửa lời.

Uông Thiết Ngạc lại nói:

– Bữa nay cổng thành đều tra xét rất nghiêm mật. Lúc đại ca rời thành chớ để lộ sơ hở. Hay là để Uông mỗ cùng Trương đại ca đưa Hồ đại ca ra khỏi thành thì chắc chắn hơn. Trình cô nương đâu rồi?

Hồ Phỉ lắc đầu đáp:

– Tạm thời tiểu đệ chưa đi được vì còn một món nợ chưa thanh toán với Phúc đại soái.

Trương Cửu nghe tới đây sắc mặt ra chiều khác lạ.

Uông Thiết Ngạc nói:

– Hồ đại ca! Bản lãnh Uông mỗ thua xa đại ca, nhưng có một câu nói khuyên can. Phúc đại soái quyền thế nghiêng trời. Đại ca muốn đối nghịch với lão nhân gia thì làm sao chống chọi nổi? Uông mỗ ăn chén cơm của lão nhân gia thì phải làm việc dưới trướng, cũng chẳng thể che chở cho đại ca được. Bữa nay Uông mỗ mạo hiểm đưa đại ca ra ngoài thành. Đại ca nên đi mau.

Hồ Phỉ đáp:

– Không được! Uông đại ca! Đại ca có biết vì sao tiểu đệ đắc tội với Phúc đại soái không?

Uông Thiết Ngạc đáp:

– Uông mỗ chưa rõ, đang muốn hỏi Hồ đại ca đây.

Hồ Phỉ liền thuật chuyện Phúc Khang An đến Thương gia bảo quen biết Mã Xuân Hoa, rồi nàng sanh hai đứa con ra sao, đêm qua nàng bị trúng độc thế nào nhất nhất thuật lại. Chàng lại nói cả đến việc giải cứu Mã Xuân Hoa như thế nào, và nàng vì thương nhớ hài nhi mà tính mệnh rất nguy cấp ra sao, nên dù gặp muôn ngàn nguy hiểm cũng phải đi cứu hai đứa nhỏ về cho Mã Xuân Hoa.

Uông Thiết Ngạc càng nghe càng tức giận, vỗ bàn nói:

– Té ra lòng dạ hắn lại độc ác đến thế! Hồ đại ca! Đại ca là đấng anh hùng nghĩa hiệp khiến người ta phải kính phục. Nhưng cuộc phòng thủ trong phủ Phúc đại soái rất nghiêm mật, có không biết bao nhiêu cao thủ canh giữ khắp nơi. Việc cứu hai đứa nhỏ hãy khoan nghĩ tới. Đành phải chờ vụ này lắng xuống sẽ thong thả tìm cách khác.

Hồ Phỉ đáp:

– Tiểu đệ có kế này hãy dùng thử coi. Chúng ta mượn y phục của Trương đại ca giả làm vệ sĩ, chờ đến đêm Uông đại ca dẫn vào phủ động thủ.

Trương Cửu biến sắc đứng phắt dậy, tay nắm đốc đao.

Hồ Phỉ tay trái cầm chung rượu nâng lên uống một hớp, tay mặt đưa ra gắp thức ăn. Đột nhiên chàng hắt nửa chén rượu vào mắt Trương Cửu. Trương Cửu kinh hãi “ối” lên một tiếng, giơ tay vuốt mặt. Hồ Phỉ cầm đũa đâm vào huyệt “Thần tàng” và huyệt “Trung đình” ở trước ngực hắn. Trương Cửu người rũ ra, té ngay xuống ghế.

Điếm tiểu nhị nghe tiếng động chạy ra. Hồ Phỉ liền bảo gã:

– Quan gia đây say rượu, cần tìm cho y một phòng để nghỉ.

Tiểu nhị đáp:

– Cách đây năm nhà là An Viễn lão điếm. Để tiểu nhân đỡ quan gia qua đó

Hồ Phỉ nói:

– Hay lắm

Chàng lại thưởng cho gã năm đồng bạc.

Điếm tiểu nhị mừng quá đỡ ngay Trương Cửu qua khách điếm. Hồ Phỉ lấy một phòng trên gác rồi đóng cửa lại. Chàng lại điểm thêm ba huyệt đạo trên người Trương Cửu để trong vòng mười hai giờ hắn phải nằm bất động.

Uống Thiết Ngạc trong lòng bồn chồn hồi hộp, nhưng thấy Hồ Phỉ hành hiệp trượng nghĩa, cử động mau lẹ sáng suốt nên cũng không khỏi bội phục. Có điều lão thấy vụ này cực kỳ nguy hiểm, nên trong bụng cứ thấp thỏm lo âu.

Hồ Phỉ cởi áo ra, mặc y phục võ quan của Trương Cửu vào. May ở chỗ thân hình hai người tầm vóc ngang nhau nên chàng mặc rất vừa vặn.

Uông Thiết Ngạc nói:

– Uông mỗ đi nhận phiên canh, lát nữa sẽ trở lại.

Hồ Phỉ đáp:

– Uông đại ca xin cho Trương Cửu được nghỉ, nói là y bị bệnh không thể canh gác được. Tiểu đệ chờ ở đây, chừng canh hai đại ca đến dẫn đi.

Uông Thiết Ngạc ngẩn người ra một lát toan kiếm lời giải thích để từ chối, nhưng lại nghĩ nếu muốn trở thành hảo hán thì phải bỏ hết vinh hoa phú quý. Còn nếu nhất tâm nhất ý vì Phúc đại soái mà ra sức thì hóa ra chẳng biết phân biệt phải trái, trong lòng cũng thấy không ổn.

Hồ Phỉ thấy gã do dự liền nói:

– Uông đại ca! Vụ này không thể quyết định mau lẹ được. Đại ca không cần phải trả lời ngay bây giờ.

Uông Thiết Ngạc gật đầu ra khỏi điếm. Hồ Phỉ nằm xuống giường là ngủ liền. Chàng biết công việc trước mắt là một canh bạc lớn, mà người chơi lại đặt cược bằng tánh mạng.

