Tiếu Ngạo Giang Hồ

Hồi 4: Bọn Thanh Thành bức hại Lâm gia

trước
tiếp

Trời vừa hừng sáng, Tổng tiêu đầu bảo người mở cửa, nhìn mọi người rồi nói:

– Năm nay thời vận của ta bất lợi, trong tiêu cục ma quỷ quấy nhiễu, đành phải tạm lánh xa. Các vị huynh đệ! Nếu còn tình nguyện đi theo bảo tiêu, mời các vị đến phủ Hàng Châu, phủ Nam Xương hoặc đến nương nhờ ở các phân cục Triết Giang, Giang Tây. Lư tiêu đầu và Dịch tiêu đầu ở các nơi đó sẽ không thờ ơ với các vị đâu. Chúng ta đi thôi!

Cùng một lúc, hơn một trăm người nhốn nháo lên ngựa, tràn ra khỏi cổng.

Tổng tiêu đầu khóa cổng lại rồi hô to một tiếng. Mười mấy kỵ mã xông qua vạch máu, không ai sợ hãi gì nữa, cảm thấy càng sớm ra khỏi tiêu cục càng an toàn. Vó ngựa dồn dập phi nhanh về cửa Bắc. Không ai suy nghĩ gì, chỉ thấy người bên cạnh chạy về hướng Bắc thì mình cũng phi ngựa theo.

Lâm Chấn Nam đứng bên góc sân giơ tay ra hiệu gọi vợ và con trai dừng lại một chút, nói khẽ:

– Để họ về hướng Bắc rồi chúng ta đi về hướng Nam.

Vương phu nhân hỏi:

– Đi Lạc Dương sao lại đi hướng Nam?

Tổng tiêu đầu đáp:

– Kẻ địch đoán rằng chúng ta đi Lạc Dương, nhất định chặn ngoài cửa Bắc. Chúng ta lại cứ đi về hướng Nam, đi một vòng rồi mới chuyển về hướng Bắc, để bọn cẩu tặc kia có muốn ngăn chặn cũng không được nữa.

Lâm Bình Chi nói:

– Gia gia!

Lâm Chấn Nam đáp:

– Thế nào?

Lâm Bình Chi im lặng, một lúc sau lại nói:

– Gia gia!

Vương phu nhân nhắc:

– Con muốn nói gì thì cứ nói ra đi.

Lâm Bình Chi nói:

– Hài nhi muốn đi về cửa Bắc. Quân cẩu tặc đã sát hại quá nhiều người của chúng ta, không cùng với chúng sanh tử một phen thì sao có thể nuốt được nỗi căm hờn này?

Vương phu nhân nói:

– Mối đại thù này tất nhiên phải trả, nhưng cái bản lĩnh nhỏ nhoi của ngươi thì địch làm sao nổi Tồi tâm chưởng của chúng?

Lâm Bình Chi giận sôi lên, nói:

– Cùng lắm là giống Hoắc tiêu đầu, bị hắn đánh cho một chưởng vỡ tim, thì có sao đâu.

Lâm Chấn Nam sắc mặt tái xanh, quát:

– Ba đời họ Lâm nhà ta nếu ai cũng bộp chộp hữu dũng vô mưu như ngươi thì Phước Oai tiêu cục không cần người đến gây hấn cũng đã sớm tự mình gục ngã rồi.

Lâm Bình Chi không dám nói thêm, theo cha mẹ đi về hướng Nam. Sau khi ra khỏi thành, quẹo về hướng Tây Nam, qua sông Mân đến Nam Đài.

Suốt nửa ngày, ngựa không dừng vó, cho đến quá trưa mới đến một quán nhỏ bên đường nghỉ chân. Lâm Chấn Nam hỏi gã bán cơm có món gì mang ra càng nhanh càng tốt. Gã bán cơm đi sửa soạn ngay. Chờ quá lâu mà không thấy động tĩnh gì, Tổng tiêu đầu sốt ruột gọi to:

– Chủ quán, đem cho ta mau lên!

Lão gọi hai lần nhưng không có tiếng trả lời. Vương phu nhân cũng gọi:

– Chủ quán…! Chủ quán…!

