Tiếu Ngạo Giang Hồ

Hồi 77: Hướng Vân Thiên trí dũng hơn người

trước
tiếp

Người cứu tính mạng của Lệnh Hồ Xung chính là Ma giáo cao thủ Hướng Vấn Thiên. Lão bị bọn Ma giáo và chính giáo cùng vây đánh, truy kích, lúc thế cùng lực kiệt bỗng có một thiếu niên không sợ trời đất thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ khiến lão cảm kích vô cùng, xem như tri kỷ. Lão vừa thấy Lệnh Hồ Xung thất thủ thì biết thiếu niên này tuy kiếm pháp rất cao thâm nhưng nội lực lại kém cỏi, bị cường địch vây đánh như vậy thì rất nguy hiểm. Cho nên một mặt lão đối phó với địch nhân, một mặt lại để ý đến tình huống chiến đấu của Lệnh Hồ Xung. Khi thấy Lệnh Hồ Xung bị đánh văng ra, lão liền vung dây xích quấn lấy hắn phóng đi như cuồng phong. Hướng Vấn Thiên triển khai khinh công nhanh như ngựa phi, trong khoảnh khắc lão đã chạy được mấy chục trượng.

Ở đằng sau mấy chục người chạy như bay đến, chỉ nghe mấy chục cái miệng la lối ỏm tỏi:

– Hướng Vấn Thiên trốn rồi! Hướng Vấn Thiên trốn rồi!

Hướng Vấn Thiên tức giận, bỗng quay người lại, xông về trước mấy bước. Những người đuổi theo giật mình kinh hãi vội dừng lại. Có một người công phu hạ bàn còn non nớt, chạy nhanh quá không dừng lại được, cứ lao thẳng về trước. Hướng Vấn Thiên vung chân trái lên đá trúng gã hất ngược về giữa đám đông rồi quay người chạy tiếp. Mọi người lại truy đuổi theo sau, nhưng ai cũng không dám đuổi hết sức và khoảng cách càng lúc càng xa dần.

Hướng Vấn Thiên vừa chạy vừa nghĩ: Thiếu niên này với ta chưa từng quen biết, lại chịu hy sinh vì ta. Bằng hữu như vậy trong thiên hạ tìm đâu cho thấy? Nhưng những âm hồn của bọn nhãi con cứ bám theo mãi, làm sao thoát khỏi bọn chúng đây?

Lão chạy một lúc, chợt nhớ ra một nơi liền mừng thầm trong bụng. Lão lẩm bẩm: Nơi đó hay lắm.

Lão lại chuyển đổi ý nghĩ: Nhưng cách đây rất xa, không biết có đủ sức để chạy đến đó không? Không sao, nếu ta không còn sức thì bọn nhãi con kia cũng kiệt lực.

Lão ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, định phương hướng, rồi chạy vượt qua đồng lúa mạch, nhắm hướng Đông Bắc mà tiến. Sau khi chạy hơn mười dặm, gặp một con đường lớn, có ba con ngựa chạy lướt qua. Hướng Vấn Thiên chửi:

– Bà mẹ nó!

Lão đề khí lao nhanh tới, đuổi kịp sau lưng con ngựa, vọt người lên không phóng cước đá người cưỡi ngựa rớt xuống đất rồi ngồi xuống lưng ngựa thế chỗ. Lão đặt Lệnh Hồ Xung nằm ngang ngựa rồi vung dây xích đánh rớt hai người cưỡi ngựa khác xuống đất. Hai người này bị té xuống gãy xương, chắc khó sống được. Cả ba người đều là thường dân, xem cách ăn mặc của họ thì không phải là người trong võ lâm, nhưng họ không may gặp phải sát tinh nên bị uổng mạng. Hai người cưỡi ngựa rớt xuống đất, hai con ngựa vẫn tiếp tục chạy theo. Hướng Vấn Thiên vung dây xích lên quấn lấy dây cương, sợi dây xích trong tay lão chuyển động theo ý muốn giống như một cánh tay rất dài.

Lệnh Hồ Xung thấy lão lạm sát người vô tội, bất giác ngấm ngầm than thở.

Hướng Vấn Thiên cướp được ba con ngựa, tinh thần phấn chấn, lão ngửa mặt lên trời cười hô hố rồi nói:

– Tiểu huynh đệ, những thằng nhãi con đó đuổi không kịp chúng ta đâu.

Lệnh Hồ Xung cười nhạt nói:

– Hôm nay đuổi không kịp thì ngày mai chúng đuổi cũng kịp.

Hướng Vấn Thiên chửi:

– Tổ mẹ nó, đuổi con mẹ nó! Ta sẽ giết sạch từng tên một.

Hướng Vấn Thiên luân phiên cưỡi ba con ngựa, chạy trên đường lớn một lúc rồi quẹo qua một con đường núi. Đường đi dần dần dốc lên, sau cùng thì ngựa không đi được nữa. Hướng Vấn Thiên hỏi:

– Tiểu huynh đệ có đói không?

Lệnh Hồ Xung gật đầu hỏi:

– Tiền bối có mang theo lương khô ư?

Hướng Vấn Thiên đáp:

– Không có lương khô thì uống máu ngựa vậy.

Lão nhảy xuống ngựa, đưa năm ngón tay phải bấu vào cổ con ngựa xuyên thủng một lỗ, máu ngựa tuôn ra như suối. Hướng Vấn Thiên kê miệng vào uống ừng ực mấy ngụm máu ngựa rồi nói:

– Tiểu huynh đệ uống đi.

Lệnh Hồ Xung thấy tình cảnh như vậy, lòng rất kinh hãi. Hướng Vấn Thiên hỏi:

– Không uống máu ngựa làm sao có sức để nghênh địch?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Còn đánh nữa ư?

Hướng Vấn Thiên hỏi:

– Tiểu huynh đệ sợ à?

