Lộc Đỉnh ký

Hồi 13: Lật đổ hai nhà trời giúp sức - Hưng suy một cuộc sử qua trang

trước
tiếp

Chỗ Vi Tiểu Bảo ở là cạnh Ngự thiện phòng, phía tây cửa Càn Thanh, phía đông Nam Khố, đi lên phía bắc vòng qua điện Dưỡng Tâm, rẽ qua phía tây qua sở Tây Tam, cửa Dưỡng Hoa, cửa Thọ An, đi lên phía bắc qua cạnh cung Thọ An, điện Tuyên Hoa, chuyển về phía đông qua cửa Tây Thiết, đi lên phía bắc ra cửa Thần Vũ. Cửa Thần Vũ này là cổng sau của Tử Cấm thành, ra khỏi cửa Thần Vũ là ra khỏi hoàng cung, lúc ấy bèn tới thẳng quán trà Cao Thăng.

Vừa ngồi yên, trà bác sĩ vừa pha trà bưng ra, đã thấy Cao Ngạn Siêu từ từ tới gần, đưa mắt nhìn ra hiệu. Vi Tiểu Bảo gật gật đầu, thấy Cao Ngạn Siêu ra khỏi quán, liền nhắp vài hớp trà, ném một đồng cân bạc xuống bàn, nói “Hôm nay kể chuyện không có gì đáng nghe” rồi thong thả bước ra, quả nhiên thấy Cao Ngạn Siêu đang chờ ở góc phố, đi được vài bước thì có hai chiếc kiệu tới.

Cao Ngạn Siêu để Vi Tiểu Bảo lên kiệu, mình đi theo một quãng, nhìn quanh không thấy ai mới lên chiếc kiêu kia.

Phu kiệu chân khỏe đi nhanh như bay, đi khoảng một bữa cơm thì dừng lại. Vi Tiểu Bảo thấy kiệu dừng lại trước một khu viện tứ hợp nhỏ, bèn theo Cao Ngạn Siêu vào. Vừa tới cổng, đã thấy các anh em trong Thiên Địa hội ra đón, khom lưng làm lễ. Lúc ấy bọn Lý Lực Thế, Quan An Cơ, Kỳ Thanh Bưu cũng đã từ Thiên Tân, Bảo Định về tới, ngoài ra bọn Phàn Cương, Phong Tế Trung, Huyền Trinh đạo nhân và Tiền lão bản đều có mặt.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Tiền lão bản, rốt lại tôn tính đại danh của ngươi là gì?”. Tiền lão bản nói “Không dám, thuộc hạ đúng là họ Tiền, tên là Lão Bản. Bản trong bản lai, không phải Bản trong lão bản. Ý tứ là làm ăn bị thâm vào vốn”. Vi Tiểu Bảo hô hô cười rộ nói “Ngươi rất khôn ngoan, nếu làm ăn thật thì vốn liếng của người ta sẽ bị ngươi vét sạch thôi”. Tiền Lão Bản mỉm cười nói “Vi Hương chủ, người khen nhiều quá”.

Mọi người nhường Vi Tiểu Bảo ngồi vào ghế giữa trong sảnh. Quan An Cơ sốt ruột, nói “Vi Hương chủ, mời ngươi xem”. Nói xong đưa qua một tấm thiếp đỏ mạ vàng, trên viết mấy hàng chữ bằng mực đen rất đậm. Vi Tiểu Bảo không cầm, nói “Những chữ này nhận ra ta chứ ta không có giao tình gì với chúng, bọn ta là lần đầu gặp nhau, không có quen biết”.

Tiền Lão Bản nói “Vi Hương chủ, tấm thiếp này là mời chúng ta ăn cơm”. Vi Tiểu Bảo nói “Thế thì rất tốt, ai nể mặt thế?”. Tiền Lão Bản nói “Trên thiếp viết tên người mời là Mộc Kiếm Thanh”.

Vi Tiểu Bảo thoáng sửng sốt, nói “Mộc Kiếm Thanh à?”. Tiền Lão Bản nói “Đó là tiểu công gia của Mộc vương phủ”. Vi Tiểu Bảo gật đầu nói “Là ca ca của con heo Hoa điêu Phục linh”. Tiền Lão Bản nói “Đúng thế”. Vi Tiểu Bảo hỏi “Y mời tất cả chúng ta à?”. Tiền Lão Bản nói “Trong thiếp y viết rất khách khí, nói mời Vi Hương chủ Thanh Mộc đường Thiên Địa hội suất lãnh các vị anh hùng cùng tới phó yến. Là tối hôm nay, ở Nam Đậu Nha Hồ đồng trong cửa Triêu Dương”. Vi Tiểu Bảo nói “Lần này không phải ở Dương Liễu Hồ đồng sao?”. Tiền Lão Bản nói “Đúng thế. Làm việc ở kinh thành thì chỗ trú ngụ phải thường xuyên thay đổi mới hay”.

Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi nghĩ là y có ý gì? Hạ mông hãn dược con mẹ nó vào cơm rượu à?”. Lý Lực Thế nói “Theo lý mà nói, Mộc vương phủ ở Vân Nam có tiếng trên giang hồ như vậy, Mộc Kiếm Thanh lại có thân phận tiểu công gia, là đại nhân vật ngang hàng với Tổng đà chủ của chúng ta, quyết không thể sử dụng âm mưu hèn hạ như vậy. Có điều hội không ra hội, tiệc không ra tiệc, Vi Hương chủ nghĩ xem, cũng không thể không đề phòng”. Vi Tiểu Bảo nói “Vậy chúng ta có đi ăn bữa cơm này không? Hừ hừ, chân giò sấy Tuyên Thành, canh Quá kiều mễ tuyến, gà hấp Vân Nam, có khi là thức cúng đấy”.

Mọi người ngớ mặt nhìn nhau, không ai lên tiếng. Qua một lúc lâu, Quan An Cơ nói “Mọi người muốn xin Vi Hương chủ ra lệnh”.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Một bữa cơm no rượu say thì tối nay mọi người sẽ có thôi. Nếu muốn yên ổn thì cứ nhường ta làm chủ, chúng ta đi ăn cơm hiệu, ăn cơm xong thì đi đánh bạc, gọi cô nương cũng được, đều là huynh đệ trả tiền. Còn nếu các ngươi muốn tiết kiệm tiền cho ta, thì mọi người cứ tới quấy rầy họ Mộc thôi”. Câu này nói rất khảng khái đường hoàng nhưng thật ra mười phần gian hoạt, không nói chủ ý của mình là có đi phó yến hay không.

Quan An Cơ nói “Vi Hương chủ mời các huynh đệ đi ăn uống chơi đùa, thật không gì vui hơn. Có điều họ Mộc mời chúng ta, nếu không đi thì không khỏi có chỗ làm giảm oai phong của Thiên Địa hội”. Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi nói nên đi à?”, rồi đưa mắt nhìn qua mặt bọn Lý Lực Thế, Phàn Cương, Kỳ Thanh Bưu, Huyền Trinh, Phong Tế Trung, Tiền Lão Bản, Cao Ngạn Siêu, thấy mọi người đều từ từ gật đầu.

Vi Tiểu Bảo nói “Mọi người đều nói đi, thì chúng ta đi ăn cơm với họ, uống rượu với họ. Nước tới thì be bờ, binh tới thì ra ngăn, trà tới thì chìa tay, cơm tới thì há miệng. Còn thuốc độc tới à? Thì chúng ta cô lỗ một tiếng, cũng con mẹ nó nuốt vào bụng luôn. Cái đó gọi là anh hùng không sợ chết, sợ chết chẳng anh hùng”.

Lý Lực Thế nói “Mọi người cẩn thận để ý, thế nào cũng nhìn ra được chút manh mối. Mọi người bàn kỹ đi, có người uống trà, có người không uống, có người uống rượu, có người không uống, có người không ăn thịt, có người không ăn cá. Cho dù họ hạ độc, cũng không thể một mẻ lưới quét sạch được chúng ta. Còn nếu mọi người không ăn uống gì cả thì sẽ bị họ chê cười”.

Mọi người bàn bạc xong, nói chuyện phiếm một lúc. Đến giờ Thân, Vi Tiểu Bảo cởi áo thái giám ra, lại ăn mặc như một công tử . Y vẫn ngồi trên kiệu, mọi người xúm xít chung quanh tới Nam Đậu Nha Hồ đồng. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Ở trong cung cứ ngày đêm nơm nớp, chỉ sợ con đĩ già giết mình, làm sao được tiêu dao khoái lạc như làm Hương chủ Thanh Mộc đường thế này? Chỉ là sư phụ đã dặn, muốn mình ở trong cung dò thám tin tức, nếu tự ý bỏ ra, chỉ e chức Hương chủ cố nhiên không được làm, mà cái mạng nhỏ này có giữ được hay không thì chúng ta cũng như cưỡi lừa xem hát, cứ đi mà xem thôi”.

Nam Đậu Nha Hồ đồng cách đó khoảng hai dặm, kiệu vừa dừng lại, đã nghe tiếng đàn sáo trỗi lên. Vi Tiểu Bảo từ trong kiệu bước ra, nghe thấy tiếng nhạc, nghĩ thầm “Đám cưới hay sao mà nhiệt náo thế?”.

Chỉ thấy cổng giữa một tòa trạch viện lớn mở ra, hơn mười người quần áo chỉnh tề đứng trước cổng nghênh tiếp. Người đứng đầu là một thanh niên khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, vóc người cao gầy, anh khí ngời ngời, nói “Tại hạ Mộc Kiếm Thanh cung nghênh đại giá Vi Hương chủ”.

Vi Tiểu Bảo trong bấy nhiêu ngày kết giao với thân vương đạị quan, đã quen nhìn thấy tình hình đối phương giữ lễ cung kính. Lời tục có câu “Ở chỗ giàu sang thì tập lối giàu sang”, y hàng ngày bầu bạn với hoàng đế, các thân vương, bối lặc, Thượng thư, Tướng quân gì gì đều thường gặp mặt, cũng không coi là chuyện gì lớn, vì thế tuy còn nhỏ tuổi nhưng tự nhiên đã có khí tượng oai nghiêm. Mộc Kiếm Thanh danh khí tuy lớn nhưng cũng không bằng được bọn Khang thân vương, Ngô Ứng Hùng, lúc ấy bèn chắp tay nói “Tiểu công gia đa lễ, tại hạ không dám nhận”, quan sát tướng mạo y, thấy y mặt hơi đen, trong khoảng mày mắt có nhiều nét giống tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình.

Mộc Kiếm Thanh đã biết Vi Hương chủ thủ lãnh của Thiên Địa hội ở Bắc Kinh là một đứa nhỏ, lại nghe Bạch Hàn Tùng nói thằng nhỏ này võ nghệ thấp kém, miệng lưỡi trơn tuột, là một gã lưu manh nhỏ, đoán y chẳng qua chỉ cậy thế sư phụ là Trần Cận Nam mới làm được Hương chủ, nhưng lúc ấy thấy y thần sắc trấn định, dáng vẻ thản nhiên, liền nghĩ thầm “Thằng nhỏ này e cũng có chút đạo hạnh”, lúc ấy liền mời vào.

Trong sảnh bàn trải đoạn hồng, ghế đặt nệm gấm, mọi người chia theo chủ khách ngồi xuống. Thánh thủ thư sinh Tô Cương, Bạch Hàn Phong và hơn mười người kia đều buông tay đứng sau lưng Mộc Kiếm Thanh.

Mộc Kiếm Thanh nhất nhất hỏi rõ tên họ của bọn Lý Lực Thế, Quan An Cơ, nói rất nhiều những câu khách khí ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Bọn Lý Lực Thế đều nghĩ “Vị Mộc tiểu công gia này không làm ra vẻ, nói chuyện rất đúng lễ số giang hồ”.

Bọn bộc dịch đưa trà lên, nhạc công ngoài cửa sảnh lại trỗi nhạc, đó là nghi lễ long trọng chào mừng khách quý. Trong tiếng nhã nhạc, Mộc Kiếm Thanh sai “Bày tiệc!”, rồi đưa mọi người vào nội sảnh, bọn thủ hạ đóng cửa sảnh lại.

Giữa sảnh là một cái bàn Bát tiên trải khăn thêu hoa, hai bên tả hữu phía dưới mỗi bên đều có một bàn, chén bát trên bàn tuy không hào hoa như trong phủ Khang thân vương nhưng cũng rất tinh xảo. Mộc Kiếm Thanh hơi khom người, nói “Mời Vi Hương chủ ngồi xuống”. Vi Tiểu Bảo nhìn thấy cục diện này, thì ghế đầu là dành cho mình, liền nói “Như thế thì bọn ta không cần khách khí”. Mộc Kiếm Thanh ngồi ghế chủ phía dưới bồi tiếp.

Mọi người yên vị xong, Mộc Kiếm Thanh nói “Mời sư phụ ra”.

Tô Cương và Bạch Hàn Phong vào phòng trong đưa một lão nhân ra. Mộc Kiếm Thanh đứng dậy đón, nói “Sư phụ, hôm nay Vi Hương chủ Thanh Mộc đường Thiên Địa hội đại giá quang lâm, khiến chúng ta rất có thể diện”, kế quay lại nói với Vi Tiểu Bảo “Vi Hương chủ, vị Liễu lão sư phó này là ân sư thụ nghiệp của tại hạ”.

Vi Tiểu Bảo đứng lên chắp tay nói “Ngưỡng mộ đã lâu”. Thấy lão nhân này thân hình cao lớn, sắc mặt hồng hào, chòm râu bạc phất phơ, khoảng bảy mươi tuổi, tinh thần sung mãn, hai mắt sáng ngời có thần.

Ánh mắt của lão nhân di chuyển trên người Vi Tiểu Bảo, cười nói “Thiên Địa hội gần đây rất nổi tiếng…”. Thanh âm của y rất vang dội, mấy câu ấy là thuận miệng nói ra mà như người bình thường cất tiếng la to, kế nói tiếp “… Quả nhiên anh tài nối nhau xuất hiện, Vi Hương chủ nhỏ tuổi như thế, thật là bậc kỳ tài hiếm thấy trong võ lâm”.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Nhỏ tuổi thì không sai, có điều không phải là anh tài, càng không phải là kỳ tài, thật ra là một kẻ xuẩn tài, hôm trước bị Bạch sư phó chụp tay một cái không sao động đậy, suýt nữa đã la mẹ ơi ầm lên rồi. Võ công của tại hạ quả thật rất tầm thường. Hô hô, đáng cười! Đáng cười, hô hô!”.

Mọi người vừa nghe, đều kinh ngạc thất sắc, vẻ mặt của Bạch Hàn Phong lại càng mười phần cổ quái.

Lão nhân kia hô hô hô cười lớn một lúc, nói “Vi Hương chủ tính tình hào sảng ngay thẳng, quả nhiên là bản sắc anh hùng, lão phu đã khâm phục ba phần rồi”. Vi Tiểu Bảo nói “Khâm phục ba phần không khỏi quá nhiều, nếu có con mẹ nó một phần nửa phần, không coi tại hạ là bọn ăn mày, hát rong, diễn trò khỉ không ra gì cũng được rồi”. Lão nhân kia hô hô cười rộ, nói “Vi Hương chủ nói đùa rồi”.

Huyền Trinh nói “Lão tiền bối có phải là người mà võ lâm gọi là Thiết bối thương long Liễu lão anh hùng oai chấn Thiên Nam không?”. Lão nhân kia cười nói “Không sai, Huyền Trinh đạo trưởng cũng biết tiện danh của lão phu”. Huyền Trinh trong lòng chợt hoảng sợ “Mình còn chưa thông danh mà y đã biết tên mình, lần này Mộc gia chuẩn bị rất chu đáo. Thiết bối thương long Liễu Đại Hồng thành danh đã lâu, nghe nói năm xưa Mộc Thiên Ba rất kính trọng y. Khi quân Thanh đánh chiếm Vân Nam, Liễu Đại Hồng hết sức bảo toàn cho con côi họ Mộc, Mộc Kiếm Thanh là đệ tử thân truyền của y, sau Mộc Kiếm Thanh thì y là nhân vật cao nhất trong Mộc vương phủ”. Bèn khom người nói “Liễu lão anh hùng năm xưa nổi giận trừ Tam bá, xông tới giết quân Thanh, hiệp danh lừng lẫy thiên hạ. Bọn vãn bối hậu sinh trên giang hồ nhắc tới Liễu lão anh hùng, không ai không kính ngưỡng”.

