Tiếu Ngạo Giang Hồ

Hồi 142: Giả nông gia, theo dấu Nhạc Lâm

trước
tiếp

Nhớ lại những lời nói qua lại vừa rồi giữa Nhạc Linh San và Lâm Bình Chi, Lệnh Hồ Xung cảm thấy trong chuyện này ẩn giấu vô số uẩn khúc. Chuyện ân oán hờn giận của hai vợ chồng, tuy người ngoài không nên nghe, nhưng hai người Lâm Nhạc sau khi thành hôn không được hòa thuận, nên nói những lời đoạn tình. Chàng nghĩ tiểu sư muội tuổi xuân phơi phới, phụ mẫu yêu như châu ngọc, đồng môn sư huynh đệ đối với cô ta luôn thương mến kính trọng, nhưng lại bị Lâm Bình Chi nhục mạ như vậy, nên không khỏi đau lòng, nước mắt rơi xuống.

Hôm nay, mọi người chỉ đi hơn mười dặm, liền nghỉ lại trong ngôi từ đường cũ nát. Lệnh Hồ Xung ngủ đến nửa đêm, đã mấy lần gặp ác mộng, trong lúc mơ màng nghe có thanh âm lọt vào tai gọi khẽ.

– Xung ca, Xung ca!

Lệnh Hồ Xung ừ một tiếng rồi tỉnh dậy, nghe Doanh Doanh nói:

– Xung ca ra ngoài, tiểu muội có chuyện muốn nói.

Lệnh Hồ Xung vội ngồi dậy đi ra ngoài từ đường, thấy Doanh Doanh ngồi trên bệ đá, hai tay chống cằm, đưa mắt nhìn vầng trăng nửa ẩn nửa hiện trong mây. Chàng đi đến bên cô, ngồi xuống. Đêm khuya tĩnh lặng, bốn bề vắng vẻ không một tiếng động.

Một lúc lâu sau, Doanh Doanh hỏi:

– Xung ca đang lo cho tiểu sư muội phải không?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Phải. Có rất nhiều uẩn khúc khiến cho người ta rất khó hiểu.

Doanh Doanh nói:

– Xung ca lo cô ta bị trượng phu ăn hiếp ư?

Lệnh Hồ Xung thở dài nói:

– Chuyện của hai vợ chồng họ, người ngoài làm sao xen vào được?

Doanh Doanh nói:

– Xung ca sợ đệ tử Thanh Thành đuổi theo sinh sự với bọn họ phải không?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Bọn đệ tử Thanh Thành thống hận mối thù của sư phụ, lại thấy vợ chồng họ đã bị thương thì sẽ đuổi theo gia hại là lý thường tình.

Doanh Doanh nói:

– Tại sao Xung ca không tìm cách đến cứu họ trước?

Lệnh Hồ Xung thở dài nói:

– Nghe ngữ khí của Lâm sư đệ có lòng nghi kỵ ta. Tuy ta có hảo ý muốn ra tay cứu, chỉ e làm tổn thương hòa khí giữa hai vợ chồng họ.

Doanh Doanh nói:

– Đây là một điểm. Trong lòng Xung ca còn có một mối lo khác, sợ làm cho tiểu muội không vui phải không?

Lệnh Hồ Xung gật đầu, đưa tay ra nắm tay trái của cô, cảm thấy tay cô rất lạnh. Chàng nhỏ nhẹ nói:

– Doanh muội, ở trên đời này, ta chỉ có một mình Doanh muội thôi, nếu giữa hai chúng ta có mối hiềm nghi nào thì sống chẳng còn thú vị gì nữa.

Doanh Doanh từ từ tựa đầu lên vai Lệnh Hồ Xung, nói:

– Lòng Xung ca nghĩ như vậy, giữa Xung ca và tiểu muội làm sao mà sinh ra hiềm nghi được? Việc không nên chậm trễ, chúng ta mau đuổi theo, đừng vì ngại chuyện nghi kỵ nhỏ nhặt mà phải ôm hận suốt đời.

Lệnh Hồ Xung sợ hãi nói:

– Phải ôm hận suốt đời, phải ôm hận suốt đời!

Chàng tựa hồ như thấy mấy chục tên đệ tử Thanh Thành đang bao vây quanh cỗ xe Nhạc Linh San và Lâm Bình Chi, mấy chục thanh trường kiếm đang đâm chém loạn xạ vào xe, bất giác người run lên.