Lệnh Hồ Xung bỗng nổi hào khí, cười ha hả nói:

– Tiền bối nói tại hạ sợ phải không?

Chàng liền đưa miệng vào cổ ngựa, cảm thấy máu ngựa chảy vào cổ họng liền nuốt xuống.

Lúc đầu mùi tanh xông vào mũi nhưng uống vài ngụm thì không còn thấy khó ngửi nữa. Lệnh Hồ Xung uống một hơi mười mấy ngụm lớn đến lúc bụng no mới thôi. Hướng Vấn Thiên lại kề miệng vào uống tiếp nhưng không bao lâu thì con ngựa đứng không vững, hý lên một tiếng dài thống thiết rồi ngã lăn xuống đất. Hướng Vấn Thiên giơ chân trái đá con ngựa rớt xuống khe suối.

Lệnh Hồ Xung không khỏi ngạc nhiên. Con ngựa to như vậy, nặng ít nhất cũng khoảng năm sáu trăm cân mà lão tùy ý nhấc chân đá đi. Hướng Vấn Thiên lại đá con ngựa thứ hai xuống rồi lão quay người lại vung chưởng chém đứt chân sau của con ngựa thứ ba và chặt luôn đùi sau của con ngựa đó. Con ngựa hý lên vang trời, bị Hướng Vấn Thiên đá rớt xuống khe núi mà vẫn còn hý không dứt.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Tiểu huynh đệ cầm một đùi, có thể làm lương thực cho cả mười ngày.

Lệnh Hồ Xung mới hiểu ra. Thì ra lão chặt đùi ngựa là dùng để làm lương thực chứ không phải vì tính tàn nhẫn hiếu sát. Chàng liền nghe lời lấy một đùi ngựa. Thấy Hướng Vấn Thiên cầm cái đùi ngựa leo lên núi, chàng liền đi theo sau lão. Hướng Vấn Thiên đi rất chậm, lão bước khoan thai. Nội lực của Lệnh Hồ Xung không còn nên đi không được nửa dặm thì đã rớt lại tuốt đằng sau, thở hồng hộc, mặt xanh mét. Hướng Vấn Thiên đành phải dừng bước đợi. Lệnh Hồ Xung đi thêm khoảng được một dặm thì không nổi nữa liền ngồi xuống bên đường nghỉ chân. Hướng Vấn Thiên nói:

– Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ thật là kỳ lạ. Nội lực đã kém như vậy nhưng lại bị trúng hai lần chưởng lực Đại âm dương thủ của cái quân trứng thúi Lạc Hậu mà không sao cả, khiến người ngoài thật không hiểu nổi.

Lệnh Hồ Xung cười gượng nói:

– Làm gì có chuyện không sao cả. Lục phủ ngũ tạng của vãn bối đã bị chấn động lộn nhào cả lên rồi, cũng không biết đã bị mười mấy loại nội thương. Chính vãn bối cũng thấy kỳ quái, sao đến lúc này mình vẫn còn sống. Chỉ e vãn bối sẽ ngã ra bất cứ lúc nào, có muốn bò cũng bò không nổi.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Tiểu huynh đệ, chúng ta hãy nghỉ thêm một chút nữa.

Lệnh Hồ Xung muốn nói rõ với lão mạng của mình chẳng còn bao lâu nữa, không cần phải đợi khiến cho địch nhân đuổi kịp. Nhưng chàng chuyển đổi ý nghĩ, cho rằng người này rất hào hiệp, quyết không chịu bỏ rơi mình mà trốn đi. Nếu nói như vậy không chừng lão sẽ coi thường mình.

Hướng Vấn Thiên ngồi trên tảng đá hỏi:

– Tiểu huynh đệ, nội lực của tiểu huynh đệ vì sao mất hết?

Lệnh Hồ Xung mỉm cười:

– Chuyện này nói ra thật nực cười.

Lệnh Hồ Xung liền đem chuyện mình bị thương thế nào, Đào Cốc lục tiên vì mình mà truyền chân khí để trị thương ra sao, sau đó Bất Giới hòa thượng lại truyền thêm chân khí vào nội thể mình thế nào. Chàng lần lượt kể lại tất cả.

Hướng Vấn Thiên cười ha hả, tiếng cười chấn động cả sơn cốc, lão nói:

– Chuyện kỳ lạ như vậy, lão Hướng ta hôm nay mới nghe lần đầu.

Lão đang cười, bỗng nghe có tiếng quát từ xa truyền lại:

– Hướng Vấn Thiên, ngươi chạy không thoát đâu, hãy ngoan ngoãn đầu hàng đi.

Hướng Vấn Thiên vẫn cười ha hả nói:

– Nực cười thật! Nực cười thật! Đào Cốc lục tiên và Bất Giới hòa thượng là những tên đại ngu ngốc nhất trong thiên hạ.

Lão lại cười ba tràng liên tiếp, nhếch cặp lông mày lên chửi:

– Tổ mẹ nó, bầy trứng thúi đuổi đến rồi.

Lão dang hai tay ôm Lệnh Hồ Xung vào lòng, cái đùi ngựa đành bỏ lại bên đường, đề khí chạy nhanh.

Lão vắt giò chạy cật lực, Lệnh Hồ Xung có cảm giác như mình đang đằng vân giá vũ. Không bao lâu, bỗng thấy trước mặt một vùng sương núi, lão đã chuồn vào trong làn sương mù dày đặc.

Lệnh Hồ Xung nghĩ: Tuyệt diệu! Trên ngọn núi này thì mấy trăm người kia không cách nào vào một lúc được, đành phải từng người một vào độc chiến. Ta và vị Hướng tiên sinh này có thể đối phó được.

Nhưng ở phía sau, tiếng hô hoán càng lúc càng gần, hiển nhiên bọn người đuổi theo cũng đều là những cao thủ khinh công cao cường. Tuy so với Hướng Vấn Thiên thì không bằng nhưng vì lão đang ôm thêm Lệnh Hồ Xung nên tốc độ không khỏi bị chậm lại.