Liễu Đại Hồng nói “Ha ha, đó là chuyện từ lâu rồi, còn nhắc tới làm gì?”, vẻ mặt mười phần cao hứng.

Mộc Kiếm Thanh nói “Sư phụ, lão nhân gia người ngồi tiếp Vi Hương chủ”. Liễu Đại Hồng nói “Được!”, rồi ngồi xuống cạnh Vi Tiểu Bảo. Cái bàn Bát tiên này bỏ trống một phía, ghế trên là Vi Tiểu Bảo, Liễu Đại Hồng, ghế trái là Lý Lực Thế, Quan An Cơ, ghế phải dưới là Mộc Kiếm Thanh, ghế phải trên còn để trống. Quần hào Thiên Địa hội đều nghĩ “Mộc vương phủ ngươi còn mời nhân vật lợi hại nào nữa?”. Chỉ nghe Mộc Kiếm Thanh nói “Đỡ Từ sư phó ra đây ngồi, cho các vị hảo bằng hữu gặp mặt, cũng dễ yên tâm”.

Tô Cương nói “Dạ!”, rồi vào phòng trong dìu một người ra.

Bọn Lý Lực Thế vừa nhìn thấy, đều vừa sợ vừa mừng, cùng kêu lên “Từ tam ca!”. Người này lưng còng hông vẹo, chính là Bát tý viên hầu Từ Thiên Xuyên. Y sắc mặt vàng vọt, thương thế chưa lành, nhưng rõ ràng không có gì nguy hiểm tới tính mạng nữa. Quần hào Thiên Địa hội nhất tề xúm lại, nhao nhao hỏi thăm, vô cùng mừng rỡ.

Mộc Kiếm Thanh chỉ vào ghế trên mình, nói “Mời Từ sư phó ngồi”.

Từ Thiên Xuyên bước tới một bước, hướng về Vi Tiểu Bảo khom người hành lễ, nói “Chào Vi Hương chủ”. Vi Tiểu Bảo ôm quyền đáp lễ, nói “Chào Từ tam ca, gần đây bán thuốc cao không phát tài lắm phải không?”. Từ Thiên Xuyên thở dài một tiếng, nói “Có làm ăn gì đâu. Thuộc hạ bị bọn chó săn thuộc hạ của Ngô Tam Quế bắt đi, suýt nữa là cái mạng già này toi rồi, may được tiểu công gia và Liễu lão anh hùng trong Mộc vương phủ cứu thoát”.

Quần hào Thiên Địa hội đều sửng sốt. Phàn Cương nói “Từ tam ca, té ra chuyện hôm ấy là do bọn chó săn Hán gian thủ hạ của Ngô Tam Quế ra tay”. Từ Thiên Xuyên nói “Đúng thế. Bọn Hán gian ấy xông vào Hồi Xuân đường, bắt ta mang đi, gã… gã cẩu quan Lư Nhất Phong kia chửi ta một trận, lấy một lá thuốc cao dán lên miệng ta, nói là để cho con khỉ già ta chết đói”.

Mọi người nghe có Lư Nhất Phong, nhất định không còn gì lầm nữa, bọn Phàn Cương, Huyền Trinh đều hướng về Tô Cương, Bạch Hàn Phong nói “Hôm trước mạo phạm rất nhiều, các vị anh hùng nghĩa khí sâu nặng, Thiên Địa hội chúng tôi vô cùng cảm kích”. Tô Cương nói “Không dám. Bọn ta chỉ là làm theo lệnh của tiểu công gia, không dám khoe công”. Bạch Hàn Phong hừ một tiếng, rõ ràng việc cứu Từ Thiên Xuyên rất trái với ý nguyện của y. Quan An Cơ nói “Sau khi Từ tam ca bị bắt đi rồi, bọn ta điều tra khắp nơi mà không tìm ra manh mối, trong lòng lo lắng không cần phải nói. Quý phủ lại cứu được Từ tam ca, khiến người ta bội phục”. Tô Cương nói “Bọn cẩu quan thủ hạ của Ngô Tam Quế ở Vân Nam đều là kẻ đối đầu sống chết của Mộc vương phủ, bọn ta tự nhiên bám riết theo chúng, Gã cẩu quan kia mạo phạm Từ tam ca, bị bọn ta phát giác ra cũng không có gì lạ”.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Vị tiểu công gia này rất tinh minh, em gái y đang bị mình giữ, y trước tiên cứu Từ lão nhi để xin mình thả em gái y ra. Mình cứ làm ra vẻ không biết, để xem y nói gì”. Bèn nói với Từ Thiên Xuyên “Từ tam ca, ngươi bị Bạch nhị hiệp đánh trọng thương, thủ kình của y rất lợi hại mà ngươi vẫn còn sống, không vì thế mà chầu trời à?”.

Từ Thiên Xuyên nói “Hôm ấy Bạch nhị hiệp thủ hạ lưu tình, thuộc hạ dưỡng thương bấy lâu, đã khỏe nhiều rồi”.

Bạch Hàn Phong tức giận trợn mắt nhìn Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo cứ cười hề hề, làm như không nhìn thấy.

Bộc dịch rót rượu dâng thức ăn, rất là thịnh soạn. Quần hào Thiên Địa hội một là thấy Từ Thiên Xuyên được họ cứu sống, hai là lại có lão anh hùng Thiết bối thương long Liễu Đại Hồng tiếng tăm lừng lẫy ngồi đó, đoán chắc chắn họ không đến nỗi hạ độc, đều không nghi ngờ gì nữa, rượu tới là cạn chén, yên tâm ăn uống.

Liễu Đại Hồng uống ba chén rượu, vuốt râu nói “Các vị lão đệ, quý hội ở kinh thành Trực Lệ là do vị lão đệ này đứng đầu phải không?”. Lý Lực Thế nói “Ở một dải kinh thành Trực Lệ thì Vi Hương chủ là có chức vị cao nhất trong tệ hội”. Liễu Đại Hồng gật đầu nói “Tốt lắm, tốt lắm!”. Rồi uống một chén nữa, hỏi “Nhưng không biết trong việc xích mích giữa đôi bên vị tiểu lão đệ này có thể gánh vác được không?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Lão bá bá, người có việc gì sai bảo xin cứ nói ra. Vi Tiểu Bảo ta người nhỏ vai hẹp, việc nhỏ còn gánh vác được một phần nửa phần, chứ việc lớn thì đè ta ngã mất”.

Quần hào Thiên Địa hội và Mộc vương phủ đều bất giác thoáng sững sờ, đều nghĩ “Thằng nhỏ này ăn nói hết sức lưu manh, mở miệng là giở giọng vô lại, không có chút khí khái anh hùng hảo hán nào”.

Liễu Đại Hồng nói “Ngươi không gánh vác được, nhưng chuyện này không thể bỏ qua. Vậy chỉ còn cách xin lão đệ ngươi báo lại với tôn sư, mời Trần Tổng đà chủ tới xử lý thôi”. Vi Tiểu Bảo nói “Lão bá bá có chuyện gì muốn nói với sư phụ ta, cứ viết một lá thư, bọn ta sẽ chuyển giúp ngươi là được”. Liễu Đại Hồng cười ha hả, nói “Chuyện này à, là chuyện Bạch Hàn Tùng huynh đệ chết dưới tay Từ tam gia, không biết nên kết thúc thế nào, muốn xin Trần Tổng đà chủ nói một câu”.

Từ Thiên Xuyên đứng phắt dậy, ngang nhiên nói “Mộc tiểu công gia, Liễu lão anh hùng, các ngươi cứu ta thoát khỏi tay thủ hạ của thằng Hán gian, giúp ta không bị bọn ác đồ hành hạ làm nhục, tại hạ cảm kích bất tận. Bạch đại hiệp là do tại hạ lỡ tay đả thương, tại hạ một mạng đổi một mạng, lấy cái mạng già này đền y là được, cần gì làm khó Trần Tổng đà chủ và Vi Hương chủ? Phàn huynh đệ, cho ta mượn thanh đao của ngươi”. Nói xong chìa tay về phía Phàn Cương, ý tứ vô cùng minh bạch, y là muốn tự vẫn tại đương trường để kết thúc vụ công án này.

Vi Tiểu Bảo nói “Khoan đã, khoan đã! Từ tam ca, ngươi cứ ngồi xuống, không cần nóng nảy. Ngươi đã lớn tuổi rồi mà sao còn nóng tính thế? Ta là Hương chủ Thanh Mộc đường của Thiên Địa hội phải không? Ngươi không nghe lệnh ta thì cũng quá không nể mặt ta đấy”. Trong Thiên Địa hội tội danh “Không tuân lệnh trên” là rất nặng nề, Từ Thiên Xuyên vội khom lưng nói “Từ Thiên Xuyên biết tội, xin kính cẩn tuân lệnh của Vi Hương chủ”.

Vi Tiểu Bảo gật gật đầu, nói “Nói thế thì nghe được. Bạch đại hiệp chết thì cũng đã chết rồi, cho dù đòi Từ tam ca đền mạng cũng không thể sống lại, làm đi làm lại cũng chỉ là bù vốn làm ăn chứ không phải làm ăn có lãi”.

Mọi người đều trừng trừng nhìn vào mặt y, không biết tiếp theo y sẽ nói bậy bạ những gì nữa. Quần hào Thiên Địa hội càng lo lắng hơn, đều nghĩ thầm “Thanh danh của bản hội trong võ lâm không thể để gã Hương chủ trẻ con không biết gì này làm cho bại hoại. Nếu y nói những lời bất luân bất loại, đồn ra khắp giang hồ, thì sau này bọn mình còn mặt mũi nào mà gặp ai nữa”.

Chỉ nghe Vi Tiểu Bảo nói tiếp “Tiểu công gia, lần này ngươi từ Vân Nam tới Bắc Kinh, chỉ mang theo mấy vị bằng hữu này thôi à? Dường như hơi ít một chút thì phải”.

Mộc Kiếm Thanh hừ một tiếng, hỏi “Vi Hương chủ nói thế là có dụng ý gì?”. Vi Tiểu Bảo nói “Cũng chẳng có dụng ý gì. Tiểu công gia tôn quý như thế, khác hẳn Vi Tiểu Bảo ta, nếu tới kinh thành mà không mang theo đông người bảo giá, chỉ cần hơi không cẩn thận, bị bọn chó săn của Thát Đát bắt được, há không phải là sai lầm rất lớn sao?”. Mộc Kiếm Thanh nhướng mày nói “Bọn chó săn của Thát Đát muốn bắt được ta cũng không phải dễ”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Tiểu công gia võ nghệ kinh người, đánh khắp thiên hạ… ha ha, rất ít đối thủ, thì tự nhiên là không bắt được ngươi. Có điều… có điều các bằng hữu khác trong Mộc vương phủ chưa chắc ai cũng cao cường như ngươi, nếu bị người Thát Đát thuận tay dắt dê, lật tay dắt bò, hy lý hô lỗ gì đó mời mất vài người thì chắc cũng không có gì thú vị”.

Mộc Kiếm Thanh nãy giờ sa sầm mặt nghe y mặt dày nói chuyện bông phèng, đợi y nói xong, liền nói “Vi Hương chủ nói thế là châm chọc tại hạ phải không?”, lúc nói tới câu này vẻ mặt lại càng khó coi.

Vi Tiểu Bảo nói “Không phải, không phải. Ta suốt đời suốt kiếp chỉ có bị người ta khinh rẻ chứ quyết không đi khinh rẻ người ta. Người ta chụp vào tay ta, ngươi nhìn đây, vẫn còn bầm tím, đau tới mức ta chết đi sống lại, vị Bạch nhị hiệp này, ha ha, thủ kình thật rất không hàm hồ, hai chiêu Hoành tảo thiên quân, Cao sơn lưu thủy rất cao minh, dùng để cứu mấy vị bằng hữu của các ngươi bị người Thát Đát bắt thì nhất định là được, nói thế nào cũng sẽ kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công”.

Bạch Hàn Phong sắc mặt xanh xám, đã định lên tiếng, nhưng rốt lại vẫn cố nhịn. Liễu Đại Hồng nhìn Mộc Kiếm Thanh một cái, nói “Tiểu huynh đệ, lời ngươi nói có nhiều chỗ cao thâm mạc trắc, bọn ta không hiểu rõ lắm”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Lão gia khách khí quá, lời ta nói đê tiện mạc trắc thì có, chứ bốn chữ Cao thâm mạc trắc ấy thật không dám nhận. Đê tiện hết mức, đê tiện hết mức”.

Liễu Đại Hồng nói “Tiểu huynh đệ nói trong Mộc vương phủ ta có người bị người Thát Đát bắt, không biết câu ấy là có ý tứ gì?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Một chút ý tứ gì cũng không có. Tiểu công gia, Liễu lão gia, tửu lượng của ta cũng đê tiện mạc trắc, có quá nửa là ta say rượu nói năng bậy bạ, con mẹ nó không nhớ được đâu”.

Mộc Kiếm Thanh hừ một tiếng, cố nén giận nói “Té ra Vi Hương chủ là tiêu khiển với người ta”. Vi Tiểu Bảo nói “Tiểu công gia, ngươi muốn tiêu khiển không? Ngươi đã dạo dạo trong thành Bắc Kinh chưa?”. Mộc Kiếm Thanh giận dữ nói “Thì sao?”. Vi Tiểu Bảo nói “Thành Bắc Kinh rất rộng lớn, Côn Minh ở Vân Nam các ngươi cũng không rộng lớn bằng Bắc Kinh, đúng không?”. Mộc Kiếm Thanh càng tức giận, lớn tiếng nói “Thế thì sao?”.

Quan An Cơ nghe Vi Tiểu Bảo chuyện nọ xọ chuyện kia, càng nói càng không ra lời lẽ gì, bèn chen vào “Thành Bắc Kinh là thế giới tươi đẹp, nhưng đáng tiếc là bị người Thát Đát chiếm cứ, những người hơi có huyết tính như chúng ta ai cũng căm hận”.

Vi Tiểu Bảo không đếm xỉa gì tới y, lại nói tiếp “Tiểu công gia, hôm nay ngươi mời ta uống rượu, tại hạ không có gì báo đáp, lúc nào ngươi rảnh rỗi ta sẽ đưa ngươi dạo dạo các nơi trong thành Bắc Kinh. Có người dẫn đường thì không đến nỗi đi lạc, không thì nếu cứ đi lại bừa bãi, hơi không cẩn thận đi lầm vào hoàng cung của người Thát Đát, thì tiểu công gia tuy võ công cao cường cũng không tiện lắm đâu”.

Liễu Đại Hồng nói “Tiểu huynh đệ ý ở ngoài lời, nếu ngươi coi ta là bằng hữu, thì xin ngươi nói rõ ràng hơn được không?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Lời ta nói không gì rõ ràng hơn. Các bằng hữu trong Mộc vương phủ võ công đều cực cao, những chiêu Hoành tảo thiên quân, Cao sơn lưu thủy gì đó không ai sử dụng lợi hại bằng, nhưng đáng tiếc là không thạo đường lạ trong thành Bắc Kinh, dạo dạo trên phố, đêm hôm khuya khoắt lại không nhìn rõ lắm, lúc hồ đồ lại dạo luôn vào Tử Cấm thành cũng chưa biết chừng”.

Liễu Đại Hồng lại nhìn Mộc Kiếm Thanh một cái, rồi hỏi Vi Tiểu Bảo “Thế thì sao?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Nghe nói trong Tử Cấm thành đường đi có rất nhiều cửa nẻo, nhà cửa có rất nhiều cung điện, nếu đi bừa vào mà không có hoàng đế, hoàng thái hậu dẫn đường thì rất dễ đi lạc, có khi suốt đời không ra được. Tại hạ không biết chuyện đời, không biết hoàng đế, hoàng thái hậu ban ngày ban đêm có rảnh rỗi dẫn đường cho người ta hay không. Có khi tiểu công gia Mộc vương phủ có thể diện lớn, các vị bằng hữu thủ hạ của các ngươi nói tên tiểu công gia ra, tiểu hoàng đế và con đĩ già hoàng thái hậu sẽ hoảng sợ ngã lăn ra, chuyện đó cũng khó nói lắm”.

Mọi người nghe y gọi hoàng thái hậu là “Con đĩ già” đều thấy rất mới lạ. Bọn Quan An Cơ, Kỳ Thanh Bưu không nhịn được đều phì cười. Vi Tiểu Bảo vẫn thường chửi thầm thái hậu là “Con đĩ già”, lúc ấy giữa đại sảnh chỗ đông người lớn tiếng chửi ra miệng, trong lòng hả hê quả thật khó mà hình dung được.