Đến canh hai có thể Uông Thiết Ngạc sẽ lén lút đến một mình, dắt chàng trà trộn vào phủ Phúc Khang An, nhưng hành động này khiến cho cái mạng của họ Uông mười phần có đến chín là đi đứt. Giữa lão và Hồ Phỉ chưa có mối giao tình đáng kể, đối với Mã Xuân Hoa lại hoàn toàn không can hệ. Vì hai người chẳng liên can gì mà liều mình mạo hiểm, liệu Uông Thiết Ngạc có chịu làm không? Từ thuở nhỏ hắn từng được nghe Chu Thiết Tiêu dạy bảo, nên kính trọng vị đại sư huynh này như thần minh. Huống chi hắn đã làm thủ hạ Phúc Khang An lâu năm thì bốn chữ “Công danh lợi lộc” đối với hắn không phải chuyện nhỏ.

Nếu như Uông Thiết Ngạc là một tay hảo hán giang hồ tâm đầu ý hợp thì Hồ Phỉ quyết chẳng hoài nghi gì nữa, nhưng hắn chỉ là tên võ quan chất phác, bản lãnh bình thường. Bằng hắn quyết định muốn thăng quan phát tài thì chẳng những canh hai không trở lại, mà bốn mặt khách điếm sẽ có hàng trăm cao thủ bao vây, dù chàng có ra sức tử chiến cũng khó lòng thoát được.

Vụ này tựu trung không có lối thoát nào khả dĩ. Nếu Uông Thiết Ngạc không giúp được hai người, cũng chẳng tố giác Hồ Phỉ thì sau này Trương Cửu há chẳng tố cáo y hay sao? Hiện giờ trong tay Hồ Phỉ khác nào đã cầm quân bài mà chưa lật lên. Nếu chàng thua là mất mạng. Ván bài thắng hay bại hoàn toàn trông vào lương tâm của Uông Thiết Ngạc.

Chàng cũng biết Uông Thiết Ngạc chẳng phải hạng người tồi bại nhưng muốn hắn mạo hiểm thái qua là sự thỉnh cầu vượt mức mà chàng chẳng có chỗ nào hay để đền đáp cho gã. Uông Thiết Ngạc là hạng người nửa thiện nửa ác, không ai liệu trước được đem tính mạng trao vào tay người thật là nguy hiểm, nhưng ngoại trừ cách này thì chẳng còn biện pháp nào khác. Phúc Khang An đã phòng bị đến thế, nếu không có người giúp đỡ dẫn đường thì quyết chẳng thể nào vào phủ được.

Hồ Phỉ vừa ngủ đã ngáy pho pho. Lần này chàng không mơ mộng gì cả, cơ bản là chàng chẳng cần đếm xỉa đến canh bạc lớn này kết quả sẽ ra sao. Bài chưa lật lên, thì ai đã biết là quân bài nào? Có lo lắng cũng chẳng ích chi.

Hồ Phỉ ngủ chừng hơn một giờ. Đang lúc mơ màng, trong điếm có người lớn tiếng nói chuyện khiến chàng tỉnh giấc, ngồi bật dậy.

Bỗng nghe một người hỏi:

– Phải rồi! Ta muốn gặp vị quan gia tự hiệu chữ Huyền. Y say rượu ư? Ta có công việc cần tìm y. Ngươi để ta vào coi xem sao.

Hồ Phỉ nghe thanh âm người này không phải là Uông Thiết Ngạc thì trong lòng kinh hãi lẩm bẩm:

– Chà chà! Canh bạc lớn này rốt cuộc mình đã thua rồi.

Chàng cầm đơn đao khẽ đẩy cửa nhìn ra, chỉ thấy bốn bề lặng lẽ tối om. Chàng liền tung mình nhảy lên nóc nhà, nằm phục xuống chú ý lắng nghe.

Lúc Uông Thiết Ngạc ra đi, Hồ Phỉ nghĩ ngay hắn chỉ có hai đường hành động. Nếu hắn lấy điều nghĩa hiệp làm trọng, thì lúc này một mình tới đây để dẫn lén chàng vào Phúc phủ. Bằng hắn còn tiếc thân cầu lợi, thì nhất định, dẫn bọn võ sĩ ở Phúc phủ đến vây bắt. Bây giờ mà hắn không đến là cơ sự đã hỏng rồi. Nhưng bốn mặt khách điếm lại không thấy có người mai phục, điều đó nằm ngoài dự kiến của Hồ Phỉ.

Nên biết bọn võ sĩ đã không đến vây bắt Hồ Phỉ thì thôi, còn đã đến thì nhất định phải đông người. Nếu chỉ vài tay cao thủ thì có thể ẩn thân không lộ tông tích, còn nếu đông người thì có thể nghe hơi thở cũng phát hiện ra được. Hồ Phỉ thấy địch nhân không nhiều mới hơi yên dạ.

Bỗng ngoài cửa sổ có ánh sáng thấp thoáng. Điếm tiểu nhị cầm cây đèn nến, đứng ngoài cửa nói:

– Quan gia! Đây có một vị quan gia muốn gặp lão nhân gia.

Hồ Phỉ xoay mình chuồn qua cửa sổ vào phòng, nhảy xuống đất không một tiếng động, đáp:

– Mời y vào đây!

Điếm tiểu nhị đẩy cửa phòng bước vào, đặt cây nến xuống bàn, cười cầu tài, hỏi:

– Vị quan gia kia đã tỉnh rượu chưa? Nếu chưa thì nên mời lão nhân gia uống một bát tỉnh tửu thang.

Hồ Phỉ thuận miệng đáp:

– Không cần!

Nhãn quang chàng nhìn chằm chặp vào mặt vệ sĩ sau lưng điếm tiểu nhị. Tên vệ sĩ này lối ngoài bốn chục tuổi, khuôn mặt hơi tròn, nước da tái tái. Mặt gã vẫn điềm nhiên không lộ vẻ gì.

Hồ Phỉ nghĩ thầm:

– Tay này đáo để đây! Một mình hắn vào phòng ta mà không lộ vẻ sợ hãi chút nào. Chẳng lẽ hắn quả có bản lãnh hơn người chẳng coi ta vào đâu?

