Tiếu Ngạo Giang Hồ

Hồi 144: Học Tịch tà thì phải tự cung

trước
tiếp

Nhạc Linh San nói:

– Tằng tổ Viễn Đồ Công của chúng ta lúc còn trẻ đã từng xuất gia, chắc gia gia đã nói với Bình đệ điều này.

Lâm Bình Chi nói:

– Gia gia của ta chưa bao giờ nói và e rằng gia gia cũng không biết. Tòa Phật đường ở trong ngôi nhà cũ ngõ Hướng Dương của nhà ta tại thành Phúc Châu là nơi đêm hôm đó ta và ngươi cùng đến.

Nhạc Linh San nói:

– Đúng vậy.

Lâm Bình Chi nói:

– Tịch tà kiếm phổ tại sao lại chép trên áo cà sa? Là vì tằng tổ nguyên là hòa thượng, sau khi thấy được kiếm phổ, đã lén chép lên trên cà sa để đem về. Khi tằng tổ hoàn tục, xây dựng trong nhà một tòa Phật đường, ngày ngày không dám quên lễ kính Bồ Tát.

Nhạc Linh San nói:

– Bình đệ suy luận rất có lý. Nhưng không chừng có một vị cao tăng nào đó đem kiếm phổ truyền cho Viễn Đồ Công mà bộ kiếm phổ này vốn đã viết trên áo cà sa. Viễn Đồ Công có được bộ kiếm phổ này một cách quang minh chính đại.

Lâm Bình Chi nói:

– Không phải.

Nhạc Linh San nói:

– Bình đệ đã suy đoán như vậy thì chắc không sai.

Lâm Bình Chi nói:

– Không phải là ta suy đoán mà do Viễn Đồ Công đã viết lại trên áo cà sa.

Nhạc Linh San nói:

– Ủa, thì ra là như vậy.

Lâm Bình Chi nói:

– Phía dưới tằng tổ ghi rõ: Tằng tổ vốn là hòa thượng trong chùa, ngẫu nhiên có cơ duyên nghe kiếm phổ tự miệng người khác nói ra nên chép lại trên cà sa. Tằng tổ trịnh trọng răn cấm rằng môn kiếm pháp này rất âm tổn hiểm độc, người tu luyện sẽ bị tuyệt tử tuyệt tôn. Tăng ni cũng không nên luyện nó, bởi vì rất tổn thương lòng từ bi của nhà Phật; người tục gia càng vạn lần không nên luyện.

Nhạc Linh San nói:

– Nhưng tằng tổ đã luyện rồi.

Lâm Bình Chi nói:

– Lúc đó ta cũng nghĩ như ngươi. Kiếm pháp này dù quá tàn độc không nên tu luyện, nhưng tại sao sau khi Viễn Đồ Công luyện rồi cũng lấy vợ sinh con nối dõi tông đường?

Nhạc Linh San nói:

– Đúng vậy. Nhưng cũng có thể tằng tổ lấy vợ sinh con trước rồi mới học được kiếm pháp sau.

Lâm Bình Chi nói:

– Quyết không phải như vậy. Người luyện võ trong thiên hạ dù anh hùng bản lĩnh đến đâu, định lực cao cường thế nào, hễ gặp được kiếm phổ quyết không thể không dựa vào đó mà diễn thử một chiêu. Sau khi thử chiêu thứ nhất, thì quyết thử chiêu thứ hai; sau khi thử chiêu thứ hai thì thử luôn chiêu thứ ba. Hễ không thấy kiếm phổ thì thôi, thấy rồi thì nhất định sẽ say mê, khó cưỡng lại được, phải tìm cách luyện cho được từ đầu đến cuối. Dù họ biết rõ tương lai sẽ có hậu hoạn rất lớn, họ cũng bỏ mặc.

Doanh Doanh nghe đến đây thầm nghĩ: Gia gia đã từng nói Tịch tà kiếm phổ này cùng chung một nguồn gốc với Quỳ hoa bảo điển của bổn giáo, nguyên lý căn bản cũng chỉ là một. Chẳng trách kiếm pháp của Nhạc Bất Quần và Lâm Bình Chi giống Đông Phương Bất Bại đến vậy.

Cô lại nghĩ: Gia gia nói luyện công phu trên Quỳ hoa bảo điển chỉ có hại chứ không có lợi. Gia gia biết người học võ hễ thấy được võ học bí cấp có nội dung tinh thâm, dù biết rõ luyện nó có hại nhưng cũng sẽ dấn thân vào bẫy, khó rút ra được. Gia gia vì vậy không mở ra xem bảo điển, đủ biết gia gia tài trí hơn người. Thật là thượng sách.

Trong đầu cô bỗng lóe lên một ý nghĩ: Vậy tại sao gia gia lại đem truyền cho Đông Phương Bất Bại?

