Giữa lúc đó đột nhiên trước cổng nhốn nháo cả lên. Mấy tên hán tử mặc áo xanh khiêng hai cánh cửa vội vàng tiến vào. Hai xác người nằm trên hai cánh cửa, trên mình phủ vải trắng thấm đầy máu. Mọi người trong đại sảnh vừa nhìn thấy đều chạy ra xem. Có người nói:
– Đúng là người của phái Thái Sơn.
– Thiên Tùng đạo nhân của phái Thái Sơn bị trọng thương. Còn người kia là ai vậy?
– Là đệ tử của Thiên Môn chân nhân, chưởng môn phái Thái Sơn. Gã họ Trì, không rõ chết chưa?
– Gã chết rồi. Ngươi xem, một nhát dao đâm từ trước ngực xuyên thấu ra sau lưng thì không chết sao được?
Mọi người bàn tán xôn xao. Một người chết, một người bị trọng thương; cả hai đều được khiêng vào phía hậu sảnh. Nhiều người cùng đi theo.
Mọi người trong đại sảnh bàn tán xôn xao:
– Thiên Tùng đạo nhân là cao thủ trong phái Thái Sơn, kẻ nào to gan dám đánh lão đến trọng thương?
– Người đánh Thiên Tùng đạo nhân trọng thương dĩ nhiên võ công phải cao cường hơn lão. Người có võ công cao cường thì to gan, không có gì là kỳ lạ cả.
Trong lúc mọi người đang bàn bạc ngoài đại sảnh thì Hướng Đại Niên vội vã đi ra. Gã đến bàn của bọn đệ tử phái Hoa Sơn, nhìn vào Lao Đức Nặc nói:
– Lao sư huynh, sư phụ tiểu đệ mời sư huynh vào nói chuyện.
Lao Đức Nặc đáp:
– Vâng!
Hắn liền đứng dậy đi theo gã vào trong nội đường, xuyên qua một dãy hành lang tới một tòa hoa sảnh. Trong hoa sảnh chỉ thấy ở thượng vị bày năm cái ghế thái sư; bốn cái còn trống, chỉ có một cái ở phía Đông đã có một người ngồi đó. Người này là một đạo nhân mặt đỏ, dáng vóc cao to.
Lao Đức Nặc biết năm cái ghế này dành cho năm vị chưởng môn của Ngũ Nhạc kiếm phái là Tung Sơn, Hằng Sơn, Hoa Sơn, Hành Sơn, Thái Sơn. Chưởng môn nhân của bốn phái kia chưa tới; vậy đạo nhân mặt đỏ đó là Thiên Môn đạo nhân, chưởng môn phái Thái Sơn. Ngồi hai bên có đến mười tám, mười chín nhân vật đều vào hàng tiền bối võ lâm. Định Dật sư thái phái Hằng Sơn, Dư Thương Hải phái Thanh Thành, Hà Tam Thất núi Nhạn Đãng tỉnh Triết Giang đều ở trong số này. Phía dưới, ngồi ở ghế chủ vị là một hán tử trung niên, người mập lùn, mình mặc áo lụa màu nâu vàng giống như một nhà giàu. Người đó chính là chủ nhân Lưu Chính Phong. Trước tiên, Lao Đức Nặc hướng về Lưu Chính Phong hành lễ, sau đó bái Thiên Môn đạo nhân rồi nói:
– Đệ tử là Lao Đức Nặc phái Hoa Sơn xin khấu kiến Thiên Môn sư bá.
Thiên Môn đạo nhân mặt đầy sát khí, dường như lão vô cùng phẫn nộ. Tay trái lão đập xuống ghế thái sư một cái rầm rồi quát:
– Lệnh Hồ Xung đâu?
Giọng lão quát thật to, nghe như tiếng sấm nổ. Những người ngồi rất xa trong đại sảnh nghe rõ tiếng lão quát đều rúng động, tái mặt.
Thiếu nữ tên Linh nhi kinh hãi nói:
– Tam sư ca, họ lại muốn tìm đại sư ca nữa kìa!
Lương Phát gật đầu không nói lời nào, một lúc sau gã mới khẽ nhắc:
– Mọi người im đi. Trên đại sảnh các lộ anh hùng đều đang tụ tập, đừng để người ta coi thường phái Hoa Sơn mình.