Hướng Vấn Thiên chạy đến một khúc quanh, đặt Lệnh Hồ Xung xuống, nói khẽ:

– Đừng lên tiếng.

Hai người đứng nép mình vào vách đá. Trong khoảnh khắc, tiếng bước chân mỗi lúc một gần, có người đuổi đến.

Hai người đuổi theo chạy quá nhanh, trong sương mù không thấy Hướng Vấn Thiên và Lệnh Hồ Xung. Họ chạy vượt qua khỏi hai người thì mới phát hiện ra, toan dừng bước quay lại. Song chưởng của Hướng Vấn Thiên phóng ra vừa mãnh liệt vừa chuẩn xác, bọn chúng chưa kịp lên tiếng thì đã rớt xuống khe núi, một lúc sau mới vọng lên hai tiếng uỳnh uỳnh. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Lúc hai người này rớt xuống, sao không có tiếng kêu la? Phải rồi, hai người trúng chưởng lực đã chết trước khi rớt xuống.

Hướng Vấn Thiên cười ha ha nói:

– Hai tên khốn kiếp này bình thường giễu võ giương oai, tự xưng cái gì là Điểm Thương song kiếm, kiếm khí xung thiên. Mẹ kiếp, rớt xuống khe núi, xú khí xung thiên thì có!

Lệnh Hồ Xung đã từng nghe đến tên Điểm Thương song kiếm, nghe nói kiếm pháp của hai người này rất cao thâm, đã từng giết không ít nhân vật lợi hại trong hắc đạo. Không ngờ họ chết ở đây mà không biết tại sao, ngay cả tướng mạo của họ chàng cũng chưa kịp nhìn rõ.

Hướng Vấn Thiên lại ôm Lệnh Hồ Xung lên nói:

– Từ đây đến Tiên Sầu Giáp còn khoảng mười dặm, khi đến đó rồi thì chẳng ngại những tên khốn kiếp nữa.

Lão nói xong, chạy càng lúc càng nhanh. Có tiếng bước chân phía sau, mấy người đuổi đến. Đường núi đi quẹo qua hướng Đông, bên cạnh không có vực thẳm, Hướng Vấn Thiên không thể giở lại trò núp vách núi đánh lén nữa, đành phải đề khí chạy thẳng.

Bỗng nghe vù một tiếng, một thứ ám khí xé gió bay đến rất mạnh, rõ ràng là ám khí có trọng lượng rất nặng. Hướng Vấn Thiên để Lệnh Hồ Xung xuống, quay người lại bắt lấy, cất tiếng chửi:

– Họ Hà kia, ngươi cũng hòa mình vào dòng nước đục này ư?

Có tiếng người từ trong đám sương mù vọng lại:

– Ngươi là tai họa của võ lâm, ai ai cũng phải tru diệt. Hãy tiếp một chùy nữa của ta.

Chỉ nghe tiếng vù vù bất tuyệt, miệng hắn nói một chùy mà ít nhất cũng có bảy tám phi chùy ném tới.

Lệnh Hồ Xung nghe tiếng ám khí rít lên thì ngấm ngầm lo lắng: Phong thái sư thúc tổ truyền kiếm pháp cho ta tuy có thể đánh được bất kỳ loại ám khí nào, nhưng phi chùy này được ném với kình lực lợi hại như vậy, trường kiếm của ta dù có đánh trúng nhưng nội lực không còn, tất trường kiếm bị chấn động, sẽ gãy mất.

Hướng Vấn Thiên hai chân dạng ra, người cúi về phía trước, nét mặt rất căng thẳng, không thản nhiên như lúc ở trong lương đình bị quần địch bao vây. Từng quả phi chùy bay đến trước mặt lão đều tắt hẳn âm thanh, chắc đã bị lão thu hết rồi.

Bỗng nghe tiếng vù vù dữ dội, không biết có bao nhiêu phi chùy cùng lúc ném ra. Lệnh Hồ Xung biết đây là thủ pháp Mãn thiên hoa vũ, vốn chỉ để phóng những ám khí nhỏ bé như kim tiền tiêu, thiết liên tử. Tiếng phi chùy rít lên trong không khí, mỗi quả chùy nếu không nửa cân thì cũng một cân, sao có thể cùng một lúc phóng ra mấy chục quả được? Lệnh Hồ Xung nghe tiếng phi chùy rít lên, hắn liền nằm phục xuống đất. Hướng Vấn Thiên thét lên thất thanh:

– Úi chao!

Dường như lão bị trọng thương. Lệnh Hồ Xung kinh hãi cố nhảy lên chắn trước mặt lão, vội hỏi:

– Hướng tiên sinh, tiên sinh bị thương rồi ư?

Hướng Vấn Thiên nói ấp úng:

– Ta… ta không xong rồi. Ngươi… ngươi mau chạy.

Lệnh Hồ Xung lớn tiếng nói:

– Hai chúng ta đồng sinh cộng tử, Lệnh Hồ Xung quyết không bỏ tiên sinh đi tìm cái sống một mình.

Bọn người đuổi theo lớn tiếng reo hò.

– Hướng Vấn Thiên trúng phi chùy rồi!

Trong làn sương trắng mịt mờ ẩn hiện mười mấy người dần dần đến gần.

Giữa lúc này một luồng kình phong mãnh liệt lướt qua bên mình của Lệnh Hồ Xung. Hướng Vấn Thiên cười ha hả, mười mấy người ở trước mặt lần lượt ngã xuống đất. Thì ra mấy chục quả phi chùy đều bị lão giữ lại trong tay. Lão giả vờ trúng chùy bị thương, khiến cho địch nhân không phòng bị rồi dùng thủ pháp Mãn thiên hoa vũ phát xạ trở lại.