Cô nghĩ đến điểm này, tự nhiên hiểu ra: Thì ra lúc đó gia gia đã nhìn thấy được mưu đồ đen tối của Đông Phương Bất Bại nên truyền bảo điển cho lão, có ý đưa lão vào bẫy. Nhưng Hướng thúc thúc cho rằng gia gia cả tin, bị Đông Phương Bất Bại che mắt, không còn sáng suốt. Kỳ thực, con người tinh minh lợi hại như gia gia làm sao có thể hồ đồ như vậy? Chẳng qua người tính không bằng trời tính, Đông Phương Bất Bại hạ thủ trước nên thắng, đem gia gia nhốt ở dưới đáy Tây Hồ. Tâm địa của lão cũng chưa đến nỗi tàn ác, nếu lão cho một đao giết gia gia hoặc dặn không cho gia gia ăn cơm thì đâu có cơ hội báo thù tuyết hận? Kỳ thực, bọn ta có giết được Đông Phương Bất Bại cũng là chuyện rất may mắn, nếu không có Xung lang trợ thủ; gia gia, Hướng thúc thúc, Thượng Quan Vân và ta, cả bốn người vừa xông lên thì đã bị Đông Phương Bất Bại giết hết rồi. Nếu không có Dương Liên Đình ở bên làm loạn tâm thần lão thì Đông Phương Bất Bại vẫn không bại.

Cô nghĩ đến đây bất giác cảm thấy thương xót Đông Phương Bất Bại. Cô lại nghĩ tiếp: Sau khi giam cầm gia gia ta, lão đối đãi với ta thật không tệ, lễ số chu đáo. Ta ở trong Nhật Nguyệt thần giáo có khác gì công chúa, nương nương. Hôm nay gia gia thân sinh của ta làm giáo chủ, mà ngược lại ta không có quyền thế oai phong như ngày xưa. Ôi, ngày nay ta đã có Xung lang rồi, còn muốn có quyền thế oai phong để làm gì nữa?

Cô hồi tưởng đến chuyện cũ, nghĩ đến thâm kế của phụ thân, bất giác ngầm kinh hãi: Cho đến hôm nay gia gia vẫn chưa đồng ý đem pháp môn tán công truyền cho Xung lang. Nội thể của Xung lang tích tụ những luồng chân khí dị chủng của người khác, không thể phát tán thì hậu hoạn càng lúc càng đến gần, sớm muộn cũng tất sinh ra đại họa. Gia gia nói rằng chỉ cần Xung lang gia nhập thần giáo, không những gia gia lập tức truyền pháp môn này cho Xung lang mà còn tuyên bố với giáo chúng lập Xung lang làm người thừa kế giáo chủ sau này. Nhưng Xung lang vẫn không chịu cúi đầu khuất phục, thật là rắc rối vô cùng.

Cô chợt vui chợt buồn, đứng lặng yên trong ruộng lúa, tuy suy nghĩ lung tung, nhưng nghĩ đi suy lại cũng chỉ là nghĩ về Lệnh Hồ Xung.

Lúc này Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San cũng lặng yên không nói. Qua một lúc sau, Lâm Bình Chi nói:

– Viễn Đồ Công sau khi thấy kiếm phổ thì luyện ngay.

Nhạc Linh San nói:

– Bộ kiếm pháp này dù có gây ra họa hoạn thật cũng quyết không phát tác ngay, có thể sau khi luyện tám hoặc mười năm mới có hậu quả chẳng lành. Viễn Đồ Công lấy vợ sinh con, đương nhiên là trước khi họa hoạn phát tác.

Lâm Bình Chi nói:

– Không… phải… vậy.

Ba chữ này gã kéo dài ra, nhưng trong ngữ khí lại không có chút gì do dự. Gã ngừng một lúc rồi nói:

– Lúc đầu ta cũng nghĩ như ngươi, nhưng được mấy ngày thì biết mình nghĩ không phải. Ông nội của ta không phải là con ruột của Viễn Đồ Công mà chỉ là con nuôi của Viễn Đồ Công. Viễn Đồ Công lấy vợ sinh con chỉ là để che tai mắt người.

Nhạc Linh San a một tiếng, run run nói:

– Che tai mắt người ư? Vậy… vậy là vì sao?

Lâm Bình Chi hừ một tiếng không đáp, qua một lúc mới nói:

– Lúc ta gặp được kiếm phổ thì ngày thành thân với ngươi đã đến gần. Ta đã mấy lần muốn đợi sau khi thành thân với ngươi, làm vợ chồng thật, mới bắt đầu luyện kiếm phổ. Nhưng chiêu thức pháp môn ghi trong kiếm phổ khiến cho bất cứ người học võ nào cũng không thể cưỡng lại được. Cho nên ta tự thiến để luyện kiếm.

Nhạc Linh San thất thanh nói:

– Ngươi… ngươi tự… tự thiến để luyện kiếm ư?

Lâm Bình Chi trầm giọng nói:

– Đúng vậy. Pháp quyết đầu tiên của Tịch tà kiếm pháp là: “Võ lâm xưng hùng, dẫn đao tự cung”.