Lâm Bình Chi nghĩ bụng: Chúng lại tìm kiếm gã Lệnh Hồ Xung. Cái gã Lệnh Hồ Xung này gây ra thật lắm chuyện rắc rối.
Lao Đức Nặc bị Thiên Môn đạo nhân giận dữ quát to đến nỗi hai tai hắn lùng bùng, ù cả màng nhĩ.
Hắn quỳ dưới đất một lúc mới đứng dậy nói:
– Khải bẩm sư bá, Lệnh Hồ sư huynh và vãn bối chia tay ở Hành Dương, có hẹn gặp lại ở thành Hành Sơn để cùng đến phủ Lưu sư thúc chúc mừng. Hôm nay nếu đại sư ca không đến, có lẽ ngày mai sẽ đến.
Thiên Môn đạo nhân tức giận quát:
– Hắn còn dám vác mặt đến à? Lệnh Hồ Xung là đại đệ tử của chưởng môn phái Hoa Sơn, cũng có thể coi như một nhân vật danh môn chính phái. Tại sao hắn lại cùng đi với tên Điền Bá Quang, một tên thái hoa dâm tặc, giết người cướp của, không việc gì ác mà không làm?
Lao Đức Nặc nói:
– Theo như đệ tử biết thì đại sư ca với Điền Bá Quang vốn không hề quen biết. Đại sư ca ngày thường thích uống dăm ba chén rượu, có lẽ không biết tên đó là Điền Bá Quang, vô tình gặp hắn rồi tụm lại uống rượu mà thôi.
Thiên Môn đạo nhân dậm chân đứng phắt dậy, giận dữ quát:
– Ngươi còn cãi bướng để bênh vực cho tên cẩu tặc tử Lệnh Hồ Xung sao? Thiên Tùng sư đệ, sư đệ… sư đệ nói cho hắn nghe sư đệ vì sao mà bị thương? Lệnh Hồ Xung có quen biết Điền Bá Quang hay không?
Trên hai tấm cửa để ở dưới đất mé Tây, một tấm đặt một tử thi, còn trên tấm kia là một đạo nhân râu dài, sắc mặt nhợt nhạt, râu nhuộm đầy máu tươi. Lão thều thào:
– Sáng sớm hôm nay… sư đệ… sư đệ và đám sư điệt đang ở Hành Dương. Sư đệ và bọn chúng vừa vào Hồi Nhạn lâu, thấy Lệnh Hồ Xung, Điền Bá Quang và một tiểu ni cô…
Nói đến đây, lão thở phì phò, không còn khí lực nữa.
Lưu Chính Phong nói:
– Lao hiền điệt! Hiền điệt, Lệnh Hồ hiền điệt và các vị đồng môn từ xa đến đây chúc mừng ta, ta rất cảm kích thịnh tình của Nhạc sư huynh và các hiền điệt. Nhưng ta không biết Lệnh Hồ hiền điệt cùng Điền Bá Quang quen biết kết giao như thế nào. Chúng ta nên tìm hiểu cho rõ ràng, nếu đúng là Lệnh Hồ hiền điệt không phải như vậy thì Ngũ Nhạc kiếm phái của chúng ta vốn là một nhà, nên khuyên hắn một phen mới là…
Thiên Môn đạo nhân nổi giận, nói:
– Còn khuyên cái cóc gì nữa! Thanh lý môn hộ, cắt mẹ cái đầu hắn đi!
Lưu Chính Phong nói:
– Trước nay, môn quy của Nhạc sư huynh cực nghiêm. Danh dự của phái Hoa Sơn trên giang hồ là đệ nhất. Nhưng lần này Lệnh Hồ hiền điệt quá trớn lắm rồi!
Thiên Môn đạo nhân giận dữ nói:
– Sư đệ còn gọi hắn là “hiền điệt” ư? Hiền! Hiền! Hiền cái cục cứt!
Lão vừa nói câu này ra khỏi miệng thì cảm thấy trước mặt Định Dật sư thái, một lão ni, mà ăn nói thô lỗ bất nhã kiểu đó thì không khỏi tổn hại oai danh của một tôn sư đại phái. Nhưng lời nói đã lỡ phun ra rồi, không thể rút lại được nữa. Lão giả bộ hừ một tiếng tỏ vẻ tức giận, thở hồng hộc rồi ngồi phịch xuống ghế.