Sương mù dày đặc, mắt nhìn không rõ mà tiếng la của Lệnh Hồ Xung hoảng hốt rõ ràng đúng sự thực khiến đối phương nghe đều tin, không còn nghi ngờ gì nữa. Hướng Vấn Thiên lại có thể dùng thủ pháp Mãn thiên hoa vũ phát xạ ám khí nặng như vậy là vượt ra ngoài dự liệu của những kẻ truy đuổi. Mười mấy người đi đầu hoặc chết hoặc bị thương, không một người nào thoát.

Hướng Vấn Thiên ôm Lệnh Hồ Xung lên rồi quay người chạy tiếp, lão nói:

– Hay lắm, tiểu huynh đệ rất có nghĩa khí.

Lão nghĩ Lệnh Hồ Xung ôm mối bất bình chẳng qua là tính cách cổ quái của người thiếu niên, nhưng vừa rồi mình giả vờ bị trọng thương thật giống; Lệnh Hồ Xung lại không chịu bỏ mình để trốn thoát, quyết ý đồng sinh cộng tử, thật là nghĩa khí quý báu nhất giang hồ.

Chạy không được bao lâu, địch nhân lại dần dần đuổi đến gần, chỉ nghe tiếng vèo vèo bất tuyệt, ám khí liên tục bay đến. Hướng Vấn Thiên trồi lên hụp xuống để né tránh. Người đuổi theo càng đến gần, lão để Lệnh Hồ Xung xuống, quát to một tiếng, xoay người xông vào giữa đám đông.

Mấy tiếng bốp bốp vang lên, lão trở lại trên lưng đã thấy cõng một người. Lão dùng dây xích trên cổ tay mình quấn chặt hai tay người đó. Hướng Vấn Thiên ôm Lệnh Hồ Xung chạy tiếp, cười nói:

– Chúng ta có thêm tấm lá chắn sống.

Người kia lớn tiếng la:

– Đừng phóng ám khí, đừng phóng ám khí nữa!

Nhưng bọn người đuổi theo không thèm để ý cứ phóng ám khí không ngừng. Đột nhiên người đó thét lên một tiếng:

– Chao ôi!

Lưng gã đã bị ám khí đánh trúng. Hướng Vấn Thiên lưng mang tấm lá chắn sống, tay ôm Lệnh Hồ Xung, vẫn chạy như bay. Người trên lưng lớn tiếng thóa mạ:

– Vương Sùng Cổ, mẹ kiếp ngươi không có chút nghĩa khí, biết rõ ta… úi chao, là tên bắn lén. Tổ mẹ nó, Trương Phù Dung gặp phải hồ ly, ngươi… ngươi mượn đao giết người.

Chỉ nghe mấy tiếng phù phù, tiếng chửi mắng của người đó càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng không lên tiếng nữa. Hướng Vấn Thiên cười nói:

– Lá chắn sống biến thành lá chắn chết rồi.

Hướng Vấn Thiên quên cả hiểm nguy, đề khí chạy nhanh, quẹo qua hai thung lũng rồi nói:

– Đến rồi!

Lão thở phào nhẹ nhõm, nổi lên một tràng cười ha hả, lòng sung sướng vô cùng. Mười dặm đường núi sau cùng thật là nguy hiểm, không biết có thể thoát được sự truy đuổi không, tưởng như cái chết đã nắm chắc trong tay.

Lệnh Hồ Xung nhìn ra, lòng hơi sợ hãi, thấy trước mắt có cây cầu đá nhỏ hẹp bắc qua một vực sâu muôn trượng. Cầu đá chỉ thấy được không quá tám chín thước, xa hơn nữa thì mây mù dày đặc, không nhìn được đầu bên kia. Hướng Vấn Thiên nói khẽ:

– Trong làn sương trắng có một dây xích sắt, đừng tùy tiện dẫm lên.

Lệnh Hồ Xung đáp dạ nhưng lòng không kìm được sự kinh sợ: cầu đá này rộng không quá một thước, phía dưới là vực thẳm, vốn đã nguy hiểm vô cùng, lại bắc qua một sợi dây xích, công lực của mình bây giờ thật khó mà qua được.

Hướng Vấn Thiên cởi xích quấn trên tay lá chắn chết ra, rút thanh trường kiếm sau lưng gã đưa cho Lệnh Hồ Xung, rồi dựng lá chắn chết ở trước mặt, yên lặng đợi địch.

Không đầy thời gian uống một tuần trà, tốp người đầu tiên đã đuổi đến, có cả nhân vật trong chính giáo và Ma giáo. Mọi người thấy địa hình hiểm ác, Hướng Vấn Thiên ở chỗ vào thế trận quay lưng vào vực thẳm, cũng không dám đến gần. Một lúc sau, người đuổi đến càng đông, đứng ở ngoài năm sáu trượng lớn tiếng thóa mạ hoặc phóng ra các loại ám khí. Phi hoàng thạch, tụ tiễn tới tấp được phóng ra. Hướng Vấn Thiên và Lệnh Hồ Xung ở phía sau lá chắn, các thứ ám khí không thể bắn trúng hai người.

Bỗng một tiếng gầm làm chấn động cả sơn cốc, một đầu đà múa cây thiền trượng xông đến. Cây thiền trượng đúc bằng thép nặng bảy tám chục cân nhắm đánh vào lưng Hướng Vấn Thiên. Hướng Vấn Thiên cúi xuống, thiền trượng lướt qua đầu lão. Lão vung dây xích lên quấn lấy hai chân của gã đầu đà trong khi lão đầu đà lỡ dùng sức phóng trượng quá mạnh không thu lại kịp để chống đỡ. Hướng Vấn Thiên lập tức quay dây xích đã quấn chặt gót chân phải của đầu đà dùng phép tá lực đả lực thừa thế đẩy về trước. Gã đầu đà đứng không vững, ngã nhào về phía trước, rớt xuống vực thẳm. Hướng Vấn Thiên vừa hất vừa đẩy, đã mở dây xích ở gót chân của gã. Tiếng rú thảm thiết của gã đầu đà từ vực thẳm vọng lên, khiến mọi người không ai không kinh hãi nổi da gà, bất giác tự lùi về sau, như sợ Hướng Vấn Thiên sắp cuốn mình xô xuống vực thẳm.