Bỗng nghe tên vệ sĩ kia hỏi:

– Phải chăng vị này là Trương đại ca? Bọn tiểu đệ chưa từng gặp mặt nhau. Tiểu đệ là Nhâm Thông Võ làm đương sai ở tả doanh.

Hồ Phỉ đáp:

– Té ra là Nhâm đại ca! Hân hạnh! Hân hạnh! Bọn mình đông người quá thành ra tiểu đệ ít khi được dịp gần gũi với Nhâm đại ca.

Nhâm Thông Võ nói:

– Phải rồi! Thượng cấp có công văn truyền xuống, bảo tiểu đệ đưa tới cho Trương đại ca.

Hắn nói rồi lấy đạo công văn trong mình ra. Hồ Phỉ đón lấy coi thấy góc bên trái công văn có in lồ lộ con dấu “Bình Võ Chính Đường” bằng chữ đỏ. Ngoài phong bì đề “Lập tức đến An Viễn khách điếm giao cho tuần bổ ở tả doanh là Trương Cửu, không được chậm trễ”. Hồ Phỉ lần trước đã mắc bẫy ở Phúc phủ, hai tay chàng bị thương vì cái hộp sắt. Lần này chàng khôn hơn không mở công văn ra ngay, mà cẩn thận bóp nắn phong thơ không thấy có gì khả nghi, lại nhớ vụ Miêu Nhân Phụng vì mở hộp thư mà bị chất độc làm mù mắt, chàng hạ tờ công văn xuống dưới bụng mới mở phong bì, rút ra một tờ giấy trắng. Chàng đưa gần cây nến để coi, trong lòng không khỏi vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.

Nguyên trên mặt giấy không có chữ nào. Đó là tấm họa đồ, nét bút thô sơ, trong đồ vẽ một con quỷ chết treo đang trỏ tay ra hiệu, để nài nỉ một người treo cổ lên xà nhà. Theo mê tín dân gian lúc bấy giờ, người treo cổ tự tử, khi chết rồi sẽ biến thành quỷ. Con quỷ này sẽ tìm trăm phương ngàn kế để dẫn dụ người khác biến thành quỷ thế chân cho nó. Có thế nó mới có thể đầu thai kiếp khác được. Kẻ chết sau gọi là “Thế tử quỷ!”. Thuyết này tuy hoang đường vô căn cứ, nhưng người đương thời đều tin cả.

Hồ Phỉ ngưng thần ngẫm nghĩ, chợt động tâm, hỏi:

– Nhâm đại ca! Bữa nay đại ca có phiên canh ở trong phủ Phúc đại soái không?

Nhâm Thông Võ đáp:

– Có! Tiểu đệ phải đi đây.

Hắn nói rồi trở gót toan đi.

Hồ Phỉ gọi giựt lại:

– Khoan đã! Đạo công văn này của ai đưa cho Nhâm đại ca?

Nhâm Thông Võ đáp:

– Là Lâm tham tướng sai tiểu đệ đưa tới.

Bây giờ Hồ Phỉ mới hiểu rõ: Nguyên Uông Thiết Ngạc tự mình không quyết định được, nên phải tìm tới đại sư ca Chu Thiết Tiêu thương lượng. Chu Thiết Tiêu còn nhớ tới ơn Hồ Phỉ đã nối xương chân và trả thẻ bài, liền nghĩ ra kế này. Lão không muốn để Uông Thiết Ngạc mạo hiểm, liền xoay sở cho một tên “Thế tử quỷ” đi giùm. Người này sẽ dẫn Hồ Phỉ tiến vào Phúc phủ, bất luận thành công hay thất bại cũng không can thiệp gì đến sư huynh sư đệ bọn lão. Do đó trên phong thơ không thụ danh cũng chẳng lưu một bút tích gì, để phòng ngừa vạn nhất cơ sự đổ bể lại dính líu đến bọn họ.

Đạo công văn này Chu Thiết Tiêu đã kẹp vào tập công văn của Lâm tham tướng ở tả doanh. Công văn chuyển qua mấy tay, khiến không ai hiểu tự đâu phát ra.

Lâm tham tướng thấy công văn của “Binh Bộ Chính Đường” không dám chậm trễ, lập tức sai người đưa đi ngay.

Chu Thiết Tiêu đã biết toàn thể bọn vệ sĩ ở tả doanh đêm nay phải canh phòng ở Phúc phủ thì bất luận Lâm tham tướng phái ai đến đưa thư, Hồ Phỉ đều có thể theo y tiến vào.

Tuy Hồ Phỉ không biết rõ mọi chi tiết này bên trong nhưng cũng đoán được tám, chín phần. Chàng cười thầm Chu Thiết Tiêu là tay lão gian cự hoạt. Lão đã ở kinh sư mấy chục năm, quả nhiên hành động khác người thường.

Hồ Phỉ thầm cảm kích tấm lòng tốt của lão. Chàng liền nói:

– Cấp trên có thượng lệnh phái tiểu đệ theo Nhâm đại ca vào phủ canh gác.

Rồi chàng lại nói tiếp:

– Con mẹ nó! Hôm nay đến lượt mình nghỉ, ai ngờ nửa đêm còn kêu đi.

Nhâm Thông Võ cười nói:

– Trong phủ đại soái xẩy vụ thích khách, hết thẩy chúng ta ai mà chẳng thêm phần cực nhọc. Hay ở chỗ được ban thưởng cũng khá.

Hồ Phỉ cười bảo:

– Lúc quay về lãnh tiền xong, tiểu đệ xin làm chủ mời đại ca đến Tụ Anh Lâu vui chơi một trận. Nhâm đại ca! Đại ca thích uống rượu, đánh bạc hay đàn bà?

Nhâm Thông Võ cười ha hả, đáp:

– Cả bốn món tửu, sắc, tài, khí, tiểu đệ đều khoái cả.

Hồ Phỉ vỗ vai hắn ra chiều thân thiết, cười nói:

– Nếu vậy chúng ta ý hợp tâm đầu, chỉ đáng tiếc gặp nhau muộn quá. Tiểu nhị! Tiểu nhị! mau lấy rượu lại đây!