Lao Đức Nặc nói:
– Lưu sư thúc, việc này là thế nào, xin sư thúc nói cho tiểu điệt rõ?
Lưu Chính Phong nói:
– Vừa rồi, Thiên Tùng đạo huynh nói: Sáng sớm hôm nay, đạo huynh cùng đệ tử lên Hồi Nhạn lâu ở Hành Dương uống rượu thì đã thấy ba người ngồi sẵn ở đó vừa ăn vừa uống rượu. Ba người đó là dâm tặc Điền Bá Quang, Lệnh Hồ sư điệt cùng với cao đồ của Định Dật sư thái là Nghi Lâm tiểu sư điệt. Thiên Tùng đạo huynh vừa nhìn qua đã cảm thấy vô cùng chướng mắt, tuy không nhận ra nhưng chỉ coi sắc phục là đã biết được một người là đệ tử phái Hoa Sơn, một người là đệ tử phái Hằng Sơn. Xin Định Dật sư thái chớ phiền não, rõ ràng là Nghi Lâm sư điệt bị người ta cưỡng ép không tự chủ được mình, đó là điều mà ai cũng hiểu. Thiên Tùng đạo huynh tả lại rằng gã Điền Bá Quang là một tên trai tráng khoảng dưới ba mươi tuổi. Đạo huynh không biết người này là ai, sau đó nghe Lệnh Hồ hiền điệt nói: “Điền huynh, huynh tuy khinh công độc bộ thiên hạ, nhưng tửu lượng còn thua kém đệ mấy phần. Khinh công có thể luyện cao hơn nữa nhưng uống rượu thì không được đâu”. Hắn đã là họ Điền, lại được khen là khinh công độc bộ thiên hạ, tất nhiên là gã Vạn lý độc hành Điền Bá Quang rồi. Thiên Tùng đạo huynh là người vốn coi kẻ ác như kẻ thù, nay sư huynh lại thấy ba người cùng ngồi uống rượu thì giận như muốn bốc lửa.
Lao Đức Nặc đáp:
– Dạ!
Hắn nghĩ bụng: Trên Hồi Nhạn lâu, ba người cùng uống rượu. Một người là tên dâm tặc ác độc khét tiếng, một người là tiểu ni cô đã xuất gia, còn một người là đại đệ tử phái Hoa Sơn mình, thiệt chẳng ra cái thể thống gì cả.
Lưu Chính Phong nói:
– Đạo huynh nghe gã Điền Bá Quang nói: “Điền Bá Quang này qua lại một mình, ngang dọc giang hồ, chẳng biết sợ ai. Dù sao chúng ta cũng đã gặp tiểu ni cô này rồi, tạm để cho cô ta ở đây bồi rượu”.
Lưu Chính Phong nói đến đây, Lao Đức Nặc liếc nhìn lão một cái rồi lại nhìn Thiên Tùng đạo nhân, nét mặt lão lộ vẻ hoài nghi. Lưu Chính Phong hiểu ý, bèn nói:
– Thiên Tùng đạo huynh đang bị trọng thương, không kể lại được rõ ràng nên Lưu mỗ phải nói giúp, nhưng đại ý đúng như vậy. Thiên Tùng đạo huynh, có phải vậy không?
Thiên Tùng thều thào:
– Đúng… đúng vậy. Không… không sai!
Lưu Chính Phong nói:
– Lúc đó, Trì Bách Thành hiền điệt không còn nhẫn nại được nữa, đập bàn quát: “Ngươi là dâm tặc Điền Bá Quang phải không? Mọi người trong võ lâm đều muốn giết ngươi mới hả dạ mà ngươi lại còn dám ở đây vỗ ngực xưng danh, không sợ toi cái mạng chó của ngươi ư?” Hiền điệt nói xong liền rút đao ra độ ng thủ, không may bị Điền Bá Quang giết chết. Bậc thiếu niên anh hùng lại chết dưới tay gian tặc, thật là đáng tiếc. Thiên Tùng đạo huynh lập tức tiến lên, nổi lòng hiệp nghĩa muốn giết chết tên dâm tặc. Sau khi đấu được mấy trăm hiệp, vì sơ ý một chút, đạo huynh bị Điền Bá Quang dùng thủ đoạn hèn hạ đâm trúng ngực một đao. Lệnh Hồ sư điệt vẫn cùng ngồi uống rượu với tên dâm tặc Điền Bá Quang không khỏi làm mất đi nghĩa khí liên minh của Ngũ Nhạc kiếm phái.