Hai bên giằng co nhau một lúc, bỗng có hai người vượt đám đông xông ra. Một người tay cầm song kích, người kia là một hòa thượng cầm một cây nguyệt nha sạn. Đôi kích một trên một dưới nhằm đâm vào bụng dưới và mặt của Hướng Vấn Thiên, còn cây nguyệt nha sạn nhằm đâm vào sườn trái của lão. Cả ba thứ binh khí đều rất nặng, lại được vận nội lực thâm hậu nên lúc tấn công ra uy thế rất mãnh liệt. Hai người xem đúng địa hình tấn công, khiến cho Hướng Vấn Thiên không cách nào né tránh được, chỉ còn cách vung dây xích đánh đỡ. Quả nhiên dây xích của Hướng Vấn Thiên vung ra, choang choang ba tiếng, cả song kích và nguyệt nha sạn đều bị đánh giạt ra hết, bốn thứ binh khí đều xẹt ra tia lửa. Đây là cách lấy mạnh đánh mạnh, không thể lấy kỹ xảo để thủ thắng. Trong đám đông có tiếng reo hò vang dội.

Binh khí trong tay hai người bị dây xích hất ra thì liền tấn công tới, choang choang choang, lại giao nhau lần nữa. Hòa thượng và hán tử đó đều loạng choạng. Ngược lại Hướng Vấn Thiên vẫn đứng vững vàng. Lão không đợi địch nhân lấy hơi đã quát một tiếng thật to, vung nhanh dây xích đánh ra. Hai người giơ binh khí gạt đỡ. Binh khí chạm nhau ba tiếng chát chúa. Hòa thượng gầm lên một tiếng, liệng cây nguyệt nha sạn, miệng phun máu tươi, còn hán tử giơ cao song kích nhằm đâm vào Hướng Vấn Thiên. Hướng Vấn Thiên ưỡn ngực ra không đỡ không gạt, cười ha ha.

Song kích đâm đến ngực lão cách khoảng nửa thước bỗng nhiên rũ xuống. Hán tử cũng nằm phục xuống đất không nhúc nhích nữa. Hắn đã bị kình lực của Hướng Vấn Thiên làm chấn động chết ngay lập tức.

Quần hào tụ tập ở sườn núi nhìn nhau thất sắc, không ai dám tiến lên.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Tiểu huynh đệ, chúng ta hao tổn hơi sức với chúng khá nhiều rồi, tiểu huynh đệ ngồi xuống nghỉ một lát đã.

Lão nói xong liền ngồi xuống, hai tay ôm gối ngửa mặt lên trời, không thèm liếc nhìn quần hào một cái. Bỗng nghe có người lớn tiếng quát:

– Yêu tà to gan, dám coi thường anh hùng thiên hạ như vậy ư?

Bốn tên đạo nhân cầm kiếm xông tới trước mặt Hướng Vấn Thiên. Cả bốn người cầm ngang thanh trường kiếm nói:

– Đứng dậy giao thủ!

Hướng Vấn Thiên cười khinh bạc, lạnh lùng nói:

– Hướng mỗ đâu có gây chuyện gì với phái Nga Mi của các vị?

Một đạo sĩ bên trái nói:

– Tà ma ngoại đạo làm hại giang hồ. Ta là bậc chân tu tuyên dương chính nghĩa, trừ yêu diệt ma, trách nhiệm không đổ cho người khác được.

Hướng Vấn Thiên cười nói:

– Hay cho quân trừ yêu diệt ma, trách nhiệm không đổ cho người khác! Sau lưng của các vị trong đám người đó có hơn một nửa là người trong Ma giáo, sao không trừ yêu diệt ma đi?

Đạo nhân đó nói:

– Tru diệt ác ma đầu sỏ trước.

Hướng Vấn Thiên ngồi ôm gối ngẩng đầu trông những đám mây trôi lờ lững trên trời, ỡm ờ nói:

– Thì ra là vậy. Hay lắm, hay lắm!

Đột nhiên lão quát một tiếng thật to, vọt người lên, dây xích giống như con thuồng luồng từ dưới vực sâu nhảy vọt lên nhằm bốn người quét ngang qua một cái rất mau. Lão ra đòn tập kích quá đột ngột, dù bốn đạo nhân đều là cao thủ của phái Nga Mi cũng không kịp chống đỡ. Trong lúc thảng thốt, trường kiếm của ba đạo nhân dựng đứng đỡ sau lưng, còn đạo nhân thứ tư đứng bên mé phải phóng trường kiếm ra nhằm vào yết hầu của Hướng Vấn Thiên đâm tới. Chỉ nghe choang một tiếng, ba thanh trường kiếm đều bị dây xích đánh cong, Hướng Vấn Thiên nghiêng đầu tránh chiêu kiếm của đạo nhân thứ tư. Thế kiếm của đạo nhân như gió, phóng ba kiếm liên hoàn bức bách Hướng Vấn Thiên không cách nào chậm tay lại được. Còn ba đạo nhân kia lùi ra, đổi kiếm rồi lại xông vào đấu tiếp. Thế kiếm của bốn đạo nhân phối hợp hỗ tương, giống như một kiếm trận nho nhỏ, bốn thanh trường kiếm lượn tới lượn lui như rồng bay phượng múa, lúc phân ra, lúc hợp lại.