Liễu Đại Hồng nói “Thủ hạ của tiểu công gia hành sự cẩn thận, nhất định không đến nỗi xông vào hoàng cung. Nghe nói Ngô Ứng Hùng con trai của thằng Hán gian Ngô Tam Quế cũng đang tại Bắc Kinh, y sai người vào hoàng cung làm chuyện gì đó cũng chưa biết chừng”.

Vi Tiểu Bảo gật đầu nói “Liễu lão gia nói không sai. Tại hạ có một người bạn cờ bạc nhỏ làm việc hầu hạ Ngự tiền thị vệ trong cung, y nói đêm qua hoàng cung bắt được mấy tên thích khách, chúng khai là thủ hạ của tiểu công gia Mộc vương phủ…”.

Mộc Kiếm Thanh thất kinh nói “Cái gì?”, tay phải run lên, chén rượu trong tay phải rơi xuống, keng một tiếng vỡ thành mấy mảnh.

Vi Tiểu Bảo nói “Ta vốn cũng tin là thế, nghĩ Mộc vương phủ là trung thần nổi tiếng của nhà Đại Minh, sai người hành thích hoàng đế Thát Đát, đó là… đó là rất anh hùng hảo hán. Bây giờ nghe Liễu lão gia nói, mới biết té ra là thủ hạ của thằng Hán gian Ngô Tam Quế, vậy thì không tha chúng được. Ta sẽ lập tức đi nói với người bạn kia, bảo y nghĩ cách trị cho bọn thích khách kia một trận. Con mẹ nó, thủ hạ của thằng đại Hán gian thì có gì tốt chứ? Không cho chúng nếm mùi đau khổ không xong”.

Liễu Đại Hồng nói “Tiểu huynh đệ, người bạn kia của ngươi tôn tính đại danh là gì? Làm chức vụ gì trong hoàng cung Thát Đát?”.

Vi Tiểu Bảo lắc đầu nói “Y là một thằng hầu nhỏ quét nhà, bưng trà, đổ nước tiểu cho bọn Ngự tiền thị vệ, nói ra rất mất mặt, mọi người gọi y là Tiểu Tam tử Chốc đầu, có tôn tính đại danh gì đâu? Bọn thích khách kia bị bắt, ta vốn đã bảo Tiểu Tam tử Chốc đầu lén lấy trộm cái gì cho chúng ăn. Nhưng Liễu lão gia đã nói chúng là thủ hạ của thằng đại Hán gian thì ta sẽ bảo y cầm đao chém thêm vài nhát vào cái đùi chó của chúng, cho bọn rùa đen khốn nạn ấy khỏi chạy trốn”.

Liễu Đại Hồng nói “Ta cũng chỉ là đoán thế thôi, chưa chắc đã đúng. Họ đã dám vào cung hành thích, thì cũng là bậc hảo hán hơn người. Vi Hương chủ nếu có thể nhờ quý hữu chiếu cố cho họ một hai phần, cũng là nghĩa khí giang hồ”.

Vi Tiểu Bảo nói “Tiểu Tam tử Chốc đầu đối xử với ta rất tốt, y đánh bạc thua, ta vẫn đưa y mười lượng tám lượng, trước nay chưa từng đòi y trả. Tiểu công gia và Liễu lão gia có gì sai bảo, ta bảo Tiểu Tam tử Chốc đầu làm, y cũng không dám thoái thác”.

Liễu Đại Hồng thở ra một hơi, nói “Thế thì tốt lắm. Không biết trong cung bắt được mấy thích khách, tên họ của họ là gì. Bọn thích khách này thật can đảm, bọn ta rất khâm phục, hiện không biết họ phải chịu đau khổ tới mức nào. Nếu quý hữu có thể nghe ngóng được giúp, thì tại hạ rất cảm ơn Vi Hương chủ”.

Vi Tiểu Bảo vỗ ngực một cái, nói “Chuyện đó rất dễ. Đáng tiếc thích khách không phải là các huynh đệ thủ hạ của tiểu công gia, nếu không ta cứ tìm cách cứu một người ra giao lại cho tiểu công gia, một mạng đổi một mạng, thì chuyện Từ tam ca lỡ tay đả thương Bạch đại hiệp cũng kể như xóa nợ được rồi”.

Liễu Đại Hồng nhìn Mộc Kiếm Thanh một cái, từ từ gật đầu. Mộc Kiếm Thanh nói “Bọn ta không biết thích khách là ai, nhưng đã hành thích hoàng đế Thát Đát thì cũng là nhân nhân nghĩa sĩ, là đồng đạo phản Thanh phục Minh chúng ta. Vi Hương chủ, nếu ngươi có thể tìm cách cứu họ thì bất kể có thành công hay không Mộc Kiếm Thanh ta cũng vĩnh viễn cảm tạ ơn đức. Chuyện Từ tam gia và Bạch đại ca tự nhiên cũng không nói tới nữa”.

Vi Tiểu Bảo quay lại nhìn Bạch Hàn Phong, nói “Tiểu công gia không nói tới nhưng chỉ sợ Bạch nhị hiệp không chịu bỏ qua, lần sau gặp nhau lại chụp vào tay ta, bóp cho ta kêu khóc ầm lên, thì rất không có gì thú vị”.

Bạch Hàn Phong đứng phắt lên, cao giọng nói “Nếu Vi Hương chủ cứu được… cứu được… có thể cứu được các hiệp khách nghĩa sĩ bị bắt kia, thì cánh tay này của họ Bạch đắc tội với Vi Hương chủ, ta sẽ tự chặt đi để bồi tội với Vi Hương chủ”.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Không cần, không cần, ngươi chặt một cánh tay đưa ta, ta lấy để làm gì? Mà nói lại, người anh em Chốc đầu của ta có bản lĩnh vào hoàng cung cứu người không thì cũng rất khó nói. Những người kia hành thích hoàng đế thì tội danh rất lớn, không biết trên người có bao nhiêu gông cùm, cũng không biết có bao nhiêu người canh giữ. Ta nói đi cứu người chẳng qua chỉ là khoe khoang, mọi người tiêu khiển với nhau thôi”.

Mộc Kiếm Thanh nói “Muốn vào hoàng cung cứu người tự nhiên là thiên nan vạn nan, bọn ta cũng không dám hy vọng thành công. Nhưng chỉ cần Vi Hương chủ chịu hết sức thì bất kể là cứu được hay không mọi người cũng đều cảm tạ ơn đức”. Y ngừng một lúc rồi nói tiếp “Còn có một chuyện nữa, là hôm trước xá muội đột nhiên thất tung, tại hạ rất lo lắng. Các vị bằng hữu Thiên Địa hội ở kinh thành quen biết rộng, tai mắt nhiều, nếu có thể nghe ngóng giùm, tìm cách cứu cho thì tại hạ cảm kích bất tận”.

Vi Tiểu Bảo nói “Chuyện đó thì dễ. Tiểu công gia cứ yên một trăm hai mươi cái tâm. Được rồi, bọn ta uống rượu đủ rồi, ta phải đi tìm Tiểu Tam tử Chốc đầu thương lượng, chơi con mẹ nó vài ván cũng vui”. Rồi vươn tay một cái móc trong bọc ra vật gì đó ném xuống cái bàn Bát tiên, rõ ràng là bốn hạt xúc xắc, xoay vài vòng thì dừng lại, bốn hạt đều ngửa mặt đỏ lên. Vi Tiểu Bảo vỗ tay nói “Mãn đường hồng, Mãn đường hồng, thượng thượng đại cát. Ờ, không cần giết người, cứ giết một nước Mãn đường hồng mới hay”.

Mọi người nhìn nhau thất sắc, ai cũng ngạc nhiên.

Vi Tiểu Bảo thu xúc xắc lại, chắp tay nói “Làm phiền quá, bây giờ xin cáo từ. Từ tam ca cùng về với bọn ta, có được không?”.

Mộc Kiếm Thanh nói “Vi Hương chủ khách khí quá. Tại hạ kính tiễn đại giá của Vi Hương chủ, Từ tam gia và các vị bằng hữu Thiên Địa hội”.

Lúc ấy Vi Tiểu Bảo và bọn Từ Thiên Xuyên, Lý Lực Thế, Quan An Cơ rời tiệc ra cổng. Bọn Mộc Kiếm Thanh, Liễu Đại Hồng đưa ra tới ngoài cổng lớn, nhìn thấy Vi Tiểu Bảo lên kiệu xong mới quay vào.

***

Mọi người trở về khu viện tứ hợp kia. Quan An Cơ nóng tính nhất, hỏi “Vi Hương chủ, đêm qua trong cung có thích khách xông vào à? Xem dáng vẻ bọn họ, thì có quá nửa là do Mộc vương phủ phái đi”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Đúng thế. Đêm qua trong cung có thích khách xông vào, chuyện này không ai dám tiết lộ, người ngoài không ai biết được, mà họ không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, thì tự nhiên là do họ làm rồi”. Huyền Trinh nói “Họ dám đi hành thích hoàng đế Thát Đát, tính ra cũng gan to bằng trời, cũng khiến người ta khâm phục. Vi Hương chủ, người của họ bị bắt, ngươi nói có thể cứu được à? Chỉ sợ chuyện này rất khó”.

Lúc Vi Tiểu Bảo đối đáp với Mộc Kiếm Thanh, Liễu Đại Hồng trong tiệc đã sớm nghĩ ra chủ ý, muốn cứu thích khách bị bắt thì quyết không thể được, nhưng trên giường trong phòng mình rõ ràng có một tiểu quận chúa, một Phương Di. Tiểu quận chúa không phải là thích khách, là bị Thiên Địa hội bắt đưa vào cung, thả ra cũng đúng, còn Phương Di chính là thích khách xông vào cung, nghĩ cách đưa nàng ra khỏi cung cũng không phải chuyện khó. Y nghe Huyền Trinh hỏi thế, mỉm cười nói “Nhiều thì không được, nhưng cứu một người thì có quá nửa là làm được. Từ tam ca chỉ giết có một mình Bạch Hàn Tùng, bọn ta đem một người ra trả cho họ, một mạng đổi một mạng, họ cũng không bị thiệt. Huống chi họ cả vốn lẫn lãi còn có lãi, cả cô nương mà Tiền Lão Bản bắt cũng trả luôn cho họ, thì họ còn nói gì nữa chứ? Tiền Lão Bản, sáng sớm ngày mai ngươi giết hai con heo mang vào Ngự thiện phòng, rồi tới phòng ta cho người vào, tại trù phòng ta sẽ nổi giận chửi ngươi tối tăm mặt mũi, nói hai con heo này không ngon, bắt ngươi mang ra khỏi cung lập tức”.

Tiền Lão Bản vỗ tay cười nói “Kế này của Vi Hương chủ rất tuyệt diệu. Con heo cho tiểu cô nương vào thì được rồi, nhưng con kia phải thật to”.

Vi Tiểu Bảo hỏi thăm Từ Thiên Xuyên vài câu, nói “Từ tam ca, ngươi đừng buồn bực. Thằng cẩu tặc Lư Nhất Phong kia đắc tội với ngươi, ta sẽ bảo Ngô Ứng Hùng đánh gãy cái đùi chó của y”. Từ Thiên Xuyên ứng tiếng nói “Dạ, dạ, đa tạ Vi Hương chủ”. Trong lòng nửa tin nửa ngờ “Thằng nhỏ này nói năng bừa bãi, Ngô Ứng Hùng là Thế tử của Bình Tây vương, tại sao lại nghe lời ngươi?”. Vi Tiểu Bảo giúp y kết thúc chuyện ngộ sát Bạch Hàn Tùng, tuy y rất cảm kích, nhưng cũng không tin Vi Tiểu Bảo có thể làm được chuyện lớn như vậy.

***

Vi Tiểu Bảo trở về hoàng cung, vừa tới cửa Thần Vũ đã thấy hai thái giám bước lên đón, đồng thanh nói “Quế công công, đi mau lên, đi mau lên, hoàng thượng gọi ngươi”. Vi Tiểu Bảo nói “Có chuyện gì khẩn cấp à?”. Một thái giám nói “Hoàng thượng đã giục mấy lần, dường như có chuyện gấp. Hoàng thượng đang tại Thượng thư phòng”.

Vi Tiểu Bảo đi mau tới Thượng thư phòng. Khang Hy đang đi tới đi lui, thấy y bước vào, mừng rỡ nói “Con mẹ nó, ngươi chết mất xác ở đâu thế?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Bẩm hoàng thượng, nô tài nghĩ thích khách to gan làm bậy, nếu không một mẻ lưới quét sạch e không hay lắm, biết đâu lại gây ra chuyện khiến hoàng thượng bận tâm, phải tìm được người ngấm ngầm chủ trì việc này mới được. Vì thế mới rồi mặc áo thường dân, dạo dạo các nơi đường lớn hẻm nhỏ định thám thính một lúc, xem rốt lại người đứng đầu bọn thích khách là ai, có phải ở trong kinh thành không”.

Khang Hy nói “Tốt lắm, vậy đã thám thính được tin gì rồi?”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Nếu nói vừa thám thính một lượt đã có tin tức thì không khỏi quá vừa khéo”, bèn nói “Đi suốt nửa ngày không thấy gì, định là sáng mai tiếp tục tra xét”.

Khang Hy nói “Ngươi cứ đi bừa thì chưa chắc có kết quả gì. Ta có một chủ ý”.

Vi Tiểu Bảo mừng rỡ nói “Chủ ý của hoàng thượng nhất định là hay rồi”. Khang Hy nói “Mới rồi Đa Long bẩm báo là ba tên thích khách bị bắt rất kín miệng, bất kể đánh đập dụ dỗ thế nào, thủy chung vẫn nhất quyết khai là Ngô Tam Quế sai sử, xem ra có tra vấn nữa cũng không hỏi được một lời nói thật. Ta nghĩ chẳng bằng thả chúng ra”. Vi Tiểu Bảo nói “Thả ra à? Như vậy… như vậy thì tiện nghi cho chúng quá”.

Khang Hy nói “Bọn thích khách này là vâng lệnh người khác sai khiến, tuy phản nghịch phạm thượng, nhưng giết hay không giết cũng không quan hệ gì tới đại cuộc, quan trọng nhất là tìm ra người chủ mưu, một mẻ lưới quét sạch mới không có hậu hoạn”. Nói tới đó cười khẽ nói tiếp “Thả sói con ra, sói con sẽ đi tìm sói mẹ thôi”.

Vi Tiểu Bảo cả mừng, vỗ tay cười nói “Tuyệt diệu, tuyệt diệu! Chúng ta thả thích khách ra, ngấm ngầm theo dõi, bọn chúng sẽ về gặp kẻ đứng đầu. Hoàng thượng thần cơ diệu toán, đúng là hơn cả ba Gia Cát Lượng”.

Khang Hy cười nói “Cái gì mà hơn cả ba Gia Cát Lượng? Ngươi vỗ mông ngựa như thế không khỏi có chỗ quá đáng. Chỉ là làm sao theo dõi thích khách, không để chúng phát giác ra thì mới không dễ làm. Tiểu Quế tử, ta giao cho ngươi một việc sai sử, ngươi giả làm người tốt, cứu chúng ra khỏi cung, bọn thích khách ấy coi ngươi là đồng đạo, tự nhiên sẽ đưa ngươi đi cùng”. Vi Tiểu Bảo trầm ngâm nói “Chuyện này…”. Khang Hy nói “Chuyện này tự nhiên là nguy hiểm, nếu chúng phát giác ra thì không giết ngươi lập tức không xong. Chỉ đáng tiếc ta là hoàng đế, nếu không thì ta rất muốn đích thân làm một phen, chắc thú vị lắm”.

Vi Tiểu Bảo nói “Hoàng thượng bảo ta làm việc, tự nhiên là ta vâng lệnh, nguy hiểm hơn cũng không sợ”.

Khang Hy cả mừng, vỗ vỗ vai y cười nói “Ta đã biết ngươi vừa thông minh vừa can đảm, rất chịu làm việc cho ta. Ngươi là một đứa nhỏ, thích khách sẽ không nghi ngờ. Ta vốn định phái hai tên thị vệ võ công cao cường làm việc này, nhưng thích khách không phải là người ngốc, chưa chắc chịu mắc câu. Lần đầu làm không được, thì lần sau không thể làm nữa. Tiểu Quế tử, ngươi làm việc này, cũng như ta đích thân làm vậy”.