Doanh Doanh nói:

– Tiểu muội đi gọi hai vị sư tỷ Nghi Hòa, Nghi Thanh dậy. Xung ca dặn bọn họ tự về Hằng Sơn trước, chúng ta âm thầm hộ tống tiểu sư muội của Xung ca một đoạn đường rồi về Bạch Vân am sau.

Nghi Hòa và Nghi Thanh thấy vết thương của Lệnh Hồ Xung chưa lành nên không yên tâm, nhưng thấy ý chàng đã quyết, lo đi cứu người nên không tiện khuyên can, chỉ đưa một gói thương dược lớn, tiễn hai người lên xe đi.

Lúc Lệnh Hồ Xung dặn dò Nghi Hòa và Nghi Thanh, Doanh Doanh đứng bên cạnh nhưng quay đầu đi không dám nhìn, lòng nghĩ mình và Lệnh Hồ Xung là cô nam quả nữ, cùng đi chung xe trong đêm tối, chỉ e hai người sẽ cười cho. Cho đến lúc xe lừa đi được mấy dặm, cô mới thở phào, mặt dần dần bớt đỏ.

Doanh Doanh định phương hướng, nhắm hướng Tây Bắc mà đi, từ đây đi Hoa Sơn chỉ có một con đường, cô đoán, chắc rằng sẽ không bị lạc đường. Kéo là một con lừa khỏe mạnh, cước trình rất nhanh, trong đêm tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng lọc cọc của xe, tiếng côm cốp của vó lừa, ngoài ra không còn tiếng gì khác.

Lệnh Hồ Xung rất cảm động thầm nghĩ: Cô ta vì ta, cái gì cũng chịu làm. Cô ta biết rõ ta quyến luyến tiểu sư muội, mà cũng đi với ta để bảo vệ. Hồng nhan tri kỷ như vậy, Lệnh Hồ Xung không biết kiếp trước đã tu mấy đời?

Doanh Doanh đánh lừa cho xe chạy nhanh mấy dặm rồi đi chậm lại. Cô nói:

– Chúng ta âm thầm bảo vệ sư muội và sư đệ của Xung ca. Nếu họ gặp nguy hiểm, chúng ta buộc phải ra tay, tốt nhất là đừng để cho họ biết. Tiểu muội thấy hay nhất là chúng ta nên cải trang.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đúng vậy. Hay là Doanh muội cải trang thành đại hán râu xồm đi.

Doanh Doanh lắc đầu nói:

– Không được đâu. Ở trên Phong Thiền đài tiểu muội đã hiện thân đỡ Xung ca, tiểu sư muội của Xung ca đã thấy rồi.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Vậy Doanh muội muốn cải trang thế nào?

Doanh Doanh đưa roi lừa chỉ vào một gian nhà nông ở phía trước nói:

– Tiểu muội đi ăn trộm mấy bộ quần áo, hai chúng ta cải trang thành một… một… hai người nhà quê.

Cô định nói “một đôi”, nhưng chưa kịp nói thì cảm thấy không đúng liền đổi thành “hai người”. Lệnh Hồ Xung dĩ nhiên thừa hiểu, biết cô ta quá mắc cỡ, không dám nói năng tùy tiện. Lệnh H ồ Xung mỉm cười. Giữa lúc đó Doanh Doanh quay đầu lại thấy chàng đang cười mình, cô đỏ mặt lên, hỏi:

– Có gì đâu mà cười?

Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:

– Đâu có gì đâu? Ta đang nghĩ nếu người nhà quê mà không có thiếu nữ, chỉ có một vị lão bà bà, một bé trai thì ta lại được gọi Doanh muội là bà bà.

Doanh Doanh cười khanh khách, nhớ lại ngày đầu gặp Lệnh Hồ Xung, chàng cứ gọi cô là bà bà. Lòng cô cảm thấy ấm áp vô hạn, cô nhảy xuống xe chạy về hướng nhà nông.

Lệnh Hồ Xung thấy cô nhẹ nhàng nhảy vào tường, liền có tiếng chó sủa, nhưng chỉ nghe sủa có một tiếng thì im bặt, đoán rằng đã bị Doanh Doanh đá cho một cước ngất xỉu. Một lúc sau, thấy cô mang một bao đồ chạy ra, lúc về đến xe, mặt cô cười không ra cười, trông rất cổ quái. Đột nhiên cô ném bao đồ vào trong xe rồi ngồi thụp xuống lòng xe cười ha hả.