Lệnh Hồ Xung nhìn một lúc, thấy Hướng Vấn Thiên lúc múa vung dây xích tất phải cử động hai tay thì không linh hoạt bằng một tay. Nếu còn kéo dài, lão sẽ không tránh khỏi thất bại. Chàng liền bước qua mé phải của Hướng Vấn Thiên, trường kiếm đâm ra, phóng nhanh vào bên sườn của một đạo nhân. Chiêu kiếm này phương vị xuất chiêu rất cổ quái, đạo nhân đó khó mà tránh khỏi, soạt một tiếng, lão đã bị trúng kiếm. Lệnh Hồ Xung lóe lên tâm niệm: Nghe nói phái Nga Mi xưa nay tự hào trong sạch, bỏ mặc chuyện trên giang hồ, thanh danh lừng lẫy. Ta giúp Hướng tiên sinh giải vây, không nên làm tổn thương tính mệnh của đạo nhân này.

Khi mũi kiếm vừa chạm vào da của đạo nhân, chàng liền rút về, nhưng lúc rút lại kiếm sử không nhanh. Đạo nhân cố chịu đau, đưa song chỉ kẹp chặt trường kiếm của Lệnh Hồ Xung lại.

Lệnh Hồ Xung rút trường kiếm về, vạch một đường trên cánh tay và mé sườn đạo nhân. Chàng rút chậm lại một chút, trường kiếm của một đạo sĩ trung niên khác chém tới, đè lên kiếm của chàng. Cánh tay Lệnh Hồ Xung tê buốt, muốn buông kiếm ra nhưng nghĩ nếu buông kiếm thì mình sẽ thành phế nhân. Chàng liền gắng sức nắm chặt chuôi kiếm, cảm thấy một kình lực hùng hậu trên kiếm truyền đến, tấn công vào tâm mạch của mình.

Đạo nhân thứ nhất bị trường kiếm gây vết thương không nặng nhưng vì lão lấy tay chụp kiếm lại, lúc Lệnh Hồ Xung rút kiếm về khiến lão bị kiếm vạch một vết thương thấu tận xương, máu tươi chảy ra lênh láng không thể đấu được nữa. Hai đạo nhân còn lại lúc này ở sau lưng Lệnh Hồ Xung đang đấu kịch liệt với Hướng Vấn Thiên, kiếm pháp rất tinh kỳ, song kiếm liên thủ nghiêm cẩn dị thường.

Hướng Vấn Thiên đấu tiếp mấy chiêu liền lùi về sau một bước, rồi lão liên tục lùi hơn mười bước, thân mình lọt dần vào làn sương trắng. Hai đạo nhân tiếp tục tấn công về trước, nửa thanh trường kiếm đã phóng vào sương mù. Bỗng phía bên kia cầu đá có người la lên:

– Cẩn thận, đi tiếp nữa là cầu bằng dây xích đó!

Chữ “xích” vừa ra khỏi miệng thì nghe tiếng hai đạo nhân cùng rú lên thảm thiết, thân người hai lão xông mạnh về trước, rớt xuống làn sương trắng. Rõ ràng hai lão không tự chủ được, bị Hướng Vấn Thiên kéo tới. Tiếng rú thê thảm kéo dài đến tận vực thẳm, trong khoảnh khắc thì im bặt.

Hướng Vấn Thiên cười ha hả từ trong làn sương trắng đi ra. Lão thấy Lệnh Hồ Xung lảo đảo muốn té, giật mình sợ hãi.

Lệnh Hồ Xung lúc ở lương đình đã dùng Độc Cô cửu kiếm liên tục đả thương người, bốn tên đạo sĩ phái Nga Mi tận mắt chứng kiến nên tự biết kiếm pháp của mình quyết không phải là địch thủ của chàng, nhưng chúng thấy nội lực của Lệnh Hồ Xung không đáng kể, liền đem nội lực uyên thâm của mình ra tấn công liên tiếp vào Lệnh Hồ Xung. Đừng nói bây giờ nội lực của Lệnh Hồ Xung đã mất hết mà ngay lúc trước, khi còn sung sức cũng không thể bì được hơn ba mươi năm luyện nội công tâm pháp của lão đạo nhân phái Nga Mi. May mà chân khí nội thể của Lệnh Hồ Xung sung mãn nên nhất thời cũng không đến nỗi bị thương nhưng khí huyết bị nhộn nhạo cả lên, mắt nảy đom đóm.

Lệnh Hồ Xung bỗng cảm thấy trên huyệt Đại truy ở sau lưng có một luồng nhiệt khí truyền vào, áp lực trên tay lập tức nhẹ hẳn. Tinh thần Lệnh Hồ Xung phấn chấn, biết đã được Hướng Vấn Thiên trợ giúp, nhưng chàng liền phát giác Hướng Vấn Thiên lại đem nội lực tấn công của đối phương dẫn từ cánh tay truyền qua sống lưng rồi đến hai chân, rồi truyền thẳng xuống đất, mất hẳn.

Đạo nhân phát giác sắp gặp nguy hiểm bèn lớn tiếng la lên, rút kiếm nhảy ra sau, quát:

– Hấp tinh yêu pháp! Hấp tinh yêu pháp!

Quần hào vừa nghe bốn chữ “Hấp tinh yêu pháp” không ít người đổi sắc mặt.

Hướng Vấn Thiên cười ha hả nói:

– Đúng vậy! Đây là Hấp tinh đại pháp. Vị nào có hứng thú thì lên đây thử chơi.

Một trưởng lão tên Hoàng Đái trong Ma giáo la lên:

– Chẳng lẽ Nhậm… Nhậm… lại tái xuất? Chúng ta về bẩm báo giáo chủ ngay để giáo chủ định đoạt.

Bọn người Ma giáo dạ, cùng quay người, lập tức đám đông hơn một trăm người liền giải tán một nửa. Còn lại người trong chính giáo bàn bạc to nhỏ với nhau một lúc, liền có một số người lục tục bỏ về, sau cùng chỉ còn hơn mươi người lèo tèo.