Vẫn không có ai trả lời. Vương phu nhân bỗng đứng dậy, mở bao lấy vội kim đao ra cầm trên tay, chạy ra sau nhà. Bà th ấy gã bán cơm ngã lăn trên đất và một người đàn bà nằm nghiêng nơi ngưỡng cửa. Đó là vợ của gã bán cơm. Vương phu nhân sờ vào mũi gã mới hay gã đã tắt thở, sờ môi gã thấy còn ấm ấm. Lúc này hai cha con Lâm Chấn Nam cũng đã rút trường kiếm ra, đi vòng quanh quán cơm. Đây là quán cơm nhỏ đơn độc nép sát sườn núi gần mộ t rừng trúc, xung quanh không có nhà. Ba người đứng trước cửa quán quan sát bốn hướng, không thấy gì khác thường.

Lâm Chấn Nam giơ kiếm ngang người, nói lớn:

– Bằng hữu phái Thanh Thành! Lâm mỗ chờ chết ở đây, xin mời hiện thân tương kiến.

Lão gọi mấy lần, chỉ nghe âm thanh từ trong núi dội lại:

– Hiện thân tương kiến, hiện thân tương kiến…

Dư âm văng vẳng, ngoài ra không có động tĩnh gì. Ba người biết rõ địch thủ đang ở gần đây ngấm ngầm theo dõi mình. Chỗ này là nơi chúng chọn để hạ thủ, lòng tuy có lo sợ nhưng biết được như vậy nên định thần lại. Lâm Bình Chi la to:

– Lâm Bình Chi đang ở đây, các ngươi đến giết ta đi! Đồ cẩu tặc thối tha! Ta biết ngươi không dám xuất hiện, cứ lén lén lút lút như là bọn đầu trộm đuôi cướp trên chốn giang hồ!

Bỗng nhiên trong rừng trúc nổi lên một tràng cười khanh khách. Lâm Bình Chi hoa mắt lên, đã thấy một người đứng trước mặt. Chàng không kịp nhìn kỹ vội vung trường kiếm xuất chiêu Trực đảo hoàng long nhằm thẳng ngực hắn đâm tới. Hắn né sang một bên. Lâm Bình Chi quơ ngang kiếm, hắn cười nhạt vòng qua tay trái Lâm Bình Chi. Tay trái chàng đánh theo một chưởng rồi quay kiếm đâm tới.

Tổng tiêu đầu và Vương phu nhân tay cầm đao kiếm chạy đến, thấy con trai liên tiếp xuất chiêu, kiếm pháp đúng phép tắc, gặp cường địch nhưng không hề lúng túng. Hai người bèn lùi lại hai bước, thấy địch thủ mặc đồ xanh, lưng đeo trường kiếm, ước khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, vẻ mặt không biểu lộ một chút thân tình nào.

Lâm Bình Chi chất chứa niềm căm phẫn đã lâu, triển khai ngay Tịch tà kiếm pháp, đâm thẳng đánh ngang, liều mạng chẳng kể đến thân mình. Gã kia hai tay không, chỉ né tránh chứ không trả chiêu. Đợi Lâm Bình Chi vung kiếm đánh hơn hai mươi chiêu, hắn mới cười nhạt nói:

– Tịch tà kiếm pháp chỉ có vậy thôi!

Hắn đưa ngón tay búng nghe “chóc” một cái. Lâm Bình Chi cảm th ấy đau buốt hổ khẩu, trường kiếm rơi xuống đất. Hắn phóng lên đá một cước, Lâm Bình Chi lộn nhào mấy vòng.

Hai vợ chồng Lâm Chấn Nam cùng đến che chở cho con trai. Lâm Chấn Nam nói:

– Quý tính đại danh các hạ là gì? Các hạ có phải là người của phái Thanh Thành không?

Gã kia cười nhạt đáp:

– Dựa vào chút võ nghệ mèo què của Phước Oai tiêu cục, ngươi không xứng đáng hỏi họ tên của ta. Nhưng hôm nay vì đến để báo thù nên ta nói cho ngươi biết: lão gia đúng là người của phái Thanh Thành.

Lâm Chấn Nam chống mũi kiếm xuống đất, tay trái gác lên tay phải nói:

– Tại hạ đối với Dư quán chủ ở Tùng Phong quán một lòng kính trọng, hàng năm đều phái tiêu đầu đến núi Thanh Thành, trước nay chưa thiếu lễ số bao giờ. Năm nay, Dư quán chủ còn phái bốn vị đệ tử đến Phúc Châu. Tại hạ không biết đã đắc tội gì với các hạ?