Nhạc Linh San hỏi:

– Tại sao lại phải… như vậy?

Lâm Bình Chi đáp:

– Luyện Tịch tà kiếm pháp là phải tự luyện nội công nhập thủ. Nếu không tự thiến thì lập tức bị lửa dục thiêu đốt, bị tẩu hỏa nhập ma, chết cứng ra.

Nhạc Linh San nói:

– Thì ra là vậy.

Tiếng cô nói rất nhỏ dường như không nghe được. Doanh Doanh cũng thầm nói: Thì ra là vậy. Bây giờ cô mới hiểu tại sao Đông Phương Bất Bại một đời kiêu hùng, võ công vô địch thiên hạ mà lại mặc trang phục của phụ nữ, cầm kim thêu thùa, đối với gã râu xồm khôi ngô thúi tha không ai chịu nổi như Dương Liên Đình lại chết mê chết mệt như vậy. Thì ra là vì lão luyện thứ võ công tà môn này, đã biến thành người ái nam ái nữ.

Nhạc Linh San khóc thút thít nói:

– Năm xưa Viễn Đồ Công giả vờ lấy vợ sinh con, là vì để che tai mắt người. Ngươi… ngươi cũng là…

Lâm Bình Chi nói:

– Đúng vậy. Sau khi ta tự thiến vẫn thành thân kết hôn với ngươi cũng là để che tai mắt người. Nhưng ta chỉ muốn che tai mắt một mình gia gia ngươi mà thôi.

Nhạc Linh San khóc thút thít nho nhỏ. Lâm Bình Chi nói:

– Ta đã nói thật với ngươi tất cả, ngươi có thống hận ta đến thấu xương thì đi đi.

Nhạc Linh San nghẹn ngào nói:

– Ta không thống hận ngươi. Vì ngươi ở tình thế bắt buộc, không có cách nào khác. Ta chỉ hận… người năm xưa đã viết ra bộ Tịch tà kiếm phổ này. Tại sao… tại sao lại muốn hại người như vậy?

Lâm Bình Chi cười hì hì nói:

– Vị tiền bối anh hùng này là một thái giám.

Nhạc Linh San ừ một tiếng, nói:

– Chắc… chắc gia gia ta… cũng… cũng làm giống như ngươi…

Lâm Bình Chi nói:

– Đã luyện kiếm pháp này thì làm sao có ngoại lệ. Gia gia ngươi làm chưởng môn một phái, nếu có người biết lão vung kiếm tự thiến mà đồn ra ngoài há không phải là trò cười cho thiên hạ? Cho nên nếu lão biết ta luyện môn kiếm pháp này thì sẽ giết ta cho bằng được. Mấy lần lão tra hỏi ngươi xem ta đối xử với ngươi thế nào là để muốn biết đích xác ta có tự thiến bộ phận sinh dục hay không. Ví như lúc đó ngươi nói mấy câu oán hận ta thì tính mạng ta đã không còn nữa.

Nhạc Linh San nói:

– Bây giờ thì gia gia biết rồi.

Lâm Bình Chi nói:

– Ta giết Dư Thương Hải và Mộc Cao Phong, tin này trong vài ngày thì đồn khắp võ lâm.

Gã nói với vẻ rất đắc ý. Nhạc Linh San nói:

– Theo như ngươi nói, chỉ e… chỉ e gia gia ta không buông tha ngươi. Chúng ta phải đi đâu trốn mới được?

Lâm Bình Chi lấy làm lạ hỏi:

– Chúng ta ư? Ngươi đã biết ta tàn phế như vậy mà còn muốn theo ta để làm gì nữa?

Nhạc Linh San nói:

– Chuyện này đương nhiên rồi. Bình đệ, tấm chân tình của ta đối với Bình đệ vẫn… vẫn không đổi thay. Bình đệ một thân một mình đơn độc rất đáng thương…

Cô nói chưa hết câu, đột nhiên á lên một tiếng, lọt ra khỏi xe, dường như bị Lâm Bình Chi đánh cho một chưởng. Lâm Bình Chi tức giận quát:

– Ta không cần ngươi thương hại. Ai cần ngươi thương hại ta? Lâm Bình Chi kiếm thuật đã thành thì còn sợ gì nữa? Đợi sau khi mắt ta sáng lại, Lâm Bình Chi này sẽ xưng bá thiên hạ. Cái gì Nhạc Bất Quần, Lệnh Hồ Xung; cái gì Phương Chứng hòa thượng, Xung Hư đạo trưởng đều không phải là đối thủ của ta.

Doanh Doanh thầm tức giận nghĩ: Đợi ngươi sáng mắt lại ư? Hừ, mắt của ngươi mà sáng lại được sao?

Trước đây Lâm Bình Chi gặp nhiều bất hạnh, cô cũng thương cảm gã, đến khi nghe gã đối với vợ bạc tình bạc nghĩa, lại cuồng vọng tự đại, cô không kìm được sự khinh miệt nữa.