Nhâm Thông Võ ngần ngừ nói:

– Đêm nay phải đi gác, nếu tham tướng mà biết chúng ta uống rượu, e có điều bất tiện.

Hồ Phỉ khẽ đáp:

– Bọn mình uống mấy chung chơi. Tham tướng biết cóc gì!

Điếm tiểu nhị đem rượu vào. Đêm khuya chẳng có gì nhắm, gã đành thái đĩa thịt bò khô. Hồ Phỉ cùng Nhâm Thông Võ mỗi người uống ba chung. Chàng liệng hai lạng bạc xuống bàn nói:

– Còn thừa ta thưởng cho ngươi!

Điếm tiểu nhị cả mừng, toan tạ ơn lượm lấy thì Nhâm Thông Võ đã cướp trước. Hắn cười nói:

– Trương đại ca! Vụ này bất tất phải rộng rãi quá. Chúng ta làm đương sai ở phủ Phúc đại soái uống mấy chung rượu thì làm gì phải trả tiền? Đi thôi! Gần đến giờ rồi!

Tay trái hắn nắm Hồ Phỉ kéo đi, tay mặt cầm đồng bạc nhét vào túi. Điếm tiểu nhị ngó thấy tức đầy ruột mà không dám nói. Nên biết bọn vệ sĩ ở phủ Phúc Khang An mặc sức hoành hành tại Bắc Kinh. Chúng coi hát cọp, uống rượu quịt là chuyện bình thường. Dù tiện tay chúng có lấy vật gì ở trong tiệm thì bọn tiểu bách tính cũng chàng dám lên tiếng.

Hồ Phỉ cười hề hề bụng bảo dạ:

– Thằng cha này đã tham tiền hám rượu thì dễ đối phó lắm.

Hai người dắt nhau ra khỏi điếm. Bỗng nghe trên nóc nhà có tiếng động khe khẽ. Thanh âm tuy rất nhỏ nhưng cũng lọt vào tai Hồ Phỉ. Chàng là có chuyện lạ, liền hạ thấp giọng nói:

– Nhâm đại ca! Tiểu đệ còn quên cái này. Xin đại ca chờ một chút.

Chàng xoay người đi về phòng mình. Trong đêm tối, chàng thấy bóng người nhỏ bé gầy nhom vượt cửa sổ ra ngoài, thân pháp cực kỳ thần tốc, hình dạng phảng phất như Chu Thiết Tiêu.

Hồ Phỉ rất lấy làm lạ tự hỏi:

– Lão vào phòng mình làm chi?

Chàng trầm ngâm một chút rồi mở mùng, đặt tay vào mũi Trương Cửu quả nhiên hắn đã ngừng thở. Chu Thiết Tiêu điểm huyệt cho hắn chết rồi.

Chàng nghe lạnh cả người:

– Người này tâm tư quả là chu đáo mà hạ thủ lại rất tàn độc. Nếu lão không trừ khử Trương Cửu thì mưu mô của bọn sư huynh sư đệ nhà lão tất bị bại lộ. Không ngờ mình vừa bước chân ra khỏi cửa là lão lập tức hạ thủ ngay.

Việc này càng khiến chàng yên tâm hơn vì hiểu rõ Chu Thiết Tiêu đối với mình một lòng thành thực, quyết không phải dẫn dụ mình tiến vào Phúc phủ rồi sai người vây đánh.

Chàng liền xoay Trương Cửu quay mặt vào trong, đắp chăn lên tử tế rồi mới ra khỏi phòng nói:

– Nhâm đại ca! Làm phiền đại ca phải chờ đợi. Chúng ta đi thôi.

Nhâm Thông Võ đáp:

– Cùng là anh em cả, khách khí làm gì?

Hai người sóng vai đi một cách đường hoàng, tiến về phủ Phúc Khang An.

Trước cửa Phúc phủ có hơn hai chục tên vệ sĩ đứng gác. Quả nhiên cách phòng vệ nghiêm mật hơn bữa trước.

Hồ Phỉ theo chân Nhâm Thông Võ vừa tới cổng phủ thì một tên đội trưởng hô khẽ:

– Uy chấn….

Nhâm Thông Võ hô theo:

– Tứ hải!

Tên đội trưởng gật đầu, nói:

– Đêm nay anh em phải thận trọng hơn.

Nhâm Thông Võ đáp:

– Cái đó sao quên được?

Hồ Phỉ hỏi:

– Đội trưởng thử nói xem đêm nay liệu có thích khách vào phủ không?

Tên đội trưởng cười đáp:

– Trừ phi chúng nuốt gan báo, ăn tim hổ thì mới dám vào.

Hồ Phỉ cười ha hả tiến vào cổng lớn.

Lúc đến cổng giữa lại chạm trán một tiểu đội vệ sĩ đứng gác. Tên đội trưởng khẽ hô khẩu lệnh:

– Uy chấn…

Nhâm Thông Võ hô theo:

– Huyệt thành!

Tên đội trưởng lại hỏi:

– Nhâm Thông Võ! Người này lạ mặt quá, hắn là ai?

Nhâm Thông Võ đáp:

– Đây là Trương đại ca ở tả doanh. Huynh đệ chưa gặp qua ư?

Tên đội trưởng “ồ” một tiếng rồi nói:

– Bộ râu của y coi có vẻ oai phong lắm!

Hai người rẽ qua mé trái, xuyên qua hai tầng cửa biên vào đến một vườn hoa.

Trong vườn lại có một tiểu đội vệ sĩ. Khẩu hiệu ở đây biến thành “Uy chấn… thiên thu”.

Hồ Phỉ nghĩ bụng:

– Nếu mình không đi theo Nhâm Thông Võ, thì dù có vào được cổng lớn rồi cũng không thể qua được hai cửa này. Hoặc giả ta dò la được khẩu lệch “Uy chấn tứ hải” cũng không ngờ ở mỗi tầng cửa khẩu lệnh lại biến đổi khác nhau.