Khang Hy sau khi học võ công, hăm hở muốn thử, trước nay vẫn muốn làm vài việc nguy hiểm, nhưng thân là hoàng đế, rốt lại không tiện mạo hiểm, phái Vi Tiểu Bảo làm, chính là bảo y hóa thân làm thay mình, cho dù các thị vệ làm việc này tốt hơn cũng thà là sai Vi Tiểu Bảo. Y nghĩ Vi Tiểu Bảo tuổi tác xấp xỉ y, võ công không bằng y, nếu y làm được thì tự nhiên là mình cũng làm được, sai y đi làm cũng không khác chính mình làm bao nhiêu, tuy không đích thân trải qua, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được.

Khang Hy lại nói “Ngươi phải giả càng giống càng tốt, tốt nhất là giết chết một vài tên thị vệ canh giữ trước mặt thích khách, cho chúng không nghi ngờ gì ngươi. Ta sẽ sai Đa Long, bảo y canh gác lỏng lẻo một chút, để ngươi đưa chúng ra khỏi cung”.

Vi Tiểu Bảo ứng tiếng nói “Dạ! Có điều võ công của thị vệ cao cường, e là ta không giết được họ”.

Khang Hy nói “Ngươi tùy cơ ứng biến là được, nhưng phải thật cẩn thận, đừng để bọn thị vệ giết ngươi trước đấy”. Vi Tiểu Bảo lè lưỡi nói “Nếu bị bọn thị vệ giết thì đúng là chết bất minh bất bạch, Tiểu Quế tử lại trở thành đồng đảng của bọn phản tặc”.

Khang Hy xoa xoa tay, rất phấn khích nói “Tiểu Quế tử, ngươi làm xong việc này, muốn ta thưởng cái gì?”. Vi Tiểu Bảo nói “Nếu làm chuyện này thành công thì hoàng thượng nhất định sẽ vui vẻ, chỉ cần hoàng thượng vui vẻ thì được thưởng cái gì cũng không bằng. Lần sau hoàng thượng nghĩ ra được trò chơi gì vừa thú vị vừa nguy hiểm thì cứ giao cho ta làm, như thế là tốt nhất”. Khang Hy cả mừng nói “Nhất định rồi, nhất định rồi! Tiểu Quế tử, đáng tiếc ngươi là thái giám, nếu không nhất định ta sẽ thưởng cho ngươi một chức quan lớn”.

Vi Tiểu Bảo chợt động tâm niệm, nói “Đa tạ hoàng thượng”, nghĩ thầm “Rốt lại cũng có một ngày ngươi sẽ phát giác ra ta là thái giám giả mạo, lúc ấy thật không biết ngươi sẽ tức giận tới mức nào”. Bèn nói “Hoàng thượng, ta xin người ban cho một ân điển”. Khang Hy mỉm cười nói “Muốn làm quan lớn phải không?”. Vi Tiểu Bảo nói “Không phải! Ta trung thành làm việc cho hoàng thượng, nếu gây ra tai họa khiến hoàng thượng nổi giận, thì xin người tha mạng cho ta, đừng chặt đầu ta”.

Khang Hy nói “Chỉ cần ngươi thật sự trung thành với ta, thì cái đầu quả bí của ngươi sẽ dính trên cổ rất chặt thôi”, nói xong hô hô cười rộ.

***

Vi Tiểu Bảo ra khỏi Thượng thư phòng, nghĩ thầm “Mình vốn định thả tiểu quận chúa và Phương cô nương cho Mộc vương phủ, nhưng dựa vào lời hoàng thượng mới rồi lại biến thành phụng chỉ thả thích khách, vậy thì không vội gì phải thả hai cô nương kia ra. Người đứng đầu thật sự của bọn thích khách thì mới rồi mình vừa uống rượu với họ, có nên tâu với hoàng thượng bắt luôn con rùa đen Mộc Kiếm Thanh và thằng đầy tớ già Liễu Đại Hồng kia không? Nhưng nếu sư phụ biết mình làm chuyện này, nhất định sẽ không tha. Con mẹ nó, rốt lại thì mình nên làm Hương chủ của Thiên Địa hội hay không?”.

Y ở trong cung ai ai cũng phụng thừa, Khang Hy lại mười phần tin yêu y, nhất thời cũng thật lòng muốn làm thái giám suốt đời trong cung, nhưng vừa nghĩ tới hoàng thái hậu, bất giác trong lòng lạnh buốt “Con đĩ già này nói thế nào cũng muốn tìm dịp mình rủi ro, lão tử không thể nấn ná lâu dài trong cung được”.

Lúc ấy y tới Thị vệ phòng phía tây cung Càn Thanh. Người đứng đầu phiên trực chính là Triệu Tề Hiền. Tối qua y đã được chia bạc, hôm nay lại nhận được tiền thưởng chỗ Tổng quản Ngự tiền thị vệ Đa Long, biết là do Vi Tiểu Bảo nói tốt trước mặt hoàng thượng, vừa thấy y tới, mừng rỡ đến thế nào, nhảy bật dậy ra đón, cười nói “Quế công công, cơn gió lành nào thổi đại giá của người quang lâm thế?”.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Ta tới xem xem mấy tên phản tặc lớn mật”, rồi ghé vào tai y nói khẽ “Hoàng thượng sai ta tới giúp đỡ hỏi cung, muốn tra xét ra thật sự người đứng đầu sai sử chúng rốt lại là ai”. Triệu Tề Hiền gật đầu nói “Vâng”, rồi hạ giọng “Ba tên phản tặc này kín miệng lắm, đã đánh gãy hai cái roi da mà vẫn nhất quyết nói là Ngô Tam Quế sai tới”. Vi Tiểu Bảo nói “Để ta vào hỏi xem”.

Bước vào tây sảnh, thấy có ba hán tử bị trói vào cọc gỗ, nửa người trên cởi trần, đã bị đánh tới mức máu thịt bầy nhầy, một người râu quai nón, hai người trẻ tuổi kia khoảng hai mươi tuổi, một người da rất trắng, một người trên người xăm đầy hoa văn, trước ngực xăm một cái đầu cọp trông rất dữ tợn. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Không biết trong hai người này có Lưu Nhất Chu không”. Bèn quay lại nói với Triệu Tề Hiền “Triệu đại ca, e các ngươi bắt lầm người rồi, ngươi ra ngoài một lúc đi”. Triệu Tề Hiền nói “Dạ”, rồi quay người bước ra, đóng cánh cửa lại.

Vi Tiểu Bảo nói “Tôn tính đại danh của ba vị là gì?”. Hán tử râu quai nón tức giận trợn tròn mắt, chửi “Thái giám chó, bằng vào hạng ngươi mà xứng đáng hỏi tên họ lão tử à”. Vi Tiểu Bảo hạ giọng nói “Ta nhận lời người ta ủy thác, tới cứu một người bằng hữu tên Lưu Nhất Chu…”.

Y vừa nói câu ấy ra, ba người đều lập tức biến sắc, nhìn nhau một cái. Hán tử râu quai nón hỏi “Ngươi nhận lời của ai ủy thác?”. Vi Tiểu Bảo nói “Trong các ngươi có ai là Lưu Nhất Chu không, nếu có thì ta nói, nếu không có thì thôi”. Ba người kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có vẻ ngần ngừ, sợ bị mắc lừa. Hán tử râu quai nón lại hỏi “Là ai vậy?”. Vi Tiểu Bảo nói “Hai vị bằng hữu ủy thác ta, một người họ Mộc, một người họ Liễu. Các ngươi có quen Thiết bối thương long không?”.

Hán tử râu quai nón cao giọng nói “Thiết bối thương long Liễu Đại Hồng thì ở một dải Vân Quý Tứ Xuyên ai mà không biết? Mộc Kiếm Thanh là con Mộc Thiên Ba, lưu lạc giang hồ, hiện cũng không biết còn sống hay đã chết”, vừa nói vừa không ngừng lắc đầu.

Vi Tiểu Bảo gật đầu nói “Ba vị đã không quen tiểu công gia và Liễu lão gia của Mộc vương phủ, thì nhất định không phải là bằng hữu của họ, chắc cũng không nhận ra mấy chiêu này”. Nói xong ra thế, sử dụng hai chiêu trong Mộc gia quyền, tự nhiên là hai chiêu Hoành tảo thiên quân và Cao sơn lưu thủy.

Người trẻ tuổi xăm hình đầu cọp trên ngực ồ một tiếng. Vi Tiểu Bảo dừng tay hỏi “Cái gì?”, người ấy nói “Không có gì”. Hán tử râu quai nón nói “Mấy chiêu ấy là ai dạy ngươi?”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Vợ ta dạy”. Hán tử râu quai nón phì một tiếng nói “Thái giám thì có vợ gì được?”, nói xong không ngừng lắc đầu. Y vốn chửi Vi Tiểu Bảo là “Thái giám chó”, về sau thấy y lời lẽ lạ lùng, hành động kỳ quái, nên bỏ chữ “Chó” đi.

Vi Tiểu Bảo nói “Tại sao thái giám không cưới được vợ? Người ta muốn lấy ta, ngươi quản được à? Vợ ta họ Phương, đơn danh là Di…”.

Người trẻ tuổi trắng trẻo đột nhiên gầm lớn một tiếng, quát “Nói bậy!”.

Vi Tiểu Bảo thấy y trán nổi gân xanh, mắt như lóe lửa, dáng vẻ nóng ruột lên tới cực điểm, đoán người này chính là Lưu Nhất Chu, thấy y mặt hình chữ nhật, tướng mạo rất anh tuấn, chỉ là lúc giận dữ thì thần thái không khỏi có nét đáng sợ, lập tức cười nói “Nói bậy cái gì? Vợ ta là hậu nhân họ Phương trong bốn đại gia tướng Lưu Bạch Phương Tô của Mộc vương phủ. Người làm mai cho ta họ Tô tên Cương, ngoại hiệu là Thánh thủ thư sinh. Còn một người làm mai nữa họ Bạch, anh y là Bạch Hàn Tùng mới đây bị người ta đánh chết, Bạch Hàn Phong nghèo khổ không biết làm sao, bèn lừa gạt làm mai cho người ta để lấy tiền chôn cất huynh trưởng của y…”.

Người trẻ tuổi kia càng nghe càng tức giận, gầm lên “Ngươi… ngươi… ngươi…”

Hán tử râu quai nón lắc đầu nói “Huynh đệ, đừng lên tiếng”, rồi nói với Vi Tiểu Bảo “Ngươi cũng biết nhiều chuyện trong Mộc vương phủ đấy”.

Vi Tiểu Bảo nói “Ta là con rể của Mộc vương phủ, nhà nhạc phụ có việc lẽ nào lại không biết? Cô nương Phương Di kia vốn không muốn lấy ta, nói đã có hôn ước với sư ca Lưu Nhất Chu. Nhưng nghe nói họ Lưu không có chí khí, đi làm bộ hạ của thằng đại Hán gian Ngô Tam Quế, vào hoàng cung hành thích. Ngươi nghĩ xem… thằng đại Hán gian Ngô Tam Quế ấy…”. Nói tới đó thì hạ giọng “Câu kết với người Thát Đát, hai tay bưng giang sơn gấm vóc của nhà Đại Minh ta dâng lên cho bọn cẩu tặc Mãn Châu. Thằng đầy tớ Ngô Tam Quế ấy phàm là người Hán chúng ta không ai không muốn lột da ăn thịt y. Thằng tiểu tử Lưu Nhất Chu kia theo chủ nào lại không được, tại sao lại theo Ngô Tam Quế chứ? Phương cô nương tự nhiên mất mặt, nên không chịu lấy y nữa”.

Người trẻ tuổi kia vội nói “Ngươi… ngươi… ngươi…”.

Hán tử râu quai nón lắc đầu nói “Người ta ai có chí người ấy, các hạ làm thái giám trong cung nhà Thanh, cũng không phải là chuyện gì vinh dự”.

Vi Tiểu Bảo nói “Đúng, đúng, đương nhiên không có gì vinh dự. Vợ ta lo lắng cho người tình cũ, nhất định bắt ta điều tra rõ ràng, xem rốt lại Lưu Nhất Chu đã chết chưa, nếu chết rồi thì nàng lấy ta càng yên lòng đúng lý, từ nay không cần nhớ nhung nữa. Có điều phải làm một tấm bài vị cho Lưu sư ca của nàng, đốt một ít giấy tiền vàng bạc. Ba vị bằng hữu, trong các ngươi không có ai là Lưu Nhất Chu, phải không? Vậy thì ta về trả lời Phương cô nương, tối nay bọn ta bái đường thành thân”. Nói xong quay người bước ra.

Người trẻ tuổi kia nói “Ta chính là…”. Hán tử râu quai nón quát “Đừng mắc lừa!”. Người trẻ tuổi dùng sức giãy giụa mấy cái, tức giận nói “Y… y…”, đột nhiên phun một bãi nước bọt vào Vi Tiểu Bảo.

Vi Tiểu Bảo nghiêng người tránh khỏi, thấy ba người bị dây gân bò rất to trói chặt tay chân vào cọc gỗ, nhất định không giãy ra được, nghĩ thầm “Rõ ràng người này là Lưu Nhất Chu, y vốn đã định nhận, nhưng lại bị gã râu quai nón cản trở”. Y vừa ngẫm nghĩ đã tìm ra được chủ ý, nói “Các ngươi cứ chờ ở đây, để ta về hỏi vợ ta đã”.

Ra tới bên ngoài, y nói với Triệu Tề Hiền “Ta đã hỏi ra được một chút manh mối rồi, đừng đánh đập nữa, ta sẽ quay lại”.

***

Lúc ấy trời đã tối, Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm Phương Di và Mộc Kiếm Bình đã rất đói, nên không về phòng ngay, mà xuống Ngự thiện phòng dặn bọn thái giám thủ hạ làm một bàn tiệc thịnh soạn mang tới, nói đêm qua các thị vệ bắt giặc có công, hôm nay muốn mở tiệc ăn mừng, trong tiệc bàn chuyện đại sự bắt thích khách, không cần tiểu thái giám hầu hạ.

Y mở khóa vào, khẽ đẩy cánh cửa phòng trong. Mộc Kiếm Bình kêu khẽ một tiếng ngồi dậy, hạ giọng nói “Sao đến bây giờ mới về?”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Chờ sốt ruột lắm phải không? Ta đã hỏi dò được tin hay rồi”.

Phương Di trên gối ngẩng đầu lên hỏi “Tin hay gì thế?”.

Vi Tiểu Bảo thắp ngọn nến trên bàn, thấy Phương Di hai mắt sưng đỏ, rõ ràng là vừa khóc xong, bèn thở dài một tiếng nói “Tin tức đối với ngươi thì rất hay, nhưng với ta thì xấu thậm tệ, một bà vợ tốt vừa tới tay bỗng không bay mất. Ờ, thằng khốn Lưu Nhất Chu ấy chưa chết đâu”.

Phương Di “A” một tiếng bật kêu lên, trong thanh âm không che giấu được nỗi vui mừng.

Mộc Kiếm Bình mừng rỡ nói “Lưu sư ca của bọn ta có bình an không?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Chết thì chưa chết, nhưng muốn sống cũng không phải dễ. Y bị thị vệ trong cung bắt, cứ nhất quyết khai là do thằng đại Hán gian Ngô Tam Quế phái vào cung hành thích. Tội chết cố nhiên khó thoát, nhưng tin tức đồn ra, anh hùng hảo hán trên giang hồ sẽ nói y làm chó săn cho Ngô Tam Quế, bị chém đầu rồi, thanh danh vẫn rất xấu xa”.

Phương Di ngồi nhỏm dậy, nói “Trước khi bọn ta vào hoàng cung đã nghĩ tới chi tiết này, chỉ cần lật đổ thằng gian tặc Ngô Tam Quế, báo thù rửa hận cho tiên đế và Mộc công gia thì tính mạng và thanh danh của mình sau khi chết không đáng kể”.

Vi Tiểu Bảo giơ ngón tay cái lên, nói “Giỏi, có khí khái! Ngô lão công rất khâm phục. Phương cô nương, chúng ta có một việc quan trọng phải thương lượng. Nếu ta cứu được Lưu sư ca của ngươi thoát chết, thì ngươi thế nào?”.

Phương Di hai mắt sáng rực lên, hai má đỏ bừng, nói “Nếu ngươi cứu được Lưu sư ca của ta thật, thì bất kể là ngươi sai ta làm việc khó khăn nguy hiểm gì, Phương Di cũng quyết không cau mày một cái”. Mấy câu này nói rất chém đinh chặt sắt, mười phần dứt khoát.