Nhạc Linh San thở dài nói:

– Ngươi đi tìm một nơi nào đó tạm thời ẩn tránh, dưỡng mắt cho khỏi rồi tính sau.

Lâm Bình Chi nói:

– Ta tự có cách đối phó với gia gia của ngươi.

Nhạc Linh San nói:

– Chuyện này nói ra khó nghe lắm. Ngươi không nói ra thì gia gia cũng không để tâm tới ngươi làm gì đâu.

Lâm Bình Chi cười nhạt nói:

– Hừ, đối với con người của gia gia ngươi ta biết rõ hơn ngươi nhiều. Ngày mai hễ ta gặp người nào thì ta liền nói toẹt ra chuyện Nhạc Bất Quần tự thiến…

Nhạc Linh San vội nói:

– Tại sao phải vậy? Ngươi không phải…

Lâm Bình Chi nói:

– Tại sao ư? Đó là biện pháp để bảo toàn tính mạng cho ta. Ta gặp người thì nói, không bao lâu sẽ truyền đến tai gia gia ngươi. Nhạc Bất Quần đã biết ta nói ra thì không thể giết ta để diệt khẩu, mà ngược lại còn tìm trăm phương nghìn kế để bảo toàn tính mạng cho ta nữa.

Nhạc Linh San nói:

– Cách nghĩ của ngươi thật kỳ lạ.

Lâm Bình Chi nói:

– Có gì đâu mà kỳ lạ? Gia gia của ngươi có tự thiến hay không thì không ai có thể nhìn ra được. Râu của lão rụng rồi thì có thể dùng râu giả dán lên, người ngoài không khỏi bán tín bán nghi. Nhưng nếu ta bỗng nhiên chết một cách không rõ ràng thì ai ai cũng sẽ nói là do Nhạc Bất Quần giết, đây gọi là dùng vải thưa mà che mắt thánh.

Nhạc Linh San thở dài lặng yên không nói. Doanh Doanh thầm nghĩ: Con người của Lâm Bình Chi rất nhạy bén, thật là lợi hại. Nhạc cô nương bị kẹt ở giữa, thật khó xử. Nếu cô không cản Lâm Bình Chi thì thanh danh phụ thân cô không khỏi bị tổn hại, nhưng nếu cô tìm cách cản trở thì sẽ nguy cấp tính mạng trượng phu.

Lâm Bình Chi nói:

– Dù hai mắt ta từ nay bị mù, nhưng mối đại thù của phụ mẫu đã trả xong, quyết không hối hận. Hôm đó Lệnh Hồ Xung nói lại di ngôn của gia gia tả di vật của tổ tông trong ngôi nhà cũ ngõ Hướng Dương vạn lần không được mở ra xem vì đây là di huấn của tằng tổ truyền lại. Bây giờ ta đã xem kỹ rồi, tuy không tuân theo tổ huấn, nhưng đã trả được thù cho phụ mẫu. Nếu không làm như vậy thì người khác đều cho rằng Tịch tà kiếm pháp nhà họ Lâm ta chỉ có hư danh; tổng tiêu đầu mấy đời của Phước Oai tiêu cục đều là những kẻ giả danh lừa bịp thiên hạ.

Nhạc Linh San nói:

– Lúc đó ngươi và gia gia đều nghi ngờ đại sư ca, nói đại sư ca lấy Tịch tà kiếm phổ nhà họ Lâm ngươi, nói đại sư ca bóp méo di ngôn của gia gia ngươi…

Lâm Bình Chi nói:

– Ta trách lầm hắn thì có sao đâu? Lúc đó ngay cả chính ngươi cũng nghi ngờ như vậy mà!

Nhạc Linh San thở dài nói:

– Ngươi và đại sư ca biết nhau chưa bao lâu, ngươi nghi ngờ như vậy cũng là chuyện thường. Nhưng gia gia và ta thì không nên nghi ngờ đại sư ca. Trên đời này, người duy nhất luôn tin tưởng đại sư ca chỉ có một mình má má thôi.

Doanh Doanh thầm nghĩ: Ai nói chỉ có một mình má má của ngươi?

Lâm Bình Chi cười nhạt nói:

– Má má ngươi rất thương yêu Lệnh Hồ Xung. Vì tiểu tử này mà phụ mẫu ngươi không biết đã đấu khẩu với nhau bao nhiêu lần.

Nhạc Linh San ngạc nhiên hỏi:

– Gia gia má má ta vì đại sư ca mà đấu khẩu ư? Gia gia má má ta xưa nay chưa bao giờ đấu khẩu với nhau, tại sao ngươi biết?

Lâm Bình Chi cười nhạt nói:

– Xưa nay không hề đấu khẩu ư? Đó chỉ là bề ngoài thôi. Ngay cả chuyện này, Nhạc Bất Quần cũng đeo cái mặt nạ ngụy quân tử. Chính tai ta nghe rất rõ, chẳng lẽ là giả sao?