Gã kia ngẩng mặt lên trời lạnh lùng cười khanh khách một lúc rồi mới nói:

– Đúng. Sư phụ ta đã phái bốn đệ tử đến Phúc Châu, ta là một trong bốn người đó.

Lâm Chấn Nam nói:

– Vậy thì tốt quá. Không biết cao danh quý tính các hạ là gì?

Gã kia dường như không muốn trả lời, hừ lên một tiếng rồi mới nói:

– Ta họ Vu, tên gọi Nhân Hào.

Lâm Chấn Nam gật đầu nói:

– “Anh, Hùng, Hào, Kiệt, Thanh Thành tứ tú”, nguyên các hạ là một trong bốn đệ tử của Tùng Phong quán, không trách Tồi tâm chưởng lợi hại như thế, giết không thấy máu. Khâm phục, khâm phục! Vu anh hùng không quản đường xa, Lâm mỗ chưa kịp nghinh tiếp, thật là thất lễ!

Vu Nhân Hào lạnh lùng đáp:

– Tồi tâm chưởng gì nữa. Ngươi chưa nghinh tiếp thì hiền công tử võ nghệ cao cường của ngươi đã nghinh tiếp rồi. Ngay cả ái tử của sư phụ ta cũng bị công tử giết, vậy không thất lễ sao?

Lâm Chấn Nam nghe lạnh cả người. Lão vẫn tưởng con trai lỡ tay giết người, nếu là đệ tử bình thường của phái Thanh Thành thì có thể nhờ người có tên tuổi trong võ lâm đứng ra điều gi ải để xin lỗi rồi đền bù cho đối phương, hoặc tính đường khác xoay xở. Nhưng người chết lại là ái tử rất được cưng chiều của Dư quán chủ Tùng Phong quán. Vậy ngoài con đường liều chết ra thì không còn đường nào khác. Lão vung trường kiếm, ngẩng đầu lên cười ha ha rồi nói:

– Thật buồn cười, Vu thiếu hiệp nói đùa rồi!

Vu Nhân Hào trừng mắt quát:

– Ta nói đùa cái gì?

Lâm Chấn Nam đáp:

– Từ lâu, ai cũng ngưỡng mộ phái Thanh Thành võ thuật tinh thông, nền nếp nghiêm cẩn. Khuyển tử của ta có giết người thì chỉ giết một tên vô lại sàm sỡ gái nhà lành trong quán rượu. Vả lại, người bị khuyển tử giết võ công tầm thường. Người như vậy sao lại có thể bảo là công tử của Dư quán chủ, không phải là Vu thiếu hiệp nói đùa sao?

Vu Nhân Hào mặt trầm ngâm, không biết nói gì. Bỗng nhiên, có tiếng người trong rừng trúc nói:

– Người ta thường nói: “Song quyền nan địch tứ thủ”. Trong quán rượu nhỏ đó, Lâm thiếu tiêu đầu dẫn hai mươi bốn tiêu đầu của Phước Oai tiêu cục tấn công Dư sư đệ của ta…

Hắn vừa nói vừa đi ra. Gã này mặt mũi bần tiện, tay phe phẩy cây quạt giấy. Hắn nói tiếp:

– Nếu như cầm đao cầm kiếm động thủ thì nói làm gì. Phước Oai tiêu cục có quá nhiều người nhưng toàn là quân vô lại. Lâm thiếu tiêu đầu đã bỏ thuốc độc vào rượu của Dư huynh đệ, lại còn phóng thêm mười bảy loại ám khí độc. Hà hà, con rùa nhỏ này thật đúng là ác độc. Chúng ta có hảo ý muốn đến đáp lễ, nhưng không ngờ bị người ta ám hại.

Lâm Chấn Nam nói:

– Đại danh quý tính các hạ là gì?

Người kia đáp:

– Không dám, kẻ hèn này là Phương Nhân Trí.

Lâm Bình Chi cầm trường kiếm lên, đứng bên cạnh cha bừng bừng nổi giận, chỉ đợi phụ thân nói xong vài câu là tiếp tục giao đấu. Chàng nghe gã Phương Nhân Trí ăn nói hồ đồ như vậy, giận dữ quát:

– Thúi lắm! Ta với hắn không thù không oán, trước nay chưa hề gặp, càng không biết hắn là người phái Thanh Thành. Ta hại hắn để làm gì?