Lệnh Hồ Xung cầm mấy bộ đồ, dưới ánh trăng nhìn rất rõ, là quần áo của lão nông phu và lão bà bà. Bộ quần áo của lão bà bà rộng thùng thình, màu trắng viền hoa xanh, kiểu đồ của bà lão chứ không phải là y phục của con dâu hay cô nương nhà nông trẻ tuổi thường mặc. Trong mớ quần áo này còn có mũ của đàn ông, khăn bịt đầu của đàn bà, lại có một cái tẩu thuốc nữa.

Doanh Doanh cười nói:

– Xung ca là Lệnh Hồ bán tiên, chỉ đoán đúng một nửa; trong nhà nông này có một bà bà, chỉ đáng tiếc là không có bé trai.

Cô nói đến đây mặt đỏ lên liền im miệng. Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:

– Thì ra bọn họ là hai huynh muội. Hai huynh muội này thật tốt, một người không lấy vợ còn người kia không lấy chồng mà sống với nhau đến bảy tám chục tuổi, còn ở chung nữa.

Doanh Doanh cười phì một tiếng, nói:

– Xung ca biết rõ là không phải vậy mà.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Không phải huynh muội sao, thật là kỳ lạ?

Doanh Doanh không nhịn được cười, liền ra sau xe lấy quần áo của bà bà mặc thêm vào người, lại lấy khăn trùm lên đầu mình, hai tay móc bùn ở bên đường bôi lên mặt rồi mới giúp Lệnh Hồ Xung thay đồ của lão nhà nông. Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh mặt gần nhau, chàng cảm thấy hơi thở của cô thơm như hoa lan, bất giác lòng nóng bừng lên, muốn đưa tay ra ôm lấy cô, nhưng nghĩ cô ta là người đoan nghiêm nên không dám có chút khinh nhờn, mạo phạm, sợ cô ta tức giận thì hậu quả khó mà đoán được. Chàng liền dằn lòng lại, không dám nhúc nhích.

Mắt Lệnh Hồ Xung đột nhiên hiện ra cái nhìn khác lạ, nhưng liền nghiêm mặt để khắc chế lại. Doanh Doanh biết rõ liền mỉm cười nói:

– Cháu ngoan ngoãn thì bà bà mới cưng.

Cô giơ tay ra, bàn tay đầy bùn xoa lên mặt chàng. Lệnh Hồ Xung nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bàn tay của cô mềm mại xoa nhè nhẹ lên mặt, dễ chịu vô cùng, chỉ mong cô cứ xoa mãi như vậy. Một lúc sau Doanh Doanh nói:

– Được rồi, trong đêm tối, tiểu sư muội của Xung ca nhất định không nhận ra, nhưng cẩn thận đừng lên tiếng.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Trên đầu cổ của ta nên xoa thêm một ít bùn nữa đi.

Doanh Doanh cười:

– Ai mà thèm nhìn đầu cổ của Xung ca đâu?

Cô liền hiểu ra ý hắn. Lệnh Hồ Xung muốn cô đưa tay xoa lên cổ hắn, cô liền co ngón tay giữa cốc nhẹ lên trán hắn một cái rồi quay người ngồi lại chỗ phu xe. Cô hét một tiếng con lừa chạy đi.

Bỗng cô không nhịn được, càng cười to lên, rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo, thân người không ngồi ngay được.

Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:

– Doanh muội vào trong nhà nông thấy được gì vậy?

Doanh Doanh nói:

– Không phải thấy được chuyện nực cười. Lão công công và lão bà bà đó là… hai vợ chồng…

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Thì ra không phải là huynh muội mà là hai vợ chồng.

Doanh Doanh nói:

– Xung ca còn ghẹo nữa thì tiểu muội sẽ không nói nữa đâu.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Được rồi, họ không phải là vợ chồng thì là huynh muội.

Doanh Doanh nói:

– Xung ca đừng nói leo nữa có được không? Tiểu muội nhảy vào tường, một con chó sủa, tiểu muội liền bốp cho nó một cái xỉu luôn. Nào ngờ tiếng sủa này làm cho lão công công và lão bà bà tỉnh giấc. Lão bà bà nói “A Mão à, đừng để chồn hôi đến ăn trộm gà”. Lão công công nói “Lão Hắc không sủa nữa thì chắc không có chồn hôi đâu”. Lão bà bà đột nhiên cười lên nói: “Chỉ e con chồn hôi này học được cái thói chết tiệt của ông trước đây, lúc nửa đêm canh ba mò vào nhà của ta, đem theo một cục thịt bò thịt dê cho con chó ăn”.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Lão bà bà này thật là tệ, bà bà nói vòng vo để chửi Doanh muội là chồn hôi.