Nhạc Linh San nói:

– Ta không nói là giả, nhưng ta thấy rất kỳ lạ. Tại sao ta không hề nghe mà ngươi lại nghe được?

Lâm Bình Chi nói:

– Bây giờ ta nói cho ngươi biết cũng chẳng hề gì. Hôm đó ở Phúc Châu, hai người phái Tung Sơn cướp áo cà sa đem đi. Hai người đó bị Lệnh Hồ Xung giết chết, áo cà sa bị Lệnh Hồ Xung đoạt lại được. Nhưng lúc đó hắn bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, ta lục soát trên người hắn nhưng áo cà sa không biết đã biến đâu mất.

Nhạc Linh San nói:

– Thì ra lúc ở thành Phúc Châu, ngươi đã lục soát thân thể đại sư ca?

Lâm Bình Chi nói:

– Đúng vậy. Thì đã sao nào?

Nhạc Linh San nói:

– Không sao cả.

Doanh Doanh thầm nghĩ: Nhạc cô nương mà đi theo tên tiểu tử gian xảo hung hiểm, bốp chát như quỷ sứ thì suốt đời chỉ khổ thôi. Bỗng cô lại nghĩ: Ta ở đây lâu như vậy, chắc Xung ca lo lắng lắm.

Cô lắng tai không nghe gì hết, đoán rằng Lệnh Hồ Xung vẫn bình an vô sự.

Lâm Bình Chi nói tiếp:

– Áo cà sa đã không ở trên người Lệnh Hồ Xung nhất định là bị gia gia ngươi lấy rồi. Từ Phúc Châu trở về Hoa Sơn, ta đã âm thầm theo dõi. Gia gia ngươi che giấu thật tài, không để lộ ra chút sơ hở nào cả. Rồi gia gia ngươi bị bệnh, nhưng không ai biết khi lão thấy được Tịch tà kiếm phổ trên cà sa liền tự thiến để luyện kiếm. Trên đường mọi người ở một chỗ nên ta không dám thám thính động tĩnh của phụ mẫu ngươi. Vừa về Hoa Sơn, mỗi đêm ta đều núp ở trên vách đá bên phòng ngủ của gia gia má má ngươi, muốn nghe lời nói của hai người để biết được chỗ giấu bộ kiếm phổ.

Nhạc Linh San nói:

– Mỗi đêm ngươi đều núp ở trên vách đá ư?

Lâm Bình Chi nói:

– Đúng vậy.

Nhạc Linh San lại hỏi lại:

– Mỗi đêm ư?

Doanh Doanh không nghe câu trả lời của Lâm Bình Chi, nghĩ rằng gã chỉ gật đầu.

Nhạc Linh San thở dài nói:

– Ngươi thật có nghị lực.

Lâm Bình Chi nói:

– Vì nóng lòng trả thù, không thể không làm vậy.

Nhạc Linh San khẽ ừ một tiếng. Lâm Bình Chi nói:

– Ta theo dõi mười mấy đêm liền, đều không nghe được chuyện gì khác lạ. Nhưng một đêm ta nghe má má ngươi nói: “Sư ca, tiểu muội cảm thấy gần đây thần sắc của sư ca khác lạ, có phải là do luyện Tử hà thần công có chút rắc rối không? Đừng quá cầu tinh tiến, khiến cho dễ xảy ra tai họa”. Gia gia của ngươi cười một tiếng rồi nói: “Đâu có, luyện công rất thuận lợi”. Má má ngươi nói: “Sư ca đừng giấu tiểu muội. Tại sao gần đây giọng nói của sư ca biến đổi, vừa lanh lảnh vừa cao giống như tiếng phụ nữ?”. Gia gia ngươi nói: “Nói bậy, giọng nói của ta xưa nay như vậy mà”.

Ta nghe lão nói câu này, thanh âm eo éo, quả thật giống phụ nữ đang tức giận. Má má ngươi nói: “Còn nói là không thay đổi ư? Trong đời sư ca chưa bao giờ nói với tiểu muội như vậy cả. Hai vợ chồng ta sống đã nhiều năm, sư ca có chuyện gì nan giải, sao còn giấu tiểu muội?”. Gia gia ngươi nói: “Có chuyện gì nan giải đâu? Ừ, cuộc đại hội ở Tung Sơn không còn xa nữa, Tả Lãnh Thiền có ý đồ thôn tính bốn phái, dã tâm của hắn đã được phơi bày rồi. Ta… ta vì chuyện này mà lo lắng”. Má má ngươi nói: “Tiểu muội biết không phải là vì chuyện này”. Gia gia ngươi lại tức giận, xẵng giọng nói: “Sư muội quá đa nghi. Ngoài chuyện ấy ra, còn có chuyện gì nữa?” Má má ngươi nói: “Tiểu muội nói ra, xin sư ca đừng giận. Tiểu muội biết sư ca đổ tội oan cho Xung nhi”. Gia gia ngươi nói: “Xung nhi? Hắn đã kết giao với người Ma giáo; lại kết tư tình với cô nương họ Nhậm trong Ma giáo; thiên hạ đều biết, có gì oan uổng cho hắn?”.