Phương Nhân Trí phe phẩy quạt rồi nói:

– Thúi lắm! Thúi lắm! Ngươi cùng với Dư sư đệ của ta không oán không thù, thì tại sao bày đặt hơn ba mươi tên tiêu đầu và tên cầm cờ mai phục ngoài quán rượu? Dư sư đệ của ta thấy ngươi chọc ghẹo gái nhà lành nên tỏ ra bất bình bèn dạy cho ngươi một bài học rồi tha mạng cho ngươi. Nhưng ngươi không những không biết ơn mà còn trả oán. Tại sao ngươi lại lệnh cho mấy tên cẩu tiêu đầu tấn công Dư sư đệ của ta?

Lâm Bình Chi tức điên tiết, lớn tiếng quát:

– Phái Thanh Thành các ngươi đều là lũ vô lại hung tợn, không biết phải trái!

Phương Nhân Trí cười hề hề đáp:

– Rùa con, ngươi chửi ai vậy?

Lâm Bình Chi nổi giận đáp:

– Ta chửi ngươi đó, đã sao nào?

Phương Nhân Trí gật đầu đáp:

– Ngươi cứ chửi cho đã, không liên can đến ta. Chẳng sao cả.

Lâm Bình Chi kinh ngạc khi nghe gã kia nói vì nằm ngoài dự đoán của chàng. Bỗng nhiên nghe “vù” một tiếng, có người lượn qua trước mặt chàng. Lâm Bình Chi vung tay trái lên định xuất chưởng nhưng đã chậm một bước. Một tiếng “chát” vang lên, má phải chàng bị một cái tát nẩy lửa. Chàng choáng váng muốn ngã. Phương Nhân Trí nhanh như chớp tấn công chàng một chưởng rồi lui về chỗ cũ.

Gã đưa tay xoa má phải, giả bộ nổi giận quát:

– Thằng ranh con, sao ngươi lại động thủ đánh người? Đau quá, đau quá! Hà hà.

Vương phu nhân thấy con bị làm nhục, liền vung đao hướng về gã kia xuất chiêu Đả hỏa thiên thiên, chiêu thức vừa chắc chắn vừa mạnh mẽ. Gã kia vội nghiêng mình lách qua, mũi đao chém trượt về bên phải gã cách không quá bốn tấc. Gã kinh hãi chửi:

– Hay lắm mụ già!

Gã không dám khinh địch nữa, thò tay ra sau lưng rút trường kiếm, đợi Vương phu nhân xuất đao thứ hai mới vung kiếm lên đánh lại.

Lâm Chấn Nam chống trường kiếm nói:

– Phái Thanh Thành muốn lật đổ Phước Oai tiêu cục thì vô cùng dễ dàng. Nhưng võ lâm sẽ có công luận phải trái. Xin mời Vu thiếu hiệp!

Vu Nhân Hào nắm vỏ kiếm, chỉ nghe “xoảng” một tiếng, hắn đã rút kiếm ra khỏi vỏ. Hắn nói:

– Xin mời Lâm tổng tiêu đầu!

Lâm Chấn Nam nghĩ bụng:

– Từng nghe Tùng Phong kiếm pháp của phái Thanh Thành vừa mạnh vừa linh hoạt, sở dĩ người ta nói gồm luôn hai thứ như thế là vì Tùng thì cứng chắc còn Phong thì nhẹ như gió. Ta phải chiếm tiên cơ mới có hy vọng thắng.

Lão không khách khí nữa, điểm mũi kiếm rồi vung trường kiếm tung hoành qua lại. Đó chính là chiêu Quần tà tịch dịch trong Tịch tà kiếm pháp. Vu Nhân Hào thấy thế kiếm của lão cực kỳ hung mãnh, liền tránh né. Lâm Chấn Nam chưa sử hết chiêu thứ nhất đã chuyển sang chiêu thứ hai là Chung quỳ quyết mục. Mũi kiếm đâm thẳng vào hai mắt đối phương, Vu Nhân Hào nhảy về phía sau. Lâm Chấn Nam phóng chiêu kiếm thứ ba đâm tới, Vu Nhân Hào giơ kiếm chống đỡ, chỉ nghe “choảng” một tiếng, cánh tay cả hai đều bị chấn động.

Lâm Chấn Nam nghĩ bụng: Tưởng kiếm pháp phái Thanh Thành của ngươi ghê gớm lắm nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Dựa vào công phu nhỏ nhoi của ngươi lẽ nào ngươi lại sử được Tồi tâm chưởng lợi hại như vậy? Có lẽ ngoài ngươi ra còn có hậu thuẫn nào khác.