Tiến vào vườn hoa, Hồ Phỉ đã thuộc đường lối. Chàng e đêm dài sinh lắm mộng, cần sớm hạ thủ là hơn, để cho Mã Xuân Hoa sớm được yên tâm.

Rồi chàng lẩm bẩm:

– Nhị muội thấy ta đi lâu không về chắc cũng đoán biết ta vào Phúc phủ và đang lo lắng lắm đây.

Chàng liền bước mau đi về phía phòng ở của mẫu thân Phúc Khang An. Nhâm Thông Võ lấy làm lạ hỏi:

– Trương đại ca! Đại ca đi đâu đấy?

Hồ Phỉ đáp:

– Lệnh trên phái tiểu đệ đến bảo vệ Thái phu nhân và dặn kỹ không được để thái phu nhân kinh sợ. Nhâm đại ca chưa biết ư?

Nhâm Thông Võ nói:

– Té ra là thế!

Giữa lúc ấy, hai tên vệ sĩ tuần tra lặng lẽ đi tới. Gã ở bên trái quát khẽ:

– Báo danh đi!

Nhâm Thông Võ đáp:

– Nhâm Thông Võ ở tả doanh.

Hồ Phỉ nói theo:

– Trương Cửu ở tả doanh.

Người kia “ủa” lên một tiếng, tay cầm chuôi đao, quát hỏi:

– Sao? Ngươi là ai?

Hồ Phỉ trong lòng hồi hộp, chàng biết gã này đã quen Trương Cửu, như vậy sự tình đã bại lộ rồi. Chàng liền ghé vào tai gã, khẽ nói:

– Tại hạ là Hồ Phỉ đây.

Người kia khiếp sợ đến thộn mặt ra, chân tay luống cuống không biết làm gì. Hồ phỉ liền phóng chỉ điểm vào huyệt đạo gã, lại thuận đà huých khuỷu tay trải đánh trúng vào huyệt đạo tên vệ sĩ kia.

Nhâm Thông Võ kinh hoàng, lắp bắp hỏi:

– Đại ca… đại ca… làm gì vậy?

Hồ Phỉ lạnh lùng đáp:

– Bậc đại trượng phu đi không đổi họ, ngồi chẳng đổi tên. Tại hạ là Hồ Phỉ đây.

Chàng vừa nói vừa ném hai tên vệ sĩ bị điểm huyệt vào bụi hoa. Nhâm Thông Võ hít một hơi chân khí rút yêu đao đánh soạt một tiếng.

Hồ Phỉ cười hỏi:

– Ai cũng trông thấy đại ca dẫn tiểu đệ vào phủ. Đại ca có la lên cũng được ích gì? Chi bằng cứ ngoan ngoãn và im lặng là hơn.

Nhâm Thông Võ vừa kinh hãi, vừa khiếp sợ không biết nói sao.

Hồ Phỉ lại nói:

– Đại ca muốn bình yên thì đi theo tại hạ.

Lúc này Nhâm Thông Võ lục thần vô chủ, đành riu ríu theo sau Hồ Phỉ. Hắn nhìn thấy chàng chỉ cất tay, thúc khuỷu một cái đã đánh ngã được hai tên vệ sĩ võ công cao thâm hơn mình. Nếu hắn động thủ thì nhất định không toàn tánh mạng. Hắn chỉ cầu mong chàng đừng gây chuyện náo loạn để khỏi liên lụy đến hắn. Nhưng Hồ Phỉ đã vào phủ, có lý nào lại không gây cuộc náo loạn? Nhâm Thông Võ suy nghĩ ngây ngô như vậy, bởi lẽ gã không còn cách nào khác nên đành tự an ủi mình mà thôi.

Hồ Phỉ bước nhanh tới bên ngoài nhà tướng quốc phu nhân, lại thấy bảy, tám tên vệ sĩ đứng canh cả. Nếu chàng sấn lại chưa chắc đã hạ ngay được bọn chúng. Chàng động tâm đi quanh đến mé bên tòa nhà, rồi lớn tiếng quát:

– Nhâm Thông Võ! Ngươi làm gì vậy? Người sấn vào nhà Thái phu nhân định tạo phản chăng?

Chàng quát câu này khiến Nhâm Thông Võ càng ngơ ngác, miệng gã ấp úng:

– Tiểu nhân… tiểu nhân…

Hồ Phỉ lại quát:

– Dừng bước lại ngay! Ngươi mưu đồ phản nghịch rồi chăng.

Bọn vệ sĩ nghe chàng quát tháo giật mình kinh hãi, hối hả chạy tới.

Hồ Phỉ đưa bàn tay đặt vào lưng Nhâm Thông Võ, vung chưởng đẩy mạnh một cái. Hình thân to lớn của hắn bay đi đập vào cửa sổ đánh “binh” một tiếng. Lập tức gỗ vụn bay lả tả.

Hồ Phỉ lại hô:

– Bắt lấy nó! Bắt lấy nó! Mau lên!

Bọn vệ sĩ kéo ùa tới tróc nã Nhâm Thông Võ.

Hồ Phỉ lại hô lớn:

– Đừng làm kinh động Thái phu nhân! Tên phản tặc này quả là lớn mật.

Chàng miệng thì hồ, chân thì xông vào phòng.

Thái phu nhân hai tay đang dắt hai đứa nhỏ, kinh hãi hỏi:

– Chuyện gì vậy?

Hai đứa nhỏ đang gào khóc, la gọi:

– Má má đâu rồi? Má má đâu? Con nhớ má má lắm!

Hồ Phỉ chạy vào nói:

– Có thích khách! Tiểu nhân bảo vệ Thái phu nhân cùng hai vị công tử ra khỏi đây.

Thái phu nhân là người từng trải, dù đang run nhưng trong lòng đã nảy mối nghi ngờ, bèn quát hỏi:

– Ngươi là ai? Thích khách đâu?