Một người giọng sang sảng nói:

– Hướng Vấn Thiên, Lệnh Hồ Xung! Các ngươi lại sử Hấp tinh đại pháp, trụy nhập vào cảnh vạn kiếp không được siêu sinh. Từ nay về sau, bằng hữu trong võ lâm đối phó với hai ngươi không cần phải dùng thủ đoạn chính đáng. Đây là việc các ngươi tự làm tự chịu, đến nước này đừng có hối hận!

Hướng Vấn Thiên cười nói:

– Hướng mỗ đã làm việc gì thì có bao giờ hối hận đâu? Các ngươi mấy trăm người vây đánh hai chúng ta, chẳng lẽ là thủ đoạn chính đáng ư? Hì hì, buồn cười thật, buồn cười thật!

Tiếng bước chân vọng lại, mười mấy người còn lại cũng đi hết. Hướng Vấn Thiên lắng tai nghe, biết xác thực bọn địch đuổi đến đã đi xa rồi. Lão nói khẽ:

– Bọn chó má đó nhất định sẽ quay lại, tiểu huynh đệ hãy nằm lên lưng ta.

Lệnh Hồ Xung thấy vẻ mặt của lão rất trịnh trọng, cũng không hỏi nhiều, liền nằm phục lên lưng lão. Hướng Vấn Thiên khom người xuống, chân trái từ từ đưa ra, lần mò leo xuống vực thẳm.

Lệnh Hồ Xung hơi kinh hãi, thấy sợi dây xích của Hướng Vấn Thiên vung ra, quấn chặt vào một gốc cây bên vách núi, thử giật xem gốc cây có chịu nổi sức nặng của hai người không rồi mới nhè nhẹ leo xuống. Hai người đu lơ lửng trong không khí, Hướng Vấn Thiên lắc lư mấy cái, tìm được chỗ đặt chân liền vung tay thu dây xích lại. Sợi dây xích rời khỏi gốc cây. Hai tay của Hướng Vấn Thiên bám vào vách núi, rồi dừng lại một lúc, sợi dây xích đã quấn chặt vào mỏm đá lớn bên dưới chân lão, thân hình của hai người lại từ từ hạ xuống hơn một trượng.

Cứ theo cách như vậy mà lão đu xuống. Có lúc vách núi không có gốc cây cũng không có mỏm đá lồi ra, Hướng Vấn Thiên mạo hiểm, dán người vào vách núi rồi từ từ tụt xuống. Lão tụt hơn mười trượng, vách đá càng trơn, lão tụt càng nhanh. Nhưng chỉ cần có chỗ có thể đỡ lại được thì lão thi triển thần công hoặc phát chưởng, hoặc đạp chân tạo thế cho người trượt chậm lại.

Lệnh Hồ Xung thấy mình và lão quá mạo hiểm, sợ đến nỗi hồn vía lên mây. Lão cứ như vậy mà tụt xuống vực thẳm, thật nguy hiểm chẳng khác nào trận kịch đấu vừa rồi. Nhưng chàng nghĩ bình sinh chưa bao giờ có chuyện kỳ lạ hiếm có, nguy hiểm thì quá nguy hiểm nhưng nếu không gặp một kỳ nhân như Hướng Vấn Thiên chỉ e rằng qua một trăm kiếp cũng khó gặp ai có gan như vậy. Lúc Hướng Vấn Thiên đạp hai chân xuống đáy vực rồi, Lệnh Hồ Xung cảm thấy hơi tiếc nuối, hận sao cái vực này không sâu thêm vài trăm trượng nữa. Chàng ngẩng đầu lên nhìn, miệng vực toàn là mây trắng, cái cầu đá đã trở thành một sợi dây màu đen rất nhỏ.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Hướng tiên sinh!

Hướng Vấn Thiên đưa tay bịt miệng Lệnh Hồ Xung lại, ngón tay cái bên tay trái chỉ lên trên. Lệnh Hồ Xung liền hiểu ra, biết bọn địch quả nhiên đã quay trở lại, chàng cố nhướng mắt nhìn lên nhưng không thấy bóng người nào trên cầu đá cả.

Hướng Vấn Thiên buông tay ra, kề sát tai vào vách núi lắng nghe. Qua một lúc sau lão mới mỉm cười nói:

– Bà mẹ nó, có giữ ở trên đó thì cứ đi Tây thiên mà tìm.

Lão ngoái lại nhìn Lệnh Hồ Xung nói:

– Tiểu huynh đệ là đệ tử của danh môn chính phái, Hướng mỗ lại là bàng môn yêu tà, song phương xưa nay là kẻ tử thù của nhau. Tại sao tiểu huynh đệ lại cam tâm tình nguyện đắc tội với chính giáo bằng hữu, để xả thân cứu tính mệnh của ta?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Vãn bối vừa hội ngộ thì đã liên thủ với tiên sinh đấu một trận sinh tử với bọn quần hào song phương chính giáo và Ma giáo mà không sao cả, thật là may mắn vô cùng. Hướng tiên sinh lại còn nói chuyện cứu mạng với không cứu mạng, thật là… thật là…

Hướng Vấn Thiên tiếp lời:

– Thật là vớ vẩn phải không?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Vãn bối không dám nói Hướng tiên sinh ăn nói vớ vẩn, nhưng nếu nói vãn bối có công cứu mạng tiên sinh thì thật chẳng đúng chút nào.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Hướng mỗ đã nói vậy thì không rút lời lại. Ta nói tiểu huynh đệ có ân cứu mạng ta thì là có ân cứu mạng.

Lệnh Hồ Xung cười cười, không biện luận nữa. Hướng Vấn Thiên nói:

– Vừa rồi bọn chó má la to cái gì Hấp tinh đại pháp, chúng sợ đến nỗi giải tán hết. Tiểu huynh đệ có biết Hấp tinh đại pháp là công phu gì không? Tại sao bọn chúng sợ đến như vậy?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Vãn bối đang muốn thỉnh giáo Hướng tiên sinh.