Vi Tiểu Bảo nói “Chúng ta giao ước với nhau, được không? Có tiểu quận chúa làm chứng. Nếu ta cứu được Lưu sư ca của ngươi, giao lại cho tiểu công gia Mộc Kiếm Thanh và Thiết bối thương long Liễu Đại Hồng Liễu lão gia…”. Mộc Kiếm Bình ngắt lời “Ngươi biết ca ca và sư phụ của ta à?”. Vi Tiểu Bảo nói “Tiểu công gia của Mộc gia và Thiết bối thương long đại danh lừng lẫy, ai mà không biết”. Mộc Kiếm Bình nói “Ngươi là người tốt, nếu có thể cứu được Lưu sư ca, thì mọi người đều cảm kích ân tình của ngươi”.

Vi Tiểu Bảo lắc đầu nói “Ta không phải người tốt, ta chỉ làm việc mua bán thôi. Lưu Nhất Chu không phải kẻ tầm thường, lại là khâm phạm hành thích hoàng đế. Ta muốn cứu y là mạo hiểm bỏ liều tính mạng của mình, đúng không nào? Quan phủ mà điều tra ra thì không những ta bị chém đầu, mà cả ông nội, bà nội, cha mẹ, ba người anh trai, bốn đứa em gái, thêm ông dượng, bà dì, ông dượng, bà thím, ông cậu, bà mợ, ông ngoại, bà ngoại, biểu ca, biểu đệ, biểu tỷ, biểu muội, tất cả đều bị chém đầu, đúng không nào? Cái đó gọi là tru di cả họ. Vàng bạc, nhà cửa, nồi chảo, quần cụt, guốc dép của nhà ta, tất cả đều bị tịch thu, đúng không nào?”.

Y hỏi một câu “Đúng không nào”, Mộc Kiếm Bình lại gật đầu một cái.

Phương Di nói “Đúng thế, chuyện này liên lụy quá lớn, không thể nhờ ngươi làm được. Dù sao thì nếu… nếu Lưu sư ca mà chết thì ta cũng không thể sống nữa, mọi người đành coi như số phận thôi”. Nói xong nước mắt chảy ròng ròng.

Vi Tiểu Bảo nói “Đừng vội đau lòng, đừng vội khóc. Con người hoa nhường nguyệt thẹn như ngươi mà khóc thì lòng ta mềm ra mất. Phương cô nương, vì ngươi thì chuyện gì ta cũng làm. Ta sẽ cứu Lưu sư ca của ngươi ra. Chúng ta cứ một lời quyết định, nếu không cứu được Lưu sư ca của ngươi, thì ta suốt đời làm trâu làm ngựa làm nô tài cho ngươi, còn nếu cứu được Lưu sư ca của ngươi, thì ngươi suốt đời làm vợ ta. Đại trượng phu một lời nói ra, ngựa gì đó khó đuổi, chỉ một câu thế thôi”.

Phương Di nhìn sững y, màu đỏ trên mặt dần dần mất đi, sắc mặt trắng bệch, nói “Quế đại ca, để cứu mạng Lưu sư ca thì chuyện gì… chuyện gì ta cũng làm được, nếu ngươi có thể cứu y thoát chết, thì cho dù suốt đời ta… Suốt đời ta hầu hạ ngươi cũng không có gì không được. Chỉ có điều… chỉ có điều…”.

Vừa nói tới đó thì ngoài cửa có tiếng bước chân, rồi có người nói “Quế công công, rượu thịt mang tới rồi”. Phương Di lập tức im bặt.

Vi Tiểu Bảo nói “Được!”, rồi bước ra khép cửa phòng trong lại, mở cửa ra. Bốn tên thái giám bưng một mâm rượu thịt bước vào bày ra trên bàn, có mười hai bát thức ăn, còn có một con gà hấp Vân Nam. Bốn tên thái giám bày ra tám cái chén tám đôi đũa, cung cung kính kính nói “Quế công công, còn thiếu gì nữa không?”. Vi Tiểu Bảo nói “Được rồi, các ngươi về đi”, rồi thưởng cho mỗi người một lượng bạc, bốn tên thái giám mừng rơn đi ra.

Vi Tiểu Bảo cài then cửa, bưng mâm rượu vào phòng trong, đẩy cái bàn tới cạnh giường, rót đầy ba chén rượu, hỏi “Phương cô nương, mới rồi ngươi nói: Chỉ có điều… chỉ có điều…, rốt lại là điều gì vậy?”.

Lúc ấy Phương Di đã được Mộc Kiếm Bình đỡ ngồi lên, trên mặt ửng đỏ, cúi đầu hồi lâu mới nói “Ta vốn định nói ngươi làm việc trong cung, làm sao cưới vợ được? Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần ngươi cứu được tính mạng Lưu sư ca của ta thì ta làm bạn với ngươi suốt đời cũng được”.

Nàng sắc mặt sáng ngời như ngọc, ánh lên dưới ánh đèn, vẻ kiều diễm không sao nói xiết. Vi Tiểu Bảo tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng cảm thấy hơi ngây ngất, bèn cười nói “Té ra ngươi nói ta là thái giám thì không cưới được vợ. Cưới được vợ hay không là chuyện của ta, ngươi không cần lo. Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi chịu làm vợ ta không?”.

Phương Di hơi cau mày, trên mặt có vẻ tức giận, qua một lúc lâu, tâm ý đã quyết, bèn nói “Đừng nói làm vợ ngươi, cho dù ngươi bán ta vào kỹ viện làm kỹ nữ, ta cũng cam lòng”.

Câu này nếu người đàn ông khác nghe thì nhất định sẽ rất không vui, nhưng Vi Tiểu Bảo vốn xuất thân trong kỹ viện, cũng không cảm thấy có gì không phải, cười hề hề nói “Được, cứ thế mà làm. Hảo muội tử, hảo lão bà, ba người chúng ta uống một chén”.

Phương Di vốn không coi tên tiểu thái giám trước mặt ra gì, nhưng đến lúc thấy y hạ sát Phó Tổng quản Ngự tiền thị vệ Thụy Đống, dùng kỳ dược tiêu hủy thi thể, mà bọn thị vệ trong cung và thái giám chung quanh đều mười phần cung kính với y, mới tin y quả thật không phải tầm thường. Lưu Nhất Chu là người nàng hết lòng thương yêu, tuy chưa chính thức có hôn ước nhưng hai người đã sớm thề nguyền trong lòng, một người thì không phải chàng không lấy, một người thì không phải nàng không cưới. Đêm trước hai người cùng vào cung làm việc lớn, Phương Di nhìn thấy Lưu Nhất Chu thất thủ bị thị vệ bắt sống, khổ nỗi mình đã bị thương, không sao cứu được, đoán là tình lang nhất định phải chết, ngờ đâu tiểu thái giám này nói là y không những chưa chết mà còn có thể tìm cách cứu ra được, nghĩ thầm “Chỉ cần Lưu lang có thể thoát khỏi nguy hiểm thì cho dù mình chịu khổ suốt đời cũng cảm tạ trời cao đối xử với mình không tệ. Gã tiểu thái giám này làm sao có thể cưới mình làm vợ? Chẳng qua y chỉ thích mồm mép trơn tuột, miệng lưỡi ăn người, mình cứ theo ý y là được”. Nghĩ tới đó cười khẽ một tiếng, nâng chén rượu lên nói “Chén rượu này là uống với ngươi, nhưng nếu ngươi không cứu được Lưu sư ca của ta, thì khó mà tránh được làm con ma dưới kiếm của ta đấy”.

Vi Tiểu Bảo thấy nàng cười tươi như hoa, trong lòng vui sướng, cũng nâng chén rượu lên nói “Chúng ta nói ra là như đinh đóng cột, không được chối cãi. Nếu ta cứu được Lưu sư ca của ngươi, ngươi lại hối hận, lại đi lấy y, như vậy thì sao? Hai người các ngươi liên thủ thì ta không phải là đối thủ, y một đao phạt ngang, ngươi một kiếm chém dọc, Quế công công ta sẽ lập tức bị phân thành bốn mảnh, chuyện ấy cũng không thể không đề phòng”.

Phương Di thôi cười, nghiêm trang nói “Hoàng thiên ở trên, hậu thổ ở dưới, nếu Quế công công cứu được Lưu Nhất Chu thoát khỏi nguy hiểm, tiểu nữ Phương Di sẽ lấy Quế công công làm chồng, suốt đời thề trung thành với trượng phu. Cho dù Quế công công không thể cưới ta thật, ta cũng dốc lòng hầu hạ y suốt đời. Nếu có hai lòng, xin cứ cho ta muôn kiếp không được siêu sinh”. Thề xong rưới một chén rượu xuống đất, lại nói “Có tiểu quận chúa làm chứng”.

Vi Tiểu Bảo cả mừng, hỏi Mộc Kiếm Bình “Hảo muội tử, ngươi có người trong lòng nào cần ta cứu không?”. Mộc Kiếm Bình nói “Không có. Ta lấy đâu ra người trong lòng?”. Vi Tiểu Bảo nói “Đáng tiếc, đáng tiếc”. Mộc Kiếm Bình hỏi “Đáng tiếc cái gì?”. Vi Tiểu Bảo nói “Nếu ngươi cũng có người trong lòng, ta cũng cứu y ra, thì chẳng phải ngươi cũng sẽ lấy ta làm chồng sao?”. Mộc Kiếm Bình nói “Phì, có một bà vợ rồi còn thấy chưa đủ, được voi đòi tiên”.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Cóc ghẻ đòi ăn thịt ngỗng trời! Ờ, hảo muội tử, còn có hai người khác cùng bị bắt với Lưu sư ca của ngươi, một người râu quai nón… ”. Mộc Kiếm Bình nói “Đó là Ngô sư thúc”. Vi Tiểu Bảo nói “Còn người kia trên người xăm đầy hoa, trước ngực xăm một cái đầu cọp”. Mộc Kiếm Bình nói “Đó là Thanh mao hổ Ngao Bưu, đệ tử của Ngô sư thúc”. Vi Tiểu Bảo hỏi “Vị Ngô sư thúc kia tên gì?”. Mộc Kiếm Bình nói “Ngô sư thúc tên Ngô Lập Thân, ngoại hiệu là Dao đầu sư tử”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Cái ngoại hiệu ấy rất đúng, bất kể người ta nói gì y cũng cứ lắc đầu”.

Mộc Kiếm Bình nói “Quế đại ca, ngươi đã cứu Lưu sư ca, thì tiện tay cứu Ngô sư thúc và Ngao sư ca luôn đi”. Vi Tiểu Bảo nói “Ngô Lập Thân và Ngao Bưu có cô bạn gái nào hoa nhường nguyệt thẹn không?”. Mộc Kiếm Bình nói “Không biết, ngươi hỏi làm gì?”. Vi Tiểu Bảo nói “Ta phải đi hỏi bạn gái họ trước, xem có chịu nhường cho ta chiếm tiện nghi không, nếu không ta liều mạng đi cứu người há không phải là một phen vất vả suông à?”.

Đột nhiên trước mắt có bóng đen loáng lên, một vật bay vào giữa mặt. Vi Tiểu Bảo vội cúi đầu tránh nhưng đã không kịp, chát một tiếng trúng vào góc trán. Vật ấy lập tức vỡ nát, chính là một cái chén rượu. Vi Tiểu Bảo và Mộc Kiếm Bình cùng hoảng sợ la lên “Ái chà!”. Vi Tiểu Bảo nhảy ra ba bước, cái ghế cũng đổ xuống, trên trán chảy máu ròng ròng, trong mắt đầm đìa rượu, nhìn đâu cũng thấy một màn trắng mờ mịt.

Chỉ nghe Phương Di quát “Ngươi lập tức đi giết Lưu Nhất Chu đi, bản cô nương cũng không muốn sống nữa, khỏi phải suốt ngày bị ngươi bỗng không khinh rẻ như thế!”. Nguyên cái chén rượu ấy chính do Phương Di ném, may mà nàng sau khi bị trọng thương, thủ kình đã mất hết nên Vi Tiểu Bảo bị cái chén rượu ném trúng trán chỉ bị rách da thịt.

Mộc Kiếm Bình nói “Quế đại ca, ngươi lại đây để ta xem vết thương cho, đừng để mảnh chén dính vào trong thịt”.

Vi Tiểu Bảo nói “Ta không lại đâu, vợ ta muốn mưu sát chồng ruột”.

Mộc Kiếm Bình nói “Ai bảo ngươi nói bậy, lại muốn chiếm tiện nghi với các cô gái khác? Ngay ta nghe thấy cũng tức giận”.

Vi Tiểu Bảo hô hô cười rộ, nói “A, ta hiểu rồi, té ra hai người các ngươi ghen tuông, nghe ta nói muốn chiếm tiện nghi với các cô gái khác nên vợ lớn, vợ nhỏ của ta lồng lộn lên”.

Mộc Kiếm Bình nhấc chén rượu lên nói “Ngươi gọi ta là gì? Xem ta có ném cái chén này vào ngươi không!”.

Vi Tiểu Bảo đưa tay áo lên chùi mắt, thấy Mộc Kiếm Bình làm ra vẻ tức giận, nhưng đầu mày cuối mắt lại có nét tươi cười, lại thấy thần sắc Phương Di có ý hối hận, trên trán tuy đau nhưng trong lòng rất vui sướng, nói “Vợ lớn ném ta một cái chén rượu, nếu vợ nhỏ không ném thì rất không công bằng”. Rồi bước lên một bước nói “Vợ nhỏ cũng ném đi”.

Mộc Kiếm Bình nói “Được!”, rồi giương tay một cái, hắt nửa chén rượu còn trong chén vào Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo cũng không tránh né, nửa chén rượu đều hắt vào mặt y. Y thè lưỡi ra liếm rượu và máu trên trán chảy xuống, chặc chặc khen ngon, nói “Ngon quá, ngon quá! Vợ lớn ném ta chảy máu, vợ nhỏ lại hắt rượu vào, ái chà, chết tươi ta rồi, chết tươi ta rồi!”.

Mộc Kiếm Bình cười trước, Phương Di khục một tiếng không nhịn nổi cũng bật cười, mắng “Vô lại!”. Rồi lấy trong bọc ra một cái khăn tay đưa Mộc Kiếm Bình, nói “Ngươi lau cho y đi”. Mộc Kiếm Bình cười nói “Ngươi đánh người ta bị thương, tại sao bắt ta lau?”. Phương Di che miệng nói “Ngươi không phải là vợ nhỏ của y sao?”. Mộc Kiếm Bình chì chiết “Phì! Mới rồi ngươi chính miệng hứa với y, chứ ta không hứa gì cả”. Phương Di cười nói “Ai nói không hứa? Y nói: Vợ nhỏ cũng ném đi, ngươi bèn hắt rượu vào y, không phải là ưng thuận làm vợ nhỏ của y sao?”.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Đúng, đúng! Vợ lớn cũng đau lòng, vợ nhỏ cũng đau lòng. Hai người các ngươi yên tâm, ta không dan díu với nữ nhân nào nữa đâu”.

Phương Di gọi Vi Tiểu Bảo bước tới, nhìn kỹ thấy trong vết thương trên trán y không có mảnh chén nào, bèn lau sạch máu cho y.

Ba người không biết uống rượu, nhưng trong bụng đều đói, ăn không ít thức ăn, cười cười nói nói, không khí trong phòng rất vui vẻ.

Ăn xong, Vi Tiểu Bảo ngáp một cái, nói “Tối nay ta ngủ với vợ lớn hay với vợ nhỏ thế?”.

Phương Di sa sầm mặt, nghiêm trang nói “Ngươi nói đùa phải có mức, ngươi mà chui lên giường, ta… ta sẽ một kiếm giết chết ngươi đấy”.

Vi Tiểu Bảo thè thè lưỡi nói “Rốt lại sẽ có một ngày cái mạng già của ta sẽ chết về tay ngươi”. Y dọn dẹp mâm bát ra phòng ngoài, lấy một cái chiếu trải xuống đất, để nguyên áo quần nằm lăn ra. Lúc ấy y đã vô cùng mỏi mệt, trong giây lát đã ngủ say.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy trên người ấm áp, mở mắt ra nhìn thì thấy trên người có một cái chăn bông, lại thấy dưới đầu có một cái gối, bèn ngồi nhỏm dậy, thấy trên giường buông màn, qua lớp the thấp thoáng thấy Phương Di và Mộc Kiếm Bình gối chung một cái gối đang ngủ.