Hồ Phỉ không dám chần chờ, trong lòng tức giận mụ lòng dạ tàn ác, đã hạ độc giết Mã Xuân Hoa nên liền xông lại, xoay tay phóng chưởng đánh ra. Thái phu nhân địa vị cao sang, chồng làm tướng quốc, mụ lại là tình nhân của đương kim Hoàng đế, ba con mụ đều làm đến thượng thư, hai con dâu cũng đều là công chúa lá ngọc cành vàng, mà lúc này lại chịu nhục nhã ê chề. Hồ Phỉ tuy biết lòng dạ mụ tàn độc chẳng kém gì quân đại gian ác, nhưng nghĩ mụ cũng chỉ là đàn bà già nua, không muốn giết, nên phát chưởng của chàng chỉ vận có một thành khí lực. Dù đã nhẹ tay như vậy mà má bên phải mụ cũng sưng vù lên, mồm đầy máu me, lại rụng hai cái răng. Mụ vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, cơ hồ ngất xỉu.

Hồ Phỉ cúi xuống bảo hai đứa nhỏ:

– Ta đưa các cháu đi gặp má má. Má má đang nhớ các cháu lắm.

Hai đứa nhỏ mặt mày hớn hở, vươn bốn cánh tay nhỏ bé ra để Hồ Phỉ bồng về với mẹ. Hồ Phỉ vừa đưa tay trái bồng hai đứa nhỏ lên, thì giữa lúc ấy có hai tên vệ sĩ tiến vào nhà. Chàng nghĩ:

– Nếu không nắm giữ tánh mạng của Thái phu nhân thì khó bề thoát thân được.

Liền đưa tay mặt nắm lấy cổ áo Thái phu nhân, miệng quát lớn:

– Thái phu nhân ở trong tay ta. Các ngươi mà sấn vào thì chúng ta cùng chết cả.

Chàng nói rồi rảo bước xông ra ngoài. Lúc này mấy tên vệ sĩ đã bắt được Nhâm Thông Võ. Chúng giương mắt lên nhìn Hồ Phỉ một tay bồng hai đứa nhỏ, một tay lôi Thái phu nhân chạy thẳng ra ngoài. Bọn vệ sĩ ném chuột sợ vỡ đồ, nào dám tiến lại động thủ? Chúng chỉ hò hét om sòm và bám sát theo Hồ Phỉ, đao kiếm giơ lên chỉ cách lưng chàng mấy tấc. Bọn vệ sĩ thấy Hồ Phỉ không có cách nào rảnh tay để chống cự, nhưng rốt cuộc cũng không dám sấn vào.

Hồ Phỉ trong lòng ngấm ngầm kêu khổ, vì bốn mặt đã có vệ sĩ bao vây đông nghẹt. Chàng đem theo một già hai trẻ, nếu cứ dùng dằng mãi thế này biết bao giờ mới ra khỏi cửa phủ? Địch nhân vẫn úy kỵ không dám tiến vào, nhưng giả tỷ trong bọn chúng có kẻ lớn mật xông tới, thì chàng cũng chẳng thể đánh chết Thái phu nhân được.

Đang lúc vô kế khả thi, Hồ Phỉ chỉ còn cách rảo bước tiến về phía trước. Hai bên thành thế giằng co. Bọn vệ sĩ cố nhiên không dám xông vào động thủ nhưng thủy chung Hồ Phỉ vẫn không thoát khỏi vòng nguy hiểm. Bọn chúng kéo tới mỗi lúc một đông khiến tình thế càng gay go thêm.

Trong lúc nhất thời Hồ Phỉ không có cách nào hay, chỉ biết gạt bỏ tánh mạng qua một bên, tiến được bước nào hay bước đó, nhưng bốn bề vang lên tiếng truyền lệnh cùng tiếng người la ó. Chàng lại một tay ôm hai đứa trẻ, một tay dắt một bà già, nên không đi mau được, đành lẩn vào bóng lối mà chạy.

Giữa lúc ấy bỗng thấy mé trái ánh lửa lập lòe. Có nguời lớn tiếng hô:

– Thích khách định hành thích công chúa! Chúng còn định đốt chết công chúa nữa! Chúng còn định đốt chết công chúa!

Hồ Phỉ sửng sốt, chàng nghe thanh âm đúng là giọng của Chu Thiết Tiêu. Lại thấy khói lửa dày đặc từ dãy nhà mé trái bốc lên không. Công chúa Gia Hòa là ái nữ của đương kim Hoàng đế. Nếu để sơ sót thì toàn bộ vệ sĩ ở phủ Phúc Khang An đều bị trọng tội.

Lại nghe Chu Thiết Tiêu hô:

– Anh em mau đến cứu hỏa. Đừng để tổn thương đến công chúa. Ta đến cứu Thái phu nhân đây.

Chu Thiết Tiêu là một thủ hạ rất có uy tín của Phúc Khang An. Bọn vệ sĩ đang kinh hoàng thất thố, nghe tiếng lão gọi uy nghiêm đều ào ào kéo đến chỗ ở của công chúa như ong vỡ tổ. Hồ Phỉ đã biết đây là kế “điệu hổ ly sơn” để mình thoát nạn, trong lòng xiết bao cảm kích. Lại thấy Chu Thiết Tiêu hăm hở chạy tới vung đao chém liền. Hồ Phỉ nghiêng mình tránh, miệng quát:

– Giỏi lắm!

Rồi đẩy Thái phu nhân về phía lão. Chu Thiết Tiêu đỡ Thái phu nhân dậy cõng lên lưng.

Hồ Phỉ một tay bồng hai đứa nhỏ, chân chạy thật nhanh.

Lại nghe Chu Thiết Tiêu đề khí hô lớn:

– Bọn thích khách rất đông! Các ngươi ở đâu đứng yên đấy để bảo vệ đại soái và hai vị công chúa, chớ có nhốn nháo mà trúng kế “điệu hồ ly sơn” của bọn chúng.

Bọn vệ sĩ nghe đến bốn chữ “điệu hổ ly sơn” đều run lên, không dám rượt theo nữa.

Hồ Phỉ chạy nhanh về phía cổng sau vườn hoa. Chàng vượt tường ra ngoài nhưng vẫn ngấm ngầm kêu khổ vì thấy hai mặt đông tây đều có vệ sĩ đứng đông nghịt. Chàng bồng hai đứa nhỏ vượt qua một khu đất trống chạy vào trong ngõ hẻm.