Hướng Vấn Thiên cau mày nói:

– Cái gì vãn bối với trưởng bối, tiên sinh với hậu sinh, khiến cho người nghe thật bực mình. Ta dứt khoát không chịu, tiểu huynh đệ cứ gọi ta là Hướng huynh còn ta gọi tiểu huynh đệ là huynh đệ được rồi.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Chuyện này vãn bối thật không dám…

Hướng Vấn Thiên tức giận nói:

– Được, vì huynh đệ thấy ta là người trong Ma giáo nên coi thường ta. Huynh đệ đã cứu tính mạng ta, cái mạng của lão tử này sống hay chết cũng là chuyện nhỏ, nhưng tiểu huynh đệ coi thường ta là chuyện lớn, vậy chúng ta phải động thủ.

Tuy lão nói nhỏ nhưng vẻ mặt rất tức giận. Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Đâu cần phải động thủ. Hướng huynh đã cố chấp như vậy thì tiểu đệ đành tuân mệnh thôi.

Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Ngay cả Điền Bá Quang là một tên thái hoa dâm tặc như vậy mà ta cũng kết giao bằng hữu, giờ kết giao thêm một Hướng Vấn Thiên thì có sao đâu? Người này khí phách hào hùng, thật là một hảo hán tử, ta cũng vốn thích những người như vậy.

Lệnh Hồ Xung liền phục người xuống bái rồi nói:

– Hướng huynh ở trên xin nhận một lạy của tiểu đệ.

Hướng Vấn Thiên mừng rỡ nói:

– Khắp thiên hạ kết nghĩa kim lan với Hướng mỗ chỉ có một mình huynh đệ thôi. Huynh đệ phải nhớ điều đó.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Tiểu đệ được Hướng huynh thương mến thật là hân hạnh.

Chiếu theo quy củ của giang hồ thì hai người kết nghĩa huynh đệ ít nhất cũng phải thắp hương tuyên thệ, lập thệ có phúc cùng hưởng có họa cùng gánh. Nhưng hai người này đều là người lãng mạn phóng khoáng, vừa trải qua một cuộc chiến nảy lửa, đều cảm thấy ý hợp tâm đầu, hiểu thấu lòng nhau, chỉ cần khấu đầu kết giao nhau là đủ, không cần lễ nghi phiền phức. Đã nói là huynh đệ tức là huynh đệ rồi.

Hướng Vấn Thiên là người của Ma giáo nhưng huynh đệ trong Ma giáo chẳng mấy ai coi trọng lão, hôm nay nhận được một huynh đệ kết nghĩa, lòng lão rất vui sướng. Lão nói:

– Đáng tiếc ở đây không có rượu, nếu không thì chúng ta uống một hơi hết tổ mẹ nó mấy chục bát nữa mới đã.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đúng vậy, cổ họng của tiểu đệ ngứa ngáy quá rồi, ca ca nhắc đến rượu thì càng không chịu được.

Hướng Vấn Thiên chỉ lên trên nói:

– Bọn chó đẻ chưa đi xa đâu, chúng ta đành phải ở dưới đáy vực sâu cố nhịn mấy bữa. Huynh đệ, vừa rồi lão mũi trâu phái Nga Mi đó dùng nội lực tấn công huynh đệ, ta dùng nội lực giúp đỡ huynh đệ tiêu hao nội lực của lão mũi trâu ra sao, huynh đệ biết không?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Dường như đại ca đem nội lực của đạo nhân đó dẫn xuống đất hết.

Hướng Vấn Thiên vỗ đùi cái bốp, vui mừng nói:

– Đúng vậy, đúng vậy! Huynh đệ thật thông minh. Môn công phu này của ta là do ta vô tình nghĩ ra, trong võ lâm không ai biết cả, ta đặt cho nó cái tên là Hấp công nhập địa tiểu pháp.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Cái tên nghe cũng kỳ quái.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Môn công phu này của ta so với Hấp tinh đại pháp trong võ lâm cũng như nhau nên ai nghe cũng biến sắc, cũng giống như bợm nhỏ gặp bợm lớn, cho nên mới gọi là “tiểu pháp”. Công phu này của ta chỉ là một tiểu xảo di hoa tiếp mộc, mượn lực để đánh lực, đem nội lực của đối phương dẫn xuống đất khiến cho đối phương không thể hại mình, mà cũng chẳng có lợi lộc gì cho mình cả. Vả lại, môn công phu này chỉ nên sử dụng lúc tương đấu với đối phương chứ không thể đem ra mà đả thương người. Đối phương gặp lúc thấy nội lực cuồn cuộn tiết ra ngoài thì không khỏi cả kinh thất sắc, một lúc sau liền phục hồi lại nguyên khí. Ta đoán rằng bọn chúng bỏ đi rồi nhất định quay lại cho nên công lực của lão mũi trâu phái Nga Mi vừa hồi phục thì lão biết Hấp công nhập địa tiểu pháp này của ta chỉ là dọa trêu người thôi, kỳ thực chẳng có gì đáng sợ. Ca ca của tiểu đệ vốn không thích gạt người bằng cái trò này cho nên xưa nay chưa bao giờ dùng qua.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Hướng Vấn Thiên chưa bao giờ gạt người, hôm nay vì tiểu đệ đành phải phá giới.

Hướng Vấn Thiên cười hì hì nói:

– Chưa bao giờ gạt ai thì cũng chưa chắc, có điều lão Tùng Văn đạo nhân phái Nga Mi kiến văn quảng bác như vậy nên ca ca của huynh đệ thật không muốn gạt lão. Nếu gạt người thì phải chọn đại sự, gạt phải kinh thiên động địa để thiên hạ đều biết.

Hai người nhìn nhau cười, sợ bị địch nhân ở trên vực nghe được, nên tuy cố cười nhỏ lại nhưng tiếng cười cũng rất sảng khoái.

Comments

comments


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.