Lão nghĩ đến đó, trong lòng không nén được lo sợ. Vu Nhân Hào cầm trường kiếm khoanh một vòng tròn rồi đột ngột đâm tới, ánh kiếm lóe ra nhiều điểm, mũi kiếm đâm vào bảy hướng. Lâm Chấn Nam trả chiêu cực nhanh, ráng hết sức tấn công. Cả hai bên tiến bên lùi, đánh hơn hai mươi chiêu mà không phân thắng bại. Bên kia, Vương phu nhân và Phương Nhân Trí cũng đấu với nhau. Bà liên tiếp gặp nguy hiểm, kiếm pháp của đối phương cực kỳ nhanh nhẹn nên bà không nắm vững cây kim đao. Lâm Bình Chi thấy mẫu thân thất thế, vội cầm kiếm lao về hướng Phương Nhân Trí, giơ kiếm bổ xuống đỉnh đầu hắn. Phương Nhân Trí đoán được nghiêng người tránh. Lâm Bình Chi như điên như cuồ ng, lại bổ xuống. Bỗng nhiên, chàng không biết bị cái gì vướng chân, bước đi loạng choạng rồi lập tức ngã lăn ra. Chỉ nghe một người nói:

– Nằm xuống đi!

Một bàn chân đạp mạnh lên người chàng, rồi trên lưng lại bị một vật nhọn chĩa vào. Mắt chàng chỉ thấy đất cát mịt mù nhưng tai vẫn nghe được tiếng mẫu thân la thất thanh:

– Đừng giết nó! Đừng giết nó!

Chàng lại nghe tiếng Phương Nhân Trí quát:

– Ngươi cũng nằm xuống đi!

Nguyên lúc hai mẹ con Lâm Bình Chi đang giao đấu với Phương Nhân Trí, lại có một người lẻn đến phía sau lưng Lâm Bình Chi. Hắn gạt chân cho Lâm Bình Chi té nhào, rồi rút dao găm chĩa xuống lưng chàng. Vương phu nhân vốn đã không địch nổi, tâm trí hoang mang rối loạn, đao pháp lại sơ hở, bị Phương Nhân Trí thúc cho một cái cùi chỏ làm bà té ngã. Phương Nhân Trí thừa thắng điểm vào huyệt đạo hai người. Người gạt ngã Lâm Bình Chi chính là gã hán tử họ Giả, đã động thủ với hai tiêu đầu Trịnh, Sử trong quán rượu nhỏ ở ngoại thành Phúc Châu.

Lâm Chấn Nam thấy vợ và con trai bị địch thủ chế ngự, trong lòng kinh hoàng. Lão vội vung kiếm tấn công liên tục. Vu Nhân Hào cười một tràng dài, cũng liên tục xuất chiêu để đánh trả. Lâm Chấn Nam kinh hãi nghĩ bụng: Người này làm sao biết được Tịch tà kiếm pháp của ta?

Vu Nhân Hào cười nói:

– Ngươi xem Tịch tà kiếm pháp của ta như thế nào?

Lâm Chấn Nam nói:

– Ngươi… Ngươi… làm sao biết sử Tịch tà kiếm pháp?

Phương Nhân Trí cười nói:

– Tịch tà kiếm pháp của ngươi có gì ghê gớm đâu? Ta cũng biết sử.

Hắn liền vung trường kiếm, liên tiếp xuất ba chiêu Quần tà tịch dịch, Chung quỳ quyết mục, Phi yến xuyên liễu, đều là những chiêu trong Tịch tà kiếm pháp.

Lâm Chấn Nam dường như gặp phải cái gì đáng sợ nhất trên đời. Muôn ngàn lần lão không thể ngờ đến tuyệt chiêu Tịch tà kiếm pháp gia truyền của mình lại bị đối phương biết và đem ra sử dụng. Lão vội vàng luống cuống, mất hết cả lý trí. Vu Nhân Hào quát:

– Này!

Gối phải của Lâm Chấn Nam bị trúng một kiếm đau buốt, chân phải quỵ xuống. Lão lập tức nhảy lên. Vu Nhân Hào phóng trường kiếm theo, chỉ vào ngực lão. Lão nghe Giả Nhân Đạt la lớn:

– Vu sư đệ, chiêu Lưu tinh cản nguyệt thật là tuyệt!