Bọn vệ sĩ hô hoán:

– Bắt thích khách! Bắt thích khách!

Chúng vừa hô vừa đuổi theo.

Hồ Phỉ chạy hết ngõ hẻm, chuyển tới một đường ngang, bỗng thấy trước mặt có một cỗ xe lừa đứng ngay giữa đường.

Hồ Phỉ nhảy lên xe, lớn tiếng:

– Chạy lẹ đi! Chạy lẹ đi! Ta sẽ trọng thưởng cho!

Trên chỗ xa phu có hai người ngồi sóng vai. Hán tử thân hình ốm nhom ở bên phải nghe tiếng Hồ Phỉ la, liền giật cương vung roi da một cái cho lừa kéo xe chạy.

Hồ Phỉ vừa vững tâm một chút, bỗng ngửi thấy mùi hôi thối xông lên mũi. Chàng định thần nhìn lại, thì trên cỗ xe lừa để đầy những thùng phân. Nguyên đây là xe vệ sinh đi đến từng nhà để đổi thùng phân. Chẳng tự hỏi:

– Sao nửa đêm lại có xe lấy phân đậu ở đây?

Chàng quay đầu nhìn lại thấy bọn vệ sĩ lớn tiếng hò reo đuổi tới phía sau. Chàng chợt nảy ra một ý, xách một thùng phân ném về phía sau. Cú ném đó lực đạo cực mạnh. Hai tên vệ sĩ đi đầu đụng phải thùng phân, toàn thân ướt đẫm ngã lăn ra, nhất thời không bò dậy được. Bọn vệ sĩ thấy vậy nhất tề dừng lại. Bọn này toàn là những võ sĩ khỏe mạnh gan dạ được tuyển chọn kỹ càng, chúng không sợ đao thương, nhưng trước những thùng phân ném tới, chẳng có ai trong bọn chúng dám nếm mùi hôi thối.

Cỗ xe lừa vẫn chạy bon bon về phía trước, nhưng chỉ lát sau đã nghe tiếng người văng vẳng, bọn vệ sĩ lại đuổi tới. Nên biết Phúc Khang An làm Binh Bộ Thượng thư đương triều, chấp chưởng đặc quyền coi giữ binh mã trong cả nước. Đội vệ sĩ trong phủ đều không phải tầm thường mà để Hồ Phỉ hai đêm liền vào đại náo đến trời long đất lở, thì bọn chúng còn chi là mặt mũi. Chúng thấy xe chạy xa rồi, thùng phân không thể ném tới, đành phải lội qua mặt đường đất đầy phân dơ dáy để tiếp tục truy đuổi.

Hồ Phỉ trong lòng phiền não, nghĩ bụng:

– Nếu mình quay về lại nhà thì khác nào tiết lộ chỗ ở? Mã cô nương chưa thoát khỏi cảnh hiểm nghèo thì dẫn quỷ về nhà thế nào được? Nhưng không chạy về nhà thì trốn vào đâu bây giờ?

Chàng còn đang ngẫm nghĩ, bọn vệ sĩ đã đuổi đến gần, song vì chúng sợ những thùng phân nên không dám xông lại, tên nào cũng nghĩ bụng:

– Bọn mình cứ đứng xa xa theo dõi, chẳng lẽ ở trong thành Bắc Kinh này mà gã chắp cánh bay thoát được ư?

Cỗ xe lừa chạy đến ngã tư, lại thấy một cỗ xe lừa chở phân khác đứng ở giữa đường.

Hồ Phỉ bảo xe chạy tới gần, tên xa phu nhìn Hồ Phỉ vẫy tay, hô:

– Qua bên xe kia!

Gã tung mình nhảy sang xe khác. Hồ Phỉ bồng hai đứa nhỏ nhảy theo. Trên cỗ xe trước, một hán tử đón lấy giây cương, không chút chậm trễ vội vung roi cho xe tiếp tục chạy rẽ về hướng tây. Còn cỗ xe chở Hồ Phỉ lúc nãy về hướng đông.

Quân vệ sĩ đuổi tới thấy hai cỗ xe lừa giống hệt nhau, lại mỗi xe đi mỗi ngả. Chúng chẳng hiểu thích khách ở cỗ xe nào, bèn bàn nhau chia làm hai đường đuổi theo cả hai xe. Hồ Phỉ nghe giọng nói, lại thấy hán tử thân hình gầy nhom mà thân pháp nhảy sang xe này rất mau lẹ, biết ngay là Trình Linh Tố đến tiếp ứng. Chàng mừng rỡ kêu lên:

– Nhị muội! Tưởng ai té ra là nhị muội!

Trình Linh Tố chỉ “hứ” một tiếng, chứ không trả lời.

Hồ Phỉ lại hỏi:

– Mã cô nương làm sao? Bệnh thế có biến chuyển gì không?

Trình Linh Tố xẵng giọng:

– Không biết!

Hồ Phỉ biết cô đang tức mình, cất giọng ôn nhu nói:

– Nhị muội! Tiểu huynh không nghe lời nhị muôi là có điều không phải. Xin nhị muội lượng thứ cho!

Trình Linh Tố đáp:

– Tiểu muội đã bảo không chữa bệnh cho y là không chữa. Chẳng lẽ lời tiểu muội không phải là lời nói của con người?

Giữa lúc đang nói chuyện, hài người lại tới một ngã ba đường. Giữa ngã ba lại có một có xe lừa đứng chờ. Lần này Trình Linh Tố không đổi xe, chỉ huýt sáo, vung tay ra hiệu cho hai cỗ xe lừa chở phân, chia làm hai ngả nam, bắc mà chạy.

Bọn vệ sĩ rượt tới nơi ngây người ra nhìn, rồi la lớn:

– Tà môn! Tà môn!

Rồi chúng lại chia đôi thành hai tốp đuổi theo hai hướng nam, bắc.