Y rón rén trở dậy, vén màn ra nhìn, thấy Phương Di kiều diễm, Mộc Kiếm Bình thanh tú, hai tiểu mỹ nhân soi chiếu vào nhau, như châu như ngọc, nói không hết vẻ xinh đẹp làm động lòng người. Vi Tiểu Bảo nhịn không được lại định hôn mỗi người một cái, nhưng sợ làm họ tỉnh dậy, nghĩ thầm “Con bà nó, nếu hai con đĩ con này là vợ lớn vợ nhỏ của mình thật thì lão tử sẽ rất khoái hoạt. Trong Lệ Xuân viện làm sao có được cô nương nào xinh đẹp thế này”.

Y nhón chân ra nhẹ tay mở cửa phòng. Cánh cửa vừa két một tiếng, Phương Di lập tức tỉnh dậy, cười khẽ nói “Quế… Quế… chào ngươi”. Vi Tiểu Bảo nói “Quế cái gì? Hảo lão công cũng không gọi được một tiếng nữa”. Phương Di nói “Ngươi vẫn chưa cứu người ra mà”. Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi yên tâm, ta đi cứu người đây”.

Mộc Kiếm Bình cũng tỉnh dậy, hỏi “Sáng ra hai người các ngươi đã nói chuyện gì thế?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Bọn ta không hề ngủ, hai người nói chuyện tâm tình suốt đêm”. Rồi ngáp một cái, vỗ vỗ lên miệng nói “Mệt quá, mệt quá! Ta buồn ngủ quá”, lại vặn lưng một cái.

Phương Di đỏ mặt nói “Có chuyện gì mà nói với ngươi? Nói chuyện gì suốt đêm chứ?”.

Vi Tiểu Bảo cười một tiếng, nói “Hảo lão bà, chúng ta nói chuyện đứng đắn nhé. Ngươi viết một lá thư, ta cầm tới cho Lưu sư ca của ngươi, y mới chịu tin ta, theo ta ra khỏi cung, nếu không y sẽ cứ nhất định làm con rể Ngô Tam Quế…”. Mộc Kiếm Bình nói “Y mạo nhận là cháu của con rể Ngô Tam Quế”. Vi Tiểu Bảo nói “Phương cô nương làm vợ ta, Lưu Nhất Chu chỉ còn cách đi làm con rể Ngô Tam Quế thôi”. Phương Di nói “Ngươi đừng chuyện nọ xọ chuyện kia! Có điều muốn viết thư thì cũng không sai. Nhưng mà… nhưng mà viết gì?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Viết gì cũng được, cứ nói ta là chồng ngươi, là người tốt nhất trên đời, nhận lời ngươi ủy thác tới cứu y, buôn bán thật thà, vàng mười đủ tuổi”. Rồi lấy bút nghiên giấy mực của Hải Đại Phú ra, mài mực xong, đặt thêm một tờ giấy lên chiếc bàn nhỏ, đẩy tới cạnh giường.

Phương Di ngồi dậy đón lấy bút, đột nhiên nước mắt rơi xuống thánh thót, sụt sịt nói “Ta viết gì là được?”.

Vi Tiểu Bảo thấy dáng vẻ của nàng đau khổ đáng thương, lòng dạ đột nhiên mềm ra, nói “Ngươi viết gì cũng được, dù sao thì ta cũng không biết chữ. Ngươi đừng nói là làm vợ ta, nếu không Lưu sư ca của ngươi tức giận lại không chịu để ta cứu”. Phương Di nói “Ngươi không biết chữ à? Ngươi lừa ta”. Vi Tiểu Bảo nói “Nếu ta biết chữ thì ta là quân khốn kiếp, không phải là chồng ngươi, mà là con ngươi, cháu nội ngươi”.

Phương Di cầm bút ngẫm nghĩ, chỉ thấy khó mà viết được, lại sụt sịt khóc.

Vi Tiểu Bảo hào khí đầy lòng không sao chế ngự, lớn tiếng nói “Được rồi, được rồi! Ta cứu Lưu Nhất Chu ra rồi, ngươi cứ lấy y là được, ta không tranh giành với y nữa. Cho dù ngươi lấy ta mà vẫn muốn tư tình với y, tương lai ta bị cắm sừng, làm rùa đen thì cũng cứ để ngươi sung sướng, cứ đi mà lấy con mẹ nó Lưu Nhất Chu. Ngươi thích thế nào cứ làm thế ấy, con mẹ nó, lão tử không để bụng chuyện gì đâu”.

Phương Di đôi mắt đầy lệ nhìn y một cái rồi cúi đầu, trong ánh mắt đầy vẻ vui mừng, lại có vẻ cảm kích, viết mấy hàng chữ lên tờ giấy rồi gấp lại, nói “Nhờ… nhờ ngươi đưa cho y”.

Vi Tiểu Bảo trong bụng chửi thẩm “Con mẹ nó, ngươi à ngươi à, cũng không gọi được một tiếng đại ca nữa, qua cầu rút ván, buông vịm lửa xuống thì không cần sư nữa”. Nhưng y muốn tỏ ra anh hùng hảo hán, làm ra vẻ hào khí xông mây, không thể bắt Phương Di làm vợ nữa, cầm lấy lá thư cho vào bọc, đi thẳng ra cửa không quay đầu lại, nghĩ thầm “Muốn làm anh hùng thì phải chịu thiệt. Một bà vợ ngon lành như thế lại hai tay bưng lên đưa cho người ta”.

***

Lúc ấy người đứng đầu phiên trực trong Thị vệ phòng phía tây cung Càn Thanh là Trương Khang Niên. Sáng ra y đã được Đa Long dặn dò phải giúp Quế công công thả thích khách ra khỏi cung, nhưng không được để lộ chút dấu vết nào khiến thích khách sinh nghi, thấy Vi Tiểu Bảo tới vội vàng ra đón, đưa mắt ra hiệu cho y bước ra cạnh hòn non bộ, hạ giọng nói “Quế công công, ngươi muốn cứu người thế nào?”.

Vi Tiểu Bảo thấy y thần thái thân thiết, nghĩ thầm “Hoàng thượng sai mình giết bọn thị vệ cứu người, để bọn Lưu Nhất Chu không nảy ý nghi ngờ. Vị Trương lão ca này đối xử với mình rất tốt, giết y cũng có chỗ bất nhẫn. May là có lá thư của con đĩ con thối tha kia, họ Lưu nhất định sẽ vô cùng tin tưởng rồi”. Bèn trầm ngâm nói “Ta vào hỏi ba con rùa đen kia lần nữa rồi sẽ tùy cơ ứng biến là được”.

Trương Khang Niên cười cười thỉnh an, nói “Đa tạ Quế công công”. Vi Tiểu Bảo nói “Lại đa tạ gì thế?”. Trương Khang Niên nói “Tiểu nhân theo Quế công công làm việc, sau này nhất định sẽ được công công đề bạt. Tiểu nhân thăng quan phát tài là chuyện không tránh khỏi rồi”. Vi Tiểu Bảo cười khẽ nói “Ngươi dốc lòng trung thành làm việc cho hoàng thượng, tương lai chỉ sợ một chuyện”. Trương Khang Niên cả kinh hỏi “Sợ chuyện gì?”. Vi Tiểu Bảo nói “Chỉ sợ phòng ốc trong nhà ngươi quá nhỏ, không chứa được nhiều vàng bạc thôi”. Trương Khang Niên hô hô cười rộ rồi lập tức nín im, hạ giọng nói “Công công, mười mấy người thị vệ bọn ta đã ngầm bàn bạc xong rồi, mọi người sẽ ra sức làm việc cho công công, nói thế nào cũng bảo đảm công công sẽ làm tới chức Tổng thủ lãnh Thái giám”.

Vi Tiểu Bảo cười khẽ nói “Như vậy thì tốt quá, nhưng chờ ta lớn thêm vài tuổi nữa sẽ tính”. Kế nghĩ tới việc Tiền Lão Bản đưa heo sống vào cung để lấp chỗ sơ hở, liền hỏi “Phó Tổng quản Thụy Đống đâu rồi? Đa Tổng quản và các ngươi mọi người bận rộn vô cùng, mà sao trước nay không thấy Phó Tổng quản?”. Trương Khang Niên nói “Có quá nửa là thái hậu sai y ra khỏi cung làm việc rồi”. Vi Tiểu Bảo gật gật đầu, nói “Lúc nào ngươi gặp Thụy Phó Tổng quản thì bảo y tới phòng ta một lúc, hoàng thượng có sai hỏi y vài câu”. Trương Khang Niên vâng dạ.

Vi Tiểu Bảo đi tới Thị vệ phòng, vào chỗ giam ba người bọn Lưu Nhất Chu. Một đêm không gặp mà ba người tinh thần đã suy giảm rất nhiều, tuy không bị đánh đập nữa nhưng hai ngày hai đêm không được ăn uống, dù là người bằng sắt cũng không chịu nổi. Bảy tám tên thị vệ canh gác trong phòng cùng hướng tới Vi Tiểu Bảo thỉnh an, dáng vẻ mười phần cung kính.

Vi Tiểu Bảo lớn tiếng nói “Hoàng thượng có chỉ, ba tên phản tặc đại nghịch bất đạo này lập tức chém đầu thị chúng. Mau đem cơm rượu vào đây cho chúng ăn no, để sau khi chết không phải làm ma đói”. Bọn thị vệ đồng thanh dạ ran.

Hán tử râu quai nón Ngô Lập Thân lớn tiếng nói “Bọn ta tận trung với Bình Tây vương mà chết, tiếng thơm để lại đời đời, còn hơn bọn súc sinh nô tài Thát Đát các ngươi hàng vạn lần”.

Một tên thị vệ giơ roi lên, roạt một tiếng đập xuống, chửi “Thằng phản tặc Ngô Tam Quế, cho y lập tức cả nhà chết chém, tịch biên gia sản”.

Lưu Nhất Chu dáng vẻ khích động, hai mắt mở to, môi run run mấp máy, không biết đang nói những gì.

Bọn thị vệ đem ba bát cơm lớn, ba bát rượu lớn vào. Vi Tiểu Bảo nói “Ba tên phản tặc này phải bị chém đầu, sợ tới mức toàn thân phát run, chỉ e cơm cũng không nuốt nổi, rượu cũng không uống nổi, đút cho chúng ăn uống đi. Nếu cho uống rượu say quá, lúc chém đầu không biết đau thì quá tiện nghi cho chúng. Xuống tới âm ty, Diêm La vương thấy ba tên tửu quỷ bèn nổi giận sai đánh mỗi tên ba trăm gậy lại khổ thân chúng”. Bọn thị vệ cười ầm lên, đút cơm rượu cho ba người.

Ngô Lập Thân uống rượu ừng ực, ăn cơm ngồm ngoàm, thần sắc thản nhiên. Ngao Bưu cứ ăn một miếng lại chửi một câu “Bọn nô tài chó má!”. Lưu Nhất Chu thì sắc mặt trắng bệch, nuốt cơm không trôi, ăn chưa được nửa bát thì lắc đầu không ăn nữa.

Vi Tiểu Bảo nói “Được rồi, mọi người ra ngoài đi. Hoàng thượng bảo ta hỏi y vài câu, hỏi xong sẽ chém đầu”.

Trương Khang Niên khom người nói “Dạ”, rồi dắt bọn thị vệ ra ngoài, đóng cửa lại.

Vi Tiểu Bảo nghe tiếng bước chân của mọi người đã đi xa, hắng giọng một tiếng, nghiêng đầu nhìn ba người bọn Ngô Lập Thân, trên mặt hiện ra nụ cười bí ẩn. Ngô Lập Thân chửi “Thái giám chó, có gì hay mà cười?”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Ta tự cười ta, can hệ gì tới ngươi?”.

Lưu Nhất Chu đột nhiên nói “Công công, ta… ta là Lưu Nhất Chu!”.

Vi Tiểu Bảo ngẩn ra, còn chưa trả lời, Ngô Lập Thân và Ngao Bưu đã đồng thanh quát “Ngươi nói bậy gì thế?”. Lưu Nhất Chu nói “Công công, xin ngươi cứu ta một lần, cứu… cứu bọn ta một lần”. Ngô Lập Thân quát “Tham sống sợ chết thì tính ra là anh hùng gì chứ, cần gì mở miệng cầu xin người ta?”. Lưu Nhất Chu nói “Y… y nói tiểu công gia và sư phụ ta nhờ… nhờ y tới cứu… cứu chúng ta mà”. Ngô Lập Thân lắc đầu nói “Những lời dối trá lừa người của y mà tin được à?”.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Dao đầu sư tử Ngô lão gia, ngươi nhìn vào mặt ta này, bớt lắc đầu vài cái đi”. Ngô Lập Thân cả kinh, nói “Ngươi… ngươi…”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Vị Thanh mao hổ Ngao Bưu Ngao đại ca này là đệ tử đắc ý của ngươi phải không? Thầy hay ắt dạy được trò giỏi, bội phục, bội phục!”. Ngô Lập Thân và Ngao Bưu đều biến sắc, kinh nghi bất định.

Vi Tiểu Bảo lấy lá thư của Phương Di ra, mở ra đưa tới trước mặt Lưu Nhất Chu cười nói “Ngươi nhìn xem chữ ai viết đây?”.

Lưu Nhất Chu vừa nhìn, mừng rỡ quá lòng mong mỏi, run lên nói “Đây là thủ bút của Phương sư muội. Ngô sư thúc, Phương sư muội nói vị… Vị công công này là tới cứu chúng ta, bảo ta nhất thiết đều phải nghe lời y”.

Ngô Lập Thân nói “Đưa ta xem nào”. Vi Tiểu Bảo đưa lá thư tới trước mặt Ngô Lập Thân, nghĩ thầm “Không biết trong này viết những gì. Bà vợ lớn của mình không biết xấu hổ, một lòng muốn ngoại tình, lời lẽ lẳng lơ nào cũng viết ra được”. Chỉ nghe Ngô Lập Thân đọc “Lưu sư ca, Quế công công là người mình, nghĩa bạc vân thiên, xông pha nguy hiểm để cứu, phải nghe lời Quế công công chỉ bảo, để thoát khỏi miệng cọp. Muội là Di viết, ờ, phía trên có vẽ hoa áp ký hiệu của Mộc vương phủ chúng ta, vậy thì không phải là giả”.

Vi Tiểu Bảo bên cạnh nghe trong thư khen mình là “nghĩa bạc vân thiên”, không biết “nghĩa bạc vân thiên” là gì, nghĩ thầm nghĩa khí nhất định phải càng dày càng tốt, chứ “bạc” tới mức bay lên trời thì còn so sánh thế nào được? Nhưng trước đó từng nghe qua mấy lần, biết chắc chắn đó là một câu khen ngợi, lại nghe trong thư không có câu nào tâm tình lẳng lơ với Lưu Nhất Chu, lại càng vui vẻ, bèn nói “Còn gì nữa?”.

Lưu Nhất Chu hỏi “Công công, Phương sư muội hiện đang ở đâu?”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Ở trên giường của ta”, nhưng miệng thì đáp “Cô ta hiện đang ẩn náu ở một nơi yên ổn, ta cứu các ngươi ra xong, sẽ tìm cách cứu cô ta cho các ngươi gặp nhau”.

Lưu Nhất Chu ứa nước mắt, sụt sịt nói “Đại ân đại đức của công công, thật không biết lấy gì báo đáp”. Mới rồi y nghe Vi Tiểu Bảo nói ăn cơm xong sẽ bị lôi ra chém đầu, y vốn can đảm, nhưng đột nhiên tới bước sống chết trước mắt, lòng hoảng sợ cũng khó mà đè nén, không nhịn được nhận mình là Lưu Nhất Chu, chỉ mong được thoát chết lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, đến khi thấy thư của Phương Di, biết có hy vọng sống sót, nỗi vui mừng quả thật khó mà hình dung được.

Ngô Lập Thân thì lâm nguy không sợ, vẫn muốn tra xét rõ ràng, bèn hỏi “Xin thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ, vì sao lại chịu ra tay giúp đỡ?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Ta nói rõ với các ngươi thôi. Bạn bè đều gọi ta là Tiểu Tam tử Chốc đầu, các ngươi đừng kỳ quái, trước kia ta bị chốc đầu, bây giờ thì hết rồi. Ta có người bạn là Hương chủ Thanh Mộc đường trong Thiên Địa hội, tên Vi Tiểu Bảo. Y nói trong hội có một lão già tên là Bát tý viên hầu Từ Thiên Xuyên, vì tranh chấp chuyện giúp Đường giúp Quế gì đó đánh chết Bạch Hàn Tùng trong Mộc vương phủ các ngươi. Tiểu công gia nhà họ Mộc và Bạch Hàn Phong không chịu thôi, nhưng người chết rồi không sống lại được nữa, không còn cách nào, nên Vi Tiểu Bảo tới nhờ ta cứu ba người các ngươi ra để bồi thường cho Mộc vương phủ, tiện bảo toàn nghĩa khí giữa đôi bên”.