Doanh Doanh nghe thuật lại lời nói của Nhạc Bất Quần nhắc đến mình lại có mấy chữ “kết tư tình thiên hạ đều biết”. Mặt cô nóng lên, nhưng lòng trỗi dậy một tình cảm êm dịu.

Lâm Bình Chi nói tiếp:

– Má má ngươi nói: “Hắn kết giao với người trong Ma giáo, đương nhiên là không oan rồi. Tiểu muội nói sư ca đổ oan cho hắn lấy cắp Tịch tà kiếm phổ của Bình nhi”. Gia gia ngươi nói: “Chẳng lẽ kiếm phổ không phải do hắn lấy cắp sao? Kiếm thuật của hắn tiến triển một cách đột ngột, so với sư muội và ta còn cao minh hơn. Sư muội không phải là không thấy”. Má má ngươi nói: “Nhất định là hắn đã gặp được cơ duyên nào khác. Tiểu muội đoán chắc hắn quyết không lấy Tịch tà kiếm phổ. Xung nhi tính phóng túng, ưa náo nhiệt, không nghe lời giáo huấn của sư ca và tiểu muội là có. Nhưng từ nhỏ hắn đã quang minh lỗi lạc, quyết không làm những chuyện lén lút. Từ lúc San nhi có tình cảm với Bình nhi, bỏ rơi hắn, hắn là người rất kiêu ngạo, dù Bình nhi hai tay dâng kiếm phổ cho hắn, hắn cũng quyết không thèm lấy”.

Doanh Doanh nghe đến đây, lòng vui mừng khôn tả, mong sao có thể ôm lấy Nhạc phu nhân để cảm tạ tấm lòng bà. Cô nghĩ không uổng công bà đã nuôi dưỡng Xung ca từ nhỏ đến lớn; cả phái Hoa Sơn chỉ có một mình bà mới thật hiểu con người của Xung ca. Cô lại nghĩ bà nói mấy câu này nếu có cơ duyên gặp bà cô sẽ báo đáp tấm lòng của bà.

Lâm Bình Chi nói tiếp:

– Gia gia ngươi hừ một tiếng rồi nói: “Sư muội nói như vậy thì việc chúng ta trục xuất tiểu tử Lệnh Hồ Xung ra khỏi môn tường dường như khiến cho sư muội hối hận”. Má má ngươi nói: “Hắn vi phạm môn quy, sư ca chấp hành tổ huấn, thanh lý môn hộ, không ai có thể dị nghị. Nhưng sư ca nói hắn kết giao với tả đạo, tội danh đã đủ, hà tất phải đổ oan cho hắn ăn trộm kiếm phổ nữa? Kỳ thực sư ca biết rõ hắn hơn tiểu muội nhiều. Sư ca biết hắn không lấy Tịch tà kiếm phổ của Bình nhi”. Gia gia của ngươi la lên: “Ta làm sao biết được? Ta làm sao biết được?”.

Thanh âm của Lâm Bình Chi cũng vừa cao vừa lanh lảnh, lại bắt chước tiếng quát của Nhạc Bất Quần. Trong đêm tĩnh lặng, thanh âm ấy giống như tiếng cú vọ kêu, bất giác Doanh Doanh nổi cả gai ốc.

Một lúc sau gã nói:

– Má má ngươi từ từ nói: “Đương nhiên sư ca biết rõ bộ kiếm phổ này là do sư ca lấy”. Gia gia ngươi tức giận gầm lên: “Sư… sư muội nói… là ta…”. Nhưng lão chỉ nói vài tiếng liền im miệng. Thanh âm của má má ngươi rất bình tĩnh nói: “Hôm đó, Xung nhi bị thương hôn mê, lúc tiểu muội cầm máu trị thương cho hắn, thấy trên người hắn có chiếc áo cà sa viết đầy chữ, dường như là một loại kiếm phổ. Ngày hôm sau, tiểu muội rửa vết thương đổi thuốc cho hắn thì chiếc áo cà sa đã biến mất. Lúc đó Xung nhi còn hôn mê chưa tỉnh, ngoài sư ca và tiểu muội ra không ai được vào phòng. Mà chiếc áo cà sa này không phải tiểu muội lấy”.