Đường phố Bắc Kinh chẳng khác gì bàn cờ, đường thì kéo dài suốt trục nam bắc hoặc kéo ngang suốt trục tây đông. Cứ đi một lúc lại thấy xuất hiện ngã ba đường, mà mọi ngã ba đều có một cỗ xe lừa đậu. Trình Linh Tố thấy bọn vệ sĩ đuổi tới gần, không đổi xe để khỏi phải tung người nhảy qua dễ bị phát giác. Chỉ khi nào thấy bọn vệ sĩ còn ở thật xa mới cùng Hồ Phỉ bồng hai đứa nhỏ nhảy qua xe khác, để con lừa mới sung sức chạy nhanh hơn. Tình trạng này tiếp diễn, bọn vệ sĩ mỗi lúc giảm bớt một nửa, sau cùng chỉ còn năm sáu tên đuổi theo, mà tên nào cùng chạy bở hơi tai, chân đã bước chậm lại nhiều rồi.

Hồ Phỉ khen:

– Nhị muội! Kế sách này của Nhị muội thật là tuyệt điệu. Nếu đêm khuya ta không mướn những cỗ xe phân, lại dùng xe thường đứng ở giữa đường tất khiến bọn quan binh tuần tiễu ban đêm sinh lòng ngờ vực.

Trình Linh Tố cười lạt, hỏi:

– Ngờ vực thì đã làm sao? Đại ca chẳng tiếc thân mình, thì có chết về tay quan binh cũng đáng đời.

Hồ Phỉ cười đáp:

– Tại hạ có chết thì cũng đáng đời, chỉ tiếc cho cô nương phải đau lòng thành ra lại không chết được!

Trình Linh Tố cười lạt, hỏi:

– Đại ca không nghe lời tiểu muội, đem thân đi nạp mạng thì cũng chẳng có ái thương tiếc làm gì. Trừ phi đó là người đa tình đa nghĩa như Viên cô nương… sao cô không đến giúp đại ca một tay?

Hồ Phỉ nói:

– Y không hiểu tại hạ ngu ngốc đến nỗi dám xông vào phú Phúc đại soái. Trong thiên hạ chỉ có một vị cô nương biết tại hạ là kẻ hồ đồ liều lĩnh man rợ, và chỉ có cô nương đó mới quan tâm dám cứu mạng cho tại hạ.

Mấy câu này khiến Trình Linh Tố được an ủi vô cùng. Cô “hứ” một tiếng rồi đáp:

– Ngày trước người cứu mạng cho đại ca là Mã cô nương nên đại ca không lúc nào quên mà cố báo đáp ân tình.

Hồ Phỉ đáp:

– Ở trong lòng ta, Mã cô nương bì với nhị muội thế nào được?

Trong bóng tối, Trình Linh Tố mỉm cười, nói:

– Đại ca cầu tiểu muội chữa trị cho Mã cô nương nên nói dễ nghe lắm. Còn khi không cần đến người ta thì lại coi người ta như cơn gió thoảng qua tai.

Hồ Phỉ thề:

– Nếu tiểu huynh mà nói dối sẽ chẳng được chết yên lành.

Trình Linh Tố nói:

– Thật là thật, dối là dối, ai bảo đại ca thề thốt làm chi?

Cô nói câu này tỏ ra nỗi hờn giận trong lòng đã giảm đi một nửa. Lại tới chỗ đường rẽ, sau xe chỉ còn sót lại hai tên vệ sĩ.

Hồ Phỉ cười nói:

– Nhị muội hãy dừng xe lại, để tiểu huynh diễn một màn kịch chơi!

Trình Linh Tố ghìm cương cho lừa dừng lại. Hai tên vệ sĩ đuổi thêm mấy bước đã tới gần cỗ xe. Hồ Phỉ xách một cái thùng không ném mạnh tới đánh “bộp” một tiếng, cái thùng chụp trúng đầu một tên vệ sĩ. Tên kia cả kinh “ối” lên một tiếng, xoay mình chạy trốn. Trình Linh Tố thấy tình trạng rất hoạt kê không nhịn được, bật lên cười khúc khích, bao nhiêu lửa giận tiêu tan hết.

Hồ Phỉ cùng cô sánh vai ngồi trên xe, đỡ lấy dây cương. Lúc này cách nhà ở không xa, phía sau lại không có quân sĩ đuổi theo. Hai người cho xe đi một quãng nữa rồi nhảy xuống, trả xe lại cho xa phu, thưởng cho một lạng bạc, rồi bảo gã quay về. Mỗi người ôm một đứa nhỏ đi bộ về nhà trọ, vượt tường vào phòng, đến mức quỷ không hay thần không biết. Có ai ngờ hai người vừa đại náo trong phủ Phúc đại soái trở về?

Mã Xuân Hoa được găp hai con, tinh thần phấn khởi. Cô ôm chặt lấy chúng, dòng châu lã chã. Hai đứa nhỏ cũng vui sướng la lên:

– Má má!

Trình Linh Tố thấy tình cảnh này cũng rơm rớm nước mắt, khẽ nói:

– Đại ca! tiểu muội không trách đại ca nữa. Chúng ta đoạt hai đứa nhỏ về để mẹ con đoàn tụ là phải.

Hồ Phỉ đáp vui vẻ:

– Tiểu huynh không nghe lời Nhị muội dặn dò, trong lòng vẫn áy náy.

Trình Linh Tố nhoẻn miệng cười, nói:

– Ngay ngày đầu chúng ta găp nhau, đại ca đã không nghe lời tiểu muội. Tiểu muội bảo đừng rời xa tiểu muội và không được động thủ, đại ca có nghe đâu?

Mã Xuân Hoa được gặp hai con trong lòng thư thái, bệnh tình thuyên giảm rất mau, nàng lại được Trình Linh Tố châm cứu và cho uống thuốc, nên chất độc trong người giảm trừ dần dần. Nhưng còn tại sao nàng lại đến đây và vì lẽ gì không thấy mặt Phúc Khang An, thì Hồ Phỉ và Trình Linh Tố không nói rõ. Hai thằng nhỏ còn bé quá cũng không sao biết được.

Comments

comments


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.