Chuyện rắc rối với Thiên Địa hội Ngô Lập Thân biết rất rõ, lúc ấy càng không nghi ngờ gì nữa, không ngừng lắc đầu, lại gật đầu nói “Vậy thì đúng rồi. Tại hạ mới rồi có lời mạo phạm, đắc tội rất nhiều”.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Nói thế làm gì, nói thế làm gì! Có điều phải nghĩ ra cách nào tốt để trốn ra khỏi cung”.

Lưu Nhất Chu nói “Cách mà Quế công công nghĩ ra nhất định là hay rồi, bọn ta cứ nghe lời ngươi là được”. Vi Tiểu Bảo nói “Nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra được chủ ý gì”, kế hỏi Ngô Lập Thân “Ngô lão gia có kế gì không?”. Ngô Lập Thân nói “Bọn thị vệ chó trong cung rất nhiều, ban ngày thì không thể xông ra được. Chờ đến chiều tối, ngươi tới tìm cách cắt đứt dây gân bò trói tay chân bọn ta, để bọn ta nhân đêm tối xông ra là được”.

Vi Tiểu Bảo nói “Kế ấy rất hay, nhưng e chưa phải chắc chắn cả mười phần”. Bèn đi đi lại lại trong sảnh, ngẫm nghĩ kế sách.

Ngao Bưu nói “Xông ra được là tốt nhất, nếu xông ra không được thì nhiều lắm cũng chỉ chết là cùng”. Lưu Nhất Chu nói “Ngao sư ca, đừng làm Quế công công phân tâm”. Ngao Bưu tức giận trừng mắt nhìn y.

***

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Tốt nhất là có thuốc mê gì đó đánh ngã bọn thị vệ, lại không phải giết người”. Bèn bước ra ngoài hỏi Trương Khang Niên “Trương đại ca, ta cần một ít thuốc mê, ngươi có thể tìm cho ta ngay lập tức không?”. Trương Khang Niên cười nói “Được, được. Chỗ Triệu nhị ca đang có mông hãn dược, ta sẽ đi lấy ngay”. Vi Tiểu Bảo cười hỏi “Trong người Triệu nhị ca có mông hãn dược à? Để làm gì vậy?”. Trương Khang Niên hạ giọng nói “Không giấu gì công công, hôm trước Thụy Phó Tổng quản sai bọn ta đi bắt một người, dặn phải rón rén chứ không được làm ầm lên. Người ấy võ công cao cường, bọn ta sợ dùng đao kiếm công nhiên động thủ thì giết chết nhiều người, vả lại không thể bắt sống. Triệu nhị ca bèn đi tìm một ít mông hãn dược để ra tay”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Các ngươi đánh không nổi người ta nên dùng quỷ kế”, bèn hỏi “Kết quả đại công cáo thành chứ?”. Trương Khang Niên cười nói “Ra tay là bắt được”.

Vi Tiểu Bảo nghe nói là Thụy Đống sai họ đi làm việc, bèn hỏi thêm vài câu “Bắt được ai thế? Phạm tội gì vậy?”. Trương Khang Niên nói “Là Thống lĩnh Hòa Sát Bát đạo Tương Hồng kỳ trong Tôn nhân phủ, nghe nói là đắc tội với thái hậu, Thụy Phó Tổng quản bắt được y xong, ép y giao ra một bộ kinh, sau đó bịt một tấm da lên miệng lên mũi y, khiến y chết ngạt”.

Vi Tiểu Bảo nghe tới đó thầm hoảng sợ “Té ra con đĩ già lại vì bộ Tứ thập nhị chương kinh. Thụy Đống lấy được kinh thư xong, tại sao không đưa ngay cho con đĩ già, lại giấu trong người? Hay là định nuốt riêng?”. Nhưng lại lập tức nghĩ rằng Thụy Đống quyết không dám nuốt riêng kinh thư “Ờ, đúng rồi, con đĩ già vừa thấy Thụy Đống, không kịp hỏi tới chuyện kinh thư đã lập tức sai y đi giết mình. Thụy Đống là định giết chết mình trước rồi sẽ giao kinh thư, nhưng lại biến thành gã Hạ Hầu gì đó trong vở Trường Bàn pha, đã mất tính mạng, lại mất bảo kiếm. Lão tử lại không như Thường Sơn Triệu Tử Long bảy lần xông vào bảy lần xông ra vòng vây của quân Tào à?”. Liền thuận miệng hỏi “Kinh thư gì mà quan trọng thế?”. Trương Khang Niên nói “Không biết nữa. Ta đi lấy mông hãn dược đây”.

Vi Tiểu Bảo nói “Phiền ngươi nhắn với Ngự thiện phòng mang tới đây hai mâm rượu thịt, là ta mời các anh em thị vệ”.

Trương Khang Niên vui mừng nói “Công công lại thưởng rượu. Chỉ cần theo công công thì suốt đời không phải lo lắng cái ăn cái uống”.

Qua không bao lâu, Trương Khang Niên mang mông hãn dược về, là một gói lớn, e cũng phải tới hơn nửa cân, hạ giọng cười nói “Một gói lớn thế này đủ đánh ngã vài trăm người. Nếu dùng cho một người chỉ cần khều một móng tay cho vào rượu hay trà là đủ”. Rồi sai các thị vệ bày biện bàn ghế, nói Quế công công thưởng rượu. Đám thị vệ cả mừng, vội vàng thu xếp.

Vi Tiểu Bảo nói “Bày bàn rượu trong phòng giam phạm nhân, chúng ta vui vẻ với nhau, cho ba tên thích khách con mẹ nó nhìn thấy mà tức tối, thèm nhỏ dãi ra”.

Bàn ghế bày xong, thái giám quản sự Ngự thiện phòng đã dắt bọn thái giám và tô lạp (Xét: tiếng Mãn Châu gọi loại tạp dịch cấp thấp nhất trong cung đình nhà Thanh là “tô lạp”) gánh rượu thịt tới, bày ra trên bàn.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Ba thằng phản tặc các ngươi làm chuyện đại nghịch bất đạo, chết đến nơi vẫn còn già mồm, bây giờ cứ nhìn các lão gia uống rượu ăn thịt, nếu thèm quá nhịn không nổi thì cứ giả làm chó sủa một tiếng, lão gia sẽ thưởng cho một miếng thịt”. Bọn thị vệ hô hô cười rộ.

Ngô Lập Thân chửi “Bọn thị vệ chó, thái giám thúi, Bình Tây vương của bọn ta nay mai sẽ dấy quân ở Vân Nam, đánh thẳng tới Bắc Kinh, xích cổ hết bọn thị vệ thái giám các ngươi ném xuống sông nuôi ba ba”.

Vi Tiểu Bảo tay phải thò vào bọc bốc nửa nắm mông hãn dược, tay phải nhấc bình rượu bước tới trước mặt Ngô Lập Thân giơ cao lên, cười nói “Phản tặc, ngươi muốn uống rượu không?”. Ngô Lập Thân không hiểu ý y, cao giọng nói “Uống cũng được, không uống cũng được. Quân Bình Tây vương mà tới, thì thằng thái giám nhỏ nhà ngươi khó mà thoát chết”.

Vi Tiểu Bảo cười nhạt nói “Cái đó cũng chưa chắc!”, rồi nhấc cái bình rượu lên cao rót xuống, há miệng đón lấy nuốt một hớp, khen “Rượu ngon quá!”. Tay trái đặt ngang trước bụng, dùng ngón trỏ bật nắp bình rượu lên, tay phải cho mông hãn dược vào, kế đó lật cái nắp đậy bình rượu lại, tay trái nhấc bình rượu lên lắc lắc trên không, cười nói “Phản tặc giỏi lắm, sắp chết tới nơi mà còn ăn nói bậy bạ”. Lúc y cho mông hãn dược vào, thân hình che khuất bình rượu, ngoài một mình Ngô Lập Thân thì không ai nhìn thấy, cái lắc ấy lại làm cho mông hãn dược tan hết trong rượu.

Ngô Lập Thân chính mắt nhìn thấy, lập tức hiểu ý, trong lòng mừng rỡ, cao giọng nói “Đại trượng phu chết thì chết, chứ mở miệng xin tha thì không phải là hảo hán. Bình rượu ấy của ngươi cứ sảng khoái nhường lại cho lão tử uống đi”.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Ngươi muốn uống rượu thì ta lại không cho ngươi uống, hô hô, hô hô!”, rồi quay lại bàn tiệc, rót đầy từng chén cho bọn thị vệ.

Bọn Trương Khang Niên đều nhất tề đứng lên, nói “Không dám, sao dám để công công rót rượu?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Mọi người đều là anh em trong nhà, cần gì khách khí?”, rồi nhấc chén rượu lên nói “Mời, mời!”.

Bọn thị vệ đang định uống rượu, ngoài cửa chợt có người cao giọng nói “Thái hậu gọi Tiểu Quế tử. Tiểu Quế tử có ở đây không?”.

Vi Tiểu Bảo giật nảy mình nói “Có ở đây!”, rồi đặt chén rượu xuống, nghĩ thầm “Con đĩ già lại tìm mình làm gì?”. Vội bước ra đón, thấy là bốn tên thái giám, người đi đầu ngẩng đầu ưỡn ngực, sấn sổ bước vào, liền quỳ xuống nói “Nô tài Tiểu Quế tử tiếp chỉ. Thái giám kia nói “Hoàng thái hậu có việc gấp, sai ngươi tới cung Từ Ninh ngay!”.

Vi Tiểu Bảo nói “Vâng, vâng”, rồi đứng lên nghĩ thầm “Rượu thuốc mê đã rót ra rồi, mình vừa rời khỏi chỗ này là tự nhiên bọn thị vệ sẽ uống vào ngay, trò lừa bịp bị bại lộ thì cũng thôi. Nhưng cung Từ Ninh thì ngàn vạn lần không tới được. Cung Từ Ninh của ngươi là Lệ Xuân viện hay sao mà con đĩ già nhà ngươi lại sai người tới tận cửa mời đại thiếu gia tài chủ?”. Lúc ấy bên cạnh có đông thị vệ, trong lòng cũng không hề sợ sệt, cười hỏi “Quý tính của công công là gì, sao trước đây chúng ta chưa gặp qua lần nào?”.

Thái giám kia hừ một tiếng, nói “Ta tên Đổng Kim Khôi, phải đi mau thôi, thái hậu đang chờ. Đã tìm ngươi khắp nơi suốt nửa ngày rồi”.

Vi Tiểu Bảo nắm cổ tay y, nói “Đổng công công, mau vào đây xem một chuyện thú vị”, rồi kéo y vào trong.

Đổng Kim Khôi nghe nói là một chuyện thú vị bèn bước vào sảnh, nhìn thấy hai mâm rượu thịt bèn lớn tiếng nói “Giỏi lắm, các ngươi biết hưởng phúc đấy. Tiểu Quế tử, thái hậu sai ngươi cai quản Ngự thiện phòng, ngươi lại giả công làm tư, đem tiền bạc của thái hậu và hoàng thượng ra phung phí”.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Các anh em thị vệ bắt giặc có công, hoàng thượng sai ta khao thưởng ba quân mà. Nào nào nào, Đổng công công, cả ba vị công công kia nữa, mọi người cùng ngồi vào uống một chén”. Đổng Kim Khôi lắc đầu nói “Ta không uống! Thái hậu gọi ngươi, sao còn chưa đi ngay?”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Các vị thị vệ đại nhân đều là bạn tốt, mà ngươi cả một chén rượu cũng không chịu uống với mọi người, thì cũng là quá coi thường người ta đấy”. Đổng Kim Khôi nói “Ta không uống rượu!”.

Vi Tiểu Bảo đưa mắt ra hiệu cho Trương Khang Niên, nói “Trương đại ca, vị Đổng công công này làm cao quá, không chịu uống rượu với chúng ta”.

Trương Khang Niên cầm một chén rượu bước tới đưa vào tay Đổng Kim Khôi, cười nói “Đổng công công, mọi người đang vui vẻ mà”. Đổng Kim Khôi không biết làm sao, đành uống cạn một chén. Vi Tiểu Bảo cười nói “Ở đây đều là bạn bè, ba vị công công kia cũng uống một chén”. Ba tên thái giám kia nhận chén rượu từ tay bọn thị vệ, cũng đều uống cạn. Vi Tiểu Bảo nói “Được rồi, mỗi người cũng đều phụng bồi một chén”, lại rót rượu vào bốn cái chén không. Bọn thị vệ nhất tề nâng chén lên uống.

Lúc Vi Tiểu Bảo nâng chén lên đã để ống tay áo che khuất chén rượu, nghiêng đi một cái trút hết rượu vào ống tay áo. Y còn sợ một chén không đủ, lại định rót chén nữa cho mọi người. Một tên thị vệ đón lấy bình rượu nói “Để ta rót cho”.

Đổng Kim Khôi cau mày nói “Quế công công, chúng ta vừa nghe thái hậu tuyên triệu thì ai cũng phải rảo chân đi ngay. Ngươi lại ung dung uống rượu thế này là đại bất kính đấy!”.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Trong này có nguyên cớ, nào nào nào, mỗi người cứ uống thêm một chén, ta sẽ nói rõ”. Trương Khang Niên nâng chén rượu lên nói “Mời Đổng công công”. Đổng Kim Khôi nói “Ta không có thời giờ đâu mà uống rượu”, nói xong thân hình hơi loạng choạng.

Vi Tiểu Bảo biết mông hãn dược trong người y đã phát tác, đột nhiên gập người la lên “Ối chao, đau bụng quá!”. Đám thị vệ cũng đều cảm thấy choáng váng, có người kêu lên “Cái gì thế này! Rượu này không xong!”. Vi Tiểu Bảo lớn tiếng tức giận quát “Đổng công công, ngươi phụng mệnh thái hậu ban rượu độc cho bọn ta uống, có phải không? Tại sao ngươi lại hạ độc vào rượu?”.

Đổng Kim Khôi cả kinh, run lên nói “Làm gì… làm gì có chuyện đó?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Thủ đoạn của ngươi thật độc ác, dám hạ độc vào rượu à? Các vị huynh đệ, mọi người liều mạng với y đi”.

Bọn thị vệ đầu óc choáng váng, tay chân luống cuống. Chỉ nghe binh bình hai tiếng, hai tên thái giám không gượng được đã ngã xuống trước. Kế đó Đổng Kim Khôi, Trương Khang Niên, bọn thị vệ và tên thái giám còn lại lần lượt ngã vật ra, dồn thành một đám. Vi Tiểu Bảo sấn tới đá vào người Đổng Kim Khôi một cước. Đổng Kim Khôi ồ một tiếng, tay chân khẽ giật giật nhưng hai mắt đã không mở ra nổi.

Vi Tiểu Bảo cả mừng, chạy ra đóng cửa sảnh lại rồi rút chủy thủ ra đâm vào ngực Đồng Kim Khôi và ba tên thái giám mỗi người một nhát. Lưu Nhất Chu “A” một tiếng, vô cùng kinh ngạc. Vi Tiểu Bảo lại dùng chủy thủ cắt đứt dây gân bò trói tay chân của Ngô Lập Thân, Ngao Bưu và Lưu Nhất Chu. Thanh chủy thủ của y chém sắt như chém bùn, cắt dây gân bò như cắt sợi tơ cọng miến. Ba người bọn Lưu Nhất Chu võ công vốn đều không kém, Ngô Lập Thân lại càng cao cường, ba người bị đánh đập nhưng đều bị thương ngoài da thịt, không tổn thương tới gân cốt. Lưu Nhất Chu nói “Quế công công, chúng … chúng ta làm sao ra khỏi cung?”. Vi Tiểu Bảo nói “Ngô lão gia, Ngao sư huynh, hai người chọn tên thị vệ nào vóc dáng không chênh lệch quá thay đổi quần áo với họ. Lưu sư huynh, ngươi không có râu, có thể giả làm thái giám, thay đổi quần áo với họ Đổng kia đi”. Lưu Nhất Chu nói “Ta cũng giả làm thị vệ được không?”. Vi Tiểu Bảo nói “Không được, ngươi phải giả làm thái giám”. Lưu Nhất Chu không dám trái lời, gật gật đầu. Ba người vội vàng thay đổi y phục.