Nhạc Linh San nghẹn ngào nói:

– Gia gia ta… gia gia ta…

Lâm Bình Chi nói:

– Gia gia ngươi mấy lần nói chen vào, nhưng chỉ nói vài tiếng ấm ớ thì im miệng. Giọng của má má ngươi dần dần ôn hòa nói: “Sư ca, kiếm thuật của phái Hoa Sơn ta đã có chỗ độc đáo; khí công Tử hà thần công đã bất phàm, lấy nó mà tranh hùng với người cũng đủ để vang danh trong giang hồ, đâu cần đi học kiếm thuật của phái khác. Nhưng gần đây dã tâm tham vọng của Tả Lãnh Thiền mưu đồ thôn tính bốn phái. Phái Hoa Sơn trong tay sư ca thì nói gì cũng không thể để rơi vào tay hắn được. Chúng ta liên thủ với ba phái Thái Sơn, Hành Sơn, Hằng Sơn; lấy bốn phái đấu với một phái của hắn vẫn còn chiếm được sáu phần thắng. Dù không thắng đi nữa thì mọi người cũng kịch đấu một trận oanh liệt, chết ở Tung Sơn không có sao, có xuống dưới cửu tuyền cũng không xấu hổ với liệt tổ liệt tông của phái Hoa Sơn”.

Doanh Doanh nghe đến đây, khen thầm: Nhạc phu nhân quả đúng là vị nữ trung hào hiệp, so với trượng phu, bà có cốt cách hơn nhiều.

Nhạc Linh San nói:

– Má má ta nói mấy câu này thật có lý.

Lâm Bình Chi cười nhạt nói:

– Nhưng lúc đó gia gia ngươi đã được kiếm phổ của nhà ta, mở ra luyện rồi, đâu còn chịu nghe lời khuyên của sư nương.

Đột nhiên gã xưng hai tiếng “sư nương” đủ thấy trong lòng gã đối với Nhạc phu nhân chưa mất đi sự kính trọng. Gã nói tiếp:

– Lúc đó gia gia ngươi nói: “Lời nói sư muội chỉ là kiến thức của đàn bà hữu dũng vô mưu, uổng phí tính mạng vô ích. Phái Hoa Sơn ta sẽ bị Tả Lãnh Thiền nuốt trọn, sau khi chết, ta chưa chắc còn mặt mũi mà đi gặp liệt tổ liệt tông phái Hoa Sơn”. Má má ngươi lặng yên không nói, chỉ than:“Sư ca đã khổ tâm lo âu vì muốn bảo toàn bổn phái, chuyện này tiểu muội không thể trách sư ca. Nhưng… nhưng luyện Tịch tà kiếm pháp đó chỉ có hại chứ không có lợi. Nếu không thì tại sao con cháu nhà họ Lâm không học thứ kiếm pháp này, đến nỗi bị người ta bức đến bước đường cùng? Tiểu muội khuyên sư ca hãy dừng ngựa bên vực thẳm, đừng nên luyện nữa”. Gia gia ngươi lớn tiếng nói: “Tại sao sư muội biết ta đang luyện Tịch tà kiếm pháp? Sư muội… sư muội… đã nhìn lén ta phải không?” Má má ngươi nói: “Tiểu muội cần gì phải nhìn lén mới biết?”. Gia gia ngươi lớn tiếng nói: “Sư muội nói đi, nói đi”. Lão nói tuy gắt gỏng, thanh âm tuy lớn nhưng hiển nhiên đã nhụt chí. Má má ngươi nói: “Giọng nói của sư ca đã hoàn toàn biến đổi, ai ai cũng biết, chẳng lẽ chính sư ca không cảm thấy vậy sao?”. Gia gia ngươi còn cố biện bác: “Ta xưa nay là như vậy mà”. Má má ngươi nói: “Mỗi buổi sáng trong chăn sư ca thường rớt lại rất nhiều râu…”. Gia gia ngươi la lên, nói: “Sư muội nhìn thấy rồi sao?”. Giọng nói rất kinh sợ. Má má ngươi nói: “Tiểu muội đã thấy lâu rồi mà vẫn không nói. Sư ca dán râu giả, có thể che giấu được người ngoài nhưng làm sao che giấu được người chăn gối mấy chục năm với sư ca được?”. Gia gia ngươi biết chuyện đã bị bại lộ, không thể biện bạch được nữa, một lúc lâu mới hỏi: “Người ngoài có ai biết không?” Má má ngươi nói: “Không có”. Gia gia ngươi hỏi: “San nhi thì sao?”. Má má ngươi nói: “San nhi cũng không biết”. Gia gia ngươi hỏi: “Bình nhi chắc cũng không biết?”. Má má ngươi nói: “Không biết”. Gia gia ngươi nói: “Được, ta nghe lời khuyên của sư muội. Tấm áo cà sa này ngày mai chúng ta tìm cách đưa cho Bình nhi, rồi từ từ nghĩ cách rửa oan cho Lệnh Hồ Xung. Đường kiếm pháp này từ nay ta không luyện nữa”. Má má ngươi vô cùng vui mừng nói: “Thật hay biết mấy. Nhưng kiếm phổ này đối với người có hại, sao có thể để Bình nhi thấy được? Hay ta hủy đi là hơn”.

Nhạc Linh San nói:

– Đương nhiên gia gia không chịu ưng thuận. Nếu gia gia chịu hủy kiếm phổ đi, tất cả sẽ không xảy ra hậu quả như thế này.