Chàng biết Doanh Doanh rất hay mắc cỡ. Cô nói đến tư tình năm xưa của hai vợ chồng lão nông, chàng giả đò không hiểu thì cô ta mới kể tiếp. Nếu trong lời nói của chàng chỉ cần có chút tình ý thì cô liền im miệng ngay.

Doanh Doanh cười nói:

– Lão bà bà đó đang nói về chuyện lúc họ chưa thành thân…

Cô nói đến đây, giật dây cương cho lừa chạy nhanh. Lệnh Hồ Xung nói:

– Lúc chưa thành thân thì sao? Nhất định họ rất giữ nề nếp, nửa đêm canh ba cùng ngồi trong một chiếc xe, nhất định không ôm vai hay kề cận nhau.

Doanh Doanh xì một tiếng, không nói nữa. Lệnh Hồ Xung nói:

– Hảo muội tử, thân muội tử, bọn họ nói những gì Doanh muội kể lại cho ta nghe đi.

Doanh Doanh mỉm cười không đáp.

Giữa đêm khuya, chỉ nghe tiếng vó lừa nện trên đường rất vui tai. L ệnh Hồ Xung nhìn ra ngoài, ánh trăng tỏa xuống con đường vừa rộng vừa thẳng tắp, sương mù nhè nhẹ phủ một lớp mỏng trên những hàng cây ven đường. Xe lừa từ từ chạy vào làn sương mù, cảnh vật ở xa xa nhìn không rõ, sau lưng của Doanh Doanh cũng bao phủ một lớp sương mỏng. Lúc này đang độ sơ xuân, hương hoa rừng thoang thoảng, gió nhẹ bay thoáng qua mặt, thật sảng khoái vô cùng. Đã lâu Lệnh Hồ Xung chưa uống rượu, tình cảnh bây giờ khiến chàng như say ngất ngây.

Mặt Doanh Doanh vẫn lộ vẻ mỉm cười, cô nhớ lại câu chuyện của vợ chồng lão nông: Lão công công nói: “Một đêm nọ trong nhà không còn miếng thịt nào, đành phải đến nhà bên cạnh ăn trộm một con gà giết lấy thịt, đem cho con chó của bà ăn. Con chó đó tên gì a?”

Lão bà bà nói: “Nó tên là Đại Hoa”. Lão công công nói: “Đúng rồi, nó tên là Đại Hoa. Nó ăn hết nửa con gà thì ngoan ngoãn không sủa tiếng nào, gia gia và má má của bà không hề biết gì. A Mao của chúng ta, đêm đó mới có”. Lão bà bà nói: “Ông biết mình ham vui nên không để ý chuyện sống chết của người ta. Sau đó bụng của ta bự ra, gia gia đánh cho ta một trận chết đi sống lại”. Lão công công nói: “May mà cái bụng của bà to ra, nếu không thì làm sao gia gia của bà chịu gả bà cho thằng tiểu tử nghèo kiết xác như ta? Lúc đó, ta mong cái bụng bà mau to ra”. Lão bà bà đột nhiên phát giận chửi: “Cái đồ quỷ, thì ra ông cố ý làm, ông lừa gạt tui cho đến nay, tui… tui quyết không tha cho ông đâu”.

Lão công công nói: “Đừng la, đừng la! A Mao cũng sinh ra cháu rồi, bà còn trách cái gì nữa?” Lúc đó, Doanh Doanh sợ Lệnh Hồ Xung lo lắng nên không dám nghe thêm nữa. Cô trộm được quần áo vật phẩm liền đi, để lại trên bàn một đỉnh vàng to. Cô đi rón rén, đôi vợ chồng già này phần vì lớn tuổi chậm chạp, phần đang nói chuyện say sưa nên không phát giác được.

Doanh Doanh nhớ đến lời nói của hai ông bà, bỗng nhiên đỏ mặt tía tai. May nhờ bóng đêm, nếu không thì Lệnh Hồ Xung sẽ thấy được sắc mặt của mình, lúc ấy chỉ còn cách chui xuống đất.