Chiêu Lưu tinh cản nguyệt cũng chính là một chiêu trong Tịch tà kiếm pháp. Lâm Chấn Nam thở dài, quăng trường kiếm xuống, nói:

– Ngươi… ngươi… biết sử Tịch tà kiếm pháp. Hạ thủ chúng ta nhanh đi!

Nói xong, lão bỗng nghe lưng đau nhói. Phương Nhân Trí đã dùng mũi kiếm điểm vào huyệt đạo lão. Hắn nói:

– Trên đời này đâu có chuyện tùy tiện như vậy được? Rùa, vợ rùa, con rùa của Lâm gia, cả ba người cùng đi gặp sư phụ ta.

Tay trái Giả Nhân Đạt túm lấy lưng Lâm Bình Chi nhấc lên, đánh cho chàng hai bên hai cái tát tóe lửa rồi chửi:

– Đồ thỏ con! Kể từ ngày hôm nay trở đi, lão tử mỗi ngày đánh ngươi mười tám trận, từ đây đến núi Thanh Thành tỉnh Tứ Xuyên, đánh cho bộ mặt xinh đẹp như hoa của ngươi trở thành tàn tạ xấu xí.

Lâm Bình Chi tức giận như điên, liền phun nước bọt vào mặt hắn. Hai người cách nhau không quá một thước. Giả Nhân Đạt không kịp né tránh. “Phẹt” một tiếng, nước bọt đã văng trúng ngay trên mũi gã. Giả Nhân Đạt tức giận cực độ, quật chàng ngã xuống đất, rồi đá vào lưng chàng mấy cước.

Phương Nhân Trí cười nói:

– Đủ rồi, đủ rồi. Nếu đá gã chết thì trước mặt sư phụ sẽ nói thế nào đây? Gã tiểu tử này chỉ là một đại cô nương, chịu không nổi ba quyền hai cước của ngươi đâu.

Giả Nhân Đạt võ nghệ cũng bình thường, nhân phẩm lại thấp hèn, sư phụ đối với gã cũng không ưa gì, sư huynh đệ đồng môn ai cũng coi thường gã. Nghe Phương Nhân Trí nói như vậy, gã không dám đá nữa, chỉ nhổ nước bọt lên người Lâm Bình Chi cho hả giận.

Phương Nhân Trí và Vu Nhân Hào xách ba người nhà Lâm Chấn Nam vào trong quán cơm, vứt xuống đất. Phương Nhân Trí nói:

– Chúng ta ăn cơm xong rồi đi. Giả sư đệ, đệ nấu cơm đi!

Giả Nhân Đạt nói:

– Được.

Vu Nhân Hào nói:

– Phương sư ca hãy canh chừng ba tên này đừng để chúng trốn thoát. Võ công của lão già này không vừa đâu, sư ca hãy nghĩ kế cho chắc!

Phương Nhân Trí cười nói:

– Dễ quá. Sau khi ăn xong, ta cắt hết gân tay của bọn chúng, dùng dây thừng xuyên qua xương tỳ bà của ba con rùa, xâu thành một chuỗi như xâu cua, thì có chạy đằng trời cũng không thoát!

Lâm Bình Chi ngoác miệng chửi:

– Có ngon thì mau đem ba người chúng ta giết đi. Còn nghĩ ra những trò quỷ quyệt để hại người thì chỉ là những hành động tồi bại.

Phương Nhân Trí cười ha hả nói:

– Đồ lợn giống! Ngươi còn chửi thêm một câu nữa thì ta đem phân trâu, phân chó trám vào miệng ngươi.

Câu nói của hắn quả công hiệu. Lâm Bình Chi tuy tức đến muốn ngất đi nhưng đành câm miệng, không dám chửi một câu nào nữa.

Phương Nhân Trí cười nói:

– Vu sư đệ. Sư phụ đã dạy chúng ta bảy mươi hai đường Tịch tà kiếm pháp, hai anh em ta quả nhiên sử đúng y như vậy. Lâm tiêu đầu vừa thấy thì hồn xiêu phách tán, toàn thân rũ rượi. Lâm tiêu đầu, ta đoán lão lúc đó nhất định nghĩ rằng: Phái Thanh Thành của hắn làm sao biết sử Tịch tà kiếm pháp của nhà họ Lâm ta, phải không?

Lâm Chấn Nam lúc đó rõ ràng đang nghĩ bụng: Phái Thanh Thành của hắn làm sao biết sử Tịch tà kiếm pháp của nhà họ Lâm ta?

Comments

comments


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.