Lâm Bình Chi nói:

– Ngươi đoán sai rồi. Lúc đó gia gia ngươi nói: “Hay lắm, ta lập tức hủy kiếm phổ đi”. Ta giật mình kinh hãi, muốn lên tiếng ngăn cản vì kiếm phổ là vật của nhà họ Lâm ta, dù là có ích hay có hại, gia gia ngươi cũng không có quyền hủy nó đi. Ngay lúc đó nghe tiếng cánh cửa sổ kẹt một tiếng, ta vội thụt đầu xuống, thấy trước mắt hào quang lóe lên. Tấm cà sa bay xuống, cánh cửa sổ liền đóng lại. Thấy tấm cà sa bay qua bên người ta, ta đưa tay đón lấy nhưng cách xa mấy thước nên không chụp được. Lúc đó ta chỉ biết mối thù của phụ mẫu có thể trả được hay không là hoàn toàn trông vào tấm cà sa này. Ta không kể đến sống chết, liền đưa tay phải bám vào vách núi, liều mạng đưa chân trái ra móc, cảm thấy mũi bàn chân dường như đụng đến cà sa, thì liền rút về. Thật may mắn vô cùng, ta lại móc được cà sa, không bị rơi xuống vực Thiên Thanh sâu vạn trượng.

Doanh Doanh nghe gã nói rất rùng rợn. Cô thầm nghĩ: Nếu ngươi không móc được cà sa mới là may mắn cho ngươi.

Nhạc Linh San nói:

– Má má chỉ cho rằng gia gia quăng kiếm phổ xuống vực Thiên Thanh, kỳ thực gia gia đã sớm nhớ thuộc kiếm phổ. Cà sa đối với gia gia là vô dụng, lại để cho ngươi vì vậy mà học được kiếm pháp, phải không?

Lâm Bình Chi nói:

– Đúng vậy.

Nhạc Linh San nói:

– Đó cũng là ý trời. Trong chốn u minh, lòng trời đã an bài tất cả, muốn ngươi vì vậy mà trả được mối đại thù của công công và bà bà. Vậy… vậy… vậy cũng hay.

Lâm Bình Chi nói:

– Nhưng có một chuyện mấy ngày nay ta dường như suy nghĩ muốn vỡ đầu mà cũng không hiểu. Tại sao Tả Lãnh Thiền cũng biết sử Tịch tà kiếm pháp?

Nhạc Linh San ồ một tiếng, ngữ âm lạnh nhạt, rõ ràng đối với Tả Lãnh Thiền biết sử Tịch tà kiếm pháp hay không, cô hoàn toàn không để tâm đến. Lâm Bình Chi nói:

– Ngươi không học qua đường kiếm pháp này thì không biết chỗ ảo diệu trong đó. Ngày hôm đó, Tả Lãnh Thiền và gia gia ngươi đại chiến trên Phong Thiền đài, đấu đến lúc sau cùng, hai người sử ra toàn là Tịch tà kiếm pháp. Nhưng kiếm pháp của Tả Lãnh Thiền có vẻ như đúng mà sai, mỗi chiêu đều dường như cố ý muốn thua gia gia ngươi. Coi như kiếm thuật của lão cao minh tinh kỳ, mỗi lúc gặp cực nguy hiểm, lão vội biến kiếm chiêu, mới né tránh được, nhưng sau cùng bị gia gia ngươi đâm mù hai mắt. Nếu như… ừ nếu lão sử Tung Sơn kiếm pháp, bị bại dưới Tịch tà kiếm pháp của gia gia ngươi thì cũng không có gì lạ. Tịch tà kiếm pháp vô địch thiên hạ, Tung Sơn kiếm pháp không thể là địch thủ của nó, làm sao bì kịp. Tả Lãnh Thiền không dẫn đao tự cung, luyện Tịch tà kiếm pháp trật đường cũng không lấy chi làm kỳ. Ta nghĩ không ra là Tịch tà kiếm pháp của Tả Lãnh Thiền từ đâu mà có, tại sao lại học được mà nửa giống nửa không giống?

Gã nói đến đây giọng tràn đầy hoài nghi, rõ ràng lòng bất định.

Doanh Doanh thầm nghĩ: Chẳng có gì đáng nghe nữa cả. Tịch tà kiếm pháp của Tả Lãnh Thiền chắc là học lén từ bổn giáo. Hắn chỉ học được mấy chiêu thức, lại không hiểu pháp môn vô sỉ này. Tịch tà kiếm pháp của Đông Phương Bất Bại so với Nhạc Bất Quần còn lợi hại hơn nhiều. Nếu ngươi thấy được, dù ngươi có đến ba đầu cũng nghĩ không ra đạo lý bên trong.

Cô đang muốn lặng lẽ rút lui, bỗng nghe tiếng vó ngựa từ xa chạy tới. Hơn hai mươi kỵ mã chạy nhanh trên quan đạo.

Comments

comments


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.