Thiên Môn đạo nhân tức giận nói:
– Cái gì mà nghĩa khí của liên minh Ngũ Nhạc kiếm phái? Hừ, người học võ chúng ta phải phân biệt rõ ràng việc trắng đen, phải trái. Hắn đi với tên dâm tặc… đi với tên dâm tặc như vậy…
Lão tức giận mặt đỏ như máu, dường như chòm râu dài của lão sợi nào cũng muốn dựng đứng cả lên. Bỗng nghe ngoài cửa có người nói:
– Sư phụ, đệ tử có việc khải bẩm.
Thiên Môn đạo nhân nghe tiếng của đồ nhi liền nói:
– Vào đây. Chuyện gì vậy?
Một gã hán tử khoảng ba mươi tuổi tràn đầy hào khí bước vào, trước tiên hướng về chủ nhân Lưu Chính Phong hành lễ rồi sau đó quay về các vị tiền bối hành lễ. Gã thưa với Thiên Môn đạo nhân:
– Sư phụ, Thiên Bách sư thúc đã truyền tin đến, bảo rằng sư thúc đang dẫn đệ tử bản môn ở Hành Dương truy tìm hai tên dâm tặc Điền Bá Quang và Lệnh Hồ Xung nhưng chưa tìm được tung tích…
Lao Đức Nặc nghe gã liệt đại sư ca của mình vào hàng dâm tặc thì xấu hổ vô cùng. Nhưng đại sư ca của hắn đúng là hòa mình với Điền Bá Quang thì còn biết làm thế nào nữa?
Chỉ nghe gã đệ tử phái Thái Sơn nói tiếp:
– Nhưng ở ngoại thành Hành Dương lại phát hiện một thi thể; bụng dưới bị đâm bằng… cây trường kiếm của dâm tặc Lệnh Hồ Xung…
Thiên Môn đạo nhân vội hỏi:
– Người chết đó là ai?
Gã đệ tử nhìn về phía Dư Thương Hải nói:
– Đó là một vị sư huynh, môn hạ của Dư sư thúc. Lúc đó, bọn đệ tử cũng không nhận ra, sau khi đem thi thể về đến thành Hành Dương mới có người nhận ra là La Nhân Kiệt sư huynh…
Dư Thương Hải “ủa” lên một tiếng, lập tức đứng phắt dậy nói:
– La Nhân Kiệt ư? Thi thể ở đâu rồi?
Bỗng nghe ngoài cổng có người tiếp lời:
– Ở đây này!
Dư Thương Hải rất trầm tĩnh; tuy nghe tin sét đánh bên tai, người chết là La Nhân Kiệt, một trong bốn đại đệ tử Anh, Hùng, Hào, Kiệt của bổn môn nhưng lão vẫn không thay đổi sắc mặt, nói:
– Cảm phiền hiền điệt khiêng thi thể vào đây.
Ngoài cửa có người đáp:
– Dạ!
Hai người khiêng một cánh cửa tiến vào. Đó là một đệ tử của phái Hành Sơn và một đệ tử của phái Thanh Thành.
Bụng dưới của người chết nằm trên cánh cửa cắm một cây trường kiếm. Kiếm đâm từ bụng dưới xuyên lên. Cây trường kiếm dài ba thước mà lưỡi kiếm cắm vào thi thể còn chừa không quá một thước. Chiêu thức tàn nhẫn từ dưới đâm lên trên như thế này thật hiếm thấy trong võ lâm. Dư Thương Hải lẩm bẩm:
– Lệnh Hồ Xung, ngươi… ngươi thật là độc ác.
Gã đệ tử phái Thái Sơn nói:
– Thiên Bách sư thúc phái người đưa tin đến, nói sư thúc còn đang truy tìm hai tên dâm tặc, cần thêm một hai vị sư bá, sư thúc ở đây tương trợ.
Định Dật và Dư Thương Hải cùng nói:
– Ta đi!
Bỗng nhiên, ngoài cửa có một giọng trong trẻo cất lên:
– Sư phụ, đệ tử đã về đây!
Định Dật tái mặt, quát:
– Nghi Lâm hả? Mau vào đây!