Vi Tiểu Bảo nói “Các ngươi đi theo ta. Bất kể có ai nói chuyện gì với các ngươi cũng cứ giả câm, không được trả lời”. Rồi lấy Hóa thi phấn trong bọc ra, kéo xác bọn Đổng Kim Khôi vào góc phòng, dùng chủy thủ đâm thêm mấy nhát, rắc bột thuốc vào, cho thi thể tiêu hủy càng nhanh càng tốt, kế mở cửa sảnh dẫn ba người đi ra.

Ra khỏi Thị vệ phòng, y xoay tay đóng cửa lại, đi tắt về Ngự thiện phòng.

***

Ngự thiện phòng ở phía đông cung Càn Thanh, cách Thị vệ phòng rất gần, giây lát đã tới. Chỉ thấy Tiền Lão Bản đã cung cung kính kính đứng chờ, mấy hán tử thủ hạ đang khiêng hai con heo lớn làm lông rất sạch sẽ.

Vi Tiểu Bảo sa sầm mặt, quát “Lão Tiền, lần này ngươi thật không ra sao! Ta sai mang vào mấy con heo ngon, ngươi lại đưa heo nái đẻ qua mười bảy mười tám lứa vừa ốm vừa tanh tới bôi bác với lão tử, ngươi… ngươi…, con mẹ nó, chén cơm của ngươi còn muốn ăn nữa không đấy?”. Y chửi một câu, Tiền Lão Bản lại run bần bật khom người “Dạ” một tiếng.

Đám thái giám trong Ngự thiện phòng thấy Tiền Lão Bản khiêng vào quả là hai con heo to mập, nhưng việc bới móc chê bai hàng hóa đưa vào không tốt vốn là pháp môn đòi tiền trà nước không hai của thái giám quản sự Ngự thiện phòng, cho dù anh mang vào bò dê gà vịt hạng nhất nhưng qua miệng thái giám quản sự cũng trở thành hàng ươn hàng xấu cho không bọn ăn mày cũng không thèm lấy. Chỉ khi người đưa hàng tới dâng lên một bao bạc thì hàng ươn hàng xấu mới nhao người một cái biến thành vật phẩm tinh khiết có thể dâng cho hoàng đế, hoàng hậu ăn. Đám thái giám nghe Vi Tiểu Bảo nói thế, trong lòng hiểu ngay, liền luôn miệng quát tháo “Mang về đi! Hai con heo thối heo rữa này chỉ có đem mà làm phân bón rau”.

Vi Tiểu Bảo càng tức giận, vung tay một cái chỉ ba người bọn Ngô Lập Thân nói “Hai vị thị vệ đại ca, cả vị công công này nữa, ba người các ngươi áp giải thằng đầy tớ này ra, đuổi ra khỏi cửa cung, không cho chúng đặt chân vào đây nữa”.

Tiền Lão Bản không biết Vi Tiểu Bảo có ý gì, nhăn nhó nói “Công công khoan thứ cho lần này, tiểu… tiểu nhân trở về sẽ đổi hai con heo to hơn mập hơn đem tới, còn có chút lễ mọn… lễ mọn hiếu kính các vị công công, lần này… lần này xin công công bỏ qua cho”. Vi Tiểu Bảo nói “Ta cần thịt heo sẽ sai người tới gọi ngươi. Đi ra mau, đi ra mau!”. Tiền Lão Bản khom lưng nói “Dạ, dạ!”.

Đám thái giám trong Ngự thiện phòng nhìn nhau cười, đều nghĩ thầm “Ngươi có lễ vật hiếu kính thì Quế công công tự nhiên sẽ không xua ngươi về”.

Ba người bọn Ngô Lập Thân, Lưu Nhất Chu, Ngao Bưu đi sau Tiền Lão Bản, vừa xô vừa kéo, xua y ra khỏi trù phòng.

Vi Tiểu Bảo đi theo phía sau, tới chỗ hành lang, nhìn bốn phía thấy không có ai, liền hạ giọng nói “Tiền lão huynh, ba vị này là anh hùng Mộc vương phủ, vị đi đầu là Dao đầu sư tử Ngô lão gia”. Tiền Lão Bản “A” một tiếng, mừng rỡ nói “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Tại hạ không quay đầu chào hỏi, xin ba vị đừng trách”. Ngô Lập Thân nghe y là đồng bạn của Vi Tiểu Bảo, trong lòng cả mừng, vội nói “Đang giữa nơi nguy hiểm, theo lẽ phải như thế”. Vi Tiểu Bảo nói “Tiền lão ca, ngươi về gặp Vi Hương chủ của quý hội nói Tiểu Tam tử Chốc đầu đã giúp y làm xong việc rồi. Ngươi dẫn ba vị bằng hữu này tới gặp Mộc tiểu công gia và Liễu lão gia. Ba vị bằng hữu này vừa đi là trong cung sẽ lập tức truy nã thích khách, ngươi không nên trở vào nữa”. Tiền Lão Bản nói “Vâng, vâng. Tệ hội trên dưới đều cảm tạ ơn đức của công công”. Ngô Lập Thân hỏi “Vị Tiền bằng hữu đây là người của Thiên Địa hội à?”. Tiền Lão Bản đáp “Đúng thế!”.

Năm người rảo chân bước ra cửa Thần Vũ, thị vệ canh giữ cửa cung nhìn thấy Vi Tiểu Bảo, cung cung kính kính chào hỏi “Chào Quế công công!”. Vi Tiểu Bảo nói “Chào mọi người”. Đám thị vệ thấy ba người bọn Ngô Lập Thân rất lạ mặt, nhưng thấy Vi Tiểu Bảo kéo cánh tay phải của Ngô Lập Thân, tự nhiên không ai dám hỏi một câu.

Năm người ra khỏi cửa Thần Vũ, đi thêm vài mươi bước, Vi Tiểu Bảo nói “Tại hạ phải về cung, sau này có ngày gặp lại, mọi người không cần đa lễ”. Ngô Lập Thân nói “Cái ơn cứu mạng không dám mong báo đáp. Về sau nếu Thiên Địa hội có việc gì sai khiến thì cho dù nước sôi lửa bỏng thầy trò Ngô mỗ cũng không dám chối từ”. Vi Tiểu Bảo nói “Không dám”. Chỉ thấy Lưu Nhất Chu rảo chân bước lên phía trước, quay đầu nhìn lại như trách bọn Ngô Lập Thân sao không đi mau lên, chỗ này cách cửa cung không xa, vẫn còn nguy hiểm.

Vi Tiểu Bảo cười khẽ một tiếng, quay lại cửa Thần Vũ, nói với thị vệ canh cửa “Vị công công kia là người thân tín của hoàng thái hậu, nói là phụng chỉ thái hậu sai ta đích thân đưa ra cửa cung. Con mẹ nó, lại không biết cả đường đi!”. Thị vệ canh cổng nói “Vênh váo thật! Sao lại làm phiền đại giá của Quế công công? Chẳng lẽ y là thân vương bối lặc à?”. Vi Tiểu Bảo lắc đầu nói “Chuyện sai sử của thái hậu thật khiến người ta không biết đâu mà nói. Ta cũng thầm nghi ngờ, chỉ là viên thái giám ấy cầm chỉ dụ do thái hậu đích thân viết tới, bọn ta là nô tài đâu dám không nghe theo, đúng không?”. Mấy tên thị vệ nói “Vâng, vâng! Thế thì còn có cách nào đâu?”.

***

Vi Tiểu Bảo về tới Thị vệ phòng, thấy mọi người hôn mê dưới đất vẫn chưa tỉnh lại, liền múc một chậu nước lạnh dội lên đầu Trương Khang Niên. Trương Khang Niên từ từ tỉnh dậy, mỉm cười hỏi “Quế công công, tại sao ta lại say mau như thế?”, rồi khó nhọc ngồi dậy, nhìn thấy quang cảnh trong sảnh, giật nảy mình run lên nói “Tại… tại sao bọn thích khách… đã chạy thoát rồi?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Thái hậu phái gã thái giám họ Đổng kia tới, dùng mông hãn dược đánh ngã chúng ta, cứu ba tên thích khách ra rồi”.

Số mông hãn dược kia rõ ràng là Trương Khang Niên đích thân đưa cho Vi Tiểu Bảo, nghe y nói thế, trong lòng hoàn toàn không tin, nhưng thuốc mê vừa tan, đầu óc vẫn còn mờ mịt, không biết trả lời thế nào.

Vi Tiểu Bảo nói “Trương đại ca, Đa Tổng quản sai ngươi ngầm thả thích khách ra, phải không?”. Trương Khang Niên gật đầu nói “Đa Tổng quản nói đây là mật chỉ của hoàng thượng, thả thích khách ra để tiện tra xét người đứng đầu bọn phản tặc là ai”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Phải rồi. Nhưng trong cung để sổng thích khách, thì người coi việc canh giữ có tội hay không?”.

Trương Khang Niên cả kinh, nói “Tự… tự nhiên là có tội. Có điều… có điều là Đa Tổng quản sai bảo, bọn ta làm thuộc hạ, chẳng qua chỉ là vâng lệnh làm việc thôi”. Vi Tiểu Bảo nói “Đa Tổng quản có đưa thủ lệnh cho ngươi không?”. Trương Khang Niên càng hoảng sợ, nói “Không… không có. Y đích thân sai bảo, không… không cần thủ lệnh gì cả. Đa Tổng quản nói đây là theo ý chỉ của hoàng thượng mà làm”. Vi Tiểu Bảo hỏi “Đa Tổng quản có đưa thủ bút thánh chỉ của hoàng thượng cho ngươi xem không?”. Trương Khang Niên run lên nói “Không… không có. Chẳng lẽ… chẳng lẽ lời Đa Tổng quản là giả sao?”, toàn thân run lên, hai hàm răng khua lập cập thành tiếng.

Vi Tiểu Bảo nói “Giả thì không phải là giả. Ta chỉ sợ Đa Tổng quản không chịu nhận, lúc có chuyện lại đổ hết cho ngươi, thì rất không hay. Trương đại ca, tại sao hoàng thượng muốn thả thích khách ra?”. Trương Khang Niên nói “Đa Tổng quản nói là phải từ ba tên thích khách tìm ra người chủ sử đứng sau lưng chúng”. Vi Tiểu Bảo nói “Sự tình đúng là thế, chỉ có điều trong cung để sổng thích khách, nếu không truy cứu thì ngay bọn thích khách cũng không tin, cũng chưa chắc tra xét ra được người chủ sử đứng sau lưng. Chưa biết chừng hoàng thượng sẽ giết chết vài người, phao tin ầm lên cho bọn thích khách không nảy ý nghi ngờ”.

Mấy câu này kể ra cũng không phải Vi Tiểu Bảo nói oan cho hoàng đế, Khang Hy quả đã sai y giết vài tên thị vệ để chiếm được lòng tin của thích khách.

Trương Khang Niên trong lúc hoảng sợ, khuỵu hai gối xuống kêu lên “Xin công công cứu mạng!”, nói xong dập đầu lia lịa.

Vi Tiểu Bảo nói “Trương đại ca không cần đa lễ”, rồi đưa tay đỡ y dậy, cười nói “Trước mắt hiện có bằng hữu thế mạng, chúng ta cứ đổ hết cho bốn tên thái giám kia, nói họ hạ mông hãn dược vào rượu đánh ngã mọi người, thả thích khách ra, thì không can hệ gì tới ngươi chứ? Hoàng thượng nghe nói là bốn tên thái giám do thái hậu phái tới, tự nhiên sẽ không truy cứu nữa. Hoàng thượng cũng không phải thật lòng muốn giết ngươi, chỉ cần có người thế mạng, che giấu được chuyện thả thích khách, thì có quá nửa là hoàng thượng còn ban thưởng cho ngươi kia”.

Trương Khang Niên cả mừng, kêu lên “Diệu kế, diệu kế! Đa tạ ơn cứu mạng của công công”.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Chuyện này tuy ta không cứu mạng ngươi, nhưng mới rồi lúc ngươi hôn mê bất tỉnh mà ta không cho một kiếm đâm chết thì cũng là thủ hạ lưu tình rồi. Hoàng thượng kim khẩu phân phó, bảo ta giết vài tên thị vệ mà”. Bèn nói “Chúng ta mau cứu tỉnh các vị huynh đệ, cứ nói là bốn tên thái giám kia thả thích khách ra rồi”.

Trương Khang Niên ứng tiếng “Vâng, vâng!”, nhưng nghĩ không biết có thoát được không bị liên lụy thật hay không, tay chân nhũn ra, lúc ấy bèn đi múc nước, nhất nhất cứu bọn thị vệ tỉnh dậy.

Mọi người nghe nói là thái giám Đổng Kim Khôi dùng thuốc mê đánh ngã mình, ai cũng ngoác miệng chửi lớn. Mọi người trong lòng ngờ vực “Tại sao thái hậu lại muốn thả thích khách? Chẳng lẽ bọn thích khách này là do thái hậu gọi tới hay sao?”. Nhưng chuyện có dính líu tới thái hậu nên mọi người chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, không ai dám nói ra miệng. Lúc ấy thi thể y phục của Đổng Kim Khôi đã tiêu hủy hết, nên ai cũng cho rằng y đã dắt thích khách trốn ra khỏi cung.

***

Vi Tiểu Bảo về phòng ở, bước vào phòng trong. Mộc Kiếm Bình vội hỏi “Quế đại ca, có tin hay gì không?”. Vi Tiểu Bảo nói “Quế đại ca không có tin gì, còn hảo ca ca thì có một ít”.

Mộc Kiếm Bình cười khẽ nói “Tin tức ấy thì ta không sốt ruột, sẽ có người sốt ruột tới gọi ngươi là hảo ca ca”. Phương Di đỏ bừng mặt, hạ giọng nói “Hảo huynh đệ! Ngươi nhỏ tuổi hơn ta, ta gọi ngươi là hảo huynh đệ được không?”. Vi Tiểu Bảo thở dài nói “Hảo lão bà biến thành hảo tỷ tỷ, chớp mắt một cái gà mái đã biến thành vịt. Xong rồi, cứu ra rồi!”.

Phương Di ngồi bật dậy, run lên nói “Ngươi… ngươi nói đã cứu Lưu sư ca ra được rồi à?”. Vi Tiểu Bảo nói “Đại trượng phu một lời nói ra, ngựa gì đó khó đuổi. Ta đã hứa sẽ cứu, tự nhiên là cứu được rồi”. Phương Di nói “Cứu… cứu thế nào?”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Sơn nhân tự có kế hay. Lần sau ngươi gặp sư ca ngươi, y sẽ nói cho ngươi nghe”.

Phương Di thở phào ra một hơi, ngẩng nhìn lên nóc nhà, nói “Tạ ơn trời đất, đúng là được Bồ Tát phù hộ”.

Vi Tiểu Bảo thấy Phương Di nỗi vui mừng trong lòng hiện ra bên ngoài như thế, trong lòng bực bội, hừ khẽ một tiếng, cũng không nói gì.

Mộc Kiếm Bình nói “Sư tỷ, ngươi tạ ơn trời đất tạ Bồ Tát, sao không tạ ơn người hảo huynh đệ này của ngươi?”.

Phương Di nói “Đại ân đại đức của hảo huynh đệ, không phải nói một tiếng cảm tạ mà báo đáp được”.

Vi Tiểu Bảo nghe nàng nói thế lại vui lên, nói “Cũng không cần báo đáp gì đâu”.

Phương Di nói “Hảo huynh đệ, Lưu sư ca có nói gì không?”. Vi Tiểu Bảo nói “Cũng không nói gì, y chỉ xin ta cứu y ra. Ta nói với y là ngươi đang ở một nơi yên ổn, không bao lâu ta sẽ đưa ngươi tới gặp y”.

Phương Di gật đầu nói “Vâng!”, đột nhiên hai dòng nước mắt chảy dài xuống má.

Mộc Kiếm Bình hỏi “Sư tỷ, sao ngươi lại khóc?”.

Phương Di nghẹn ngào nói “Ta… ta vui mừng quá”.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Con mẹ nó, ngươi vì gã mặt trắng Lưu Nhất Chu mà vui mừng tới như thế. Loại người lẳng lơ này lão tử không thích nhìn. Tiểu Huyền tử bảo mình tra xét người đứng đầu sai sử bọn thích khách, mình cứ ra ngoài bôi bác một phen, rồi sẽ về báo lại”.

Lúc ấy y ra khỏi cung, thuận chân tới một dải Thiên Kiều chơi rong.

Comments

comments


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.