Cô không thúc lừa chạy nhanh nữa. Xe đi chậm lại, đi một đoạn quẹo qua một khúc quanh, đến cạnh một hồ lớn. Bên hồ những rặng liễu rủ xuống, ánh trăng rắc lên mặt hồ, hơi gợn sóng.

Doanh Doanh hỏi khẽ:

– Xung ca, Xung ca ngủ chưa?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Ta ngủ rồi, ta đang nằm mơ.

Doanh Doanh hỏi:

– Xung ca nằm mơ thấy gì?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Ta nằm mơ thấy ta đem một cục thịt to mò lên Hắc Mộc Nhai, cho con chó nhà Doanh muội ăn.

Doanh Doanh cười nói:

– Xung ca là người không nghiêm túc, ngay cả nằm mơ cũng không đứng đắn.

Hai người ngồi sánh vai trong xe nhìn ra mặt hồ. Lệnh Hồ Xung đặt tay phải lên bàn tay trái của Doanh Doanh. Tay Doanh Doanh hơi run nhưng cô không rút về. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Nếu được mãi mãi như thế này, không trở lại chốn gió tanh mưa máu trong võ lâm thì dù có là thần tiên cũng không hạnh phúc bằng.

Doanh Doanh hỏi:

– Xung ca đang nghĩ gì vậy?

Lệnh Hồ Xung đem ước mơ hồi nãy nói ra. Doanh Doanh xoay tay trái lại nắm lấy tay phải của hắn, nói:

– Xung ca, tiểu muội thật hạnh phúc.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Ta cũng vậy.

Doanh Doanh nói:

– Xung ca thống lĩnh quần hào tấn công chùa Thiếu Lâm, tuy tiểu muội cảm động nhưng không hạnh phúc bằng bây giờ. Nếu tiểu muội là hảo bằng hữu của Xung ca, bị giam cầm trong chùa Thiếu Lâm, Xung ca vì nghĩa khí trên giang hồ, cũng sẽ không màng đến tấm thân mà đến cứu tiểu muội. Nhưng bây giờ Xung ca chỉ nghĩ đến tiểu muội, không nghĩ đến tiểu sư muội của Xung ca…

Cô nhắc đến mấy chữ “tiểu sư muội của Xung ca”, Lệnh Hồ Xung giật mình, nói:

– Chao ôi! Chúng ta mau đuổi theo họ.

Doanh Doanh nhẹ nhàng nói:

– Cho đến bây giờ tiểu muội mới tin lòng của Xung ca nhớ đến tiểu muội nhiều hơn tiểu sư muội của Xung ca một chút.

Cô nhẹ kéo dây cương, quay đầu lừa lại, xe lừa men theo bờ hồ ra con đường lớn, dây cương nhẹ vung, con lừa chạy nhanh lên.

Chạy một mạch đến hơn hai chục dặm, con lừa mỏi mệt, mới thả đi chậm lại. Quẹo qua hai khúc quanh, trước mặt là một cánh đồng bát ngát, bên đường trồng đầy lúa mạch, dưới ánh trăng bàng bạc trông cánh đồng như một tấm thảm màu xanh rộng lớn. Nhìn ra xa, bỗng thấy phía trước đường lớn có một cỗ xe dường như đang dừng lại. Lệnh Hồ Xung nói:

– Cỗ xe này dường như của vợ chồng Lâm sư đệ.

Doanh Doanh nói:

– Chúng ta từ từ đến xem.

Con lừa đi về phía trước, càng lúc càng gần chiếc xe trước. Đi một lúc mới phát giác chiếc xe trước cũng đang đi nhưng rất chậm, lại thấy bên con lừa có một người đi bộ là Lâm Bình Chi, người đánh xe nhìn cái bóng lưng chính là Nhạc Linh San.

Lệnh Hồ Xung rất ngạc nhiên, đưa tay ra kéo dây cương không cho lừa đi về trước, nói khẽ:

– Họ làm gì vậy?

Doanh Doanh nói:

– Xung ca ở đây đợi, tiểu muội qua đó xem sao.

Nếu cho xe đi về trước thì liền bị hai người phát giác, cô phải thi triển khinh công, ngấm ngầm theo dõi. Lệnh Hồ Xung rất muốn cùng đi với Doanh Doanh nhưng vết thương chưa khỏi, nên không khinh công được, đành gật đầu nói:

– Được, Doanh muội đi đi.

Comments

comments


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.