Mọi người đều chăm chú nhìn ra ngoài cửa để nhìn xem tiểu ni cô đã ngang nhiên cùng với hai tên dâm tặc uống rượu trên tửu lâu là nhân vật như thế nào.
Rèm cửa vừa vén lên, trước mặt mọi người sáng lòa. Một tiểu ni cô nhẹ nhàng bước vào hoa sảnh, dáng đi thanh tú thoát tục, khuôn mặt sáng bừng, đúng là một mỹ nhân tuyệt thế. Cô mới khoảng mười sáu mười bảy tuổi, thân hình yểu điệu, tuy mặc chiếc áo nâu rộng thùng thình nhưng vẫn không giấu được vẻ thướt tha duyên dáng. Cô ta đến trước mặt Định Dật, lạy phục xuống rồi thưa:
– Sư phụ…
Cô vừa nói được hai tiếng thì nghẹn ngào khóc òa lên.
Định Dật xám mặt nói:
– Ngươi làm… ngươi làm chuyện hay quá! Sao còn quay về đây làm gì?
Nghi Lâm vừa khóc vừa nói:
– Sư phụ, lần này đệ tử tưởng không còn có thể gặp lại lão nhân gia nữa.
Giọng nói của cô uyển chuyển ngọt ngào; hai bàn tay thon thả trắng hồng nắm lấy tay áo Định Dật. Trong lòng mọi người đều nghĩ:
– Một cô gái đẹp như vậy sao lại đi làm ni cô?
Dư Thương Hải chỉ liếc cô ta một cái rồi vẫn chăm chú nhìn thanh kiếm cắm trên thi thể của La Nhân Kiệt, thấy trên chuôi kiếm có tua thao xanh; chuôi kiếm khắc năm chữ nhỏ “Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung”. Lão đảo mắt nhìn thanh kiếm sau lưng Lao Đức Nặc cũng thấy có tua thao xanh giống như vậy. Đột nhiên lão bước nhanh về phía trước, tay trái phóng song chỉ bất ngờ đâm thẳng vào hai mắt Lao Đức Nặc. Trong nháy mắt đầu ngón tay nhọn của lão đã chạm vào đến mi mắt Lao Đức Nặc rồi.
Lao Đức Nặc thất kinh vội sử chiêu Cử hỏa liêu thiên, giơ hai tay lên cao gạt đi. Dư Thương Hải cười nhạt, tay trái quay một vòng tròn nhỏ nắm chặt hai tay Lao Đức Nặc; tay phải vươn tới nghe soạt một tiếng, lão đã rút được trường kiếm sau lưng Lao Đức Nặc ra. Lao Đức Nặc bị nắm chặt hai tay, cố giật mạnh nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích; mũi kiếm đã chĩa ngay vào ngực hắn. Hắn kinh hãi la lên:
– Không… việc này không liên quan đến tiểu điệt!
Dư Thương Hải nhìn thanh kiếm, thấy trên chuôi kiếm có khắc năm chữ nhỏ “Hoa Sơn Lao Đức Nặc” giống như chuôi kiếm của Lệnh Hồ Xung. Lão hạ thấp cổ tay xuống, chĩa mũi kiếm vào bụng dưới của Lao Đức Nặc rồi gằn giọng hỏi:
– Thế kiếm đâm từ dưới xiên lên là chiêu thức gì trong Hoa Sơn kiếm pháp của quý phái?
Lao Đức Nặc toát mồ hôi hột, run run nói:
– Tiểu điệt… kiếm pháp của phái Hoa Sơn tiểu điệt không… không có chiêu thức này.
Dư Thương Hải nghĩ bụng: Chiêu kiếm giết La Nhân Kiệt đâm vào bụng dưới, lưỡi kiếm xiên thẳng đến yết hầu. Lẽ nào Lệnh Hồ Xung cúi thấp người xuống mà đâm ngược lên trên? Sau khi giết người, tại sao hắn không rút trường kiếm ra mà cố ý để lại vật chứng? Phải chăng hắn có ý khiêu khích phái Thanh Thành của ta?
Bỗng nghe Nghi Lâm nói:
– Dư sư bá, chiêu này của Lệnh Hồ đại ca không phải là kiếm pháp của phái Hoa Sơn đâu.
Dư Thương Hải quay người lại, khuôn mặt lạnh như băng, nhìn Định Dật sư thái nói:
– Sư thái, sư thái có nghe lệnh cao đồ gọi tên ác tặc kia là gì không?
Định Dật tức giận nói:
– Ta không có lỗ tai sao mà lão phải nhắc lại?
Định Dật nghe Nghi Lâm gọi Lệnh Hồ Xung là “Lệnh Hồ đại ca” thì lòng đã tức giận rồi. Nếu Dư Thương Hải chưa hỏi câu này thì lão ni cũng sẽ mắng Nghi Lâm, nhưng bị Dư Thương Hải hỏi móc họng, lời lẽ lại rất vô lễ, lão ni liền quay lại vỗ về đồ nhi, nói:
– Đồ nhi ta chỉ thuận miệng gọi vậy, đâu có chi đáng nói. Ngũ Nhạc kiếm phái kết nghĩa liên minh, môn hạ của năm phái đều là sư huynh, sư đệ, sư muội, sư tỉ; có gì kỳ lạ đâu?
Dư Thương Hải cười nói:
– Hay lắm, hay lắm!
Lão vận chân khí từ huyệt Đan điền lên, tay trái phóng nội lực ra, hất Lao Đức Nặc đi. Chỉ nghe bịch một tiếng, Lao Đức Nặc va mạnh vào tường; bụi bặm trên nóc nhà rơi xuống mù mịt. Lão quát:
– Đồ khốn nạn! Trên đường đi các ngươi đã ngấm ngầm rình rập ta là có ý gì?
Lao Đức Nặc bị lão hất mạnh, lục phủ ngũ tạng dường như đảo lộn cả lên; hai tay cố chống đỡ cho khỏi ngã, hai đầu gối đau buốt như muốn long ra, chỉ muốn ngồi phịch xuống đất. Hắn gắng sức gượng dậy, chợt nghe Dư Thương Hải nói như vậy, ngấm ngầm than khổ:
– Hóa ra ta và tiểu sư muội theo dõi hành động của bọn chúng đã sớm bị lão đạo sĩ lùn xảo quyệt này phát hiện.
Định Dật nói:
– Nghi Lâm, lại đây với ta. Ngươi làm sao bị chúng cầm giữ, nói rõ cho sư phụ nghe đi.
Lão ni kéo tay Nghi Lâm đi ra khỏi sảnh. Mọi người đều nghĩ một tiểu ni cô mỹ miều như vậy mà rơi vào tay tên thái hoa dâm tặc Điền Bá Quang thì đâu còn giữ được sự trong trắng nữa. Đó là nguyên do không tiện nói ra trước mặt mọi người nên Định Dật sư thái muốn dẫn Nghi Lâm đến một chỗ vắng người để hỏi cho cặn kẽ.
Bỗng một bóng xanh thoáng qua. Dư Thương Hải lạng người ra trước cửa, chặn đường nói:
– Việc này có liên can đến hai nhân mạng thì xin Nghi Lâm tiểu sư điệt cứ ở đây mà nói.
Lão ngừng một lát rồi tiếp:
– Trì Bách Thành hiền điệt là người trong Ngũ Nhạc kiếm phái. Môn hạ của ngũ phái đều là sư huynh, sư đệ của nhau. Trì Bách Thành đã bị Lệnh Hồ Xung giết rồi, có khi phái Thái Sơn không cần nói tới. Nhưng đồ nhi La Nhân Kiệt của tại hạ thì không có hô huynh gọi đệ gì với Lệnh Hồ Xung hết.
Nghe xong câu này, cặp chân mày lá liễu nhợt nhạt của Định Dật lập tức dựng đứng lên.
Lưu Chính Phong biết Định Dật sư thái tính khí rất nóng nảy, đôi chân mày của lão ni lại dựng đứng lên; lão lo đôi bên sẽ xảy ra chuyện động thủ. Lão ni và Dư Thương Hải đều là hai cao thủ bậc nhất trong võ lâm hiện nay, hễ hai người ra tay thì mọi việc sẽ náo động cả lên. Lão vội vàng bước ra phía trước, vái dài xuống đất, nói:
– Hai vị đã đại giá quang lâm đến tệ xá của Lưu mỗ thì đều là khách quý của tại hạ, xin hãy nể mặt tại hạ mà đừng để xảy ra xung đột làm mất hòa khí. Tất cả đều do Lưu mỗ tiếp đãi không được chu đáo. Xin hai vị miễn thứ cho.
Lão nói xong lại xá dài một lần nữa.